Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 3 - Chương 117: Hải Gia Học Viện


Edit: Candy Ôn Uyển tiếp tục viết “Nếu là là do Chưởng viện của bọn họ khơi mào trước, còn ở đằng sau lửa cháy thêm dầu, thì giúp cháu hỏi bọn hắn, nếu cháu đại biểu cho Kinh học đường xuất chiến, thì có lợi ích gì. Nếu mà không có chỗ tốt, thì cháu sẽ không tham gia.” Mặc dù Ôn Uyển quyết định sẽ ra tay, nhưng mà nếu muốn nàng ra tay, thì cũng nên nhận được thù lao đáp lại, chuyện này là do bọn hắn gây ra. Muốn nàng ra tay, thì phải tự mình chảy máu.


Thuần Vương nghe xong ha hả cười to, vừa nói, cháu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ giúp ngươi lừa gạt vài món lợi lớn tới đây. Tính tình Ôn Uyển nhạn quá bạt mao (chút lợi không bỏ), tuyệt đối không phải là tin đồn.

Kết quả, Thuần Vương đưa cho hắn hai bản sách dạy đánh cờ bản đơn lẻ (sách dạy chỉ còn một bản vì bị thất lạc) bắt chẹt được từ chỗ Chưởng viện. Lại từ chỗ mấy vị phu tử kia bắt chẹt được hai bộ tranh chữ, hai bản chữ mẫu. Có một câu nói, hoàng kim có giá, sách cổ vô giá. Tùy ý, giá tiền của những thứ này cũng không đoán được.

Hơn nữa Ôn Uyển cầm được hai bản sách dạy đánh cờ bản đơn lẻ, thì vô cùng vui mừng, xem ra lần tỷ thí này, đúng là đáng giá a. Dĩ nhiên, nếu Chưởng viện có thể lấy ra đồ quý trọng như vậy, cũng có nghĩa là, Ôn Uyển không thể làm mất thể diện, nếu không, đâu thể không biết xấu hổ mà cầm bảo bối trân quý như vậy.

Chưởng viện thấy Ôn Uyển thật sự nhận lễ vật của hắn. Mặc dù trong lòng đau lòng không thôi, nhưng mà thái độ của Ôn Uyển cũng khiến cho hắn vô cùng hưởng thụ. Nếu dám nhận, thì chứng minh đứa bé này, có thể nắm chắc. Vậy hắn bỏ ra, cũng là xứng đáng rồi.

“Cái đứa con nít kia thật sự ứng chiến rồi? Ha ha, thật đúng là không biết trời cao đất rộng, thắng được mấy kỳ thủ nhị lưu, thì tự cho rằng mình là vô địch thiên hạ. Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Ở Hải gia học viện, một vị phu tử rất là khinh thường nói. Mấy vị phu tử khác cũng rối rít phụ họa theo. Đã sớm không ưa Kinh học đường chỉ có con nhà giàu, nhưng lại ổn định đứng ở vị trí đệ nhất học đường ở kinh thành.

Phu tử của Hải gia học viện, vẫn cho là Ôn Uyển không dám nhận khiêu chiến, cũng không nghĩ tới chiến thư vừa đưa qua. Không đến một canh giờ tin tức trở về. Phu tử của Hải gia học viện mở giấy báo ra, chỉ thấy trên thiệp viết bốn chữ to rồng bay phượng múa “Muốn chiến, thì chiến.”

Mấy phu tử nhìn lẫn nhau một cái, cười. Nếu dám chiến, vậy thì phải hoàn toàn chế trụ hắn, khiến cho kẻ nhỏ tuổi như hắn hiểu cái gì là không biết trời cao đất rộng.

Nào đâu biết rằng không đợi bọn họ trở lại, Đông Thanh đi theo đưa tin tới nói: “Mấy vị thầy giáo, công tử nhà ta nói. Nếu như các ngươi thật sự muốn tỷ thí, xin mời phái mấy vị cao thủ. Công tử nhà ta nói, học sinh thì không được. Không cần lãng phí thời gian của hắn.”

Thái độ cuồng vọng như vậy, khiến ấy vị phu tử ở tại chỗ thiếu chút nữa tức giận ngất đi. Cho nên không chút nghĩ ngợi, liền nhận khiêu khích ngược lại của Ôn Uyển.

Hải lão biết mấy vị phu tử thế nhưng lại đáp ứng tự mình xuất thủ, lập tức liền tức giận. Hắn là không muốn cùng Kinh học đường xảy ra xung đột, nhưng mà mấy người bảo thủ trong viện kia. Thật là, hồ đồ cực kỳ. Một bên là học đường dành cho huân quý đệ tử, học viên của bọn họ ở bên ngoài có tiếng là học sinh học giỏi. Căn bản là thuộc về phái Thanh Lưu. Chuyện này có cái gì mà phải đi so sánh. Mặc kệ là Giang Thủ Vọng thi cuối cùng thắng hay thua. Nhưng kết quả, cũng là hắn thắng “Chuyện này các ngươi làm quá lỗ mãng. Các ngươi nếu thắng một hài tử mười tuổi, ngươi cho rằng chuyện này có bao nhiêu vẻ vang. Còn nếu các ngươi thua. Thì có thể đại biểu cho Hải gia thư viện thua. Ngược lại sẽ khiến cho hài tử kia nổi danh.”

Sau khi Đông Thanh đi, mấy vị phu tử, mới tỉnh lại. Cũng biết là cái Hắc tiểu tử kia âm hiểm. Lại muốn lợi dụng bọn họ để nổi danh. Thật là ghê tởm cực kỳ, thật sự là ghê tởm cực kỳ.

Hải lão vốn là nghĩ muốn dàn xếp ổn thỏa. Nhưng mà lúc này đã truyền ra ngoài, huyên náo lại lớn. Muốn thu hồi căn bản là không thể. Còn nữa Kinh học đường vẫn mong đợi có một cơ hội để chèn ép Hải gia học viện. Làm sao lại để cho chuyện này cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy.

Mà Giang Thủ Vọng đại biểu cho Kinh học đường xuất chiến với Hải gia thư viện, chuyện này chỉ một chút đã sôi trào trong kinh thành. Trước kia mọi người nhiều nhất thì chỉ coi như đến xem một trò khôi hài, nhưng hiện tại thì không giống. Quyền uy của Hải gia thư viện, cũng không phải là tùy tiện có thể khiêu chiến. Coi như là cùng khoa cử kỳ nghệ không liên quan cũng không được. Tại triều quan văn thoải mái, chỉ cần là nhân sĩ ở kinh thành, bốn phần năm là đã từng ở Hải gia học viện học tập qua. Ngoài ra còn có rất nhiều người ở nơi khác ngưỡng mộ tới học ở trường này. Chẳng qua là điều kiện nhập học của Hải gia học viện vô cùng hà khắc, không chỉ phải đủ phẩm chất, nếu mà thực lực bản thân không đủ. Vậy thì cũng không vào được.

Hôm nay Ôn Uyển lại cùng Hải gia học viện thách thức, khiêu khích quyền uy của Hải gia học viện. Chuyện này vừa truyền ra, còn có thể nhỏ sao. Rất nhiều người đều chê cười Ôn Uyển không biết tự lượng sức mình.

Nhưng Ôn Uyển một chút cũng không ngần ngại. Theo đó toàn bộ đều tiếp nhận. Giống như Hải lão nói, thắng. Nàng liền nổi danh. Thua, thì nàng cũng chỉ là một hài tử mười tuổi, cũng không mất mặt. Dù sao thì thời gian nàng lưu lại cũng không lâu, đến lúc đó nếu thật sự có chuyện gì. Chỉ cần xoay người rời đi là được, lại rốt cuộc cũng không có người biết đến thân phận của nàng. Huống chi, Ôn Uyển đối với bản thân mình vẫn rất có lòng tin.

Nơi tỷ thí, Hải gia học viện nói do bọn hắn quyết định. Kinh học đường nói do học đường bọn hắn quyết định, hai phía tranh luận không ngừng nghỉ. Cuối cùng vẫn là Ôn Uyển làm chủ, vẫn quyết định hắn cùng với ba vị kỳ thủ khác tỷ thí ở tiểu viện. Lúc này hai bên mới thôi tranh cãi.

Mà ngày thứ hai Hải gia học viện quyết định, cũng cho câu trả lời chắc chắn. Bên bọn họ xuất chiến chính là ba vị phu tử. Đại khái tuổi tác cũng trên dưới bốn mươi tuổi. Tất cả đều là kẻ yêu thích cờ, dĩ nhiên cũng đều là cao thủ.

Ôn Uyển nhận được tin tức, liền để cho người đi thu thập một chút tin tức về ba vị phu tử này. Trong ba vị phu tử này thì có hai vị là Cử nhân, một vị là Tiến sĩ. Cũng là có nguồn gốc từ gia đình có truyền thống học giỏi, bản lĩnh không kém. Ôn Uyển nhìn tư liệu xem trước kia bọn họ cùng người phương nào hạ cờ, thắng thua bao nhiêu trận, đại khái trong lòng cũng có cái đo đếm.

Ôn Uyển liền tự mình phán đoán, kỳ nghệ của ba vị phu tử này, hẳn là ở giai đoạn cấp bảy cấp tám, so sánh với tài nghệ của nàng thì không một ai cao hơn. Ôn Uyển đang cân nhắc có nên cự tuyệt hay không, để cho bọn họ phái người lợi hại hơn, thì nghe thấy nói có khách tới.

Khách nhân có thể làm cho Ôn Uyển đi đón, một cách tự nhiên, cũng chỉ có thể là La Thủ Huân. Chẳng qua là lần này, lại mang nhiều thêm một người. Ôn Uyển nhìn qua Tào Tụng một cái, cũng không mất hứng, cũng không cao hứng. Sắc mặt chẳng qua là nhàn nhạt.

La Thủ Huân rất hi vọng Ôn Uyển có thể cùng Tào Tụng quan hệ tốt, trở thành bạn tốt. Cho nên mới không ngại dốc sức cho Tào Tụng cơ hội, ở trước mặt Ôn Uyển nói về Tào Tụng thật là tốt.

Lúc trước Ôn Uyển, đối với Tào Tụng quả thật là cũng nổi lên cái tâm tư này. Nhưng mà từ lần làm khách trước đó, đã đem Tào Tụng bỏ vào trong sổ đen. Bất quá lần này, người ta có thể tới cửa, cũng là ôm một phần thái độ hữu hảo. Còn nữa, tính cách Tào Tụng như vậy mà làm lão công là tuyệt đối không được. Nhưng mà làm bằng hữu, cũng là một người không tệ.

Lập trường không giống, tự nhiên ý nghĩ cũng không giống. Ôn Uyển cũng không muốn kết giao bằng hữu cùng với Tào Tụng. Nhưng mà số người là bằng hữu của Yến Kỳ Hiên thật sự là có hơi ít. Có thể cùng Tào Tụng trở thành bằng hữu, cũng không tệ. Mặc dù Ôn Uyển không quá chào đón Tào Tụng, nhưng có một chút không thể không thừa nhận. Tào Tụng đúng là vô cùng có tài hoa. Hơn nữa tính tình cũng không tồi, làm bằng hữu, đúng là người không tệ.

La Thủ Huân thấy Ôn Uyển cũng không quá ghét Tào Tụng, trong lòng cũng an tâm chút ít “Phất Khê, ngươi thật sự muốn đi theo thầy giáo ở Hải gia kia ứng chiến sao? Ta nghe nói, học sinh ở Hải gia học viện, đều đánh cờ vô cùng lợi hại. Chứ đừng nói tới, còn là ba vị phu tử.

Ôn Uyển cười nói: “Chơi một chút, cũng không sao.”

Đông Thanh ở bên cạnh giải thích: “Bệnh ở cổ họng của công tử nhà ta lại tái phát. Ý của công tử là, đơn giản chính là một cuộc tỷ thí mà thôi. Thua cũng không có bao nhiêu quan hệ. Sẽ không ai để ý tới cái này.”

La Thủ Huân nhìn bộ dạng Ôn Uyển không thèm để ý, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng thế thật, cũng không nói thêm gì nữa. Ngược lại Tào Tụng lại mời Ôn Uyển vẽ tranh, Ôn Uyển cũng vô cùng lễ phép mà cự tuyệt. Lấy cớ cũng đơn giản, hiện tại không có tâm tình vẽ tranh.

Lần gặp mặt này, rất bình thường. Nhưng mà Tào Tụng không biết có phải do mình đa nghi hay không, hắn cảm thấy, lúc công tử Phất Khê nhìn mình, trong mắt có chứa một cảm giác xa lạ cùng hờ hững.

Rất nhanh, cứ dựa theo thời gian ước định, ở trong biệt viện của Thuần Vương gia, cử hành tỷ thí. Ôn Uyển hạ không tới mười nước, cũng biết kỳ nghệ của đối phương quả thật giống như là mình đã đoán trước, đại khái tài nghệ là ở đoạn thất trung đẳng.

Thủ pháp Ôn Uyển đánh cờ, vô cùng ôn hòa, cùng với thái độ người gây sự lúc trước, có khác biệt một trời một vực. Hơn nữa, cùng tiên sinh đánh cờ, cũng là cùng người đó sàn sàn như nhau.

Nhưng mà, lần này Ôn Uyển biểu hiện trình độ, khiến ọi người thay đổi cách nhìn. Nhỏ tuổi như vậy, đã có bản lĩnh bậc này, đúng là không thể vì còn nhỏ mà dò xét.

Trên mặt đất hai người không nhanh không chậm. Vị phu tử kia càng hạ xuống, trên trán mồ hôi càng nhiều. Ôn Uyển cũng là nhíu mày một lúc, mồi hồi lại cắn môi dưới, bộ dáng vô cùng khó khăn thống khổ.

Người đứng xem, nhìn kỳ nghệ của hai người, đại khái là tài nghệ ở bên trong ngang hàng đi!

Tại lúc hạ được gần một nửa canh giờ, Ôn Uyển dùng nửa ưu thế nhỏ nhoi để thắng vị phu tử kia. Ôn Uyển thật dài thở ra một hơi. Bộ dạng kia, dường như đang nói, rốt cuộc cũng xong rồi, mệt chết ta. Quân cờ thắng được này, thật đúng là không dễ dàng.

Vị phu tử thứ hai muốn cùng Ôn Uyển hạ cờ. Ôn Uyển để cờ xuống, đứng lên, cười nói “Nếu so sánh, thì nên tìm người mạnh nhất.”

Tất cả những người khác đều sững sờ nhìn Ôn Uyển. Vị phu tử kia phải tỷ thí cùng Ôn Uyển bị chọc tức căm giận nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?” Tài hoa mới vừa rồi đã biểu hiện ra, khiến vị phu tử này còn có chút tán dương, nhưng lúc này, đối với Ôn Uyển lớn lối cùng cuồng vọng cũng xem không vừa mắt.

Đông Thanh đứng dậy, tự hào nói: “Công tử nhà ta nói, nếu quả thật là muốn tỷ thí, liền tìm cho công tử nhà ta tiên sinh có kỳ nghệ cao nhất trong Hải gia ra ngoài cùng hắn so sánh. Nếu không, thì không cần lãng phí thời gian của công tử nhà ta, công tử nhà ta cũng không cùng những người các ngươi chơi trò chơi của tiểu hài tử. Cho nên, ý tứ của công tử nhà ta, là hắn sẽ không cùng các ngươi so cờ. Nếu so, thì phải cùng phu tử có tài nghệ cao nhất tới để so sánh.”

Một vị phu tử trong đó thấy Đông Thanh ở đây cuồng vọng khiêu chiến, ở tại chỗ giận đến đỏ mặt. Kỳ nghệ này, miễn cưỡng cũng có thể cho là nhất lưu. Thật không ngờ lại không biết trời cao đất rộng.

Mà Ôn Uyển căn bản là không để ý tới cảm thụ của bọn hắn, để lại một lời nói ngang tàng xong, chờ sau khi Đông Thanh giải thích xong, nàng liền xoay người rời đi.

Lưu lại phu tử u mê đứng đó, còn có một vài vị khách đang ở đây xem, trơ ra ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi. Trên cõi đời này tại sao lại có thể có người như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Lời nói ngang tàng của Ôn Uyển, một lát đã truyền khắp trong kinh thành. Mội người rối rít xem Hải gia học viện, đến tột cùng sẽ làm như thế nào để ứng đối với chuyện này.

Thuần Vương đúng là ở trong thư viện nghe thấy Ôn Uyển nói lời ngang tàng. Dĩ nhiên, hắn cũng biết, tài nghệ của Ôn Uyển chỉ cùng phu tử kia sàn sàn như nhau, tại sao còn có thể nói đến ngang tàng bực này, muốn cùng phu tử mạnh nhất tỷ thí đây? Ở đây, có điều kỳ lạ a!

Thuần Vương gõ ngón lên bàn, cũng không hỏi thăm được một chút tin tức nào. Thuần Vương rất buồn bực, Ôn Uyển người này, đúng là người biết giấu bí mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status