Triệu hoán thần binh

Chương 123: Cự môn doanh


- Ta nhận ra ngươi. Người chính là tên đầu đất không biết tự lượng sức mình, khiêu chiến với Tiếu Ly. Một tên rác rưởi chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân cũng dám đứng ra sao?

Liệt An khinh thường nhìn Vu Nhai một chút. Tuy nói Vu Nhai đã xông qua Tham Lang Doanh, nhưng đó chỉ là nghe nói. Trước đây hắn vẫn bán tín bán nghi. Bây giờ hắn hoàn toàn không tin. Tuy rằng không biết giữa Vu Nhai và Dạ Tình rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhưng hắn nhìn thế nào cũng giống như Dạ Tình đang tạo thế cho Vu Nhai.

Nghĩ tới đây, trong lòng gần như mọi người của Cự Môn Doanh đều tràn ngập sự bất mãn.

- Cút!

- Ngươi nói cái gì?

- Ta bảo ngươi cút!

Vu Nhai không để ý tới sự châm chọc của hắn, nhẹ nhàng phát động ra chiến khí. Đó là chiến khí của Xích Thố. Vì bất ngờ không kịp đề phòng, Liệt An lại bị ép lui về phía sau hai bước. Ngay khi hắn vẫn cảm thấy không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên cảm giác phía trước có một ngọn núi lớn ép qua, lại nặng nề lui lại thêm vài bước.

Ngay sau đó, núi lớn chợt không thấy nữa. Khí tức xung quanh đã thu lại. Sau lưng hắn, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống.

Sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy được? Tiểu tử này sử dụng ám chiêu gì vậy?

Bị Dạ Tình cho đẩy lui là chuyện rất bình thường. Nhưng bị kẻ trước mắt yếu như con kiến đẩy lui, đây tính là gì?

Mười tám đôi mắt của đám người Cự Môn Doanh phía sau nhìn chằm chằm vào hắn. Liệt An chắc chắn đã bị mất mặt. Thậm chí khi trở lại, hắn sẽ bị Lý Khai giáo huấn.

Tức giận, hận ý lại thêm uất nghẹn lần trước bị thua ở trong tay Thủy Tinh, tất cả liền bạo phát!

- Chậm đã, chậm đã. Chúng ta cùng là người trong tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, xuất môn ra ngoài. Đồng hương gặp đồng hương. Nếu ở nơi này đấu tới đấu lui sẽ khiến người ta chê cười. Được rồi, ngươi vừa nói đến mời rượu đúng không. Nhất định là quên mang tới. Ha hả, ta đưa ngươi một chén. Không cần khách khí. Đến lúc đó ngươi giúp chúng ta tính tiền là được!

Vu Nhai nói xong, đã cầm chén chôn cất trên Hoang Nguyên rất không thích uống trong tay đưa tới tay Liệt An. Hắn lại không biết lấy từ đâu ra một chén rượu khác, khẽ đụng một cái vào chén trong tay Liệt An, nói:

- Cạn trước vì kính!

Liệt An đột nhiên hôn mê. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Dúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên di chuyển, vỗ nhẹ vào bụng Liệt An bụng, sau đó tay kia đánh về phía tay hắn. Chén rượu chôn cất trên Hoang Nguyên lập tức rót vào cái miệng đang há to của Liệt An.

Khụ khụ...

Nóng, thật sự quá nóng, loại rượu này ai có thể uống như thế?

Ầm...

Người của Cự Môn Doanh lập tức vỗ bàn. Thái ca rất nhanh đã chạy tới đỡ Liệt An. Tình thế thoáng cái đã biến thành vi diệu. Cuối cùng Liệt An đã thở lại bình thường, chỉ có điều hai mắt vẫn chảy nước mắt, quát:

- Ngươi muốn chết!

- Đủ rồi. Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?

Đúng lúc này, Lý Khai đột nhiên lên tiếng. mọi người kinh hãi. Sau đó hắn chậm rãi đi tới. Tiểu đội của hắn lập tức đi theo sau. Chỉ thấy hắn không liếc mắt nhìn Liệt An và Vu Nhai, đi về phía Dạ Tình, nói:

- Thần nữ Tham Lang, đội viên của ta quá kích động, ảnh hưởng tới nhã hứng của nàng. Đây là đội ngũ của nàng, ta cũng không nên lỗ màng tới đây mời người. Rất xin lỗi!

- Không có gì, các ngươi có thể đi. Ta muốn uống rượu.

Dạ Tình ngồi ngay ngắn, căn bản không để Lý Khai vào mắt.

Trong mắt Lý Khai lóe lên sự tức giận nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn vẫn bình tĩnh, lại nói:

- Không nghĩ tới thần nữ Tham Lang sẽ gia nhập đội ngũ như vậy. Chỉ có điều cũng, nhiệm vụ lần này đối với nàng mà nói không có một chút khiêu chiến nào. Cho dù một mình nàng, muốn bắt sống ba con ma thú tứ giai cũng rất đơn giản. Nhưng ta không nghĩ ra tại sao nàng lại muốn gia nhập vào đội ngũ Kỳ Binh, sớm muộn cũng bị đào thải như vậy?

- Tê...

Trong quán rượu vang lên tiếng hít hơi lạnh. Không ngờ nhìn nữ nhân này có vẻ yếu đuối, lại quá đáng sợ như vậy. Vừa rồi, sử dụng chiến khí đẩy lui Liệt An đã khiến tất cả mọi người biết nàng là người không dễ chọc. Nhưng bây giờ hình như hắn không ngừng chọc vào, toàn thân còn lộ ra quyển trục ma pháp cường lực.

- Ta không cần thiết phải trả lời vấn đề của ngươi!

- Quả thực, nàng khẳng định có dự định riêng của nàng. Trong tiểu đoàn Tinh Binh bàn tán xôn xao nói nàng và nam nhân có quan hệ. Ta căn bản không tin. Chỉ có điều, thật ra ta có chút tin tưởng… nàng tới là để bảo vệ hắn sao?

Lý Khai đột nhiên chỉ tay về phía Vu Nhai.

Lý Khai đối với tin tức về Vu Nhai tất nhiên không quá hiểu rõ, cũng không cần thiết hiểu. Chỉ có điều theo quan sát của hắn, Vu Nhai quả thật có phần giống như một quý công tử nào đó, có tác dụng trọng đại đối với Bắc Đấu Thành. Tiểu đoàn Tinh Binh phái người qua bảo vệ hắn là chuyện rất bình thường. Hơn nữa nghe nói lúc đó Úy Trì Thiên Kinh của Vũ Khúc Doanh cũng ra mặt muốn bảo vệ hắn. Điều này không khỏi khiến Lý Khai có suy nghĩ.

Thật ra lấy năng lực của Lý Khai muốn điều tra được tình hình của Vu Nhai rất dễ. Chỉ có điều hắn xem thường chuyện điều tra. Nhưng, sau chuyện ngày hôm nay thật ra hắn lại nghĩ phải điều tra một chút mới được. Nói không chừng đây chính là con riêng của thành chủ Lãnh Thu Dương, hắc hắc.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Lúc trước còn tưởng rằng mình bị xem thành tiểu bạch kiểm. Hiện tại trực tiếp từ tiểu bạch kiểm xuống cấp, biến thành tiểu bạch thỏ được người bảo vệ. Hắn thực sự phiền muộn. Hắn cầm chén rượu trên tay một hơi uống cạn. Ngọt. Thật không tồi.

- A, Tiểu Mỹ, nàng nhìn ta như vậy làm gì?

- Đó là rượu của ta!

Tiểu Mỹ trừng mắt nói. Trong miệng nàng vẫn ngậm một ống hút, mặt phình ra, giống như cây lúa cắm vào trong khí cầu. Nhìn bộ dạng nàng như vậy, Vu Nhai thật sự muốn dùng hai ngón tay ép vào khuôn mặt nhỏ nhắn như khí cầu của nàng.

- Ta có thể đưa cho bọn họ năm con vật cưỡi tứ giai trung đoạn, cũng đủ bọn họ trở lại báo cáo kết quả công tác. Ta muốn mời thần nữ Tham Lang gia nhập đội ngũ của chúng ta. Mục tiêu của chúng ta lần này là Thiên Hạt Thứu Vương ngũ giai trung đoạn!

Ánh mắt Lý Khai đột nhiên sáng lấp lánh nói.

- Tê...

Trong quầy rượu lại vang lên tiếng hít hơi lạnh. Gia hỏa trẻ tuổi này từ đâu tới? Tất cả đều là thế hệ trẻ siêu cấp từ trong đại gia tộc chạy đến sao? Thiên Hạt Thứu Vương ngũ giai trung đoạn, còn là Thứu Vương. Quá hoang đường, quá nghịch thiên rồi.

- Chỉ dựa vào các ngươi sao?

Cuối cùng Dạ Tình có chút hứng thú, thản nhiên hỏi.

- Dĩ nhiên không phải. Lát nữa còn có một người tới. Nàng có thể xem thường nói chuyện với ta, nhưng hắn, nàng sẽ không thể không để ý.

- A, là cường giả trẻ tuổi nào vậy?

- Ha ha ha, Lý Khai, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi ở đây tán tỉnh nữ nhi. A, muội muội này thật sự không tồi. Thật không nghĩ tới loại địa phương nhỏ như vậy còn có nữ nhân khiến ta động tâm.

Cửa mở ra, một đám người đi đến. Một đám người hung hãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status