Trò đùa của số phận

Chương 7


Thất bại của người phụ nữ đó chính là để người khác cướp mất đi người đàn ông của mình. Còn thất bại của một thằng đàn ông chính là đánh mất đi người phụ nữ lúc nào cũng sợ mất họ. Vậy thì ai là người thiệt thòi hơn???

Ở cái xã hội này đến khi nào có thể kiếm được người phụ nữ hết lòng về mình? Nhưng còn để kiếm được một người đàn ông tốt và yêu thương mình thì thực sự không khó. Bởi vì sao? Bởi vì trong tâm của người phụ nữ ấy luôn hướng đến những điều tốt đẹp nên mới sợ mất đi người đàn ông của mình. Mà tâm tốt đẹp thì chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông tốt đẹp.

Còn đối với cái thể loại mà lúc nào cũng săm săm để đi phản bội thì chắc chắn sẽ gặp kết quả không ra gì...

Tôi đã nghĩ như thế để quên đi Hình bóng của kẻ khốn nạn đó, nhưng nghĩ được còn làm thì lại là một chuyện khác...

Hôm đó là một ngày đẹp trời như bao nhiêu người khác, đôi chân lại không nghe lời lang thang đi đến trước cửa công ty của Hoàng. Đã chẳng định ghé vào rồi nhưng lại vô tình gặp giám đốc của anh ta ở bên ngoài, trước đây cũng có quen nên chào hỏi đôi ba câu...

- Em chào anh...

- Mai làm gì ở đây vậy em,??

- em tình cờ đi ngang qua thôi anh ạ...

- chuyện của em và Hoàng Anh đã nghe qua rồi, Anh thấy em làm như vậy Thực sự không đúng đâu...

Tôi nghe sếp của Hoàng nói câu đó thì giật mình, Tôi làm gì đâu mà không đúng. Người bị phản bội là tôi mà, sao nghe cứ giống như tôi mới là người phản bội vậy???

- Anh nói gì Em thực sự không hiểu???

- thôi nói ở đây không tiện, chúng ta vào quán cà phê bên đường nói chuyện đi. Dù sao mối quan hệ trước đây cũng thân thiết giống như bạn bè...

Tôi thực sự rất muốn biết người đàn ông đó muốn nói gì, và cũng rất muốn biết phía sau lưng tôi Hoàng là một kẻ tồi tệ đến mức như thế nào...

Tôi ngồi đối Diện người đàn ông đó, anh ta nhấp một miếng trà rồi nói với tôi.

- Anh có nghe Hoàng kể lại là em muốn chia tay với nó cũng đã từ rất lâu rồi, nó đã cố gắng níu giữ nhưng em nhất định không đồng ý. Em có người đàn ông khác rồi đúng không???

- Anh ta nói với anh như vậy à???

- hôm trước hai anh em đi nhậu nó có tâm sự, anh thực sự không nghĩ là em lại tuyệt tình như thế...

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy rất thương hại cho anh ta. Giỏi trong công việc thật đấy nhưng lại không giỏi về cách nhìn người. Một kẻ khốn nạn như thế mà cũng khiến cho anh ta tin tưởng, Thật sự quá đáng thương...

- Tại sao em không nói gì? Có phải tất cả đều là sự thật hay không??

- anh đã nghe để chuyện anh ta chuẩn bị làm đám cưới chưa???

- Anh có nghe, nó nói đám cưới này là do bố mẹ nó thúc ép chứ nó cũng không có tình cảm với người con gái đó. Nó vẫn còn nặng tình với em rất nhiều...

- anh bị lừa rồi...

Sau câu nói đó của tôi là thái độ ngạc nhiên của anh giám đốc ấy..

- em nói sao cơ???

- người vứt bỏ mối quan hệ này trước chính là anh ta chứ không phải là em. Bố mẹ anh ta khinh thường em không có bằng đại học, Cho dù em đang kiếm ra tiền. Họ khinh thường cả gia đình em, Anh có biết điều đó hay không..

- .....

- em đã vì anh ta mà tìm thêm người về giúp để đi học, những Chính Anh ta là người đã im lặng kết thúc mối quan hệ này mà đến cả một lời chia tay cũng không nói.

- ....

- Nếu Như Em thực sự là người muốn kết thúc mối quan hệ này trước thì lẽ ra bây giờ em phải có người đàn ông khác rồi chứ. Vậy tại sao em vẫn một mình còn anh ta thì lại chuẩn bị lấy vợ....

- tất cả những điều em nói đều là sự thật???

- em có thể đem cả danh dự của mình ra để thề. Tất cả những gì em muốn nói chỉ có như vậy, xin phép anh Em về trước....

Tôi chào Giám đốc của Hoàng rồi đi về, cách đây ít phút thôi tôi vẫn còn lưu luyến mối tình 4 năm nhưng bây giờ thì không còn nữa. Anh ta trơ cháo đến đáng sợ, đúng là không còn chút lương tâm của một con người nữa rồi...

Tôi trở về đến quán thì đã là bữa trưa, quán lại đang trong thời điểm đông khách. Và cũng như thường lệ anh bác sĩ kia đã có mặt, nhìn thấy tôi Anh ta cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt...

Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, con Giang với con Huyền thấy tôi như thế thì chạy đến hỏi han.

- chị đi đâu về mà mồ hôi nhễ nhại ra như thế này???

- chị mới gặp giám đốc của thằng chó đó về..

- hả...

- là giám đốc của thằng Hoàng đấy, sau lưng tao nói tao chẳng ra cái gì. Đúng là thằng khốn nạn...

Tôi cay cú đập mạnh tay xuống bàn, một vài ánh mắt nhìn tôi giống như nhìn người ngoài hành tinh mới đáp xuống. Tôi cũng nhận ra mình đã làm hơi quá trước mặt người khác nên dùng lại... Chỉ có ánh mắt ấy là vẫn nhìn tôi chăm chăm....

Tôi đi lên phòng bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng, thật sự mệt mỏi chán nản đến mức không còn muốn nghĩ ngợi bất cứ điều gì...

Người đàn ông mà mình luôn tin tưởng, luôn coi là một thứ gì đó rất vĩ đại, bây giờ lại chẳng bằng một con sâu bọ rác rưởi...

Đến buổi tối khi đang sửa dọn dẹp quán thì ở bên ngoài có tiếng gọi..

Tôi đi ra Thì thấy Hoàng đang đứng ở bên ngoài..

- Anh Tới đây làm gì???

- Cô nói gì với giám đốc của tôi????

Ánh mắt anh ta nhìn tôi như muốn ăn thịt, trong Giọng nói của anh ta gầm gừ giống như con thú hoang dã bị trói lâu ngày...

- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, có chuyện gì sao???

- tại sao cô lại dám nói những điều vớ vẩn đó với giám đốc của tôi? Chúng ta đã chia tay rồi thì đường ai lấy đi đi, cô còn cố gắng phá đám tôi như vậy để làm gì???

- Tôi nghe người ta nói oan về mình lại không có quyền giải thích hay sao? Cũng nhờ như vậy mà tôi mới biết là mình vừa may mắn rũ bỏ được một thằng khốn đấy...

- im đi...

Anh ta giơ tay định tát tôi thì bàn tay anh ta bị một lực nắm chặt lại từ phía sau... Anh ta quay lại nhìn thì ngạc nhiên.

- anh Phong, Anh làm gì ở đây vậy???

- là một thằng đàn ông thì không nên động tay động chân với phụ nữ mới phải chứ??? Sau này khi cưới em gái tôi về cậu cũng sẽ hành xử giống như một tên côn đồ như thế này hay sao???

Em gái?? Kết hôn?? Đầu óc tôi xoay vòng vòng theo mỡ hỗn độn mà Phong vừa nói ra....

Người mà Hoàng định kết hôn là em gái của anh ta hay sao????

Tai tôi ù đi Gần như chẳng nghe thấy bất cứ một điều gì nữa, chỉ nghe thoáng qua tiếng xin lỗi rối rít của Hoàng. Một lát sau thì anh ta đi khỏi, lúc này Chỉ Còn Mình Tôi và Phong...

- bây giờ em đã biết hết rồi đó, Có chuyện gì muốn hỏi tôi không????

Tôi quay lưng bỏ chạy, thực sự không còn muốn nghĩ đến bất cứ điều gì. Trên đời này còn có thể tin tưởng vào một người nào khác hay không? Hay ngoài bản thân mình ra thì không có bất cứ một sự tin tưởng nào có thể dành cho người nào đó nữa...

Đến gần 10 giờ đêm thì hai đứa nhân viên xin phép đi về, tôi cũng gật đầu đồng ý, bởi vì hai đứa nó còn có gia đình, bố mẹ đâu thể nào ở an ủi Tôi mãi được....

Mấy phút sau thì con Giang gọi điện nói là Phong đang đứng ở bên ngoài. Lúc đầu thì tôi cũng không bận tâm lắm, bởi vì dù sao anh ta cũng là anh trai của đứa đã cướp mất đi người đàn ông của tôi. Không cần thiết phải thân thiết với người như thế....

Tôi cố gắng quên đi hết mọi thứ rồi bắt đầu tìm hiểu thêm những công thức làm các món ăn khác, với hi vọng mở được nhà hàng...

Gần 2 giờ sáng tôi nhìn qua cửa sổ, trái tim khẽ run lên khi thấy người đàn ông kia vẫn đang đứng bên ngoài. Anh ta bị điên rồi hay sao????

Đến 3 giờ sáng anh ta vẫn chưa chịu đi khỏi đó, anh ta chắc định đứng tới sáng???

Tôi đi xuống bên dưới rồi mở cửa, chẳng hiểu sao nhìn anh ta lại cảm thấy đau lòng đến như thế...

- có phải em đang rất giận tôi hay không?

- tôi giận anh để làm gì? Giữa anh và tôi đâu có bất cứ một mối quan hệ nào??

- tôi biết...

- có thể nói cho tôi biết anh đã biết Hoàng và em gái anh quen nhau từ lúc nào hay không???

Anh ta im lặng ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn về hướng xa xăm.

- con bé là em cùng cha khác mẹ với tôi. Căn nhà đó tôi đã rời đi từ lâu rồi. Tôi biết chuyện này chỉ mới khi gặp cô ở dưới quê thôi, Ba tôi gọi tôi về vì muốn tôi có mặt trong ngày gặp mặt đó. Khi ấy tôi mới biết người đàn ông này chính là người yêu của em gái mình....

- vậy tại sao lúc đó anh không nói với tôi???

- biết nói gì khi em chỉ coi tôi là người xa lạ...

Cuối cùng thì Tôi cũng lại chỉ biết im lặng, người đàn ông đó nói chuyện với tôi giống như đang tâm sự...

- ngôi nhà mà tôi đang ở hiện tại là ngôi nhà của riêng tôi. Còn ngôi nhà ba với dì và con bé đang ở thì cách đây cũng chỉ mấy cây số thôi.

- Vậy là em gái anh cũng ở ngay đây hay sao? Tôi thực sự rất tò mò là họ đã quen nhau từ lúc nào??? Có phải cái sừng trên đầu tôi đã quá dài rồi hay không? Nếu như đã có người con gái khác thì còn đưa tôi về ra mắt làm gì? Muốn cả gia đình họ cùng sỉ nhục tôi à????

- em hãy tỉnh táo lại đi, Đừng cứ mãi suy nghĩ đến người đàn ông đó...

Tôi lại hỏi Phong...

- người đàn ông tồi tệ như vậy tại sao anh không ngăn cản anh ta lấy em gái mình.

- tôi và họ và họ đâu có thân thiết tới như vậy???

Câu nói ấy sao tôi nghe cay đắng quá. Dì Ghẻ Con Chồng Làm sao có thể hòa hợp. Anh em cùng cha khác mẹ của mấy khi yêu thương nhau đâu cơ chứ. Chắc phải có lý do nào đó mới khiến cho người đàn ông này phải ở một mình..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status