Trọng sinh chi kim sắc hôn nhân

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôi vật vã mãi mới ra được cái chương 34 ạ TT^TT

Tôi muốn đình công TT^TT

Editor: Min

Chương 34:

Buổi chiều ngày 29 tháng Chạp hôm đó, Lâm Ngọc Đồng đang viết thiếp chúc mừng, không hiểu sao bút lại hết mực. Sau đó không có cách nào khác cậu đành phải đi sang phòng bên cạnh mượn bút của em trai, ai ngờ mới viết được mấy chữ thì lại hết mực, khiến cho cậu có chút tâm phiền ý loạn.

Triển Dực Phi thấy thế thì đi thẳng xuống bộ phận quan hệ khách hàng để lấy một cây bút mới, thử viết vài chữ rồi mới đưa cho Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng lúc này mới bỏ tiền lì xì cho ba mẹ vào tấm thiếp nhỏ mình vừa viết xong. Cậu bỏ chi phiếu vào cùng tiền lì xì, không quá chắc chắn hỏi Triển Dực Phi: "Dực Phi, chúng ta ở ngoài đón năm mới như thế này, bên Triển gia sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Triển Dực Phi nói: "Sẽ không sao đâu, xảy ra chuyện gì sẽ có người nói cho anh biết, chuyện này em thật sự không cần lo lắng."

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn như cũ có chút rối bời, cậu không thể không cầm lấy ví đứng lên: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi."

Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ đã cùng nhau ra ngoài mua ít đồ, Vương bá cùng Lâm Ngọc Phi thì đang chơi cờ. Với Triển Dực Phi, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Lâm Ngọc Đồng thì đi đâu cũng đều được, anh đeo kính râm lên cùng Lâm Ngọc Đồng đi ra ngoài.

Nhiệt độ ở đây cao hơn ở thành phố B rất nhiều, ở thành phố B hiện tại là âm hai mươi độ, nơi này ánh nắng chiếu cao khiến hơi nóng phả vào mặt, trực tiếp đánh bay nhiệt độ dưới không của thành phố B.

Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Dực Phi mặc đồ đôi, phía trên là chiếc áo phông trắng, phía dưới là quần đùi kẻ caro. Hai người thanh niên đều vô cùng ưu tú lại đang mười ngón tay giao nhau, hai người đi bộ bên bãi biển giống hệt như một bức tranh tuyệt đẹp đang di chuyển, đi bất cứ đâu cũng đều khiến người khác phải chú ý.

Triển Dực Phi có hơi oán thán, nói: "Đáng tiếc là bình thường anh quá bận rộn, bằng không phải đưa em ra ngoài thường xuyên hơn một chút. Thời gian của em linh hoạt, hơn nữa nếu có thể thưởng thức được phong cảnh ở nhiều nơi cũng có ích cho việc sáng tác của em."

Lâm Ngọc Đồng cũng thuận miệng nói một câu: "Tâm tư này của anh so với cái khác đều khó hơn, hơn nữa em muốn viết thể loại huyễn huyền, chuyện xưa lại không sát sự thật, chủ yếu phần lớn thời gian vẫn là phát huy trí tưởng tượng, cho nên không nhất định là phải đi thăm thú quá nhiều nơi mới tốt."

Triển Dực Phi nghe thấy lúc nói chuyện cảm xúc của Lâm Ngọc Đồng không được cao hứng, cho nên kéo cậu ra chỗ ít người để ngồi: "Em sao vậy? Có phải vì chuyện vừa rồi mà không vui không?"

Lâm Ngọc Đồng vô thức lấy cát vùi vào chân Triển Dực Phi, qua một lúc lâu cậu mới nói: "Không phải, dù sao thì em vẫn cảm thấy có chút gì đấy không đúng. Anh nói xem, ba có thể sẽ giấu mọi người để đưa tiền đầu tư cho Triệu tiên sinh không?"

Ở đời trước mẹ từng nói với cậu, chuyện đưa tiền đầu tư cho Triệu Đức Hoa cũng là sau này bà mới biết.

"Chắc là không thể đâu? Không phải ba đã nói sẽ không đáp ứng đối phương sao? Hơn nữa nếu hiện tại ba muốn đầu tư, cũng chỉ có thể vay tiền để đầu tư, nhưng chắc chắn đó là một số tiền không nhỏ, nếu ba muốn vay cũng phải là vay thế chấp. Hiện tại cái Lâm gia có thể dùng để vay thế chấp ngoài căn biệt thự ba mẹ đang ở, còn có xe của họ vẫn dùng, một số ít đồ dưới tên công ty. Nhưng muốn làm vay thế chấp cũng phải chờ năm sau."

Nếu không chỉ có khả năng ra ngoài vay nặng lãi thôi đúng không?

"Như thế này đi, nếu em thật sự lo lắng như vậy, thì để sau khi trở về anh sẽ cho người lưu ý chuyện này."

"Em chủ yếu là lo ba sẽ ký hợp đồng gì đó linh tinh, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải thực hiện theo."

Triển Dực Phi dường như có chút đăm chiêu mà nhìn Lâm Ngọc Đồng, "Thế nhưng anh không hiểu, em cũng chưa thấy kế hoạch hạng mục, vì sao em lại có thể xác định rằng đầu tư vào cái này sẽ không có lãi? Hơn nữa anh cảm thấy em đặc biệt không muốn gặp mặt Triệu tiên sinh."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Đúng, em không muốn gặp ông ta."

Đổi thành là ai bị một người hại cho tán gia bại sản thiếu chút nữa là cửa nát nhà tan, vậy còn muốn gặp mặt người kia sao? Ở nước ngoài Triệu Đức Hoa có một công ty sản xuất mỹ phẩm kém chất lượng, sản phẩm làm ra không đạt tiêu chuẩn, niêm yết trên thị trường chưa đến nửa năm thì bị tra ra vấn đề, lập tức bị phạt một trăm triệu nhân dân tệ, ba của cậu làm cùng hắn sẽ phải chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, tâm giữ được bao nhiêu?

Nhưng mà cậu phải nói với Triển Dực Phi như thế nào?

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, nếu không nói, thì chính là có lỗi với sự tin tưởng cửa Triển Dực Phi đối với mình, còn nếu nói, chuyện này cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa cậu phải giải thích chuyện đời trước thế nào? Ngoài ra, cậu cũng không thể nói cho Triển Dực Phi là vì bản thân biết một đời này gia đình sẽ gặp nạn nên mới đồng ý chuyện kết hôn cùng anh?

Mặc dù hiện tại đúng là cậu đã rung động, nhưng lúc đầu động lại không thật sự thuần khiết. Sự thật này rồi sẽ lại làm tổn thương Triển Dực Phi thì sao?

Triển Dực Phi thấy được sự do dự của Lâm Ngọc Đồng, không phải thở dài: "Tiểu Đồng, anh vẫn không thể để em hoàn toàn tin tưởng sao?"

Lâm Ngọc Đồng theo bản năng mà lắc đầu, "Em không phải không tin tưởng anh, mà là.... Dực Phi, anh có tin vào quỷ thần không?"

Ánh mắt của Triển Dực Phi kiên định, "Chỉ cần là em nói, anh tin."

Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy ánh mắt anh, đột nhiên lại nghĩ tới câu nói trước kia của Triển Dực Phi -------- Vợ chồng trong lúc đó phải thẳng thắn với nhau thì mới có thể lâu dài được.

Vì thế lời nói dối đến bên miệng rồi lại không thể thốt ra.

"Rất khó nói sao?"

"Có một chút. Nếu nói về điểm phức tạp, thì đó chính là tiểu thuyết của em có rất nhiều nội dung thần quái, vì để viết cho chân thực một chút, trước khi bắt đầu viết em đã học rất nhiều bài về phương diện huyền học, cho nên ở một số chuyện quan điểm của em cũng không giống với nhiều người. Ba em, năm nay quả thực không thích hợp để ba thử nghiệm các hạng mục mới, bởi vì tài vận của con người vốn là có hạn, nếu muốn cưỡng chế gia tăng tài vận của chính mình chắc chắn sẽ phá một chút về phương diện vận thế, tóm lại là không tốt, cho nên em mới thật sự đặc biệt ghét việc ba hợp tác với Triệu tiên sinh. Nói đơn giản hơn một chút, thì phải là, bởi vì lý do nào đó, em có thể biết được được một ít chuyện phát sinh trong tương lai."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như việc Triệu Đức Hoa sẽ đến vào lễ mừng năm mới, mà đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến em đột nhiên quyết định phải đi du lịch."

"Thật hay giả vậy?" Chuyện này Triển Dực Phi vẫn có chút hoài nghi. Anh dùng mấy ngón chân đang ở dưới cát của mình kéo chân Lâm Ngọc Đồng, "Vậy nếu như anh không giúp em xử lý Triệu Đức Hoa, thì buổi tối em sẽ không thể ngủ ngon, phải không?"

"Vâng!"

"Được rồi, anh đã biết có chuyện gì xảy ra, em yên tâm, bất luận là dùng biện pháp gì, anh khẳng định sẽ không để ba chịu tổn thất, như vậy là ổn đúng không?"

"Chúng ta cũng không được để tổn thất!"

Triển Dực Phi rất hạnh phúc vì hai từ "Chúng ta", liền cười nói: "Được, chúng ta cũng không được để tổn thất."

Lâm Ngọc Đồng lúc này rất vui vẻ, cậu lại nằm xuống, ngửa mặt lên trời hô to: "Quả nhiên, cả thế giới này thì tiểu Dực nhà ta là đáng tin nhất!"

Cách có không xa có một bạn nhỏ đang đắp cát nhìn lăng lăng về phía này, ngó chằm chằm bằng cắp mặt to tròn, bên miệng vẫn còn lưu lại nước miếng đang chảy.

Triển Dực Phi cũng vô cùng thoải mái, cũng nằm xuống bên cạnh Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Đồng, vậy em giúp anh tính thử xem vận số của anh như thế nào?"

Lâm Ngọc Đồng quay đầu nhìn thoáng qua Triển Dực Phi, cười nói: "Xem tướng mạo của ngài, cuộc đời của ngài nhất định là đại phú đại quý, cùng với người tên Lâm Ngọc Đồng ân ái đến già, hạnh phúc cả đời."

Triển Dực Phi nhướn mày, "Tiên sinh quả nhiên là tinh diệu, tiểu sinh không biết lấy gì báo đáp, không bằng đêm nay lấy thân này để báo đáp."

Lâm Ngọc Đồng nắm một vốc cát hất lên người anh: "Trước không cho phép nhớ thương nữa!"

Có trời biết là cậu mệt đến mức nào, lăn qua lăn lại muốn sống dở chết dở, bị Triển Dực Phi biến thành bộ dạng đến đi bộ cũng thấy hai chân như đang trên mây.

Triển Dực Phi cười vuốt ve khuôn mặt Lâm Ngọc Đồng một phen, sau đó liền cầm tay cậu, trong ánh mắt mang theo trêu chọc nói: "Đã biết, nhìn em bị dọa sợ kìa."

Lâm Ngọc Đồng khẽ đá đá Triển Dực Phi, đứng lên nói: "Em muốn đi ăn, anh có đi không?"

Triển Dực Phi nhanh chóng đuổi kịp, "Em muốn ăn gì? Anh cảm thấy món mì bò Lan Châu (1) ngày hôm qua ăn cũng rất ngon, hay đi ăn cái đó?"

Giọng hai người càng ngày càng xa, dường như bầu không khí ngột ngạt ban đầu cũng đã biến mất.

Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi chơi đến tận chiều mới quay trở về biệt thự, cả người đều tràn ngập bong bóng hạnh phúc, nhìn thấy Lâm Ngọc Phi cũng muốn nói về chuyện yêu đương. Lúc này Trần Tố Trữ từ phòng bếp đi ra, "Đồng Đồng, con có làm sủi cảo không?"

Nơi này không có tập tục làm sủi cảo mừng năm mới, nhưng Lâm Chi Tùng và Lâm Ngọc Phi đều thích ăn, còn có Triển Dực Phi cũng thích, cho nên lúc chiều Trần Tố Trữ cùng Lâm Chi Tùng đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn về, tính sẽ làm một chút hợp với tình hình. Chủ yếu là ở đây có nhà bếp, đồ dùng cũng rất thuận tiện.

Lâm Ngọc Đồng nói: "Có ạ, mẹ muốn làm lúc nào?"

Trần Tố Trữ nói: "Bây giờ luôn đi, con qua đây giúp mẹ, dù sao cũng có tủ lạnh, hôm nay làm xong trước rồi để lạnh, ngày mai có thể vừa xem chương trình liên hoan vừa ăn, đỡ phải đang xem một nửa lại phải đi chuẩn bị sủi cảo."

Lâm Ngọc Đồng đưa quả chuối ăn được một nửa cho Triển Dực Phi, rồi chạy vào phòng bếp hỗ trợ, Vương bá cũng đi vào giúp đỡ như lúc bình thường ở nhà.

Trần Tố Trữ đang chuẩn bị bột để làm vỏ bánh.

Lâm Ngọc Đồng vốn định băm thịt làm nhân —— mẹ cậu vì muốn món ăn ngon hơn cho nên không mua loại thịt đã băm sẵn —— kết quả vừa nhìn thấy mẹ làm văng bột khắp nơi, cậu dứt khoát vứt thịt sang một bên, "Mẹ, hay để con làm nhào bột cho."

Trần Tố Trữ nói: "Được rồi, vậy để mẹ đi băm thịt làm nhân."

Lâm Ngọc Đồng thấy thế cũng tốt, nào ngờ mẹ cậu băm đến thịt cũng bay lên.

Sau đó cậu mới nhớ tới, từ sau khi điều kiện sống của gia đình cậu tốt hơn thì vẫn luôn thuê người giúp việc nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa, mẹ cậu cũng không còn đụng tới việc nhà nữa. Giống như lần trước tiệc sinh nhật cho Triển Dực Phi mẹ cũng chỉ nấu hai món, những thứ khác đều là người giúp việc chuẩn bị.

Vương bá thỉnh thoảng lại nhìn vào đồ ăn trên bàn, ánh mắt hết sức vi diệu. Ông vẫn nghĩ tay nghề của thiếu phu nhân nhà mình là được Lâm phu nhân truyền lại, hiện tại xem ra, có lẽ là ông nghĩ quá nhiều rồi.

Lâm Ngọc Đồng mau chóng nhào bột xong rồi để sang một bên, nhận lại công việc từ trong tay mẹ mình: "Mẹ, lát nữa rồi chúng ta cùng bao bánh."

Trần Tố Trữ vừa thấy động tác của con trai còn nhanh nhẹn hơn mình, liền nhanh chóng đi ra nhường lại sân nhà, "Đồng Đồng, con làm tốt thật đó, trước kia mẹ cũng không phát hiện con còn có tài năng này."

Lâm Ngọc Đồng băm xong thịt để sang một bên, lúc sau lại nhận lại rau đã được nhặt sạch từ Vương bá, cười nói: "Vậy lát nữa con để mẹ trổ tài."

Không bao lâu sau từ trong phòng bếp vọng ra tiếng băm đồ ăn lạch cạch, Triển Dực Phi cùng Lâm Chi Tùng lấy âm thanh ấy thành nhạc nền, vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm. Chơi được gần một nửa, Triển Dực Phi còn chút lúng túng mà nói: "Ba, có chuyện này... con không biết nói thế này có thỏa đáng không."

Lâm Chi Tùng đang trên đà thắng nên rất cao hứng, nghe vậy nói: "Đều là người một nhà, có gì không thể nói được?"

Triển Dực Phi nói: "Là thế này ạ, con đang tự mình thực hiện một số khoản đầu tư, chuyện này chỉ có con cùng tiểu Đồng biết, bên Triển gia không biết tình hình, việc đầu tư này gần đây đang đòi hỏi phải xuất vốn đầu tư đợt hai, mức tiền là khoảng trên dưới ba ngàn vạn. Số tiền này con ở bên đây không phải không có, nhưng nếu con rút từ tài khoản của mình, chắc chắn ở bên kia Triển gia sẽ có người biết, cho nên con muốn xin ba giúp con một chút, đầu tiên lấy tiền từ Lâm gia, số tiền này sẽ lấy danh nghĩa Lâm gia đầu tư. Dĩ nhiên là con sẽ không để ba mạo hiểm vô ích như vậy, con sẽ chuyển cổ phần công ty dưới tên con sang cho tiểu Đồng, giá trị sẽ lớn hơn số tiền này, mặt khác phần lợi nhuận của khoản đầu tư này còn sẽ chia cổ tức dựa trên tỉ trọng đầu tư của ba, ba thấy như vậy có thể được chứ ạ?"

Lâm Chi Tùng có chút khó xử. Nếu lúc trước ông không đáp ứng Triệu Đức Hoa, như vậy chuyện Triển Dực Phi mới nói tất nhiên sẽ không thành vấn đề. Thứ nhất hiện tại ông coi Triển Dực Phi như là một nửa con trai mình rồi, thứ hai đứa nhỏ này rất hiểu lý lẽ, sợ ông nghĩ nhiều, ngay cả dự tính sang tên cổ phần cũng chuẩn bị, vậy mà còn muốn chia cổ tức cho ông. Thế nhưng ông đã đáp ứng sẽ đầu tư cho Triệu Đức Hoa, chuyện này phải làm sao bây giờ?!

Bàn tay hạ cờ của ông ngừng lại giữa chừng một lúc lâu, Lâm Chi Tùng liếc nhìn Triển Dực Phi một cái, không khỏi nghĩ đến, bạn đời của con trai nhà mình tìm được đúng không phải người bình thường, không phải là lời nói dối của ông mới hai ngày mà đã bị người ta nhìn thấu rồi đấy chứ?

Triển Dực Phi lúc này thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ, quả nhiên vợ mình không phải vô duyên vô cớ mà suy nghĩ nhiều, xem ra nhạc phụ đại nhân quả thực có giấu diếm điều gì rồi.

Lâm Chi Tùng thấy ánh mắt sắc bén dường như đã hiểu rõ mọi thứ của Triển Dực Phi thì nhất thời cứng đờ, có chút xấu hổ vô cùng. Ông không khỏi nghĩ đến, nếu lần này giúp Triệu Đức Hoa mà không giúp Triển Dực Phi, đến lúc bị Triển Dực Phi cùng con trai mình phát hiện ra chuyện này, vậy ông làm sao có thể ngẩng mặt nhìn bọn trẻ? Hơn nữa vợ ông chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.

Lúc này Triển Dực Phi giả bộ nói: "Nếu ba cảm thấy không thể được, vậy để con nghĩ biện pháp khác, chủ yếu là người đáng tin cậy nhất xung quanh con ngoại trừ tiểu Đồng cũng chỉ ba và mẹ vợ, cho nên con mới dám mở lời, con lại làm ba khó xử rồi."

Lâm Chi Tùng nhất thời không nói gì, quan trọng là ông cùng Triệu Đức Hoa đã ký hợp đồng, việc này quả thật không dễ xử lý.

Cuối cùng Triển Dực Phi cũng chủ động không nhắc đến chuyện này nữa, giống như chưa từng có gì phát sinh lại tiếp tục chờ Lâm Chi Tùng hạ cờ.

Lâm Chi Tùng cũng hoàn toàn không có cách nào để chơi tiếp được, bởi vì ông nghĩ đến Triển Dực Phi từ lần đầu tiên tới nhà mình cầu hơn cho đến hiện tại, gia đình ông trong ngoài gì đều được Triển Dực Phi giúp không ít, đây là lần đầu tiên anh mở miệng xin nhờ trợ giúp, nhưng lại đều là những điều kiện có lợi cho ông, nếu ngay cả chuyện này mà ông cũng cự tuyệt, vậy một tiếng "Ba" kia mỗi lần nghe sẽ đều cảm thấy tội lỗi.

Cuối cùng Lâm Chi Tùng không còn cách nào khác, vẫn quyết định là nên thẳng thắn, dù sao một bên là bạn học, một bên là con mình, cái nào gần cái nào xa ông vẫn phân biệt được rõ ràng.

Triển Dực Phi thấy Lâm Chi Tùng không định tiếp tục chơi nữa, liền thu cờ lại, lúc này lại chợt nghe thấy ông nói: "Dực Phi, từ lúc con cùng Đồng Đồng kết hôn, chúng ta chính là người một nhà, lẽ ra chuyện con nói ba dĩ nhiên không thể quản, nhưng quả thật ba cũng có chút khó xử. Chính là trước đó có người tên Triệu Đức Hoa tới tìm ba, hắn và ba là bạn học. Đại khái là mười năm trước, Lâm gia từng bị ngâm tiền dự án, khoản tiền không đến được tay ba, bên này ba còn nợ tiền của đội công trình không thể trả, người bên đội công trình bắt đầu làm loạn, bên kia ngân cũng thúc giục phải trả nợ. Ba lúc ấy như bước vào ngõ cụt, chính người tên Triệu Đức Hoa đó đã giúp ba một phen, cho nên Lâm gia mới có được ngày hôm nay. Lần này hắn tìm đến ba đầu tư, kỳ thực ý của ba, ba chỉ mong có thể trực tiếp cho hắn hai trăm vạn coi như trả lại phần ân tình năm đó, nhưng việc này lại không có cách nào để thực hiện như thế được, cho nên tuy rằng ngày đó ba nói với các con là ba không đồng ý, nhưng kỳ thực ba đã ký hợp đồng với hắn rồi."

Lâm Chi Tùng nói xong thì trên khuôn mặt già nua có chút đỏ, dù sao thì ông vẫn cảm thấy việc giúp đỡ bạn học cũ là đúng đắn, nhưng giấu gia đình để làm vậy thì cũng không đúng.

Triển Dực Phi âm thầm bật cười, "Vậy ba xem thế này có được không? Ba cho con xem hợp đồng và bản kế hoạch đầu tư, nếu có thể, chuyện của con ba giúp con, còn việc ba đồng ý đầu tư cho chú Triệu, con sẽ sắp xếp."

Lâm Chi Tùng gật đầu: "Vậy con chờ một chút."

Mười phút sau, Triển Dực Phi cơ bản cũng đã xem xong hợp đồng và bản kế hoạch đầu tư mà Lâm Chi Tùng đưa. Khỏi phải nói, anh hiện tại cũng có thể hiểu được vì sao ba vợ lại đồng ý đầu tư cho dự án này. Bản kế hoạch này được trình bày tương đối cẩn thận, từ những kỹ sư R&D (*), đến trình độ chuyên môn R&D, kết quả kiểm nghiệm dược phẩm và kiểm dịch thực phẩm được chính phủ địa phương cấp, giấy phép sản xuất, còn có một loạt các phương án quảng cáo đã được chuẩn bị đầy đủ, thoạt nhìn thì dường như chỉ còn thiếu mỗi tài chính.

(*) R&D viết tắt của Research & Development – nghiên cứu và phát triển, bao gồm có việc đầu tư, tiến hành và (hoặc) mua bán các nghiên cứu công nghệ mới phụ vụ cho quá trình phát triển và tồn tại của doanh nghiệp.(Theo Wikipedia)

Lâm Chi Tùng hỏi: "Con thấy thế nào?"

Triển Dực Phi nói: "Ba, tiêu chuẩn kiểm nghiệm dược phẩm và kiểm dịch thực phẩm ở nước ngoài không giống với trong nước, con cảm thấy tiêu chuẩn kiểm nghiệm dược phẩm và kiểm dịch thực phẩm trong bản kế hoạch này có điểm không thích hợp, vậy nên việc này để con tìm bạn ở nước ngoài hỏi thăm lại. Trước tiên những thứ này ba cho con dùng một chút, chúng ta bên này đang đón năm mới, nhưng bạn con bên kia còn chưa qua năm, đúng lúc con có thể photo lại một bản."

Lâm Chi Tùng đương nhiên không có ý kiến, Triển Dực Phi liền đi làm luôn. Ở đây không có chỗ photo, nhưng đi nhờ nhân viên phục vụ giúp, việc này rất nhanh đã hoàn thành.

Triển Dực Phi giữ lại bản sao cho mình, sau đó mới đem hợp đồng cùng bản kế hoạch trả lại Lâm Chi Tùng.

Lâm Ngọc Đồng chú ý đến động tĩnh bên Triển Dực Phi, cậu làm sủi cảo xong thì vội giao những việc còn lại cho mẹ và Vương bá, tìm lý do để lên lầu. Triển Dực Phi biết cậu quan tâm đến kết quả, không bao lâu sau cũng lên lầu. Lâm Ngọc Đồng đóng cửa lại khẩn trương hỏi: "Thế nào?"

Triển Dực Phi đưa hợp đồng cùng bản kế hoạch cho Lâm Ngọc Đồng: "Ba đã đồng ý đầu tư cho đối phương, anh nói với ba là anh ở bên này cũng cần ba giúp chuyện tài chính, ba rất khó xử, nhưng vẫn luôn đứng về phía chúng ta, cho nên trong một thời gian ngắn hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng khẳng định là ba vẫn muốn giúp đầu tư cho đối phương, dù sao hợp đồng cũng đã kí, cũng may hiện tại còn chưa giao tiền, việc này vẫn còn khả năng xoay chuyển. Trước mắt anh sẽ để cho bạn anh giúp chúng ta xem qua cái này rốt cuộc đã được chưa, nếu được anh sẽ thu xếp, còn nếu không được anh cùng ba sẽ tìm đối phương để thảo luận. Đã là bạn bè cũ, nếu có vấn đề dù sao cũng phải giải thích một chút chứ, đúng không?"

Lâm Ngọc Đồng thở phào nhẹ nhõm, "Được, nhưng mà theo ý kiến của em thì vẫn không nên bỏ tiền cho vụ này."

Triển Dực Phi biểu thị mình đã hiểu, lại nhìn đến bản kế hoạch kia, thuận tiện gọi điện cho mấy người bạn mình quen biết khi còn đi du học để lấy một ít thông tin. Bên này là buổi tối, nhưng vì múi giờ chênh lệch quá lớn cho nên bên đó mới là rạng sáng, thế nhưng dường như mị lực của Triển Dực Phi có thể áp dụng cho bất kì quốc gia nào, người bên đó cư nhiên lại không chút bực tức nào còn bằng lòng hỗ trợ.

Lâm Ngọc Đồng hỏi: "Anh đói không?" Nghe thấy Triển Dực Phi than đói, cậu vội chân chó chạy ra ôm lấy anh, "Mình đi xuống luộc sủi cảo ăn nhé?"

Triển Dực Phi hôn chóc một cái lên môi Lâm Ngọc Đồng, "Ừ."

Trong khoảng thời gian Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng ở trên lầu, Lâm Chi Tùng đại khái kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn và súc tích cho Trần Tố Trữ, vì vậy mà sắc mặt cũng không được tốt lắm. Nhưng vì là năm mới nên bà không muốn làm mọi người mất vui, đó là vì sao bà cũng không đề cập đến chuyện này. Một nhà cùng nhau thưởng thức bữa tối trong tiếng nói cười, lúc sau còn đánh mạt chược một chốc. Đến tận lúc này không khí vẫn vô cùng tốt, nhưng chờ khi mọi người cùng trở về phòng, tình hình trong mỗi phòng liền khác nhau.

Sắc mặt Trần Tố Trữ xanh xám mà nhìn chồng mình, thanh âm đè thật thấp nhưng vẫn không che giấu được sự phẫn nộ, "Lâm Chi Tùng ơi là Lâm Chi Tùng, mệt cho anh không biết xấu hổ còn nói muốn giúp Dực Phi! Theo em, Dực Phi căn bản là biết những gì anh làm, phải giúp anh bù đắp tổn thấy nhưng lại ngại không dám lật tẩy anh mà thôi. Anh nói xem sao anh lại làm chuyện hồ đồ như vậy! Triệu Đức Hoa muốn làm kỹ thuật y sinh (*), anh hoàn toàn có thể cho anh ta vay tiền, hoặc là đầu tư ít cũng được không phải sao? Thế nào mà anh lại đồng ý đi vay tiền để đầu tư cho hắn? Rồi vạn nhất trung gian xảy ra vấn đề gì, công ty tổn thất hơn nữa còn có lãi ngân hàng, tính gộp cả hai phía thì rồi chúng ta phải bồi thường bao nhiêu tiền?"

(*) Kỹ thuật y sinh: là một bộ môn khoa học ứng dụng dựa trên các nguyên lý cơ bản trong kỹ thuật và ý tưởng về thiết kế để đưa ra giải pháp trong y học, sinh học cũng như các mục đích chăm sóc sức khỏe khác (Theo Wikipedia.)

Lâm Chi Tùng không nói gì.

Trần Tố Trữ thở dài, "Dù thế nào việc này anh cũng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, suy cho cùng cái chính là không để chuyện phiền toái kia kéo chân con. Vốn dĩ chúng ta cùng Triển gia có chênh lệch rất lớn, đã không giúp được con nhiều ít gì, thì đáng lẽ ngàn vạn lần cũng không nên để thằng bé thêm rắc rối mới đúng. Mà em nói chứ Triệu Đức Hoa, nếu hắn muốn xây dựng nhà máy hắn có thể đi vay tiền, tại sao hắn lại muốn anh đầu tư? Làm như vậy vừa để chúng ta xuất tiền còn phải chấp nhận rủi ro."

Lúc này Lâm Chi Tùng nói: "Chuyện này cũng không phải kiếm được tiền sao? Việc kinh doanh nào mà chẳng phải chấp nhận rủi ro?"

Trần Tố Trữ nói: "Đúng, việc kinh doanh nào mà chẳng phải chấp nhận rủi ro, thế hắn biết rõ trong tay chúng ta không có nhiều tiền mặt như vậy còn muốn anh đi vay thế chấp, đây là việc mà bạn bè cần phải làm sao?"

Lâm Chi Tùng day day huyệt thái dương, "Em cũng đừng tức giận. Nói thật là, anh đáp ứng chuyện này quả thực là vì năm đó gia đình chúng ta chịu ơn Triệu Đức Hoa, mặt khác anh muốn có thể cho con mình nhiều vốn liếng hơn một chút. Em nói xem, Đồng Đồng cũng là nam, thằng bé chung sống với Dực Phi, hiện tại tình cảm tốt đẹp thì thế nào cũng được, còn sau này thì sao? Anh gần đây cảm thấy giữa hai người đàn ông không thể để khoảng cách chênh lệch quá lớn. Em có biết tiểu Lương làm tại phòng kế toán công ty chúng ta không? Năm kia không phải cậu ta cũng cùng một tên phú nhị đại (*) kết hôn sao, anh nghe nói lúc đầu cũng rất tốt, nhưng hiện tại hai người không còn nhiệt tình lúc ban đầu, đối phương ngại gia thế cậu ta không tốt, cho nên anh lo rằng con trai mình cũng phải chịu uất ức."

(*) Phú nhị đại: Người giàu có đời thứ hai trong một gia đình hay nôm na là mấy cậu ấm cô chiêu thuộc gia đình giàu có.

Trần Tố Trữ nhéo Lâm Chi Tùng một cái: "Anh đó, người ta là người ta, mà cái người tiểu Lương tìm được như thế nào chứ hả? Chính là một tên thuần phú nhị đại, khác hoàn toàn với Dực Phi tự tạo dựng thành công bằng chính năng lực của mình. Anh xem Dực Phi, thằng bé còn thay chúng ta nghĩ chu toàn cho Đồng Đồng, hơn nữa em dám cam đoan rằng, cho dù có một ngày thời vận của thằng bé không được tốt, thằng bé cũng tuyệt đối không oán giận Đồng Đồng. Còn anh nhìn cái người mà tiểu Lương tìm được đi, gặp phải trở ngại không biết phải chống lại mà chỉ biết đi trách cứ người khác, đúng là không biết xấu hổ còn tự nhận mình là đàn ông. Thế mà anh còn đi lấy kẻ như thế so sánh với Dực Phi?"

Lâm Chi Tùng trầm mặc không nói.

Đêm nay dường như Lâm Chi Tùng không thể ngủ, nhưng không thể ngủ cũng không chỉ có một mình ông.

Triển Dực Phi ôm Lâm Ngọc Đồng, lại nghĩ đến câu nói sáng nay của cậu —— Dực Phi, anh có tin vào quỷ thần không?

Anh vô thức siết chặt vòng tay đang ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, bởi vì anh vẫn nhớ vào buổi tổ chức tiệc đính hôn của Triển Dực Ninh và Diệp Hàn Anh, Hạng Quân cũng đã hỏi anh câu đó.

Hết chương 34.

(1) Mì bò Lan Châu

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status