Triệu hoán sư khuynh thành

Quyển 1 - Chương 87-2: Náo động lớn (2)


Edit: thienbao95

Lâm Ngữ Hàn hiểu được ý tứ của Gia Cát Minh Nguyệt, lúc này mấy người Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện, làm địa vị của hắn trong gia tộc nhanh chóng tăng lên, dựa vào thái độ của các trưởng bối đối với hắn trong đại sảnh khi nãy là có thể nhìn ra được, nếu lão gia tử thành công trải qua thiên lôi tấn chức thánh cấp, khẳng định bộ tộc Lâm thị sẽ cảm động rơi nước mắt với mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, mà thanh danh của hắn cũng trực tiếp tăng lên, thậm chí có thể thay thế vị trí Lâm Ngữ Hào cũng không chừng. Trước khi lão gia tử tấn chức, Lâm Ngữ Hào có khả năng động thủ với hắn, hiện tại mọi chú ý đều đặt ở trên người lão gia tử, ai có thể lo lắng hắn?

“Được, ta sẽ cẩn thận .” Sắc mặt Lâm Ngữ Hàn nghiêm trọng gật đầu.

Ở trong thành đi dạo một vòng, bọn họ trở lại Lâm phủ, tự trở về phòng nghỉ ngơi.

. . . . . .

Ban đêm, trong thư phòng Lâm Ngữ Hào, một gã hắc y nhân đang quỳ.

“Kêu ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị tốt chưa?” Lâm Ngữ Hào hỏi.

“Chuẩn bị tốt, đây là la xà độc mua từ trong tay thương nhân của các nước khác, uống xong trong vài ngày sẽ không xảy ra chuyện gì, sau đó thân thể sẽ dần dần tê liệt cứng ngắc, không đến nửa năm, nhất định chết oan chết uổng, sẽ giống như sinh quái bệnh*.” Hắc y nhân lấy ra một cây châm dài, trên châm xuất hiện nhiều màu sắc quỷ dị.

*quái bệnh: bệnh lạ

Tốt, lần này, tuyệt đối không thể lại thất thủ.”Trong ánh mắt Lâm Ngữ Hào xuất hiện nồng đậm sát ý.

“Chủ nhân yên tâm!” Thân ảnh hắc y nhân chợt lóe, theo cửa sổ phi thân ra ngoài.

Lúc này, trong sân của Lâm Ngữ Hàn một mảnh yên tĩnh, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở đầu tường, như vũ Yến* nhẹ nhàng bay xuống, tìm ra cửa phòng Lâm Ngữ Hàn, lặng lẽ nhìn vào bên trong, chỉ thấy Lâm Ngữ Hàn đang nằm trên giường, ánh mắt rời rạc, không biết đang suy nghĩ cái gì.

*vũ Yến: chim Yến

Hắc y nhân lạnh lùng cười, lặng lẽ lấy ra cây châm, đang muốn vọt tới Lâm Ngữ Hàn. Đột nhiên cổ căng thẳng, toàn thân tê dại, không chờ hắn hiểu ra tại sao lại thế này, chợt nghe thấy tiếng xương gáy vỡ vụn “Cùm cụp”, toàn thân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Ai!” Nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động lạ, Lâm Ngữ Hàn cả kinh, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, lại không phát hiện cái gì. Chẳng lẽ là nghe lầm? Lâm Ngữ Hàn nghi hoặc đóng cửa sổ.

Không lâu sau, một bóng dáng mạnh mẽ xuất hiện, đó là Lâm lão gia tử Lâm Thiên Tề, trong tay lão gia tử là thi thể của tên Hắc y nhân kia, khinh phiêu* vụt qua đầu tường, vững vàng rơi xuống mặt, đi đến sân Lâm Ngữ Hàn, mới vừa bước vài bước, đột nhiên dừng lại.

*khinh phiêu: nhẹ nhàng

“Gia Cát tiểu thư, xuất hiện đi.” Lâm Thiên Tề lạnh nhạt nói.

“Lão gia tử thật là lợi hại, ta ẩn náu như vậy mà vẫn bị ngài phát hiện.” Gia Cát Minh Nguyệt từ trong bóng tối đi ra, cười hì hì nói. Trong lòng kinh ngạc không thôi, với thực lực của nàng mà nói, quả thật cao hơn Lâm Thiên Tề một bậc, vậy mà lại không thể tránh thoát tai mắt của hắn, xem ra thế gian này thật có nhiều kỳ nhân xuất hiện.

“Chút tài mọn mà thôi! Cái này được gọi là Khai Thần Thuật, là một loại công pháp tu luyện đem kình khí cùng tinh thần lực kết hợp, có thể tìm kiếm kình khí hoặc tinh thần lực dao động trong vòng một trăm mét, công dụng cũng không có gì nhiều, nếu như Gia Cát tiểu thư có hứng thú, hôm nào ta dạy cho ngươi.” Lâm Thiên Tề nói.

“Đa tạ lão gia.”Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, tuy rằng bình thường không có tác dụng gì, nhưng thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng, ít nhất cũng không cần lo lắng có người âm thầm đánh lén .

“Không cần khách khí, ta còn chưa có cảm tạ tâm ý* của Gia Cát tiểu thư đối với Lâm Ngữ Hàn.” Lão gia tử chỉ thi thể hắc y nhân trong tay. Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện ở nơi này, rõ ràng cũng là thay Lâm Ngữ Hàn giải trừ nguy cơ, vừa rồi cho dù hắn không ra tay, Hắc y nhân cũng tuyệt đối không thành công.

*tâm ý: quan tâm (ta chú thích ra chứ ta sợ các nàng hiểu nhầm là tình ý lớm :v )

“Ngữ Hàn là bằng hữu của ta, giúp hắn làm chút việc nhỏ chẳng qua như cái nhấc tay mà thôi, hơn nữa, ta chưa kịp động thủ thì không phải lão gia đã nhanh chân đến trước rồi sao?” Gia Cát Minh Nguyệt cười nói.

“Tóm lại, vẫn là đa tạ Gia Cát tiểu thư, Ngữ Hàn có thể kết giao bằng hữu với các vị, là do hắn may mắn, Lâm gia ta may mắn.” Lão gia tử cảm khái nói.

“Gia Cát tiểu thư, thời gian không còn sớm, sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Lâm Thiên Tề nhìn trời, nói với Gia Cát Minh Nguyệt.

“Tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Lâm Thiên Tề, “Đúng rồi, chuyện Thiên Lôi, lão gia tử không cần để trong lòng, tin tưởng nhóm ta là tốt rồi.”

“Hả?” Trong mắt Lâm Thiên Tề hiện lên kinh ngạc, ngay cả cao thủ linh hồn cấp đều giữ kín như bưng chuyện thiên lôi thối thể, đến trong miệng Gia Cát Minh Nguyệt lại giống như việc nhỏ không đáng nhắc tới, vì sao nàng lại tự tin như vậy.

“Tóm lại, ngài tin tưởng nhóm ta là tốt rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên cười.

"Vậy đa tạ các vị trước .” Lâm Thiên Tề trịnh trọng chắp tay, tuy rằng nghĩ mãi không ra, nhưng nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt tự tin tươi cười, cũng không tự chủ mà yên lòng.

Hai người nói lời từ biệt, nhìn bóng dáng Lâm lão gia tử đi tới trước sân của Lâm Ngữ Hào, Gia Cát Minh Nguyệt cái gì cũng không nói, đây là chuyện nhà của Lâm gia, không có người phát hiện thì tốt, nếu bị Lâm lão gia tử phát hiện, nàng là người ngoài cũng không tiện nhúng tay vào, huống chi, với vài chục năm nhân sinh lịch duyệt* của Lâm lão gia, nhất định xử lý thỏa đáng việc này, say này Lâm Ngữ Hàn nhất định bình yên.

*nhân sinh lịch duyệt: kinh nghiệm sống

Mấy ngày kế tiếp, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục ở lại Tử Tô Thành, ở trong thành du ngoạn chung quanh. Sau khi quay về Lâm gia, Gia Cát Minh Nguyệt thỉnh giáo Lâm Tề Thiên về Khai Thần Thuật, loại công pháp này kỳ thật cũng không quá phức tạp, nhưng yêu cầu khống chế hợp khí cùng tinh thần lực lại phi thường hà khắc, nhưng đây là việc mà Gia Cát Minh Nguyệt am hỉu nhất, chỉ qua vài ngày, đã tiếp thu công pháp đến tám chín phần, ngay cả bản thân Lâm Tề Thiên cũng phải sợ hãi than, nhớ ngày đó, hắn phải mất ba năm thời gian mới có chút thành tựu. Bây giờ, lão gia đối với lời nói lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt không còn hoài nghi, thậm chí còn có chút chờ mong Thiên Lôi thối thể đến.

Trong đồng ruộng phía xa, nhiều đóa hoa nhỏ màu vàng nở rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, trên ngọn cây bên đường, mấy con chim Hoàng Tước bay vút qua, phát ra tiếng kêu dễ nghe. Đây là trang viên Lâm gia ở ngoại thành, cũng là chỗ mà Lâm gia ở Tử Tô Thành lập nghiệp sớm nhất.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trên sườn núi, nhìn cảnh đẹp dưới chân, nghĩ lại không bao lâu nữa sẽ rời xa vùng đất Đan Lăng quốc ấm áp mà quen thuộc này, vừa cảm thấy hứng phấn nhưng lại có vài phần lưu luyến.

“Lâm gia giống như có việc phát sinh.” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nói.

“A?” Lăng Phi Dương nghi hoặc nhìn nàng, đưa mắt nhìn về trang viên Lâm gia dưới chân núi, hiện tại thực lực của hắn cùng Gia Cát Minh Nguyệt khó phân cao thấp, lấy thính lực của hắn, căn bản không nghe được âm thanh trong vườn, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài điểm đen đang bay nhanh tới, Gia Cát Minh Nguyệt làm sao biết được?

“Chắc là lão gia tử muốn đột phá, chúng ta đi nhanh.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên chạy xuống núi, mấy người Lăng Phi Dương cũng nhanh chạy theo.

Bầu trời vốn trong xanh, đột nhiên mây đen kéo tới, mây đen dày đặc như thể sẽ rơi xuống đỉnh đầu, thậm chí ngay cả trang viên dưới áp lực của mây đen cũng lung lây sắp đổ.

Từng đạo điện quang ở trong mây đen không ngừng chớp động, âm thanh sấm chớp đùng đùng vang lên ở bên tai. Trong lúc tiếng sấm nổ vang, một đạo tiếp một đạo điện quang xẹt qua phía chân trời, phát ra lam quang chói mắt.

Gió gào thét, thổi quần áo trên người bay phần phật.Tuy rằng Thiên Lôi còn chưa hạ xuống, nhưng tất cả cao thủ được mời đến đều âm thầm kinh hãi, sắc mặt phát lạnh. Mà trong trang viên lúc này, vẻ mặt Lâm lão gia tử lại lạnh nhạt mĩm cười, nhìn mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ở phía xa chạy tới, tâm hoàn toàn buông xuống.

Một đạo thiên lôi như Kinh Long từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi người không tự giác rụt cổ, trong lòng nổi lên sợ hãi.

Đối mặt thiên lôi ập xuống, Lâm Thiên Tề không hề sợ hãi, một mình nghênh đón, trong tiếng nổ vang ầm ầm, Lâm Thiên Tề bị lôi quang vây quanh, thân thể lắc lư mãnh liệt, phun ra một ngụm máu, quần áo toàn thân vỡ vụn, bị lôi điện đánh trúng lộ ra làn da cháy đen, mỗi một lỗ chân lông trên người đều chảy ra tơ máu, giống như một huyết nhân.

Gia Cát Minh Nguyệt không có ra tay, đạo thiên lôi thứ nhất là chi lôi thối thể, nếu không thông qua quá trình này, cũng không thể tấn chức thánh cấp, cũng may đạo thiên lôi thứ nhất cũng không quá nguy hiểm, lấy thực lực linh hồn cấp đỉnh phong, chắc chắn có thể ngăn cản được, thiên uy chi lôi về sau, mới là chân chính đáng sợ.

“Đây chỉ là đạo thiên lôi thứ nhất, không biết về sau sẽ đáng sợ như thế nào?” Nhìn thảm trạng*của Lâm lão gia tử, tất cả cao thủ linh hồn cấp được mời đến đều vô cùng kinh sợ, toàn thân không tự giác run cầm cập, đã sớm đem mấy lời nói hùng hồn hôm trước ném… lên chín từng mây, thậm chí có vài người thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ trốn ra phía sau người khác.

*thảm trạng: thê thảm+tình trạng

Trong lúc mây đen vần vũ, điện thiểm lôi minh*,một lôi điện giống như Thương Long u lam đang ngưng tụ, đạo thiên lôi thứ hai, muốn tới .

*điện thiểm lôi minh: sấm chớp vang dội

“Phương tiên sinh, mời!” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Phương tiên sinh.

“Khụ, khụ!” Phương tiên sinh trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái, chậm rãi đi đến Lâm Thiên Tề, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ pháp trầm ổn, bày ra tư thế của một cao thủ, chẳng qua trong ánh mắt lại hiện lên sợ hãi không che dấu được.

“Phương tiên sinh nhanh chút, nếu không sao chúng ta có thể chứng kiến.” Bàn Tử ở một bên ồn ào nói.

Phương tiên sinh kiên trì, cước bộ nhanh hơn đi đến bên cạnh Lâm Thiên Tề, cầm trường kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ngàn dặm phía trên, một tiếng sấm giống như Long Ngâm Hổ Khiếu* vang lên, một cột sáng lôi điện thật lớn xuất hiện ở không trung, giống như một viển cổ* thần kiếm đến từ khai thiên tích địa, kinh thiên động địa, làm người ta không dám nhìn gần.

*viển cổ: thời xa xưa

*Long ngâm Hổ khiếu: rồng ngâm, hổ gầm

Phương tiên sinh thét dài một tiếng, mạnh mẽ giơ lên trường kiếm.

Tất cả mọi người tràn ngập khâm phục nhìn Phương tiên sinh, dưới tình huống này còn có thể dũng cảm đứng ra, cũng chỉ có Phương tiên sinh mới có thực lực, khí phách như vậy.

Trong lúc tâm trí của mọi người hướng về Phương tiên sinh, một tiếng sấm đột nhiện vang lên ở trong không trung, Phương tiên sinh đột nhiên kêu “A” một tiếng, nhún người nhảy ra, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức đánh rơi thanh kiếm trên tay.

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn Phương tiên sinh, lập tức biến thành kinh ngạc, khiếp sợ, hoặc là dở khóc dở cười. Ở đây không có cao thủ linh hồn cấp nào không sợ, nhưng để sợ thành như vậy, hơn nữa còn là Phương tiên sinh nổi danh, thật làm người ta khó có thể tưởng tượng.

Phương tiên sinh cảm giác được ánh mắt mọi người mang theo hèn mọn, mặt đỏ lên, ngay cả kiếm cũng không thèm nhặt, mặt xám mày tro xoay người rời đi.

Thiên lôi sắp hạ xuống, tất cả mọi người ngầm thở dài, ngay cả Phương tiên sinh có thực lực mạnh nhất cũng bị dọa chạy, xem tư thế kia của Lâm lão gia tử, hơn phân nửa là ngăn cản không được . Ai, lại thêm một cao thủ linh hồn cấp đỉnh phong sắp phải ngã xuống dưới thiên lôi thối thể.

Đúng lúc này, bóng dáng xinh đẹp của Gia Cát Minh Nguyệt lóe lên, xuất hiện ở bên người Lâm Thiên Tề, trên lưng vác trường cung kỳ dị của Tiết Tử Hạo.

“Nàng dám đi? Chẳng lẽ nàng không thấy thiên lôi hôm nay có bao nhiêu cường hãn sao? Ngay cả Lâm lão gia tử thực lực linh hồn đỉnh phong cũng ngăn cản thiên lôi không được, tiểu nha đầu này thật không biết sống chết .” Trong lòng mọi người dâng lên ý nghĩ này, ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt có vài phần tiếc hận.

“Gia Cát tiểu thư, cố gắng là tốt rồi, không cần miễn cưỡng.” Lâm Thiên Tề thở hổn hển nhắc nhở nói, tự mình cảm nhận được uy lôi* hôm nay, thiên lôi về sau càng thêm mạnh mẽ, Lâm Tề thiên lo lắng Gia Cát Minh Nguyệt vì giúp mình mà oan uổng tánh mạng, không thể không nhắc nhở một câu.

*uy lôi: uy lực của thiên lôi

Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì, cấp cho Lâm Thiên Tề một ánh mắt yên tâm.

Bên trong cuồng phong, tay áo phiêu động, Gia Cát Minh Nguyệt lúc này, giống như tiên tử bước ra từ bức tranh, cả người tản mát ra quang mang thánh khiết.

Một cột sáng lôi điện thật lớn bao phủ hai người ở bên trong, uy thế to lớn, khiến mọi người run sợ không thôi. Mà Lâm lão gia tử ở giữa chỉ cảm thấy cả người thanh lương*, giống như có một tia thanh tuyền, thấm vào làn da hắn, tràn vào tứ chi bách hải của hắn, sảng khoái cực kỳ.

*thanh lương: mát lạnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status