Trọng lai nhất thứ

Chương 3: Hạng nhất


Sau khi ra giá cao cho món đồ kia, công ty môi giới trả tiền hoa hồng xong, cậu thật sự nhận được gần ba mươi vạn đồng. Sau khi nhận tiền xong, công ty môi giới lo lắng cậu chỉ là trẻ con cầm tiền trong người không an toàn, còn sắp xếp một nhân viên giao dịch dẫn cậu ra ngân hàng giúp cậu mở một sổ tiết kiệm. Vì thế cậu ở lại thành phố Phù Dung nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau liền mua vé xe trở về nhà.

Khi xe về đến thị trấn, cũng đã gần bốn giờ chiều, trên người cậu có mấy trăm đồng tiền mặt, lại còn thêm hai quyển sổ tiết kiệm, nên cũng không dám đi lung tung ngoài đường, liền chạy thẳng về nhà.

Mới về tới nhà chưa bao lâu, Trầm Thiệu đã thấy bác và thím hai vội vàng chạy vào nhà, thấy cậu vẫn khỏe mạnh mới thở hắt một hơi. Bác hai rút một điếu thuốc rẻ tiền, giọng nói có chút nặng nề, "Tiểu Thiệu à, là cha con không tốt, sau này con có gì ủy khuất, cứ nói với bác. Bác không giỏi giang gì, nhưng cũng sẽ để con đói rét. Bây giờ con vẫn còn nhỏ, cố gắng học cho giỏi."

Trầm Thiệu ban đầu là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, bản thân lặng lẽ bỏ đi hai ba ngày, cả nhà bác hai cũng không biết mình đi đâu, nên cho rằng cậu đi tìm cha. Nghĩ vậy, trong lòng cậu có chút áy náy, nhưng những chuyện kia cậu lại không thể nói với người, chỉ đành cúi đầu nói: "Xin lỗi bác, sau này con ra ngoài nhất định sẽ cho bác biết."

Lưu Thục Liên thấy Trầm Thiệu như vậy, liền kéo tay áo bác hai một chút, để ông bớt nóng, sau đó bước đến trước mặt Trầm Thiệu nói: "Ăn cơm trưa chưa, qua nhà thím, thím làm cho ăn."

Vì vội vàng chạy về nhà, Trầm Thiệu chỉ mới ăn sáng, sau khi lên xe cũng không ăn gì thêm, thím hai vừa hỏi xong, cậu cũng cảm thấy có hơi đói bụng, liền ngại ngùng gật gật đầu.

"Qua nhà thím đi," Lưu Thục Liên khẽ thở ra, nhìn Tiểu Thiệu, hẳn là không tìm được người cha vô trách nhiệm kia rồi, "Kết quả kỳ thi tuyển sinh có chưa, cũng sắp khai giảng rồi."

"Ngày mai là có thông báo, nếu trúng tuyển, có thể đi ghi danh." Trầm Thiệu đi theo thím, sau khi khóa cửa kỹ càng liền đi theo sau thím hai, nghe bà hỏi thăm chuyện học hành, cậu đều thành thật trả lời. Thấy bác hai trầm mặc đi phía sau cậu, cậu nhớ đời trước bác hai cũng như vậy, không nói nhiều, nhưng trong hai năm sơ trung đó của cậu, ông vẫn lo lắng từng chút cho cậu.

Nhà bác hai cũng gần nhà cậu, đi chưa đến ba phút đã đến. Khi Trầm Thiệu vừa vào nhà, hai người con của bác hai là Trầm Viện và Trầm Hồng đều ở nhà, nhìn thấy cậu đến, cả hai không để ý đến cậu, mà chỉ lo xem "Tây Du Ký" trên TV.

Trầm Thiệu nhìn lướt về phía TV, là chiếc TV trắng đen đời cũ, màn hình còn có mấy đốm trắng, hình ảnh cũng không rõ ràng, bất quá hai chị em vẫn xem rất say sưa.

"Không cho mày xem." Trầm Hồng chỉ nhỏ hơn Trầm Thiệu mấy tháng, thấy cậu cũng đang nhìn TV, thuận miệng nói, "Đây là nhà tao." Nó nghe người ta nói, ba mẹ Trầm Thiệu không lo cho y, sau này y sẽ ăn ở nhà nó, uống nhà nó, còn lấy tiền nhà nó.

Trầm Thiệu cũng không so đo với đứa con gái mười một tuổi đang bất mãn, thấy nó tỏ vẻ, liền dời tầm mắt đi. Chờ thím hai làm cơm xong, cậu chỉ vùi đầu ăn.

"Mẹ, sao mẹ chiên trứng cho nó ăn?" Trầm Hồng nhìn thấy trong chén cơm của Trầm Thiệu có trứng chiên, lập tức la lên, "Mẹ cho nó ăn trứng, mà không cho con, mẹ muốn nhận nó làm con luôn phải không?"

Thím hai bị tiếng thét của con gái làm cho hết sức khó xử, lập tức nghiêm mặt nói: "Con nói bậy bạ gì đó?"

"Mẹ muốn có con trai, người ta nói, mẹ và cha ghét con và chị vì đều là con gái, muốn nhận Trầm Thiệu làm còn, hai người trọng nam khinh nữ!" Trầm Hồng bị Lưu Thục Liên mắng, thanh âm càng lúc càng lớn, "Mẹ thật bất công!"

Lưu Thục Liên không muốn đánh con, nhưng bà cảm thấy những lời đó quá khó nghe. Mấy ngày vừa qua, vì Trầm Thiệu giờ đã không cha không mẹ, bà và mọi người mới không chịu nổi mà lo lắng nhiều hơn một chút, sao người ngoài còn thêm mắm dặm muối trước mặt mấy đứa con nhà mình, cũng không biết đang rắp tăm làm gì nữa, sẽ làm mấy đứa nhỏ sau này chung sống thế nào đây?

"Thím hai, con ăn xong rồi," Trầm Thiệu đặt đũa xuống, đứng lên nói, "Con còn mấy việc chưa làm xong, con về trước."

Lưu Thục Liên thấy Trầm Thiệu canh cũng chưa ăn xong, một chén cơm đầy như vậy, đã vội vàng nuốt xuống, lại đau lòng cùng bất đắc dĩ, đành phải đưa cậu ra cửa: "Em của con không hiểu chuyện, nhất định thím sẽ giải th1ich, con đừng để trong lòng, sau này có chuyện gì đừng kìm nén một mình."

Trầm Thiệu cười gật gật đầu: "Con biết mà, cám ơn thím." Nói xong, cười cười với hai chị em trong phòng, mới ra khỏi nhà bác thím hai.

Trầm Hồng nói gì, Trầm Kiến Quân ở phòng cách vách đều nghe rõ, chờ sau khi Trầm Thiệu đi khỏi, ông mới ra khỏi phòng, nhìn chén canh còn đầy nguyên, bình tĩnh nhìn hai đứa con gái, châm một điếu thuốc buồn bã không nói gì.

Lưu Thục Liên thấy như vậy, hé miệng thở hắt ra lại không biết phải nói, im lặng một lúc, mang chén bát xuống nhà bếp.

Họ đều yêu thương Tiểu Thiệu, nhưng mà lòng người đều có thiên vị, họ vẫn coi trọng con ruột của mình hơn.

Trầm Thiệu về lại nhà mình, vì vừa nãy ăn nhanh quá, bao tử khó chịu, cậu ngồi hơn nửa giờ mới cảm thấy thư thái hơn một chút.

Nhớ ra ngày mai còn phải đi xem kết quả tuyển sinh, cậu liền nhớ đến chỗ trọ đơn sơ của trường trung học thực nghiệm. Vì học sinh nông thôn học ở trường trung học thực nghiệm rất ít, cho nên chỗ trọ thực tế là mấy gian phòng của giáo sư cải tạo lại. Nam sinh ở tầng bốn, nữ sinh ở tầng năm, giữa hai tầng chỉ dùng một cánh cửa sắt ngăn lại, mỗi tầng lầu tổng cộng chỉ có ba phòng, căn phòng không lớn chen chúc mười mấy người, thập phần chật chội.

Vì ký túc xá nhỏ mà người đông, mấy đứa nhỏ sau khi ở chung cũng khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn hoặc nói chuyện quá khuya, mấy học sinh giỏi dần bỏ lơ chuyện học hành, biến thành tích học tập giảm sút nhanh chóng.

Đời trước cậu trọ trong trường, đời này cũng không muốn đến chen chúc trong ký túc xác đơn sơ kia nữa.

Đời trước sau khi cậu thành đầu bếp, có thời gian rảnh đều tự học thêm, thậm chí ghi danh lớp học qua mạng, thật vất vả mới lấy được bằng đại học khi đã trưởng thành. Hiện tại cậu có điều kiện có thể yên tâm học hành, có lý do gì mà không quý trọng đây?

Sau khi hạ quyết tâm đi thuê một căn phòng trọ, Trầm Thiệu liền đứng dậy rửa mặt đi ngủ, ngày mai còn nhiều việc phải làm, cậu nghỉ ngơi sớm một chút vẫn tốt hơn.

Sáng sớm ngày 27 tháng 8, trước bảng thông báo của trường trung học thực nghiệm, không ít học trò phụ huynh chen chúc nhau, họ đều đến chờ kết quả tuyển sinh, dù sao chỉ tiêu chỉ có tám mươi học sinh, ai mà không muốn con cái mình được vào học trường tốt kia chứ?

Chờ khi kết quả được dán lên, có vài người vui mừng, lại có vài người thất vọng, sau đó có không ít người bắt đầu phàn nàn đề thi toán năm nay quá khó, câu hỏi cuối cùng thậm chí phải cần có kiến thức của năm cấp hai mới có thể giải được.

"Đề thi lần này khó như vậy, nhưng còn có người được tròn điềm, là con nhà ai mà giỏi vậy chứ?"

"Trầm Thiệu là ai, toán học một trăm điểm, văn học chín mươi sáu điểm, xếp hạng nhất đó."

Mấy phụ huynh hỏi thăm nhau một chút, thấy không có người nào nhận là con cháu nhà mình, sau khi cảm khái một phen, liền có chút hâm mộ ghen tỵ rời bảng thông báo. Có mối quan hệ thì đi nhờ vả thử xem có thể còn chổ trong ban thực nghiệm cho con mình không; có tiền thì chuẩn bị quyên góp một chút phí nhập học, ráng vớt vát được một chỗ cho con mình.

Về phần Trầm Thiệu được mấy phụ huynh nhớ nhung cũng không đến trường, cậu biết chắc chắn buổi sáng rất nhiều người đến xem kết quả, cho nên dứt khoát không chen chúc với họ, ngược lại đi tìm nhà trọ. Cuối cùng ở khu vực sát trường học tìm được nhà trọ hai phòng, một phòng ngủ một nhà vệ sinh, chủ cho thuê là đôi vợ chồng già đã về hưu, vì muốn lên thành phố ở cùng con trai, vội vã rời thị trấn, nên giá thuê phòng cũng rất hợp lý.

Trầm Thiệu xem qua phòng ở một lần, cửa sổ rất chắc, còn lắp thêm lưới chống trộm, điện nước bàn ghế cũng rất đầy đủ, nên rất sảng khoái ký với chủ nhà thuê phòng trong ba năm, đôi bên đều rất hài lòng.

Trả một năm tiền thuê, sau khi nhận chìa khóa từ tay chủ nhà, Trầm Thiệu lại ra ngoài mua thêm vật dụng hằng ngày, cùng với mấy bộ quần áo mới.

Cậu cũng không quá để ý chuyện ăn mặc, nhưng ở tuổi này phần lớn đám con nít rất thích đánh giá bề ngoài, mặc quần áo quá cũ, rất dễ bị những đứa khác coi thường và xa lánh, cậu không vì chút chuyện nhỏ là tạo thêm phiền phức, nên cứ để bản thân ăn mặc đẹp một chút thì hơn.

Con nít mười tuổi phần lớn vẫn còn rất ngây thơ, nhưng chính là ngây thơ không phân thiện ác, dễ gây tổn thương cho người khác. Có lẽ đối chúng mà nói, chỉ là vài câu nói đùa khi còn nhỏ, nhưng đối với người bị tổn thương, lại có thể là nỗi ám ảnh cả đời. Có mấy học trò nông thôn ra thành thị học hành, sau đó lại chơi cùng đám tiểu lưu manh, chính là vì chịu phải ánh mắt coi thường của một vài học trò khác, liền đi theo mấy "đại ca", những bạn học khác liền sợ họ, họ sẽ có máu mặt hơn. Dần dần, loại hư vinh đó sẽ hủy hoại tuổi thanh xuân của họ, thậm chí ảnh hưởng cả cuộc đời họ.

Đời trước Trầm Thiệu cũng bị bạn học cười nhạo là tên nhà quê, bất quá cậu vì chút chế giễu đó mà học hành càng nghiêm túc hơn, thành tích vẫn luôn giữ vững trong mười hạng đầu, thi lên cao trung cũng đứng trong hai mươi hạng đầu toàn huyện. Nhưng vì cậu nghèo quá, đến mức được miễn học phí cao trung cũng không học nổi, vì cho dù được miễn học phí, cậu cũng không đóng nổi trụ phí (tiền ăn ở), sinh hoạt phí cũng không có, cuối cùng đành không cam lòng phải bỏ học.

Cho dù bây giờ quay lại ngồi nhớ đến thời gian đó, Trầm Thiệu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình không cam lòng khi đó, nên cậu càng thêm quý trọng cơ hội trở lại đời này.

Sau khi ăn cơm trưa ở phòng trọ xong, Trầm Thiệu ngủ một giấc mới đi đến trường trung học. Mặt trời chiều cũng còn rất gắt, cậu nhìn mấy học sinh đến đăng ký đang che dù bước chậm rãi ở lề đường, phần lớn mấy phụ huynh đi phía đều cầm theo gì đó, một ít sách vở, còn có đồ uống các thứ.

Tìm được bảng thông báo, cậu phát hiện mình đứng hạng nhất được chia đến nhất ban thực nghiệm, liền xoay người tìm chỗ đăng ký.

Có lẽ vì là buổi chiều, phụ huynh và học sinh đến đăng ký cũng không nhiều, Trầm Thiệu tìm được chỗ đăng ký nhất ban thực nghiệm, phát hiện giáo viên chủ nhiệm nhất bang chính là thầy Lý giám thị phòng thi số 22 của cậu: "Chào thầy, tôi đến đăng ký."

Lý Lộc cũng có chút ấn tượng với Trầm Thiệu, thấy cậu là học sinh được phân đến lớp mình, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Con tên gì, hình thẻ và hộ khẩu có mang đến không?"

"Dạ có," Trầm Thiệu đưa hộ khẩu và hình ra trước mặt Lý Lộc, "Tôi tên Trầm Thiệu."

Hạng nhất của kỳ tuyển sinh năm nay? Lý Lộc nhất thời càng có thêm hảo cảm với Trầm Thiệu, mở sổ hộ khẩu ra, thấy trên tờ giấy ghi chủ hộ đóng dấu đỏ "Đã mất", nhất thời sửng sốt, sau đó lật lật, rồi nhìn tên Trầm Thiệu, liền hỏi: "Ai cùng con đến đăng ký?" Nhỏ như vậy đã mất mẹ, cũng không biết cha nó đối với nó như thế nào đây. Lý Lộc cảm thấy sổ hộ khẩu trong tay mình hơi nằng nặng, khi hỏi thăm, ngữ khí càng thêm nhẹ nhàng.

Giọng nói Trầm Thiệu bình thản: "Cha của tôi biệt tích cùng với dì rồi, ông đã nói, sau này sẽ không lo cho tôi, nên tôi tự mình đi đăng ký."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status