Trộm tâm

Chương 10: Hẹn hò ngày quốc khánh


Nghỉ lễ quốc khánh, Cam Niệm về nhà.

Vừa vào đến cửa, Cam Niệm đã ngửi thấy mùi thơm, cô hít hít cái mũi rồi nói: “Thơm quá!”

Cam Thanh đi ra khỏi phòng bếp, bà cầm ba lô cho Cam Niệm, “Nhanh nào, dượng La nấu canh hạt sen móng giò cho con đó, mau vào uống đi.”

Ánh mắt Cam Niệm rực sáng, cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp, La Kiện vừa cười vừa múc một chén canh cho cô, “Niệm Niệm về thật đúng lúc, canh được rồi đây.”

“Con cảm ơn dượng.”

Cam Niệm vừa nói xong đã bị xoa đầu, “Còn khách khí với dượng như vậy làm gì.”

“Con không khách khí, con sẽ uống hết hai chén canh.”

Cam Niệm ngồi uống canh, La Kiện trở lại phong bếp tiếp tục nấu đồ ăn, Cam Thanh tiến vào nói chuyện cùng con gái, Cam Niệm hỏi mẹ sao giờ này Thiên Tân còn chưa trở về.

“Chắc là lại bị thầy giáo bắt ở lại.” Bà ngó vào phòng bếp rồi nhỏ giọng nói, “Hôm qua Thiên Tân biết con sẽ về, nó đã rất vui vẻ.”

Cam Niệm mở to hai mắt, “Em ấy vui vẻ cái gì vậy mẹ?”

“Con không biết sao, Thiên Tân rất thích ở chung một chỗ với con. Khi còn học cấp 2, không phải con thường xuyên dẫn nó ra ngoài chơi sao?”

Hiện tại Thiên Tân bước vào thời kỳ phản nghịch nên không thích nghe lời, nhưng tình cảm chị em của hai người vẫn rất tốt.

Cam Niệm cười cười, “Tối nay con sẽ chơi với em ấy.”

Buổi tối cơm nước xong xuôi, Cam Niệm vào phòng Thiên Tân đã thấy trên bàn học của em trai để đầy đồ ăn vặt mà cô thích.

“Em mua cho chị đấy à?” Cam Niệm nhướn mày hỏi.

La Thiên Tân lập tức phủ nhận, giọng điệu lại không được tự nhiên, “Ai bảo là mua cho chị, em mua cho em ăn.”

Cam Niệm cũng mặc kệ cậu, cô bóc một túi bim bim rồi lấy di động ra:

“Cùng chị chơi bắn gà nào.”

“Chị… có chơi được không đấy?” Vẻ mặt cậu ghét bỏ.

“Chính vì không chơi được nên mới cần em mang, bằng không thì muốn em chơi cùng làm gì?!”

“Được rồi…” La Thiên Tân cười nhạo một tiếng, khóe miệng lại không nhịn được mà giơ cao lên.

Sau khi bắn gà đã tay, Cam Niệm đi tắm rửa rồi leo lên giường.

Cô mở wechat, nhập mã wechat vào khung tìm kiếm rồi ấn nút thêm bạn.

Ba phút sau, wechat thông báo cô và “_GN_” đã trở thành bạn bè, hai người có thể bắt đầu trò chuyện.

Cam Niệm cầm di động mà tâm nở hoa, cô ôm điện thoại lăn qua lộn lại rồi cười một mình trên giường.

Nghĩ đến chiều qua, cô mặt dày muốn mã wechat của Hứa Hoài Thâm, cuối cùng cũng thành công, cô đã vui vẻ muốn điên lên được.

Thật ra Cam Niệm có QQ của Hứa Hoài Thâm, nhưng cô phát hiện ra ngày thường cậu rất ít dùng QQ, cho nên phải có wechat thì mới có thể gần với cuộc sống của cậu ấy hơn.

Cam Niệm lập tức nghĩ biệt danh cho cậu, nên đặt như nào được đây… Hứa Hoài Thâm? Không được, như vậy quá khách sáo.

Lớp trưởng? Cũng không được, nghe có vẻ xa cách quá.

Hoài Thâm …? Cảm giác vẫn còn thiếu thiếu thì đó.

Cuối cùng Cam Niệm gõ hai chữ: Thâm Thâm.

Vừa viết xong là mặt Cam Niệm đã đỏ bừng. Trời ạ! Thật là xấu hổ (*/ω\*)

Sau khi đặt xong biệt danh, Cam Niệm lại bắt đầu nghĩ câu dạo đầu, phải chào hỏi như nào để có thể nói chuyện thân thiết hơn đây…

“Lớp trưởng, buổi tối vui vẻ~”

Tin nhắn được gửi đi… Hứa Hoài Thâm đơn giản trả lời một câu: “Ừm.”

Người này chỉ nói mỗi thế thôi à?!… T.T

Sau một lúc lâu—

“Lớp trưởng, cậu ngủ rồi sao?”

Bình thường cô tung tăng nhảy nhót đi trêu chọc người ta, vậy mà lúc nhắn tin trên mạng, cô không khác gì một con lừa trọc đầu, toàn nói mấy câu vô vị.

Một phút đồng hồ sau, Hứa Hoài Thâm trả lời: “Chuẩn bị.”

Cam Niệm: “………..”

Cô lập tức ngăn cậu lại: “Cậu đừng ngủ vội nha, chúng ta nói chuyện tâm sự một chút đi.” Cam Niệm còn gửi kèm một icon *Cười đáng yêu* cho Hứa Hoài Thâm.

“Nói gì được.”

Aaaaa… đúng rồi! “Cậu chắc đang ở nhà nhỉ? Tiểu Gạo Nếp có ở bên cạnh cậu không? Tớ muốn nhìn nó!”

Hứa Hoài Thâm liếc mắt nhìn vật nhỏ đang rúc vào trong ngực mình, cậu nhẹ nhàng cười rồi mở camera chụp mấy tấm ảnh gửi cho Cam Niệm.

Cam Niệm nhìn dáng vẻ dễ thương của Gạo Nếp, tâm như muốn hòa tan, “Gạo Nếp đáng yêu quá, tớ muốn ôm nó. Đúng rồi, Hứa Hoài Thâm, cậu có dự định gì cho ngày lễ không?”

“Làm sao vậy?”

“Tớ muốn gặp Gạo Nếp!!!” Còn muốn gặp cả cậu nữa…

Cam Niệm xoay người, tiếp tục nhắn tin rải đường: “Quốc khánh mà toàn ở nhà sẽ rất chán, nếu cậu rảnh thì chúng ta có thể ra ngoài chơi, mang theo cả Gạo Nếp nữa (*/ω*)”

Cam Niệm vòng vo một hồi mới bại lộ mục đích thật sự.

Nếu bảy ngày mà không thấy cậu chắc cô phát điên mất.

Đầu bên kia vẫn im lặng, Cam Niệm cho rằng cậu muốn cự tuyệt thì lại nhận được tin nhắn trả lời: “Khi nào vậy?”

Đây là đồng ý!!! Là đồng ý rồi!!!

Cam Niệm nhanh chóng gõ chữ: “Ngày mai được không?”

“Ngày mai tôi có việc rồi.”

“Vậy ngày hôm sau nữa có được không?”

“Được.”

Cam Niệm vui vẻ nhảy cẫng ở trên giường, “Vậy ngày mai tớ nhắn tin lại cho cậu. Cậu đi ngủ sớm đi, chúc cậu ngủ ngon mơ đẹp.”

“Ngủ ngon.”

Hứa Hoài Thâm nhìn chằm chằm màn hình di động trong chốc lát, sau đó mới cất điện thoại, khẽ cong môi cười.

***

Buổi sáng hai ngày hôm sau, Hứa Hoài Thâm dắt Gạo Nếp xuống tầng, mẹ cậu nhìn thấy thì rất kinh ngạc: “Sao con dậy sớm vậy?”

“Vâng.” Cậu không nói gì nhiều, yên lặng ngồi xuống ăn bữa sáng.

“Con muốn ra ngoài à?” Hồng Hân hỏi.

“…Con ra tìm bạn học.” Hồng Hân rất ngạc nhiên, nếu đổi lại là trước đây thì con trai cô toàn ở nhà vào ngày nghỉ, hôm nay ra ngoài tìm bạn đúng là lần đầu tiên, “Là bạn nam hay bạn nữ vậy?

Hứa Hoài Thâm nhíu mày, “Làm sao hả mẹ?”

Hồng Hân có thể nhìn ra con trai không thích cô hỏi nhiều, “Mẹ chỉ lo lắng mà thôi…Hiện tại việc quan trọng nhất của con là học tập, những chuyện khác đừng có nghĩ tới.”

Hứa Hoài Thâm cười nhạo một tiếng, cậu uống mấy thìa cháo rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ra khỏi cửa, cậu nghĩ đến hình tượng của bản thân trong mắt mẹ cậu, lúc nào cũng phải học tập, phải đọc sách mới là ngoan ngoãn nghe lời. Kể cả việc quan trọng duy nhất trong sinh hoạt của cậu cũng vẫn là học tập.

Từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của Hứa Hoài Thâm, quan hệ giữa bố mẹ cậu luôn không tốt, bọn họ thường xuyên cãi nhau, mà cậu chính là thứ trói chặt hai người họ trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc này.

Mẹ lúc não cũng buồn bực không vui, đối với người con trai là cậu lại càng thêm nghiêm khắc.

Đối với mẹ cậu, nếu không có được tình yêu của bố, vậy mẹ phải biến cậu thành một người hoàn hảo, vì cậu chính là hy vọng duy nhất của mẹ.

Hứa Hoài Thâm còn nhớ rõ đợt về quê ăn tết vào mấy năm trước, do bài thi không đạt điểm tuyệt đối, cậu đã bị mẹ nhốt ở trong phòng làm bài tập, đêm giao thừa mọi người cùng ăn mừng chúc tết, vậy mà cậu chỉ có thể cắn răng ở trong phòng làm cho xong bài tập.

Hiện tại cậu đã lớn, cậu có tư tưởng độc lập và biết bản thân muốn cái gì, cho nên không ai có thể ngăn cản cậu.

***

Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm hẹn nhau ở công viên trung tâm thành phố.

Vốn dĩ bọn họ định đi thư viện, nhưng Hứa Hoài Thâm còn mang theo cả Gạo Nếp nên cuối cùng đã đổi địa điểm sang chỗ khác.

Cam Niệm thay một chiếc váy màu trắng, mái tóc dài được uốn sóng nhẹ nhàng, đến khi đã cảm thấy hài lòng thì cô mới ra khỏi cửa.

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên “Hẹn hò”, trái tim Cam Niệm lại đập nhanh vì kích động.

Hai người hẹn nhau vào 9h sáng, Cam Niệm không muốn đến muộn nên 8h50 cô đã có mặt, ai ngờ Hứa Hoài Thâm còn đến sớm hơn cô.

Từ xa Cam Niệm đã nhìn thấy một nam sinh cao gầy đứng ở cổng công viên.

Cậu mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng cùng quần thô đen, trang phục đơn giản nhưng lại toát ra vẻ đẹp trai, năng động. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ thấy được chiếc cằm chẻ nam tính, quyến rũ.

Cậu nắm dây xích, còn Gạo Nếp chạy tới chạy lui quanh bụi cỏ, thi thoảng có người đi qua là nó lại chạy lên vẫy đuôi tỏ vẻ dễ thương.

“Hứa Hoài Thâm—” Cam Niệm hô một tiếng rồi đi đến trước mặt cậu, cô nở nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Cam Niệm ngồi xổm xuống, xoa đầu tiểu Gạo Nếp, “Gạo Nếp có nhớ chị không…” Cô cong môi cười, vẻ mặt vui sướng chơi đùa cùng Gạo Nếp.

Mái tóc dài của Cam Niệm xõa tung trên bờ vai, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hàng mi khẽ run rẩy như cánh bướm trong gió.

Hứa Hoài Thâm cúi đầu nhìn cô, cậu bỗng nhiên cảm thấy bức tường ở nơi nào đó trong lòng mình dường như đã bị sụp đổ.

Cam Niệm đứng dậy nói: “Chúng ta vào công viên nha.”

“Ừm.” Cậu thấy ánh mắt Cam Niệm nhìn chằm chằm vào sợi xích trong tay mình, cậu bèn đưa dây xích cho cô rồi nhàn nhạt nói một câu: “Cậu dắt nó một lúc đi.”

“Được!” Cam Niệm cười hì hì tiếp nhận, cô dắt Gạo Nếp đi vào công viên.

Mới đầu Cam Niệm và Gạo Nếp đi ở phía trước, cô quay đầu thấy Hứa Hoài Thâm vẫn còn ở phía sau thì lập tức đứng lại chờ cậu, để hai người sóng vai cùng nhau.

Cam Niệm bắt đầu nói chuyện: “Kết thúc kỳ nghỉ lễ sẽ có bài kiểm tra, tớ còn chưa ôn tập được gì.”

“Bài kiểm tra tháng sẽ không quá khó.”

“Thật à?!” Cô chớp chớp đôi mắt, “Vậy thì tốt rồi. Tớ sợ khó quá sẽ không làm được, lúc đi học có vài chỗ tớ nghe không hiểu.”

Cam Niệm nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, “Hiện tại tớ đã có wechat của cậu, sau này nếu có vấn đề nào không hiểu thì tớ có thể hỏi cậu không?”

Hứa Hoài Thâm gật đầu, mặt mày Cam Niệm lập tức hớn hở.

Hai người ngồi nghỉ trong chốc lát, Cam Niệm thấy bên cạnh có quán trà sữa. Không thấy thì thôi, vừa thấy là lại lên cơn thèm.

“Hứa Hoài Thâm, cậu uống trà sữa vị gì? Tớ mời cậu.”

“Không cần đâu.”

Cam Niệm nhớ ra Hứa Hoài Thâm từng nói không thích uống trà sữa, cô cũng không miễn cưỡng mà một mình chạy đi mua đồ uống.

Hứa Hoài Thâm ngồi đợi ở ghế, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam:

“Anh Thâm—”

Hứa Hoài Thâm vừa quay sang thì nam sinh kia đã kích động ngồi xuống bên cạnh.

“Anh Thâm, đúng là anh rồi.”

Người này học cùng cấp hai với Hứa Hoài Thâm, lên cấp ba lại học khác lớp, cậu ta cũng là một trong những người phụ trách tiệc văn nghệ.

“Sao hôm nay anh lại đột nhiên đến đây? Anh đi một mình à?”

Hứa Hoài Thâm không trả lời, cậu chỉ hỏi nam sinh có chuyện gì không.

Nam sinh bèn nói nhà cậu ở gần đây, vừa đi ăn sáng về thì đúng lúc gặp được Hứa Hoài Thâm.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, nam sinh đột nhiên dời đề tài: “Anh Thâm, anh có nhớ cô bạn tên là … Cam Niệm không?! Tiết mục múa độc diễn của cô ấy đã được chọn vào vòng trong, hình như học cùng lớp anh phải không?”

Hứa Hoài Thâm gật đầu một cái, “Làm sao vậy?”

Nam sinh cười tươi như hoa, “Anh Thâm, Cam Niệm và anh là bạn cùng lớp nên chắc chắn anh có phương thức liên lạc đúng không? Em cảm thấy rất có hứng thú với cô ấy… nên muốn kết bạn để trò chuyện.”

Cậu còn đang lo làm thế nào để liên lạc với Cam Niệm, bây giờ không phải có sẵn “Ông tơ” ở đây rồi sao?

Hứa Hoài Thâm vừa nghe, sắc mặt chậm rãi biến đổi.

Thấy nam sinh đã đem cả điện thoại ra, khuôn mặt cậu lại càng trầm xuống, thanh âm lạnh buốt như gió đông: “Tôi không có.”

Nam sinh: “……”

Nam sinh: “???!!”

Thấy Hứa Hoài Thâm đứng lên, cậu vội ngăn lại: “Anh Thâm, không phải anh là lớp trưởng à? Làm sao có thể không có được?!”

Hứa Hoài Thâm không trả lời nam sinh, lúc này nam sinh chợt thấy một nữ sinh đi về phía bọn họ, tà váy bay bay, xinh đẹp động lòng người.

Nam sinh vừa nhìn đã thấy quen mắt, cậu còn chưa kịp nhớ ra thì nữ sinh đã đi đến trước mặt Hứa Hoài Thâm và đưa cho cậu ta một cốc nước: “Của cậu đây. Tớ biết cậu không thích ngọt nên đã mua cho cậu một cốc trà chanh.”

Thấy Hứa Hoài Thâm nhận cốc nước, nữ sinh liền ngọt ngào cười.

Nữ sinh lúc này mới nhìn về phía nam sinh xa lạ, biểu tình có chút hoang mang.

Nam sinh rốt cuộc cũng nhớ ra… Con mẹ nó nữa…nữ sinh kia chính là Cam Niệm!!!!!!!!!

Xong rồi… xong rồi… xong cậu rồi!!!!!

Thì ra Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm là loại quan hệ này…

Vậy mà cậu còn làm trò đi xin phương thức liên hệ của bạn gái nhà người ta….

Liệu cậu còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa không???

—ooOoo—

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Hoài Thâm lạnh lùng cười: “Không được! Số điện thoại của cô vợ nhỏ nhà tôi mà cậu cũng dám xin?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status