Triệu hoán thần binh

Chương 137: Nói ví dụ như lấy thân báo đáp


Mà lúc này hòn giả sơn gần như là thùng rỗng kêu to. Ba nàng đang dựa vào các Thanh Giác Tê và loạn thạch dày đặc khổ chiến. Chỉ có điều thực lực Dạ Tình và Tiểu Mỹ cường đại, hơn nữa khả năng trợ giúp của Thủy Tinh rất mạnh, thật ra tạm thời không có gì nguy hiểm. Ban đầu, Lữ Nham còn kiên trì muốn ở lại, nói phải để Thủy Tinh đi trước. Đáng tiếc hắn chứng minh hắn không mạnh hơn Thủy Tinh. Trong trận chiến đấu này, Thủy Tinh có thể phát huy tốt hơn.

- Thủy Tinh. Đến phiên nàng!

Trong lúc kề vai chiến đấu bao giờ cũng có thể khiến tình cảm trở nên sâu sắc hơn. Đặc biệt là những cuộc chiến sinh tử. Hai nàng tạm thời hòa thuận. Người vừa nói chính là Dạ Tình.

- Hãy để cho Tiểu Mỹ đi trước. Ta còn có thể kiên trì được.

Thủy Tinh lắc đầu.

- Bây giờ không phải là lúc thể hiện. Tiểu Mỹ không có vấn đề gì.

- Đúng vậy. Ta còn có thể tái chiến mấy nghìn hiệp.

Tiểu Mỹ gật đầu nói. Quả nhiên, cẩn thận quan sát thần thái của Tiểu Mỹ, xem ra dường như mới làm nóng người. Vu Nhai không còn gì để nói. Rốt cuộc tiểu mơ hồ này có phải là ma thú biến thành hay không?

Thủy Tinh còn muốn tiếp tục kiên trì. Đúng vào lúc này, Dạ Tình đột nhiên nháy mắt với Vu Nhai một cái, miệng nói không phát ra tiếng.

Vu Nhai thoáng sững sờ một chút, sau đó nghi ngờ thoáng nhìn về phía Tiểu Mỹ. Dạ Tình nặng nề gật đầu.

Dù vẫn rất nghi ngờ, nhưng hắn không có gì có thể nói được. Hắn còn nghĩ đến một khả năng. Nếu phải lập tức làm nhiệm vụ quan trọng kia, có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này dẫn dắt Thiên Hạt Thứu rời đi. Như vậy đám người tổ Kỳ Binh sẽ càng an toàn hơn.

- Thủy Tinh, đi thôi. Các nàng sẽ không có việc gì đâu!

Vu Nhai nói xong, cũng đối xử với Thủy Tinh giống như đối với Tiễn Linh, ôm lấy nàng, sau đó xông ra ngoài.

Gió điên cuồng gào thét. Vu Nhai được như ý nguyện, cảm nhận sự mềm mại đàn hồi của Thủy Tinh từ phía sau. Không ngờ của nàng không nhỏ, hình như chỉ kém hơn so với Tiễn Linh một số mà thôi. Vu Nhai lại có phản xạ có điều kiện. Chỉ có điều hắn đột nhiên cảm nhận được phía sau có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Giấc ngủ, nàng lại ngủ thiếp đi. Nàng ngủ ở trên Khu Phong Thứu!

Đúng vậy, Thủy Tinh vẫn luôn kiên trì đòi ở lại. Thật ra nàng rất yếu. Kỳ Binh của nàng dường như là công cụ của ma pháp sư. Tuy rằng thể chất của nàng mạnh hơn nhiều so với ma pháp sư, nhưng so với mọi người lại là yếu nhất. Nàng cực kỳ mệt mỏi.

Thủy Tinh cũng không biết tại sao lại buồn ngủ. Nàng vốn muốn nói chuyện với Vu Nhai. Nhưng không biết tại sao, cảm giác ở phía sau tấm lưng này thật sự rất an toàn rất ấm áp. Bất tri bất giác nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Vu Nhai khẽ kéo y phục rách rưới trên người mình xuống, buộc Thủy Tinh vào người mình, sau đó yên tĩnh đợi tới nơi an toàn.

Gió sắc bén dường như không còn sắc bén nữa, dường như đa phần là ôn nhu. Thời gian trôi qua quá nhanh. Dường như trong nháy mắt đã đến ngọn núi đá kia. Hắn nhẹ nhàng bế người đưa vào động, sau đó quay lại nhìn đám người Huyết Lệnh, ra hiệu đừng lên tiếng.

Hắn lẳng lặng nhìn Thủy Tinh. Có lẽ phải rất lâu, hắn mới có thể gặp lại nàng. Hi vọng nhiệm vụ của Dạ Tình không quá khó khăn, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian!

- Chăm sóc cho nàng thật tốt. Ta đi trước!

Vu Nhai đưa mắt nhìn Thủy Tinh một hồi, đột nhiên xoay người. Đúng lúc này hắn dừng lại một chút nói.

- Nếu như ta không thể trở về, các ngươi trước hết cứ tìm cơ hội đến bên trong rừng đá tìm kiếm những con Thanh Giác Tê kia, sau đó quay về tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu.

- Vu Nhai, ngươi...

- Yên tâm, không phải nghi thức vĩnh biệt gì đâu. Ta muốn dẫn dắt Thiên Hạt Thứu rời đi. Hơn nữa, có người hại chúng ta, chúng ta cũng không thể để người ta lợi dụng như vậy được. Thù này không báo, làm sao có thể nuốt trôi. Yên tâm đi, có Khu Phong Thứu ở bên cạnh, ta sẽ không có chuyện gì.

- Không nên quá miễn cưỡng. Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Tiễn Linh có chút thận trọng kêu lên.

- Quân tử, ngươi xem ta giống quân tử sao? Hắc hắc!

Vu Nhai lại cười một cách bỉ ổi. Rất nhanh, hắn ôm lấy bộ ngực cực lớn của Tiễn Linh, sau đó cười ha ha vài tiếng, liền xông ra ngoài. Nhưng đúng vào lúc này Thủy Tinh dường như bị tiếng cười đánh thức tỉnh lại, kêu lên một tiếng:

- Vu Nhai!

- Ngủ thật ngon đi. An toàn rồi.

Vu Nhai dừng lại một chút, hơi quay đầu lại nói.

- Ngươi còn trách ta sao?

Thủy Tinh đột nhiên hỏi.

- Trách nàng?

Vu Nhai ngẩn người, sau đó chợt hiểu nàng đang nói tới chuyện của Liệp Thủ. Hắn lắc đầu:

- Từ trước đến nay, ta chưa từng trách bất kỳ kẻ nào. Muốn trách chỉ trách nhân tâm khó lường, chúng ta đều nhìn không thấu. Chỉ có điều nếu như nàng muốn bù đắp cũng được. Nói ví dụ như nàng sẽ lấy thân báo đáp!

Sau ba câu cũng thấy đúng là chó không nhả ra ngà voi. Mọi người lập tức trợn tròn mắt.

- Nếu như ngươi an toàn trở về, ta có thể thử qua lại với ngươi!

Ngoài dự đoán của mọi người, Thủy Tinh đột nhiên kiên định nói.

Vu Nhai cũng ngây người. Hắn bị chuyện tốt đột nhiên rơi xuống là mcho choáng váng. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện yêu đương. Hắn gật đầu:

- Cho dù chỉ vì điều này, ta cũng sẽ trở lại. Đến lúc đó nàng cũng đừng đổi ý.

- Người nào đổi ý người đó là con chó nhỏ!

- Được!

Vu Nhai cười ha ha vài tiếng, bước lên Khu Phong Thứu rời đi. Thoáng cái tâm tình trở nên sảng khoái. Đám người Huyết Lệnh không hề đố kỵ. Trên mặt bọn họ đều lộ ra một nụ cười mỉm. Tiễn Linh đi tới, rầu rĩ nói:

- Đại tiểu thư, chuyện này...

- Chỉ là thử qua lại mà thôi. Tỷ đừng quá lo lắng!

Thủy Tinh nói rất nhanh. Không ai chú ý tới cách Tiễn Linh xưng hô.

- Ô ô ô ô...

Đây chính là thời điểm thể xác và tinh thần Vu Nhai vô cùng thoải mái. Trong lúc bất chợt, toàn thân Tiểu Thúy run rẩy, khiến hắn sợ chết khiếp.

- Tiểu Thúy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không chịu được nữa sao? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Xung quanh vẫn có rất nhiều Thiên Hạt Thứu. Được rồi, hiện tại không thể để ý tới nhiều chuyện như vậy. Chỗ nào an toàn, chúng ta đi tới chỗ đó trước. Không đợi nữa. Nữ nhân Dạ Tình đáng sợ này khẳng định có rất nhiều hậu chiêu. Nàng sẽ không có chuyện gì đâu.

- Ô ô ô...

Tiểu Thúy khó nhọc kêu lên, sau đó tăng tốc, lại còn bay về phía Dạ Tình. Mãi đến khi tới gần, nó mới đưa Vu Nhai hạ xuống, sau đó lập tức vỗ cánh bay đi. Trong chớp mắt nó đã biến mất ở trong bầu trời đêm.

Vu Nhai trợn tròn mắt. Chiến hữu à, ta biết không thể buông tha, nhưng ta cũng mệt chết đi được!

Hiện tại hắn có triệu hồi Tiểu Thúy, nó cũng không trở lại. Xem ra hắn chỉ có thể tiến lên chiếu cố cho đám Dạ Tình. Hi vọng Tiểu Thúy có thể đột phá nhanh một chút. Nếu không hắn thật sự không biết phải làm sao nữa.

Vu Nhai lắc đầu, thân ảnh chợt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ. Mấy con Thiên Hạt Thứu vừa phát hiện ra thân ảnh của hắn thoáng cái đã không tìm thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status