Triệu hoán thần binh

Chương 249: Đừng gây chuyện nữa, được không?


Vu Nhai vẫn mang bên người, xem như vật kỷ niệm. Hắn nói:

- Những lời ta nói đều là thật. Kỵ vệ Bắc Đấu đại nhân, người nơi này đều có thể làm chứng.

- Đừng gọi ta là đại nhân. Ta còn là đại nhân của ngươi được sao? Đừng gây chuyện nữa. Trước khi gây sự báo cho ta biết một tiếng cũng được. Ta lập tức xin nghỉ về nhà.

Trong lòng Liêu Thanh điên cuồng kêu lên. Hắn khóc không ra nước mắt, không biết nói cái gì cho phải.

- Đúng vậy, những lời vị đại nhân này nói đều là sự thật!

Đột nhiên có người đứng ra nói. Người vào thành cũng không chỉ có dân chúng bình thường. Huyền Binh Giả cũng không phải là số ít. Tuy rằng bọn họ đối với kỵ sĩ Huyền Điện đều có chút kính nể, nhưng tỉnh Bắc Đấu, không, phải nói rằng tất cả các tỉnh thật ra đều có sự chấp nhất của mình. Giống như tỉnh Kiếm Vực, nếu như ở trong thành trì của Độc Cô gia, kỵ sĩ Huyền Điện dám lớn lối như vậy, chỉ sợ không chỉ có một người như Vu Nhai ra mặt.

Đây cũng là lý do vì sao đế quốc Huyền Binh phải thiết lập Huyền Thần Điện.

Đương nhiên, Huyền Thần Điện cũng tiếp nhận con em trong gia tộc của các đại lĩnh chủ, cho dù chỉ một cái danh hão, nhưng đại biểu cho một loại vinh quang và khẳng định đối với thực lực. Dù sao trung thành với gia tộc đồng thời càng phải trung thành với đế quốc.

Người trước mắt này chắc hẳn cũng là người trong một gia tộc lớn, một gia tộc rất vinh quang, nếu không sẽ không mắng Bắc Đấu, một tỉnh gần như không có gia tộc thế. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, bao giờ cũng thể hiện thân phận của kỵ sĩ Huyền Điện, mà không phải là gia tộc, chắc hẳn không phải gia tộc lĩnh chủ hoặc không phải là dòng chính trong gia tộc.

A, hiện tại ai suy nghĩ được nhiều như vậy. Gia hỏa này quả thực khiến người ta chán ghét.

- Chúng ta cũng có thể làm chứng. Vừa rồi ta tận mắt chứng kiến vị kỵ sĩ đại nhân này đụng vào người ta, còn mắng tiểu hài tử này là tiện chủng. Hai vị binh ca ca ra lý luận, tự nhiên bị bọn họ đánh một roi. Còn có vị binh đại nhân này cũng vậy.

Có người đi đầu, đứng ra nói, dĩ nhiên có người theo vào. Đế quốc Huyền Binh không phải là đế quốc Ma Pháp, chưa bao giờ thiếu nhiệt huyết. Binh đại nhân tất nhiên là chỉ Quách đại thúc.

- Đám dân đen các ngươi còn dám nói thêm câu nữa...

- Ba...

- Dân đen cũng là ngươi nói. Một roi này, là ta thay mặt tất cả dân chúng của Bắc Đấu đánh.

Vu Nhai lại đánh một roi qua, sau đó lại nói:

- Ở đây còn có bảy cái roi. Ai hứng thú có thể qua. Hắn còn mắng người nữa, đánh hắn một roi!

Khóe miệng mọi người giật giật vài cái.

Kỵ sĩ Huyền Điện, đây chính là kỵ sĩ Huyền Điện. Đây không phải là để bình dân cưỡi lên trên đầu Huyền Thần Điện sao?

- Vu Nhai, ta xem chuyện này cứ tính như thế đã. Để ta tới xử lý có được không.

Liêu Thanh thật muốn khóc. Hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Thật ra kỵ sĩ Huyền Điện và kỵ vệ Bắc Đấu cũng có chút giao tình. Hắn cũng nghe có người nói Huyền Điện Thánh Hội lần này, kỵ vệ Bắc Đấu và kỵ sĩ Huyền Điện sẽ hợp tác. Hắn rất muốn hung hăng mắng Vu Nhai vài câu. Nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành cầu xin. Ngoài nói Vu Nhai nể tình kỵ vệ Bắc Đấu, thật không biết nói cái gì cho phải.

- Ta tới đây. Chiến sĩ, cho ta một cái roi.

Bất cứ lúc nào cũng không thiếu vài người dũng cảm.

- Ta cũng muốn!

Tiểu hài tử lúc trước bị đụng cũng kêu lên, nhưng lại bị mẫu thân hắn sống chết kéo lại.

Không làm tốt sẽ gây ra bạo loạn. Liêu Thanh đã bảo người đi thông báo thượng cấp. Có trời mới biết bọn họ lúc nào mới qua đây.

Đúng lúc này, hắn dường như nghe được tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn lại, sắc mặt điên cuồng biến đổi. Người tới chính là người của bộ binh phòng.

- Đã xảy ra chuyện gì? Kỵ sĩ Huyền Điện tới Bắc Đấu Thành ta gây chuyện sao?

Tiếng nói thô lỗ vang lên. Sau đó một gia hỏa cao lớn thô kệch chạy tới. Vừa rồi binh sĩ thủ thành tất nhiên cũng sẽ có người chạy đi thông báo với đại nhân.

Người nhìn cũng không nhìn đám kỵ vệ Bắc Đấu, ánh mắt lướt qua một vòng sau đó nhìn tới trên người Vu Nhai, há hốc miệng, kêu lên:

- Tiểu tử Vu Nhai?

- Uất Trì đại nhân, đã lâu không gặp!

Người tới chính là Úy Trì Thiên Binh. Vu Nhai từng làm thủ hạ ở dưới hắn hai ngày.

- Ha ha ha, tiểu tử ngươi quả nhiên mạng lớn. Dãy núi sương mù cũng không vây chết được ngươi. Ha ha, chuyện của ngươi ta cũng đã nghe nói. Đáng tiếc lúc đó ta không ở trong thành, nếu không sẽ cùng ngươi đến Lạc gia chém giết một hồi. Mụ nội nó.

Uất Trì đại nhân trước sau vẫn giống như một dũng sĩ:

- Đúng rồi, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Kỵ sĩ Huyền Điện gì đó, chính là gia hỏa bị đánh thành huyết nhân này sao?

Vu Nhai gật đầu, kể sơ qua câu chuyện một chút. Mọi người xung quanh cũng phụ họa thêm.

- Nếu đã như vậy, cứ ném bọn họ ra ngoài là được. Đúng rồi, các ngươi cũng không nên gây sự nữa. Tuy rằng hắn bị thương, cũng không phải kẻ bình dân có thể làm loạn.

Úy Trì Thiên Binh thản nhiên nói, cũng không phải quá để bụng.

- Uất Trì đại nhân, đây chính là kỵ sĩ Huyền Điện. Ném ra, sợ rằng...

Liêu Thanh không nhịn được nói.

- Kỵ sĩ Huyền Điện chó má gì chứ? Nhìn cho kỹ, huy hiệu của hắn rõ ràng chỉ là kỵ sĩ dự bị mà thôi. Nếu như a miêu a cẩu nào đó đều có thể gia nhập Huyền Thần Điện làm kỵ sĩ, vậy Huyền Thần Điện vẫn là Huyền Thần Điện sao?

Úy Trì Thiên Binh lãnh đạm nói.

Mọi người cũng kịp phản ứng. Hóa ra người này còn chưa phải là kỵ sĩ chính thức. Trời dạ, không phải chính thức cũng dám lớn lối như vậy sao?

Hơn một năm trước, Liêu Thanh mới gia nhập kỵ vệ Bắc Đấu, địa vị cũng không cao, cũng không rõ ràng lắm về đối tượng hợp tác kỵ vệ Bắc Đấu là thế nào, cũng không hiểu rõ kỵ sĩ dự bị khác với kỵ sĩ chính thức như thế nào. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút choáng váng.

- Các ngươi không thể đối xử với ta như thế được. Ta rất nhanh sẽ trở thành kỵ sĩ chính thức!

Kỵ sĩ Huyền Điện đáng thương, à không, kỵ sĩ Huyền Điện dự bị bị mấy thủ hạ của Úy Trì Thiên Binh dẫn ra ngoài, chuẩn bị kéo đến nơi ít người ném xuống. Nếu không sợ rằng sẽ có người bạo động.

- Tiểu tử Vu Nhai, trở về lúc nào vậy?

- Ngay vừa nãy. Đúng rồi, hình như nói tuyển chọn Thánh Hội gì đó sắp kết thúc. Ta có nên đi qua xem một chút hay không?

Vu Nhai cũng không phải rất lưu ý, cho rằng kỵ sĩ Huyền Điện vừa rồi cũng đáng đánh. Kỵ sĩ dự bị lại càng không cần để ý tới. Lại nói, hắn có Úy Trì Thiên Binh làm chỗ dựa.

- A đúng rồi, nhanh đi thôi. Cơ hội khó có được!

- Rốt cuộc là Thánh Hội gì vậy, chính là có thể thi đấu với kỵ sĩ Huyền Điện sao?

Vu Nhai hỏi.

- Ngược lại không phải là thi đấu gì cả. Cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ. Chỉ biết là đây là Thần Binh Thánh Hội được Huyền Thần Điện tổ chức mà thôi!

Úy Trì Thiên Binh nói. Đột nhiên thấy ánh mắt Vu Nhai có phần cổ quái, hắn lại hỏi:
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status