Triệu hoán thần binh

Chương 1624: Châm trận kỳ quái


Gia hỏa kia chính là một tên biến thái. Hắn còn nhớ rõ năm đó, thời điểm ở vương quốc Lạc Thiên. Hắn lại suy nghĩ lại một chút tới tình cảnh của hắn hiện tại. Thiếu gia Tạp Đức cũng kích động muốn ngâm một bài thơ về thiếu niên ma pháp bi thương.

Hơn nữa, Vu Nhai cường đại như vậy, thật sự có kẻ địch cấp Thần Tướng cũng không là vấn đề. Chỉ có điều hiện tại tính mạng của mình lại nằm ở trong tay hắn.

- Như vậy...

Vu Nhai tiếp tục híp mắt.

- Đội ngũ Huyền Binh nghe lệnh. Hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi phải lập tức gia nhập đội ngũ của chiến hữu ta. Không quan tâm hắn đưa ra mệnh lệnh thế nào, tất cả đều phải chấp hành vô điều kiện. Ta biết ta ở trong đội ngũ không có quyền lên tiếng. Nhưng lần này các ngươi phải nghe ta. Vị chiến hữu này của ta rất cường đại. Điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ. Hơn nữa hắn có nhân phẩm cao thượng, tính cách hiền lành. Chính là nam nhân trong nam nhân...

Tạp Đức điên cuồng phun ra.

Mọi người đột nhiên ớn lạnh. Đặc biệt là Lan Quân Hi.

Gia hỏa này cũng có thể gọi là nhân phẩm cao thượng sao? Con mẹ nó bớt giả vờ đi. Hơn nữa cũng nhường nữ tử xinh đẹp như ta dù chỉ một chút. Thậm chí còn chảy nước miếng khi nhìn thấy Vưu Y Nhi, còn từng nói cái gì mà chạy thoát thân...

- Thiếu gia Tạp Đức, hắn...

- Nhớ kỹ, Huyền Binh Đại Đế đã từng nói, dưới tình huống liên quan tới sự sống chết, ta vẫn có quyền quyết định cao nhất. Bởi vì ta vốn chính là người của đế quốc Ma Pháp, hiểu đế quốc Ma Pháp hơn.

Tạp Đức lại nói:

- Các ngươi nhìn lại đi. Vị chiến hữu này của ta mặc dù biết ta là kẻ phản bộ của đế quốc Ma Pháp lại hoàn toàn không có ý coi thường ta, không tố giác ta. Hắn đối với đế quốc Huyền Binh căn bản không có sự thù địch.

Các Huyền Binh Giả chớp mắt vài cái. Đúng vậy, đối mặt với kẻ phản bội lớn như vậy, không ngờ hắn hoàn toàn không có cảm giác gì?

- Được, chúng ta gia nhập.

Hoàng Thăng Long cuối cùng đánh nhịp, thản nhiên nói:

- Bất kể thế nào, mũi tên của ngươi khiến ta cảm thấy ngươi thực sự có thể tin được.

Nếu hai vị thủ lĩnh một hư một thực đều đã quyết định, vậy những người phía dưới cũng không có gì để nói nữa. Bọn họ chính thức gia nhập đội ngũ Thanh Môn. Thoáng cái, toàn bộ đội ngũ trở nên lộn xộn. Sợ rằng trên đại lục Thần Huyền ngoại trừ Bách Tộc Loạn Địa ra, không có đội ngũ nào loạn như vậy. Càng hiếm thấy có đội ngũ nào có thiên tài ma pháp sư cùng thiên tài Huyền Binh Giả dung hợp được.

- Được, vậy chúng ta bây giờ trao đổi một vào tâm đắc phá trận trước. Thời gian không cho phép chúng ta lưu lại.

Vu Nhai nói thẳng. Đây là lời nói thật. Có trời mới biết Băng Tuyết Ma Vương thực hiện âm mưu lúc nào. Phải mau rời khỏi đây, đến lối vào Ma Uyên.

Nghe nói như thế, các Huyền Binh Giả đều nhìn về phía một người trong đó.

Một người thanh niên tướng mạo thanh tú, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất dễ bị bỏ qua.

- Tâm đắc của ta, sợ rằng ngươi không học được.

Nam tử thanh tú chậm rãi đi ra, ngạo nghễ nói. Tuy rằng kiêu ngạo, cũng không phải là loại người làm người ta cảm thấy chán ghét, mà là một thiếu niên tự tin. Lại nghe hắn nói:

- Tâm đắc của ngươi, chỉ sợ ta cũng không học được. Ta nghĩ chúng ta cũng không cần giao lưu, chúng ta vẫn lần lượt phá trận. Ai mệt mỏi nghỉ ngơi trước, đổi người kia lại lên.

- Cũng không nhất định sẽ như vậy. Nếu không chúng ta nhìn từng người phá giải trận trước. Nói không chừng có thể tìm ra phương pháp nhanh hơn.

Vu Nhai đột nhiên có chút ngạc nhiên. Hắn là kết hợp phù văn trận Huyền Binh Điển, Lục Thiên Sát Trận lại thêm địa thế cảm ngộ mới có khả năng có chút tiến triển để giải ma pháp trận tự nhiên này. Nhưng người thanh niên thoạt nhìn thực lực rất yếu này lại có thể phá trận. Phải biết rằng, hắn phá chính là ma pháp trận của Thần Chi Nguyên Giới. Ngay cả Lan Quân Hi thiên tài trong đế quốc Ma Pháp cũng không có cách nào. Hơn nữa đây còn là một người thanh niên của đế quốc Huyền Binh?

- Được, như vậy ngươi nhìn kỹ.

Nam tử thanh tú gật đầu, không nói nhiều, lấy từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái châm. Đó là một cái châm đặc biệt bình thường, giống như loại dùng để châm cứu vậy. Hắn ném ra ngoài. Đương nhiên, châm cứu cắm ở trên người. Châm của hắn lại cắm trên mặt đất. Một cái châm trận rất nhỏ, khoảng nửa thước được hình thành. Không biết bị lực lượng gì điều khiển, châm trận đột nhiên chuyển động, hình thành một nhuệ khí. Nhuệ khí bạo phát, giống như một thanh kiếm phá vỡ sương mù dày đặc phía trước. Phía trước xuất hiện thêm một dải đất không có nguyên tố dài khoảng hai ba thước.

Không có nguyên tố, cũng có nghĩa trong hai, ba thước đó, ma pháp trận này mất đi hiệu lực. Bọn họ đương nhiên không cần lo lắng bị ma pháp trận tự nhiên mê hoặc nữa. Thời điểm đội ngũ Thanh Môn còn đang nghi ngờ, người của đế quốc Huyền Binh đã lao tới hai ba thước phía trước, cũng không thể lãng phí thời gian.

Rất hiển nhiên, bọn họ đã đặc biệt thuần thục.

Thấy có người chiếm cứ hai ba thước này, người nam tử thanh tú mới vội vàng thu hồi châm, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hiển nhiên châm trận này khiến hắn tổn hao không nhỏ. Đương nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn chắc hẳn còn có thể thi triển thêm mấy lần nữa.

Đám người Thanh Môn và cả Vu Nhai trợn trừng mắt. Bọn họ đều hoàn toàn không hiểu được chuyện gì xảy ra. Phá trận như vậy sao?

- Không cần nhìn. Các ngươi nhìn cũng không hiểu, cũng học không được. Huyền Binh Đại Đế không biết đã phái ra bao nhiêu người theo hắn học, nhưng đến bây giờ đế quốc Huyền Binh không ai học được. A, không học được, cũng không cách nào nghiên cứu. Hắc hắc, các ngươi không biết trước đây thời điểm đế quốc Huyền Binh phát hiện ra hắn, đã hưng phấn tới mức nào. Không ngờ lại có như vậy phương pháp phá trận. Nếu như phát dương quang đại, đả kích đối với đế quốc Ma Pháp thế nào, có thể tưởng tượng được.

Tạp Đức người thích nói đầu tiên, hơn nữa cần mắng nhất kia cười hắc hắc nói.

Con ngươi trong mắt đội ngũ Thanh Môn co lại, theo bản năng nhìn về phía nam tử thanh tú. Nếu quả thật có thể phát dương quang đại, vậy thật sự là ác mộng của đế quốc Ma Pháp. Lan Quân Hi cũng có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười:

- Nhưng nếu bảo bối như vậy bị phái đến đế quốc Ma Pháp hỗn loạn, chắc chẳn Huyền Binh Đại Đế đối với bốn chữ phát dương quang đại này đã tuyệt vọng rồi?

- Không sai, quả thực rất tuyệt vọng. Ngay cả tổ gia gia Huyền Binh Đại Đế nhìn thấy, đầu óc cũng mơ hồ.

Một Huyền Binh Giả lắc đầu nói. Tổ gia gia cũng có nghĩa là Thần Hoàng cấp. Ngay cả Thần Hoàng xem cũng không hiểu. Đế quốc Huyền Binh không tuyệt vọng mới là lạ:

- Cũng không biết tiểu tử này làm sao. Hắn nói từ nhỏ hắn đã có trận pháp nhỏ này. Sinh ra đã có. Nhưng không có người nào nhìn, hiểu được chuyện gì xảy ra.

Bởi vì Thần Hoàng xem cũng không hiểu, người của đế quốc Huyền Binh tất nhiên không có cố kỵ, nói ra.

Dù sao, nếu hắn đã bị ném tới đế quốc Ma Pháp làm gián điệp, cũng đại biểu đế quốc Huyền Binh đã không còn coi trọng hắn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status