Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 137

Trong nháy mắt, tình cảm cuối cùng đã bùng nổ. Người phụ nữ Đàm Đồng yêu nhất, vẫn là Bạc Tuyết. Vì Bạc Tuyết, ông tình nguyện buông tay tất cả mọi thứ. Ông biết Bạc Tuyết chỉ muốn báo đáp sự chăm sóc của mình, nhưng ông vẫn không thể đè nén được khát vọng trong lòng. Ham muốn nguyên thủy của người đàn ông đã khiến lý trí hoàn toàn sụp đổ. Ông đặt mạnh Bạc Tuyết lên giường, chiếm lấy thân thể xinh đẹp kia, chiếm lấy một người con gái chỉ đáng tuổi con gái mình…

Bạc Tuyết hơi hơi run run. Bạc Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ. Bạc Tuyết sợ hãi. Bạc Tuyết ôm lấy cổ ông…Tất cả, tất cả mọi thứ, mỗi lần ông nghĩ đến đều khiến cả người run rẩy!

Cho đến khi... Lôi Dận lại một lần nữa xuất hiện, phá vỡ cuộc sống bình ổn. Ông mang đứa trẻ đi, Lôi Dận cũng mang Bạc Tuyết đi. Tất cả đều là sự thật, ông không hề lừa dối Mạch Khê!

Cho tới nay, Đàm Đồng luôn canh cánh trong lòng hành động năm đó của mình. Đưa Mạch Khê tới cô nhi viện là điều bất đắc dĩ. Sau này, ông có đi tìm, nhưng cô nhi viện đó thật sự đã chuyển đi. Nhiều năm trôi qua, “Mạch Khê” trở thành nút thắt vĩnh viễn không tháo được trong lòng ông. Thậm chí, ông cũng đã tính toán tuổi mỗi năm của Mạch Khê, chỉ cần nhìn thấy một cô gái nào đó xấp xỉ tầm tuổi như vậy, ông đều nhịn không được mà phải quan sát.

Không ngờ tới, hai mươi năm sau, người thanh niên đã cảnh cáo ông đi xa khỏi nơi này lại quay trở lại. Cậu ta càng lạnh lùng và ổn trọng hơn so với trước kia, khi nhìn thấy ông, cậu ta cũng chỉ nói một câu... Mạch Khê cần một người cha, còn ông cần chuộc tội.Chỉ một câu nói như vậy, Đàm Đồng cam tâm tình nguyện phối hợp với cậu ta hoàn thành vở diễn này, một vở diễn cần phải che giấu suốt một đời! Nhưng cho dù Lôi Dận không nói, ông cũng sẽ chôn bí mật này xuống, khiến cho cô bé con này tin rằng ông mới chính là cha ruột, khiến cho cô bé tin rằng, cha ruột của mình là một người đàn ông bình thường…

Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Mạch Khê. Cảm xúc có một chút đè nén. Chỉ mới vừa gặp mặt đây thôi đã biết trước sẽ phải chia lìa sao?…

Đàm Đồng hạnh phúc đỏ hồng mắt. Đủ rồi, như vậy đã đủ rồi. Nỗi vướng bận lớn nhất trong cuộc đời ông, đứa trẻ này, rốt cuộc cũng đã quay trở về. Chẳng sợ... Chỉ cần có thể nhìn một lần, chỉ cần biết cô bé vẫn khỏe mạnh, sau khi chết ông cũng sẽ không làm Bạc Tuyết phải thất vọng…

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra một chút, để lộ khe hở nhỏ. Sắc mặt Đàm Trử Quân nặng nề nhìn vào bên trong phòng bệnh. Tuy rằng anh ta không có biểu hiện nhiều lắm, nhưng cũng không khó để nhìn thấy đáy mắt đương rung động. Đàm Trử Bách bên cạnh cũng quay mặt sang chỗ khác, vụng trộm lau đi một giọt nước vương nơi khóe mắt.

Cả hai anh em họ nên hận, hận cha của mình đã từ vợ bỏ con vì một người đàn bà xa lạ. Thậm chí còn khiến mẹ họ đã phải sống quãng đời còn lại trong đau buồn rồi mất đi…Nhưng là hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng như thế này, hận thù dù sâu đến đâu, trong nháy mắt vẫn hóa thành hư ảo. Mạch Khê rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ mồ côi vô tội, một cô gái đáng yêu như vậy, hẳn nên được hạnh phúc…

Lôi Dận luôn luôn đứng phía sau hai người bọn họ. Một lúc lâu sau đó, hắn mới trầm thấp mở miệng, trong giọng nói bình tĩnh dường như có nét gì đó vẫn là ra lệnh cố hữu, nhưng cẩn thận nghe một chút, lại giống như là một cách thỉnh cầu...

“Tôi muốn để cô ấy luôn luôn hạnh phúc như vậy, không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa... Xin nhờ hai vị!”

Đàm Trử Quân cùng Đàm Trử Bách kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc đến cực độ của Lôi Dận. Là chuyên chú, là chấp nhất!

Thật lâu sau đó, hai người đàn ông cùng gật đầu. Bọn họ biết người đàn ông này chưa bao giờ có thói quen thỉnh cầu người khác…

————————————

Mặt trời ngày đông vốn ‘lười biếng’, bóng đêm nhàn nhạt chậm rãi bao phủ cả tòa thành. Ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi, cùng với ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra từ tòa thành lại có vẻ óng ánh trong veo, mộng ảo hệt như một khung cảnh trong truyện cổ tích. Trong phòng ngủ, trên bàn trà là những đóa sen Tịnh Đế màu trắng cắm trong nước, lẳng lặng tỏa ra hương thơm dịu mát.

Mạch Khê im lặng nằm trên sofa. Rèm mi dài đổ một lớp bóng mờ. Cô gần như lọt thỏm trong chiếc ghế sofa rộng, trẻ con mà ôm lấy một cái gối ôm, cái gối còn lại đã rơi xuống mặt thảm lông dày.

Mạch Khê đang ngủ, dường như đang mơ thấy điều gì đó, hai chân mày hơi hơi nhíu lại, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại những giọt nước ướt…

Lôi Dận vừa trở về tòa thành, mới bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy cảnh như vậy, đáy lòng lại tràn ra sự lo lắng. Hắn đi lên phía trước, nhặt gối ôm trên thảm đặt sang một bên, ý cười cưng chiều bên môi hơi hơi cứng lại khi thấy lệ vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt Mạch Khê. Hắn đưa tay, cẩn thận lau đi.

Hôm nay, có lẽ cô nhỏ hẳn đã rất mệt. Ở bệnh viện thật lâu, sau khi đưa cô trở về thành bảo, hắn lập tức quay lại công ty xử lý vài hội nghị, không nghĩ tới đứa ngốc này lại trốn ở một góc mà khóc. Đáy mắt Lôi Dận toàn là sự đau lòng.

Hắn nhất định phải cẩn thận mà che giấu bí mật này, không bao giờ để cô phải bi thương như thế nữa. Nếu so sánh giữa cả hai, Đàm Đồng sắp mất đi sẽ khiến Mạch Khê tổn thương một lần, nhưng sẽ không là một đời. Nếu thật sự để cô nhóc gặp Neil, vậy thì chắc chắn một điều, cả đời Mạch Khê đều phải sống trong sự thương tổn không cách nào bù đắp được.

Tha thứ cho sự ích kỷ của hắn, hắn chỉ muốn âm thầm bảo vệ cô, dù chỉ là một chút!

Độ ấm nóng quen thuộc nơi đầu ngón tay đánh thức cơn mơ hỗn loạn của Mạch Khê. Cô tỉnh lại, vẫn còn mờ mịt trong cơn mơ chưa hết, cánh mũi toàn là mùi xạ hương nhàn nhạt dịu dàng. Lông mi nhẹ nhàng run run một chút, Mạch Khê hoàn toàn mở mắt, yên lặng nhìn, trong lúc nhất thời vẫn chưa có phản ứng gì với khung cảnh thực tế.

Môi Lôi Dận lại nhẹ nhàng cong lên. Cô nhỏ luôn luôn có tật xấu này. Mỗi khi mơ màng như thế này, Mạch Khê luôn giống như một con búp bê trong khu rừng sâu vậy. Trời biết, hắn yêu chết đi được bộ dạng đáng yêu này của cô.

Lôi Dận tới gần Mạch Khê, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi cô, để cô chìm vào trong đôi mắt hắn, giống như chìm vào đại dương xanh sâu không lường trước được. “Nha đầu ngốc, lại khóc nhè như lúc còn nhỏ vậy.”

Mạch Khê vẫn lẳng lặng nhìn Lôi Dận, nhìn đôi mắt xanh lục kia, giống như muốn tựa vào trong lòng hắn. Tuy rằng cô vẫn luôn không nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, lại dưới cái nhìn chăm chú của Lôi Dận và lời nói bất ngờ kia khiến tâm tình cô co lại đôi chút. Hắn nhớ rõ mọi thứ thuộc về cô sao? Nói tự nhiên đến như vậy, chắc là…nhớ rõ đi…

“Sao vậy?”

Tuy rằng Lôi Dận vô cùng hưởng thụ cái cách cô gái nhỏ dùng ánh mắt mê luyến ấm áp như vậy nhìn mình, nhưng cứ im lặng mãi như vậy không ổn cho lắm.

Mạch Khê theo bản năng lắc lắc đầu, chỉ hơi ngồi dậy, nhìn Lôi Dận bên người mình, nghẹn ngào nói, “Anh giúp…cha tôi tìm những bác sĩ tốt nhất được không?”

Lôi Dận quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khiến Mạch Khê không thể đọc ra ý nghĩ bên trong. Thật lâu sau đó, hắn mới thở dài một hơi, “Khê nhi, trước mắt, những bác sĩ đang cứu chữa cho ông ấy đều giỏi nhất trên thế giới hiện nay. Nhưng bệnh tình của Đàm Đồng thật sự rất nghiêm trọng, không có cách nào khác.”

Mạch Khê cắn chặt môi mình. Hồi lâu, khóe mắt lại bắt đầu ẩm ướt, giọng nói cũng nghèn nghẹn hơn trước, “Kỳ thực…tôi biết chuyện này…nhưng mà…tôi không cam lòng. Tôi chỉ mới vừa nhận cha thôi mà…”

Bộ dạng như vậy khiến tâm Lôi Dận co rút lại, hai cánh tay nhẹ nhàng dang ra, hắn thấp giọng nói, “Khê nhi, nghỉ ngơi một chút đi.” Mạch Khê lẳng lặng nghiêng thân mình, tùy ý để bàn tay to lớn của hắn ôm chặt lấy cô. Cằm hắn đặt nhẹ trên đỉnh đầu Mạch Khê, mỗi lần hít thở hắn đều có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cô, lại gần gũi đến như thế…

“Khê nhi, em phải biết rằng cha của em có thể chống đỡ được cho tới ngày hôm nay là vì gặp em. Hãy để cho ông ấy nhẹ nhàng ra đi, ít nhất, trong những ngày gần đây cho ông ấy cảm nhận được hạnh phúc gia đình. Nếu em bi thương đến như vậy, Đàm Đồng đi sẽ không an tâm.”

Cô gái nhỏ lọt thỏm trong vòng ôm của hắn nhẹ nhàng gật đầu. Cô không hề lên tiếng, nhưng không khó để Lôi Dận cảm thấy áo mình đã ướt một mảng lớn. Lòng càng thêm đau, hắn không nói điều gì nữa, chỉ ôm lấy cô thật chặt, thật chặt…

Một lúc lâu sau đó, cảm xúc của Mạch Khê mới chậm rãi bình ổn hơn một chút, thấy ngực hắn ướt một mảng lớn, nét bi thương trên gương mặt bị vẻ áy náy thay thế. Cô vẫn luôn mâu thuẫn như vậy, lại lộ ra một chút dè dặt cẩn trọng, như là một viên thủy tinh xinh đẹp khiến người ta trìu mến.

Thấy ánh mắt Mạch Khê dừng trước ngực mình, Lôi Dận hơi hơi nhếch môi, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, “Quỷ khóc nhè, để anh thay áo sơmi.”

Giọng nói của hắn lại yêu chiều đến như vậy, như đang dung túng một đứa trẻ con đang ầm ĩ lên, tùy ý xong lại chỉ ôn nhuận cười, chỉ đơn giản như thế nhìn cô trẻ con một chút. Mọi thứ đều tự nhiên, hết sức tự nhiên như mọi thứ hẳn là phải xảy ra như thế…

Lôi Dận đứng dậy, bóng dáng cao lớn của hắn dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, càng thêm ưng nhã, càng thêm vững vàng. Cái bóng lớn đổ xuống, gần như bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn của Mạch Khê ở bên trong, hệt như một vòng bảo vệ đầy an toàn, yên lặng giữ gìn cô từng chút một. Mạch Khê chỉ cần co mình như một chú ốc sên tránh vào bên trong, hắn sẽ vì cô mà chắn mưa che gió, để cô không bị thương tổn nữa…

Lơ đãng nhớ tới lời cha vừa nói, hắn là lạnh lùng như thế, là kiên cường như thế. Thì ra hết thảy chỉ là sự ngụy trang của hắn để che giấu đi nội tâm yếu ớt mà người ngoài vẫn thường cho rằng đó là lạnh lùng, đó là tàn nhẫn, đó là không có tính người…

Nhìn bóng dáng Lôi Dận, giờ khắc này Mạch Khê đột nhiên có thể cảm nhận được cảm giác của hắn khi nhìn thấy cha và mẹ ở cạnh nhau lúc ấy! Đó là một loại cảm giác bị người khác phản bội, đã khiến tâm hắn hằn một vết thương quá lớn. Hắn vốn tưởng người phụ nữ ấy sẽ làm bạn với mình, không ngờ người đó lại bên cạnh một người đàn ông khác! Nhưng, cuối cùng, hắn lại buông tha cha cô, đơn giản là vì vợ con ông đau khổ mà cầu xin…

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạch Khê chợt tràn ra một tình cảm khó tả, như là đau lòng, như là thương tiếc. Bóng dáng kia nhìn qua là cao lớn, là rắn chắc, là mạnh mẽ đến như vậy, giờ khắc này lại khiến cô đau đớn không thôi.

Cô chưa từng vì hắn mà làm điều gì, mà hắn, thì sao? So với cô, hắn dường như phải trả giá rất nhiều, rất nhiều…

Những ngày gần đây, hắn đều nhẹ nhàng mà cười, rồi cưng chiều, rồi dung túng…Thậm chí vì cô, hắn lại một lần nữa đối mặt với quá khứ đau khổ…

Mạch Khê không giữ mình được, tiến lên vài bước. Ngay sau đó, cô như bị ma xui quỷ khiến vươn hai cánh tay, từ phía sau hắn nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn, tựa mặt vào đó, rõ ràng cảm nhận được sự kiên cường, mạnh mẽ nhưng cũng có điều gì đó…thực yếu ớt.

Phía sau đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại khiến Lôi Dận đột nhiên dừng bước, đứng nguyên tại chỗ mà giật mình kinh ngạc một lúc lâu, sau đó rốt cuộc hắn mới có chút phản ứng. Ánh mắt thâm trầm ánh lên một chút vui sướng, Lôi Dận chậm rãi xoay người lại, đáy mắt còn mang theo một nỗi kinh ngạc không gì tưởng tượng được. Hắn nhìn về phía Mạch Khê.

Cô vừa…vừa chủ động ôm hắn?

“Khê nhi?” Ngay cả giọng nói đều lộ ra sự khó tin. Trong lúc nhất thời, hắn lại không dám chủ động ôm cô…

Ánh mắt Mạch Khê có ấm áp, có mềm mại, có dịu dàng, giống như những bông tuyết phiêu đãng bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống nơi sâu nhất tận đáy lòng hắn. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chậm rãi cụp hàng mi thật dài xuống che khuất đi ánh sáng lưu ly, lại chủ động ôm hắn chặt hơn một chút, chủ động chui vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tựa vào trong lồng ngực rộng lớn, hít một hơi thật sâu. Mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng hắn lại khiến cô an tâm như vậy, trong tai cũng toàn là tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ kia, một chút lại một chút, nặng như những tảng đá, va chạm trực tiếp tới ngực cô.

Sự chủ động bất ngờ của Mạch Khê khiến đầu óc Lôi Dận trở nên trống rỗng. Hắn chỉ cảm thấy được bờ ngực đầy đặn mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào thân thể hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn như ánh trăng sáng mông lung, thanh nhuận, giống như ngọc thạch trơn bóng tỏa ra ánh sáng mê hoặc chết người. Cô nhẹ nhàng hô hấp, mùi hương dịu dàng thơm mát chỉ riêng Mạch Khê mới có quấn quanh hơi thở của hắn. Cho dù là thần tiên cũng khó có thể ngăn cản sự mê hoặc vô tâm này, huống hồ là hắn, người đã sớm hưởng thụ qua hương vị của cô…

“Khê nhi..."

“Suỵt…” Mạch Khê lại ngẩng đầu lên, suỵt một tiếng rất nhỏ, bàn tay nhỏ bé chủ động ôm lấy cổ hắn, giọng nói mềm mại như dòng nước chảy, ôn hòa, dịu dàng.

“Không cần nói điều gì cả, ôm chặt tôi, được không?”

Giọng nói của cô gái nhỏ hoàn toàn hòa tan suy nghĩ của Lôi Dận. Ngay sau đó, hắn ôm thân thể xinh đẹp kia sát vào lòng, như là giữ gìn một vật báu quý giá nhất trên thế gian. Đôi môi mỏng ôn nhuận chậm rãi hạ xuống, giữa những sợi tóc mềm của Mạch Khê, ở bên tai cô nhẹ nhàng ma sát, lưu lại hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn…

“Khê nhi, nha đầu đơn thuần này, em sẽ khiến anh…” Lôi Dận cúi đầu, từng lời từng chữ nhẹ nhàng rơi xuống lòng cô.

Mạch Khê hơi hơi nghiêng đầu, tùy ý để đôi môi ấm áp của người đàn ông kia dừng trên gò má cô, phía cổ. Cảm giác tê dạ mãnh liệt chợt kích thích lòng Mạch Khê, khiến cô không khỏi nhẹ nhàng rụt lui về phía sau một chút.

“Khê nhi…” Lôi Dận thấy Mạch Khê trốn tránh, hiểu lầm rằng cô không thích, cưỡng chế lửa tình đốt người vừa mới bị cô châm lên. Giọng nói vẫn luôn trầm thấp ổn định, giờ đây lại có chút khàn khàn, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn không ít, bàn tay to lớn khẽ vuốt vuốt mái tóc Mạch Khê, “Ngày hôm nay em quá mệt rồi, đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Có trời mới biết là hắn muốn kéo cô lên giường cỡ nào, điên cuồng mà muốn cô. Nhưng là, khi cô giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ chui vào lòng hắn như thế này, tâm hắn lại không đành lòng. Khê nhi bé bỏng như vậy, giống như một đóa hoa nho nhỏ khiến người ta đau lòng, hắn thực không có cách nào bắt buộc cô, hay sử dụng những phương thức ép buộc để chạm vào cô.

Mạch Khê cắn cắn môi, gần như muốn cắn đứt cả cánh môi vậy. Cô nhìn vào đôi đồng tử màu xanh đã ôn hòa hơn trước, lại giống như ngượng ngùng, nhưng không hề nghe lời hắn nói, ngoan ngoãn đi ngủ, mà lại một lần nữa chủ động dịch người ra. Lần này, cô lại không trẻ con ôm lấy cổ hắn. Chỉ thấy Mạch Khê kiễng mũi chân lên, ngay sau đó, đôi môi anh đào mang theo hơi thở quen thuộc run run phủ trên đôi môi mỏng của Lôi Dận...

Trong nháy mắt khi hai đôi môi chạm vào nhau, Mạch Khê không tự chủ được nhắm hai mắt lại, hàng mi dài tinh tế bởi vì hành động lớn gan này mà run run, giống như hai cánh ve giữa mùa gió hạ, trong sự dè dặt ấy vẫn có chút ngây ngô, ngại ngùng. Tuy rằng Mạch Khê thật xấu hổ, tuy rằng chủ động mê hoặc hắn như thế này cô chưa từng làm qua một lần nào, nhưng cô thực không có cách nào đè nén tình cảm đương nhộn nhạo trong lòng kia. Cảm giác đó, ngay trong đêm tuyết rơi này đã hoàn toàn đã bùng nổ, để cô chìm sâu trong lòng người đàn ông cao lớn…

Hắn rất nguy hiểm! Từ trong đôi mắt hắn, Mạch Khê không hề khó khăn để nhìn ra dục hỏa mãnh liệt mang theo khát vọng đang bùng lên. Đó là dã tính trời sinh của người đàn ông này. Chỉ trong một thoáng sau, người đàn ông giống hệt như một con dã thú, không thể khống chế được lý trí mình.

Hắn cũng yếu ớt, khi Mạch Khê chủ động kiễng mũi chân hôn lên đôi môi mỏng kia, cô có thể cảm nhận được thân thể hắn khẽ run lên cùng cứng lại hết sức rõ ràng...

Mạch Khê hơi hơi tách môi ra, trong bầu không khí quanh cô vẫn vương lại hơi thở của hắn, tình cảm dịu dàng nhẹ nhàng quấn quanh hai người. Cô lẳng lặng nhìn đôi đồng tử xanh lục của hắn, thâm sâu đến mức khiến cô mê muội!

“Khê nhi?” Lôi Dận lên tiếng, mang theo một tia nghi hoặc. Da mặt của cô nhỏ Mạch Khê này vốn mỏng tang, hôm nay làm sao có thể khác thường mà chủ động như vậy?

“Anh…” Mạch Khê rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói mềm nhẹ, “Có thể trả lời tôi một vấn đề được hay không, không được lừa gạt tôi.”

Lôi Dận nâng tay, thương tiếc khe khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Được, em cứ hỏi.”

Một tiếng than nhẹ tràn ra từ cánh môi mềm mại. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào đồng tử xanh sâu như biển rộng, cô hạ quyết tâm hỏi, “Anh có từng nghĩ rằng…sẽ cưới mẹ tôi làm vợ không?”

Ngón tay đương chạm vào một bên má cô chợt ngừng lại, hơi thở ấm áp nặng nề hơn, ngay cả đôi mắt kia cũng trầm xuống. Một lúc lâu sau, hắn mới trả lời, “Có nghĩ tới!”

Lần này, đến phiên Mạch Khê sửng sốt, đôi môi anh đào mềm mại hơi hơi hé mở, đáy mắt cũng tràn lên nỗi khiếp sợ cùng khó hiểu vô cùng. Theo bản năng, cô khó khăn hỏi ra một câu tiếp theo. “Vì sao?”

Kỳ thực cô cũng không biết làm sao có thể hỏi ra một câu hỏi như vậy, một câu “Vì sao?” này hàm nghĩa rất nhiều, trong đó có thể lý giải thành... anh tại sao lại muốn cưới mẹ tôi? Hoặc lại có thể hiểu được rằng... vậy tại sao anh không cưới bà ấy?

Cô không ngờ, đây cũng là vấn đề sáng nay Lôi Dận nghĩ tới, đáy mắt thâm trầm cũng ánh lên một tia nghi hoặc, lại bị Mạch Khê chuẩn xác nắm giữ được.

Không khí yên tĩnh một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của hắn mới vang lên, “Bởi vì Bạc Tuyết hy vọng như vậy, Bạc Tuyết nói chỉ có như vậy mới cạnh nhau mãi mãi được.”

Mạch Khê nghẹn lại, không thể hít thở tiếp được. Cô đưa bàn tay che ngực lại, từ nơi đó đang truyền đến từng đợt co thắt đau đớn! Thì ra, giống như cha cô đã nói, mẹ của cô đúng là đã rất yêu người đàn ông trước mắt này, đáng tiếc, hắn lại không hiểu tình yêu là như thế nào, lại nghĩ tình thân chiếm giữ chính là tình yêu.

Lôi Dận thấy thế, trong mắt lại hiện lên sự lo lắng. Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, lại cẩn thận nhỏ giọng hỏi, “Em…tức giận?”

Hả?

Mạch Khê ngẩng đầu, khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục thân thiết kia, tim lại không khỏi co rút đau đớn thêm lần nữa. Hắn, đang quan tâm tới cảm xúc của cô sao?

“Anh luôn luôn cho rằng mẹ tôi phản bội anh?” Nhất định là như vậy, nếu không, tại sao hắn luôn dùng ánh mắt đầy phẫn hận đó khi nhắc tới mẹ cô?

Vậy nên, sau khi hắn đưa mẹ vào thành bảo, nhất định lại xảy ra chuyện gì, mà chuyện đó cũng chỉ có hắn mới biết được. Hôm nay cô lấy hết dũng khí để hỏi hắn, bởi vì mấy ngày gần đây tâm tình Lôi Dận có vẻ rất tốt. Quan trọng nhất là, nếu hắn có thể giúp cô tìm được cha ruột của mình, thì như vậy, có thể giải thích khúc mắc trong lòng cô hay không? Cho dù như thế nào đi chăng nữa, sự thật liên quan đến mẹ cô phải biết rõ, tuy rằng sẽ khiến Lôi Dận không thoải mái, thậm chí có khả năng giận dữ.

Quả nhiên, khi Lôi Dận nghe xong, ánh mắt vốn bình tĩnh ôn nhuận hơi hơi xảy ra biến hóa, hàng mày anh tuấn cũng nhíu lại theo bản năng, khiến cô không khỏi nghĩ đến, “Nhất nhất bất tư lường, dã tỏa mi thiên độ” [1]. Những lời này, đã từng, hắn cũng bởi vì mẹ mà nhíu mày?

“Em muốn biết chuyện xảy ra sau khi mẹ em tới tòa thành sao?” Hắn nhìn thấu ý nghĩ của cô, ‘nhất châm kiến huyết’ (đi thẳng vào vấn đề) nói. Tuy rằng chỉ là một câu hỏi, nhưng giọng nói lại lộ ra sự khẳng định vô cùng rõ ràng.

“Đúng vậy, tôi muốn biết chuyện xảy ra sau đó.” Mạch Khê kiên định nhìn hắn.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi. Bầu không khí lạnh giá kết đọng những bông thủy tinh trong suốt ngưng trên cửa sổ, có thể phản chiếu bóng dáng mông lung của hai người.

“Kỳ thực..." Nhíu nhíu mày để sắp xếp lời nói một chút, Lôi Dận đã mở miệng, có thể nhìn ra hắn không tình nguyện nói ra những điều này, nhưng cũng không muốn giấu giếm cô bất cứ chuyện gì nữa.

Hắn ngồi xuống sofa, thân hình cao lớn có chút cứng ngắc, “Mọi chuyện liên quan tới mẹ em, em cũng đã nghe khá đầy đủ. Trước đó, Bạc Tuyết là phụ nữ của Huyết Xà, nhưng Huyết Xà đối với Bạc Tuyết một chút cũng không tốt! Khi anh mười lăm tuổi, anh từng đã hỏi qua Bạc Tuyết là cô ấy muốn như thế nào mới có thể bên cạnh nhau. Bạc Tuyết trả lời anh là kết hôn! Chỉ cần kết hôn hai người mới có thể ở bên nhau được. Bây giờ nghĩ lại, Bạc Tuyết hẳn là cần một cuộc hôn nhân chắc chắn, một điều gì đó vững bền, nhưng Huyết Xà không xứng, gã đàn ông kia không xứng cho Bạc Tuyết hạnh phúc!”

Mạch Khê nhìn hắn có ý muốn nói cho cô nghe, tim đập nhanh hơn. Cô mím môi ngồi xuống bên cạnh hắn, lẳng lặng nghe những chuyện đã xảy ra…

Từng cuộn khói xì gà bắt đầu lan ra, giống như đóa hoa đêm xinh đẹp, lẳng lặng vây bọc mà thiêu đốt thân hình cao lớn của hắn, cho đến khi hoàn toàn trở thành tro tàn.

Thật lâu sau đó, Lôi Dận mới nặng nề thở dài một hơi, “Anh cho rằng anh nghĩ đúng. Tối thiểu, anh cho rằng anh mới là người có tư cách ở bên cạnh Bạc Tuyết như thế. Là anh, mà không phải là tên Huyết Xà không bằng cầm thú kia! Đáng tiếc, anh sai lầm rồi!” Nói tới đây, Mạch Khê nhìn thấy bàn tay to lớn của hắn siết lại thành nắm đấm, các đốt ngón tay đều trắng cả lên, trong lòng không khỏi run run!

“Anh đưa Bạc Tuyết từ bên Đàm Đồng về tòa thành của anh, anh chỉ muốn để Bạc Tuyết bên cạnh, chỉ đơn giản như vậy thôi! Nhưng là Bạc Tuyết đã thay đổi! Bạc Tuyết hoàn toàn thay đổi! Chỉ trong một năm ngắn ngủi Bạc Tuyết chợt trở nên vô cùng xa lạ, ngàn vạn trăm kế muốn thoát khỏi tòa thành, cuối cùng, lại cười mà nói cho anh biết, người Bạc Tuyết yêu kỳ thực luôn luôn là Huyết Xà? Thật sự là châm chọc!”

Nghe đến câu này, Mạch Khê choáng váng…Không đúng, mẹ cô làm sao có thể thích Huyết Xà được?

Lôi Dận nhìn cô, ánh mắt trở nên sắc bén như hai thanh kiếm...

“Bạc Tuyết thế nhưng lại yêu Huyết Xà, cho dù biết y đã chết, Bạc Tuyết cũng muốn rời đi! Một người đàn ông cầm thú như vậy, có tư cách gì có được sự quan tâm của Bạc Tuyết?”

Mạch Khê càng nghe càng hồ đồ, cô lắc đầu theo bản năng, “Làm sao có thể? Mẹ làm sao có thể thích Huyết Xà chứ?”

Lôi Dận cười lạnh, “Anh không nghĩ tới chuyện mình lại thất bại trước một gã đàn ông hạ lưu như vậy! Anh đã tăng số người trông giữ mẹ em lên, nhưng Bạc Tuyết lại gần như trở nên điên cuồng, bắt đầu oán hận anh, thậm chí còn dùng cách thức cực đoan khiến bản thân bị thương! Cuối cùng, anh cũng đồng ý để Bạc Tuyết có một chút tự do, nhưng khi ra ngoài cũng phải có người đi theo. Ấy vậy mà, Bạc Tuyết vẫn xảy ra chuyện…”

“… xảy ra tai nạn giao thông, ngoài ý muốn ra đi.” Mạch Khê chịu đựng cơn đau trong lòng, nói tiếp lời dang dở của hắn.

“Không, điều này không phải là ngoài ý muốn!” Giọng nói Lôi Dận trở nên sắc bén, kiên định tới dị thường, ánh mắt hắn khóa trụ Mạch Khê lại…

“Giống như tai nạn giao thông của em vậy, không phải là ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn! Mà anh, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra rõ chuyện này!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status