Trò đùa của số phận

Chương 5


Tôi nhìn anh ta cười cười, câu nói nửa thật nửa đùa của tôi khiến người đàn ông đó nhíu mày...

- ngay từ đầu nên nhận ra mới phải chứ?

- gì cơ???

anh ta lảng tránh câu hỏi của tôi..

- bây giờ cô có tự về được không? Bắt xe về chứ tôi thấy không ổn...

- Tôi không sao? Nếu bây giờ bắt xe về thì cái xe này của tôi ai mang lên quán hộ...

- tôi sẽ bắt xe cho cô về, còn cái xe này tôi sẽ giúp cô mang lên đó...

- Thôi không cần đâu...

- Tôi đã nói là cần rồi...

- nhưng....

- cầm lấy cái này.

Anh ta đưa tôi chiếc điện thoại iphone 10 rồi nói.

- lúc nào tôi đưa xe lên quán thì trả lại nó cho tôi. nó quan trọng như mạng sống đấy.

Anh ta nghiêm túc nhìn tôi, chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại nghe lời anh ta mà gật đầu...

Trước khi bước chân lên xe khách Anh ta còn nói.

- Nếu cảm thấy muốn khóc thì cứ khóc, tôi cho phép...

Câu nói của anh ta khiến cho tôi ngớ người kể cả khi xe đã di chuyển, đầu óc anh ta liệu có bình thường hay không??? Tôi với anh ta đâu có là gì...

Rồi những suy nghĩ ấy cũng nhanh chóng được tôi gạt ra khỏi đầu, bởi vì thứ đã lấn áp suy nghĩ của tôi chính là người đàn ông phụ bạc kia...

Ừ thì anh ta phản bội cần gì phải quan tâm, nhưng bốn năm trời yêu thương như thế làm sao có thể quên ngay được... Cứ nghĩ đến cảnh anh ta tay trong tay người con gái khác, cứ nghĩ đến những câu nói yêu thương mà anh ta dành cho người khác chứ không phải là tôi...

Mọi người có biết không, Điều đó thực sự khiến trái tim tôi đau lắm, đau đến chẳng thở nổi...

Tôi trở về thành phố mà trong lòng không có cách nào vui vẻ được, xe taxi về đến quán thì cũng là lúc trời gần tối. Tôi đưa tiền trả cho anh tài xế thì anh ấy lắc đầu...

- đã có người trả rồi...

Chẳng lẽ tôi vừa gặp một người tốt hay sao??? Hay bản thân tôi ngớ ngẩn đến mức lại đi tin tưởng Một người đàn ông chỉ là khách quen của quán mà đưa xe cho anh ta giữ hộ....

Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo hơn một chút, không có số điện thoại cũng chẳng có địa chỉ ở nhà anh ta, vậy Mà lại vô tư đưa xe máy cho anh ta giữ...

Tôi có lẽ bị điên rồi...

Lúc này đầu óc mới bắt đầu Hoang Mang, bắt đầu cảm thấy tiếc của.... Lỡ anh ta mang chiếc xe mấy chục triệu của tôi đem bán rồi không bao giờ quay lại đây nữa thì làm sao??

Tôi đúng là một kẻ điên rồi....

tôi vội vã lấy chiếc điện thoại mà anh ta đưa ra để kiểm tra, Vì Lỡ đâu nó lại là hàng giả......

Nhưng may mắn là ông trời vẫn còn thương tôi, nó là hàng thật...

Nhưng tại sao Anh ta lại quan tâm đến tôi như thế??? Tôi Và AnhTa không phải là bạn, cũng chẳng phải bà con Họ hàng thân thích. Vậy Lý do là gì???

Còn đang đi ra đi vào suy nghĩ thì có tiếng đỗ xe ở bên ngoài, tôi ngó ra khi thấy anh ta thì cảm thấy rất ngạc nhiên....

- sao vậy? Nghĩ là tôi sẽ lấy xe của cô rồi đi luôn à???

- Anh lên đây luôn tại sao lúc đó không để tôi ngồi ở xe, Lại còn bắt taxi làm gì? À mà cho tôi gửi tiền taxi...

- không cần; coi như số tiền đó tôi bồi thường về việc khiến cho cô bị thương đi... Lúc đó tôi còn một số việc cần giải quyết nên không chở cô về ngay được....

Anh ta dắt xe của tôi vào trong quán rồi rút chìa khóa đưa cho tôi...

- Ngốc Nghếch như cô bảo sao không bị lừa.. Sau này chỉ có thể tin tôi đừng tin bất cứ một ai khác....

Người đàn ông này cứ nói ra những lời vô cùng khó hiểu, giống như tất cả mọi chuyện về tôi Anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay vậy??? Anh ta là ai, chỉ đơn giản là khách quen hay còn một lý do nào khác???

Anh ta đi ra khỏi quán rồi bắt xe đi về nơi mà anh ta cần về, con bé nhân viên cứ nhìn theo mãi..

- mày nhìn gì thế?? Quen người đàn ông ấy à???

- anh ấy là bác sĩ ở gần đây mà chị, khách quen quán mình đấy...

- biết là khách quen rồi, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy có thiện cảm.

- chị thì đâu có chịu để ý gì đến ai mà biết người ta có tốt hay không, mà hôm nay chị đã đi đâu vậy? Chị có biết là em lo lắng cho chị lắm không????

- anh ta hôm nay lấy vợ rồi...

Câu nói của tôi khiến cho con bé nhân viên giật mình, nó trố mắt nhìn tôi..

- Chị nói có thật không? Sao có thể có chuyện đó xảy ra được.... Chị ổn không??

Thực sự thì tôi không ổn chút nào, Nhưng bây giờ có nói ra thì cũng đâu giải quyết được gì???

- ổn mà, Mày lo làm tốt công việc đi không cần phải lo cho chị đâu...

Bởi vì đã có hai đứa nhân viên làm việc nên tôi trở nên rảnh rỗi, cứ nghĩ là sẽ vì anh mà đi học thêm nhưng bây giờ Chuyện đó đã không còn quan trọng...

Tôi sẽ không vì bất cứ một ai nữa mà đánh đổi đi sự tự do của bản thân mình, cũng không cần vì ai mà phải làm theo những lời mà họ nói...

Tự do rồi..... Nhưng sao không thấy vui????

Tôi cố gắng xua đi tất cả những suy nghĩ bi quan ra khỏi đầu, bây giờ có tự hành hạ bản thân mình thì cũng không giải quyết được chuyện gì??? Nếu như tôi đau khổ thì người hạnh phúc nhất chính là bọn họ và tôi không muốn như thế...

Có lẽ lúc này bọn họ đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau, vậy thì tôi đâu có lý do gì để mà buồn...

Những ngày tháng độc thân sau này nhất định tôi sẽ cố gắng trân trọng. Và nếu có yêu thì tuyệt đối sẽ không mù quáng Như lúc này nữa...

Đến tầm hơn 9 thì quán bắt đầu vắng khách, tôi gọi hai đứa nhân viên đến để tâm sự...

- Hai đứa chúng mày có muốn đi chơi không, Hôm nay chị sẽ bao. Thích đi đâu????

Hai đứa chúng nó nhìn tôi tỏ vẻ Ngạc nhiên lắm, một trong hai đứa cứ lưỡng lự rồi nói với tôi..

- Hôm nay chị làm sao thế? Quan đến hơn 11 giờ đóng cửa cơ mà??,

- hôm nay tâm trạng chị mày không tốt, Hai đứa chúng mày cũng thừa biết là chị vừa bị người yêu đá mà. Xõa đi...

Rủ rê Mãi hai đứa nó mới chịu đóng cửa quán sớm để đi cùng... Ba đứa con gái dẫn nhau ra quán nhậu ở ven đường, tôi thì dân hàng quán nên cảm thấy bình thường, còn hai đứa kia thì có vẻ hơi ngại...

- hay mình mua rượu về quán uống đi chị, có đập phá gì cũng không ai nhòm ngó. Chứ ở đây mà không may bố mẹ em nhìn thấy thì toi...

- Hai đứa chúng mày nhát thế? Thôi được rồi Vậy thì mua mấy lít rượu về quán đi, chị làm mồi cho hai đứa chúng mày nhậu tơi tả luôn...

Vậy là tôi cùng hai đứa nhân viên nhận từ tay chị chủ quán 2 lít rượu nếp, lại tiếp tục đi lang thang về quán, vừa đi ba đứa vừa ngâm nga câu chuyện thất tình của tôi...

Hai đứa nó cứ ra sức an ủi, Nhưng mà đối với tôi lúc này thì nỗi đau dường như nó đã hóa thạch rồi, cho dù có nói ra bao nhiêu thì cũng không có cách nào làm cho nó hết đau được...

Bên ngoài thì vẫn tỏ ra là mình vẫn ổn, Nhưng tận sâu bên trong đó là một khoảng trống vô cùng lớn, biết bao giờ mới có thể lấp đầy được sự hụt hẫng đó...

Hai đứa nhân viên mở cửa quán vào trước, Tôi đi sau khóa cửa lại...

Vừa vào đến bên trong thì thấy hai đứa chúng nó gọi điện cho người nhà, thông báo là tối nay sẽ ngủ lại ở quán chứ không về....

Các bậc phụ huynh dường như không tin tưởng cho lắm, cả hai đứa dơ điện thoại về phía Tôi cầu cứu. Dù sao hôm nay cũng là một ngày buồn Cần có người tâm sự, nên tôi đã cầm lấy điện thoại của hai đứa chúng nó mà xin phép phụ huynh... Cũng may Là các bậc phụ huynh đã đồng ý....

Quán lúc này Chỉ còn lại ba đứa con gái cùng 2 lít rượu...

Con bé Giang mà tôi mới tuyển mấy bữa trước thì nhanh nhảu đi làm đồ ăn, còn con bé Huyền thì ở lại nói chuyện với tôi. Nó làm cho tôi cũng một thời gian khá dài rồi nên rất hiểu tính cách của tôi như thế nào...

- Chị đừng cố gắng gồng mình nữa, Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi. Chị cứ như thế này thì người tổn thương vẫn sẽ mãi là chị mà thôi...

- ranh con mà triết lý, Mày không cần phải lo cho chị. Chị ăn cơm thiên hạ cũng mấy năm nay rồi, có đau đớn tủi khổ nào mà chưa trải qua. Có lúc còn Suýt mất cả quán kia kìa, mất người yêu có là gì. Chỉ là một thằng tồi thôi mà...

Nói ra được những điều đó Tôi cũng vẫn không cảm thấy nhẹ lòng. Bốn năm cơ. mà, sao có thể quên dễ dàng như vậy???

Con bé thấy tôi không muốn chia sẻ thì cũng im lặng. nó bắt đầu rót rượu ra Ly rồi đưa một ly lên miệng uống cạn trước.

- Yêu đương làm gì cho mệt cứ như em có phải tốt hơn không???

- ừ....

Cũng chỉ biết nói như vậy chứ cũng chẳng biết nói gì hơn. Cũng lấy ly rượu lên uống một hơi, vị rượu cây cây bắt đầu thấm vào trong ruột, đã buồn lại càng thêm buồn...

Người ta hay nói câu uống rượu giải sầu thực sự là rất sai lầm, Bởi vì khi có hơi men ở trong cơ thể rồi thì nỗi buồn bắt đầu có cơ hội lộng hành, chẳng có cách nào có thể kiềm chế được nó...

Nhưng lý do người ta vẫn uống là bởi vì cố gắng tự an ủi mình, là có thể dùng rượu để giải sầu...

Đồ ăn đem lên cũng chẳng ai thèm động đũa, ba đứa cứ thế Uống rồi Uống...

Chẳng ai nói với ai thì mỗi người đều có những nỗi buồn riêng biệt. Tôi thì thất tình, con Giang thì bố mẹ muốn nó đi xuất khẩu lao động. Còn con Huyền thì tìm mãi không được thằng nào tử tế để yêu. Sau chuyện này Của tôi chắc chắn nó sẽ tôn thở cuộc sống ế, ế bền vững, ế hạnh phúc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status