Triệu hoán sư khuynh thành

Quyển 3 - Chương 75-1: Quả là thần côn bẩm sinh! (1)

Editor: Fuurin

Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, Quang Minh Thánh Nữ liền nắm chặt tay nàng. Ngay sau đó, trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt vang lên những tiếng ù ù, từng đợt từng đợt ma pháp chú ngữ truyền vào trong não, chúng vô cùng rõ ràng và sinh động giống như lúc vu nữ Azike còn ở trong thế giới tinh thần của nàng. Gia Cát Minh Nguyệt chìm vào những chú ngữ kỳ dị này, như đang tiến vào một thế giới thần bí và kỳ dị, hoàn toàn quên đi bản thân.

Gia Cát Minh Nguyệt có thể cảm giác được, hơi thở đặc trưng của Quang Minh Nguyên Tố Hỏa Chủng nhờ gốc bảo thụ trong cơ thể mà càng trở nên rõ ràng, nàng dường như có thể tiến vào trong đó, cảm giác được cả vũ trụ mênh mông. Từng đạo Quang Minh ma pháp rung động trong đầu nàng, phát ra tiếng ù ù, Quang Minh Nguyên Tố Hỏa Chủng dường như cũng bị chúng ảnh hưởng, vui sướng nhảy nhót khiến cho bảo thụ càng thêm rực rỡ.

Ý thức của nàng chìm thật sâu vào thế giới kì diệu này, nàng có thể tùy ý điều khiển các chú ngữ, so với việc khổ sở tu luyện ma pháp hệ Hỏa thì còn thuận lợi hơn, giống như đó chính là bản năng trời sinh vậy.

Chiếc chuông lớn trên đỉnh giáo đường phát ra tiếng vang thật lớn, dư âm kéo dài thật lâu không dứt.

Khi Gia Cát Minh Nguyệt tỉnh lại từ trong cảm giác kì diệu kia mới phát hiện ra, Quang Minh Thánh Nữ đã nhắm mắt lại, trên mặt là nụ cười vui sướng.

“Nicole đại nhân!” Những vị Ma Pháp Sư và Thủ Hộ Kỵ Sĩ của Quang Minh giáo đường nghẹn ngào lên tiếng, sự tự trách và áy náy dày vò khiến tim họ đau nhức. Các nữ Mục Sư nghe thấy tiếng động liền mạnh mẽ lao vào giáo đường, khi thấy cảnh tượng trước mắt liền khóc to lên.

Trong những tiếng khóc đau thương kia, thân thể đã mất đi sức sống của Quang Minh Thánh Nữ dần trở nên trong suốt, trông như một ảo ảnh. Một cột sáng ấm áp từ trên trần nhà chiếu xuống, cột sáng ấy vây lấy thân thể của Quang Minh Thánh Nữ, bà như được một lực nâng vô hình nâng lên, theo cột sáng bay lên trời, ở trong đó cơ thể bà từ từ tan biến, Gia Cát Minh Nguyệt dường như thấy được trên khuôn mặt kia hiện lên một nụ cười an tường.

Cột sáng lóe lên, Quang Minh Thánh Nữ ở trong đó bỗng hóa thành những đốm sáng, rồi biến mất.

Cảnh tượng này, thần kỳ biết bao, thiêng liêng biết báo.

Dù Gia Cát Minh Nguyệt không tin trên thế giới này có thần tồn tại, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng rung động.

“Đại nhân Raphael, xin đừng đau buồn nữa, đại nhân Nicole lại được về với vòng tay của thần Ánh Sáng, đối với nàng mà nói, thì đây chính là kết quả tốt nhất.” Thánh Chủ an ủi một người Thủ Hộ Kỵ Sĩ tóc bạc.

Vị Thủ Hộ Kỵ Sĩ tên Raphael dụi dụi mắt, không những không tức giận mà còn lộ vẻ vui mừng, nói: “Thánh Chủ Nghê Hạ, ngài nói đúng, chỉ có nô bộc trung thành nhất, lúc mất đi mới được về với vòng tay của thần Ánh Sáng.”

“Thưa Thánh Nữ đại nhân tôn kính, ta, Quang Minh Kỵ Sĩ Raphael, tuân theo nguyện vọng của đại nhân Nicole, xin thề trước thần Ánh Sáng, suốt đời theo sát bước chân của ngài.” Kỵ sĩ tóc bạc quỳ một gối xuống, trang trọng nói.

“Ta, Quang Minh Kỵ Sĩ Lord, xin thề trước thần Ánh Sáng, suốt đời theo sát bước chân của ngài.” Một Kỵ Sĩ khác cũng hành lễ như thế.

“Ta, Quang Minh Ma Pháp Sư Perot...” Tiếp theo, những Thủ Hộ Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư khác cũng cùng thề.

Từ lúc Gia Cát Minh Nguyệt bước vào tòa Quang Minh giáo đường này cho đến khi chứng kiến sự ra đi của một vị Quang Minh Thánh Nữ chưa mất tới mười phút, sau đó nàng lại mạc danh kỳ diệu trở thành tân nhậm Thánh Nữ, thẳng thắn mà nói, giống như đang mơ vậy.

“Cầu cho ánh sáng thần thánh vĩnh viễn rọi khắp muôn nơi, ban cho các ngươi hòa bình và hạnh phúc, những người... bạn của ta!” Gia Cát Minh Nguyệt là người từng trải, nhanh chóng hồi phục tinh thần, bắt đầu cố gắng giả vờ cho giống một tên thần côn. Nàng đem lời nói của Thánh Chủ sửa lại một chút để ứng phó với bọn họ, thiếu chút nữa nói nhầm sang câu cửa miệng “Con của ta” của thú nhân Tế Ti, may mà kịp thời phản ứng đổi nó thành “Bạn của ta”.

Không biết khi nói ra mấy chữ “Con của ta”, vị Kỵ Sĩ râu tóc bạc phơ đáng tuổi ông nội của nàng có tức điên lên mà đòi liều mạng với nàng không nữa.

Gia Cát Minh Nguyệt có giọng nói ôn hòa thanh nhã lại tràn ngập từ tính cùng thần thái trang nhiêm và khí chất trầm tĩnh, tuy cách dùng từ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn lắm, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ khiến cho các Thủ Hộ Kỵ Sĩ và Quang Minh Ma Pháp Sư nảy sinh sự tôn trọng, quả nhiên không hổ là người thừa kế mà Quang Minh Thánh Nữ đau đáu chờ đợi, vừa mới trở thành Thánh Nữ đã có được ngay phong thái như vậy.

Thánh Chủ cũng thầm kinh ngạc với biểu hiện của Gia Cát Minh Nguyệt, nhanh như vậy đã nhập vai, quả nhiên là có tiềm năng làm thần côn... à quên... là nhân viên thần chức chứ.

“Đại nhân Raphael, tên thích khách vừa rồi làm sao có thể xông vào đây được vậy?” Thánh Chủ hỏi. Với thực lực của mấy vị Quang Minh Kỵ Sĩ và Thủ Hộ Ma Pháp Sư này, thì dù tên thích khách kia có mạnh bao nhiêu chăng nữa, cũng không thể thuận lợi xâm nhập vào giáo đường, lại còn ám sát thành công như vậy.

“Là do quyển trục truyền tống, chắc chắn hắn đã trực tiếp định vị tọa độ ngay trên tế đàn.” Raphael đáp, lộ ra vẻ mặt xấu hổ và phẫn nộ, thân là Quang Minh Thủ Hộ Kỵ Sĩ, mà lại bị một tên dị giáo để lại tọa độ định vị trên tế đàn, bản thân còn ngu ngơ không biết, thật sự là nỗi nhục lớn nhất trong đời. Nếu ông mà tìm được tên đó, nhất định phải chém hắn thành trăm mảnh.

Ánh mắt Thánh Chủ trở nên trầm trọng. Hắn không hề có suy nghĩ đơn giản như Raphael. Ở Saintis, điện Giáo Chủ, Tòa Án tông giáo, và giáo đường của năm vị Thánh Nữ đều là nơi mà ai cũng có thể vào. Là ai đây? Là ai có thể thừa cơ lẻn vào Quang Minh giáo đường rồi để lại tọa độ định vị chứ? Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định trong giáo đình có gian tế, hơn nữa thân phận của hắn không hề thấp.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Thánh Chủ lại không muốn nói ra. Từ hành động của tên thích khách kia, có thể thấy hắn thuộc nằm lòng nhược điểm trong ma pháp của Quang Minh Thánh Nữ. Hiển nhiên là hắn mất rất nhiều thời gian cho việc chuẩn bị, tọa độ được định vị sẵn trên tế đàn chắc chắn cũng đã được che dấu rất kỹ trong một khoảng thời gian dài. Nếu bây giờ mới điều tra từng bước một, thì mỗi một vị Giáo Chủ và Kỵ Sĩ trong Giáo Đình, kể cả chính bản thân ông đều không thể thoát khỏi hiềm nghi, cho nên chuyện này về cơ bản là không có cách nào điều tra ra được.

“Thánh Chủ Nghê Hạ, xin ngài nhất định phải tra ra hung thủ, để báo thù cho đại nhân Nicole.” Raphael nói với Thánh Chủ, trong mắt ông hiện lên sát khí. Từ ngày đầu tiên trở thành Quang Minh Thủ Hộ Kỵ Sĩ cho tới bây giờ, ông vẫn luôn theo sát bên người Quang Minh Thánh Nữ, nhiều năm trôi qua, trong suy nghĩ của ông, Thánh Nữ đã không đơn giản chỉ là người mà ông phải bảo vệ nữa, bà đã trở thành người thân, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời ông. Thậm chí cho tới bây giờ, ông cũng không muốn tin rằng, Quang Minh Thánh Nữ đã rời khỏi thế giới này, biến mất khỏi cuộc đời của ông.

“Xin đại nhân Raphael cứ yên tâm, hiện giờ, chúng ta không những vì đại nhân Nicole mà báo thù, mà còn khiến cho Hắc Ám Thần Điện hoàn toàn biến mất khỏi đại lục này nữa.” Thánh Chủ trịnh trọng hứa hẹn.

“Tên thích khách vừa rồi tên là Gauss, hắn là một tên Hắc Ám Thuật Sĩ, bọn ta đã từng giao đấu với hắn.” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nói.

“Hắc Ám Thuật Sĩ?” Thánh Chủ nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Trong tay chúng ta có một chút tư liệu về Hắc Ám Thuật Sĩ, ta sẽ cho ngươi đưa tới đây, mặt khác, ta cũng cần những tin tức từ phía các ngươi, hãy phái người đưa chúng tới thành Miranda.” Socrates nói. Quang Minh Thánh Nữ Nicole, là người duy nhất trong cả Tân Thánh Giáo mà Socrates coi là bạn bè, ngay cả Thánh Chủ cũng chỉ miễn cưỡng tính là nửa người quen. Việc tận mắt chứng khiến bà chết dưới kiếm của bọn Hắc Ám Thuật Sĩ khiến cho lửa giận của ông bùng lên dữ dội, càng kiên quyết hợp tác với Giáo Đình.

“Được.” Thánh Chủ gật đầu thật mạnh, mấy ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên Giáo Đình và Miranda chính thức hợp tác, đối với đại lục Phong Ngữ mà nói, lần hợp tác này còn mang cả ý nghĩa lịch sử.

“Raphael đại nhân, ta phải về trước để thu xếp cho nghi lễ nhậm chức của Quang Minh Thánh Nữ, những việc khác giao lại cho ngài.” Thánh Chủ nói với Raphael. Sau đó liền rời khỏi Quang Minh giáo đường.

Nếu Gia Cát Minh Nguyệt đã đồng ý trở thành tân Quang Minh Thánh Nữ, thì tất nhiên sẽ ở lại Quang Minh Giáo Đường. Lúc này nàng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, có phải sau khi trở thành Quang Minh Thánh Nữ, thì từ nay về sau đều phải ngày ngày ở trong tòa Quang Minh Giáo Đường này không? Biết vậy đã hỏi trước rồi mới đồng ý, nhưng mà dưới tình huống đó, ai mà nghĩ được nhiều như vậy chứ! Gia Cát Minh Nguyệt hết nhìn trái lại nhìn phải, muốn tìm cơ hội rời đi.

“Thánh Nữ đại nhân, Socrates đại nhân, Rijkaard đại nhân, trước tiên hãy để tôi dẫn mọi người đến phòng ngủ nghỉ ngơi.” Raphael nhất thời vẫn chưa thể thoát khỏi đau khổ từ sự ra đi của Thánh Nữ tiền nhiệm, tuy ông đang cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc. Mấy người Socrates có qua lại với Quang Minh Thánh Nữ, thân là Thủ Hộ Kỵ Sĩ của bà, Raphael cũng coi họ như những người bạn lâu năm.

“Cám ơn Raphael đại nhân, xin ngài cứ gọi ta là Gia Cát Minh Nguyệt.” Gia Cát Minh Nguyệt khiêm tốn nói.

“Không được, thân là một tín đồ trung thành của Cổ Điển Thánh Giáo, đây là chuyện không thể thực hiện, là bất kính đối với ngài, cũng là bất kính đối với Thánh Giáo.” Raphael khí phách nói, chòm râu trắng cũng rung lên theo từng lời nói.

“Cổ Điển Thánh Giáo?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy cách nói này có chút quen tai, nghĩ lại một chút, lúc trước, khi gặp Witt, chẳng phải hắn cũng nói mình chính là một tín đồ trung thành của Cổ Điển Thánh Giáo ư? Hắn nói hắn nói hắn tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với người dị giáo, nếu không sẽ bị nguyền rủa, biểu tình trang trọng mà cố chấp của hắn lúc đó, giống y hệt vị Thủ Hộ Kỵ Sĩ trước mặt nàng.

“Cổ Điển Thánh Giáo vốn là tiền thân của Tân Thánh Giáo, có tín ngưỡng khác với Tân Thánh Giáo, chúng ta chỉ tín ngưỡng thế giới tự nhiên và ánh sáng, có chút giống với tộc tinh linh, Quang Minh Thánh Nữ, chính là sứ giả ở nhân gian của Thần Ánh Sáng, cũng đại biểu cho quyền lực cao nhất trong Cổ Điển Thánh Giáo. Nhưng so với Tân Thánh Giáo, thì Cổ Điển Thánh Giáo lại thoải mái hơn rất nhiều. Trên cơ bản, sự ràng buộc chỉ hoàn toàn dựa trên tín ngưỡng và đạo đức của bản thân tín đồ mà thôi.” Dường như Socrates nhìn ra điều mà Gia Cát Minh Nguyệt đang lo lắng, liền thay Raphael giải thích.

“Vậy Cổ Điển Thánh Giáo và Tân Thánh Giáo rốt cuộc là quan hệ gì?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy hơi choáng váng.

“Giáo lý của chúng ta và họ về bản chất không mâu thuẫn với nhau, trong mắt rất nhiều tín đồ, Cổ Điển Thánh Giáo và Tân Thánh Giáo chính là một, nhưng trong nội bộ, thì Cổ Điển Thánh Giáo chúng ta có giáo lý và tính ngưỡng của chính mình, địa vị ngang hàng với Tân Thánh Giáo là ngang hàng, cho nên bọn họ không có quyền yêu cầu chúng ta vì họ làm bất kỳ điều gì.” Raphael nói tiếp, giọng nói mang theo vài phần tự hào.

Thảo nào lúc nãy khi vừa tiến vào Quang Minh giáo đường, ngay cả Thánh Chủ cũng biểu hiện nho nhã lễ độ như vậy, thảo nào lúc Nicole chỉ định người thừa kế, hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến của Thánh Chủ, thì ra chính là vì nguyên nhân này. Cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu được, bên trong Thánh Giáo còn có quan hệ rắc rối phức tạp đến vậy.

“Như vậy, là một Quang Minh Thánh Nữ, ta cần phải làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Ban phát ánh sáng, bổ sung Quang Minh Hỏa Chủng cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp, những chuyện này chỉ có Quang Minh Thánh Nữ của Cổ Điển Thánh Giáo chúng ta mới có thể làm được.” Raphael chỉ vào một tòa tháp cao nhất ở trung tâm thành Saintis, đỉnh tháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ và thánh khiết, chiếu rọi khắp nơi, dường như vĩnh viễn sẽ không tắt.

Cho dù cách nhau rất rất xa, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn có thể nghe thấy tiếng các tín đồ thành kính đang cầu nguyện ở dưới chân Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp. Đối với họ, Thánh Quang vĩnh viễn không tắt trên đỉnh Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp, chính là di tích mà chư thần lưu lại trên thế gian này, là cội nguồn tín ngưỡng của họ. Nếu không được Quang Minh Thánh Nữ bổ sung Quang Minh Hỏa Chủng, một khi Thánh Quang bị tắt, tín ngưỡng mà bọn họ tin tưởng sẽ tan vỡ, địa vị của Thánh Giáo cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Thánh Chủ sợ Gia Cát Minh Nguyệt không chịu bằng lòng với Nicole trở thành tân Thánh Nữ, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Tân Thánh Giáo bao dung với Cổ Điển Thánh Giáo.

“Như vậy ta phải ở luôn tại Saintis sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi ra vấn đề mà mình lo lắng nhất.

“Đương nhiên là không cần, Cổ Điển Thánh Giáo theo đuổi tự do và quyền bình đẳng, tín đồ đều tự mình truyền bá giáo lý, có rất nhiều tín đồ trung thành có gia đình và sự nghiệp của bản thân. Trước kia, đại nhân Nicole cũng rất thích đi du lịch xung quanh, chính là lúc đi du lịch, chúng ta mới quen được đại nhân Socrates và đại nhân Rijkaard.” Raphael nói.

Thì ra làm Quang Minh Thánh Nữ lại nhẹ nhàng như vậy, vừa có địa vị tôn quý không kém gì Thánh Chủ, vừa có thể tự do đi khắp nơi. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy, so với vị trí Quang Minh Thánh Nữ, thì cái chức Lĩnh Chủ của bình nguyên Yarra kiêm chức Thú Nhân Tế Ti vô tích sự kia của mình, vừa mệt chết người lại chả có gì tốt đẹp.

Nếu mà đám người Eric và Boggs, lúc này vẫn đang ở thành Yarra hăng hái lao động tận tụy làm việc nghe được tiếng lòng của Lĩnh Chủ đại nhân, không biết có tức đến nỗi máu phun ba thước không nữa. Thân là Lĩnh Chủ, cái vị Gia Cát Minh Nguyệt này vừa đi một cái, là đi liền mấy tháng, đã vậy còn âm thầm than vãn.

“Lúc này, nếu không phải trở về gấp để tham gia ngày lễ Thánh Lâm, thì chúng ta nhất định vẫn còn đang ở Long Thành.” Khi lần nữa nhắc tới Nicole, trên khuôn mặt Raphael lại lộ vẻ hồi tưởng, ông vô cùng buồn bã nói tiếp, “Không ngờ lần trở về này lại khiến cho đại nhân Nicole gặp phải tai ương, nếu biết trước, chắc chắn chúng ta sẽ không trở về.”

Tuy thời gian mà Gia Cát Minh Nguyệt và Nicole quen biết nhau rất ngắn, chưa thể tính là tình cảm sâu sắc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của lão nhân này, dường như nàng cũng bị lây nhiễm cảm xúc của ông, trong lòng có vài phần buồn bã.

“Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho đại nhân Nicole.” Gia Cát Minh Nguyệt nói với Raphael, vì Nicolas, nàng cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Gauss.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status