Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 108: Hoa độc


Hoàng đế nghe nói Ôn Uyển lại bắt đầu nổi lên ý niệm làm ăn trong đầu, thì cười hỏi: “Cháu chuẩn bị việc làm ăn gì?”

Ôn Uyển tỏ vẻ, nàng muốn kiếm thêm mấy lạng bạc để tiêu xài nha, dù sao cũng là nhàn rỗi. Hoàng đế cười hỏi tại sao đột nhiên nghĩ đến chuyện làm ăn.

Ôn Uyển ánh mắt lòe lòe đáp:” Cháu nghe Hạ Dao nói, nhóm vật liệu quân sự đầu tiên đã vận chuyển, các hạng mục đều giao cho Khương gia, cháu nhìn mà hâm mộ a. Ông ngoại hoàng đế , người không biết Khương gia có tiền thế nào đâu. Hôm đó cháu và Yến Kì Hiên đi rạp hát xem kịch, đại công tử của Khương gia cho người ta mang theo một cái sọt bạc lớn, cứ hướng trên sân khấu ném bạc tới, một lần chính là hơn vạn lượng bạc. Ông ngoại biết không, tát tiền có mùi vị rất tốt. Năm ấy cháu ở thành Nam, cũng phân phát rất nhiều tiền, nhưng chẳng qua là trợ giúp cho những người cần trợ giúp thôi. Khụ, nếu cháu cũng có nhiều tiền như vậy, cháu liền ném tiền cho những dân chúng không có tiền, để bọn họ có thể trải qua một vài ngày thật tốt.” Ôn Uyển viết xong, suy nghĩ một chút, tiếp tục viết: “Cũng không đúng, cháu muốn có rất nhiều rất nhiều tiền, toàn bộ liền đưa cho ông ngoại, như vậy ông ngoại hoàng đế không cần vì tiền bạc mà rầu rĩ nữa.”

Ôn Uyển sống ở bên cạnh đã thấy ông ngoại hoàng đế nhiều lần vì bạc mà rầu rĩ. Trùng tu đê đập, quân lương, bổng lộc. . . mọi thứ đều cần tiền, nhưng thuế má chỉ có một chút như vậy, cho nên chỉ có thể giật gấu vá vai, chặt đầu cá, vá đầu tôm.

Hoàng đế nghe lời này, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên, vuốt đầu Ôn Uyển cười nói: “Chỉ có Ôn Uyển của ta là hiếu thuận nhất. Nếu như cháu thật sự muốn làm, cũng không phải là không thể. Nhưng không thể tự mình ra mặt, cho người khác ra mặt xử lý nhé?”

Ôn Uyển chỉ muốn dùng chuyện này dẫn ra đề tài:” Cháu chỉ là tùy tiện nói một chút, quân nhu vật liệu cũng không phải là trò đùa, vạn nhất xảy ra cái gì không may, vậy sẽ chính là chuyện lớn như trời. Cháu mặc dù thích bạc, nhưng vẫn biết phân tấc. Cháu chỉ là ngưỡng mộ nhà bọn họ có thể lấy bạc làm thành hòn đá dùng, thật có tiền!”

Ôn Uyển điểm đến là dừng, không có tiếp tục nhiều lời, Hoàng đế cũng không lại tiếp tục đề tài này. Ngày hôm sau, hoàng đế xuống một đạo thánh chỉ, đem công việc kế tiếp, giao cho Trịnh vương toàn quyền xử lý. Ôn Uyển dù không hiểu chính trị, cũng biết việc này có thâm ý sâu sắc.

Hoàng đế có cử động ngoài dự liệu, đối với triều thần mà nói vô cùng đột nhiên. Người đầu tiên bị hoài nghi tất nhiên là Ôn Uyển. Nếu không, công việc đã làm được một bước, tại sao lại để cho Trịnh vương chặn ngang một chân.

Ôn Uyển còn rất là ủy khuất oán trách với Hạ Dao, nàng có cảm giác mình rất oan uổng. Quyết định của Ông ngoại hoàng đế nàng làm sao có thể ảnh hưởng .

Hạ Dao mới không thèm để ý tới vẻ ủy khuất của Ôn Uyển. Quận chúa là người nhiều chủ ý quỷ quái, tự nhiên lại đi nói những lời nói nhảm kia chắc? Nàng hầu hạ Ôn Uyển hai năm, cũng chưa nghe được Ôn Uyển nói một câu nói nhảm. .

Trịnh vương vừa tiếp nhận chuyện này, lập tức điều chỉnh sách lược, đem một nửa việc thu mua đồ dùng giao cho Ngọc Phi Dương, muốn hắn cầm lượng tiền có hạn, chọn đồ tốt nhưng giá rẻ.

Ngọc Lục gia nhận được tin tức kia, thì vô cùng kích động, một phòng của bọn họ rốt cuộc đã chờ được cơ hội tới. Khổ nạn của cả nhà bọn họ rốt cục có thể vượt qua.

Ngọc Lục gia cầm mấy bao thuốc trong tay, vừa kích động vừa hưng phấn mà vào nhà. Lục gia trong mắt hàm chứa nước mắt cúi đầu kêu một tiếng “Ca.”

Ngọc Phi Dương nhìn đệ đệ gầy gò như chỉ còn một thanh xương, nắm thật chặt tay của Ngọc Lục gia nói: “Đệ đệ, chúng ta chịu đựng qua được rồi, Ôn Uyển Quận chúa rốt cục đã ra tay. Hai năm rồi, bọn ta chờ hai năm, Ôn Uyển Quận chúa thật không làm cho ta thất vọng.”

Ngọc Lục gia lắc đầu nói: “Ca, hiện tại vị trí thái tử vẫn chưa định, mặc dù hiện giờ chúng ta có dấu hiệu tốt nhưng ca không khỏi quá lạc quan rồi.”

Ngọc Phi Dương cười nói: “Lục đệ, ta biết đệ đang lo lắng cái gì. Đệ yên tâm, ta đã suy nghĩ kỹ. Năm đó ta lựa chọn tìm nơi nương tựa vào Trịnh vương, thì đã dự liệu sẽ bị đàn áp, sẽ có một đoạn cuộc sống khó khăn cần phải chịu đựng.”

Ngọc Lục gia vẫn cảm thấy anh của hắn quá lạc quan: “Ca, những việc ca nói quả thực đã xảy ra. Nhưng mà Ôn Uyển Quận chúa lợi hại hơn nữa cũng không ảnh hưởng được tới triều cục.”

Ngọc Phi Dương lắc đầu: “Đó là đệ chưa có cùng nàng tranh đấu. Mỗi nước cờ của quận chúa đều trải qua thâm tư thục lự (trăm mối suy nghĩ cân nhắc). Lần này, nhìn như chỉ là quân nhu đồ dùng, nhưng mục đích chân chính của Quận chúa là Khương gia. Khương gia là túi tiền của Triệu vương.”

Ngọc Lục gia kinh hãi: “Ca, ý của ca là Quận chúa sẽ động thủ đối phó Khương gia?”

Ngọc Phi Dương gật đầu.

Ngọc Lục gia sửng sốt hồi lâu, Khương gia là gia đình buôn bán lớn giàu có nhất Đại Tề. Thật có thể bị hủy trong tay một hài tử mười hai tuổi sao? Mặc dù ca ca của hắn có lòng tin mười phần với quận chúa, hắn từ trước tới nay cũng tin tưởng ca ca, nhưng lần này hắn không dám tin hoàn toàn.

Trịnh vương bởi vì chuyện này mà lực ảnh hưởng ở trong triều cũng tăng nhiều. Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói, đầu tiên là tiến vào nội các, sau đến quân vụ, là một tín hiệu cho thấy Hoàng đế bắt đầu mạnh mẽ bồi dưỡng Trịnh vương.

Trịnh vương cũng không để cho triều thần thất vọng, làm việc vô cùng quyết đoán, nên giảm sẽ giảm, nên tăng sẽ tăng, xử sự rất nghiêm túc. Làm việc có chương trình, tuân theo quy củ, muốn tìm lỗi của hắn, cũng rất khó tìm ra. Tất nhiên, những kẻ muốn ở giữa ăn chút ngon ngọt, chiếm chút lợi riêng thì bị chèn ép đến cả ngày kêu khổ.

Trịnh vương thế lớn, đồng nghĩa với thế lực của Triệu vương bị yếu đi.

Bởi vì sự kiên này, khiến cho Triệu vương cảm thụ được nguy cơ càng ngày càng đậm hơn. Hắn cho là, Ôn Uyển chính là khắc tinh của hắn, mười phần khắc tinh, khắc tinh này nếu không trừ, đối với hắn vô cùng nguy hiểm.

Hiền phi bày ra khuôn mặt lạnh thấu xương, mặc dù bà không nói gì, nhưng hai vị tâm phúc bên cạnh hầu hạ, cũng cảm giác được lạnh lẽo.

Quách ma ma cẩn thận hỏi: “Nương nương, sao vậy?”

Hiền phi nói: “Ta không nghĩ tới, Ôn Uyển lại có chủ ý đối phó Khương gia.”

Quách ma ma cả kinh hỏi lại: “Nương nương, Ôn Uyển Quận chúa sẽ gây bất lợi cho Khương gia sao?”

Hiền phi gật đầu: “Tám chín phần mười là như thế. Cho người truyền tin tức tới Khương gia, trong khoảng thời gian này đàng hoàng an phận một chút đừng nên để bị người ta bắt được nhược điểm. Đặc biệt là quân nhu vật liệu lần này phải làm được thật thỏa đáng, không thể lưu lại nhược điểm.”

Hiền phi cảm nhận được nguy cơ, Khương Lâm nhận được tin tức, cũng cảm thụ nguy cơ giống thế: “Cha, vì gia tộc, nên để cho mấy người A Minh ra biển. Ít nhất còn có thể giữ lại một tia huyết mạch ở bên ngoài. Lần này bị Trịnh vương điều tra, rất có thể có họa diệt tộc.”

Gia chủ Khương gia cũng biết, cây có mọc thành rừng vẫn có thể bị gió lớn thổi bật rễ: “Con đi an bài đi, tiền tài không nên mang quá nhiều, có thể duy trì sinh kế là tốt rồi, để tránh bị người chú ý. Chỉ hy vọng, có thể chạy trốn qua một kiếp khó khăn này.”

“Quận chúa, đây là hoa cỏ mới mà nội vụ phủ đưa lên.” Ôn Uyển nhìn thấy mấy bồn hoa xinh đẹp rực rỡ mà nàng đều biết thì rất thích, sai người đặt hoa ở phòng ngủ và thư phòng.

Ôn Uyển mỗi ngày đều luyện chữ một canh giờ, hôm nay cũng giống bình thường, nàng ở thư phòng luyện chữ, luyện được nửa canh giờ liền bắt đầu cảm thấy đầu đau một chút, rồi toàn thân không thoải mái. Ôn Uyển có chút nghi ngờ, trước kia nàng vẫn làm việc và nghỉ ngơi giống như vậy đều rất tốt, lần này là tại sao? Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt Thái Dương.

Hạ Dao khẩn trương hỏi: “Quận chúa, có phải có chỗ nào không thoải mái, có muốn mời thái y tới đây nhìn một cái hay không?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không cần, chẳng qua là đầu có chút không thoải mái. Kỳ quái, làm sao mấy ngày gần đây mỗi lần luyện xong chữ, đều cảm thấy đặc biệt khó chịu. Trước kia không như vậy, chẳng lẽ gần đây bị mệt nhọc thật?” Ôn Uyển suy nghĩ, có phải mình nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút không?

Hạ Dao lập tức có dự cảm xấu: “Quận chúa, là thân thể của người khó chịu, hay là đầu rất đau? Nói cẩn thận một chút.”

Ôn Uyển suy nghĩ rồi trả lời: “Khó chịu, toàn thân cao thấp đều khó chịu, kỳ quái, trước kia không bị thế a!”

Hạ Dao sợ đến sắc mặt phát xanh. Ôn Uyển vào ở hoàng cung không đến hai ngày Diệp thái y liền bí mật nói với nàng, thể chất của Quận chúa và người bình thường không giống nhau, đối với một chút đồ dơ bẩn đặc biệt nhạy cảm, nếu đụng phải những thứ đó, sẽ không thoải mái. Lúc ấy Diệp thái y chỉ là nhắc nhở Hạ Dao đặc biệt chú ý, một khi Quận chúa có gì khác thường hoặc không thoải mái, liền chứng minh có thể bị đụng vào đồ không sạch sẽ, nhất định phải ngay lập tức nói với thái y đừng chậm trễ trị liệu bệnh tình.

Ý niệm lúc này trong đầu Hạ Dao chính là thư phòng có cái đồ gì đó không sạch sẽ.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, vội vàng an ủi: “Ngươi đừng lo lắng quá, chẳng qua là có chút không thoải mái, nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi.”

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, càng nhìn càng cảm thấy khí sắc của Quận chúa mấy ngày qua kém đi rất nhiều, càng kiên định ý nghĩ của mình: “Quận chúa, thư phòng có thể có chút không thỏa đáng.”

Ôn Uyển ngạc nhiên, không thỏa đáng là có ý gì?

Hạ Dao nói với Hạ Ảnh:” ngươi chiếu cố Quận chúa cho tốt, cứ ở ngoài này, không nên vào thư phòng và phòng ngủ. Ta đi gọi thái y tới đây.”

Hạ Dao rất nhanh liền đem Vương thái y cùng một thái y khác đang làm nhiệm vụ kêu đến, hai người đều là lão thái y tư lịch dày rộng trong cung đình, có y thuật rất cao siêu.

Hạ Dao một chút cũng không có cố kỵ nói: “Các ngươi đi thư phòng xem một chút, trong thư phòng nhất định có đồ không sạch sẽ, các ngươi cẩn thận kiểm tra xem.”

Vương thái y và vị thái y kia bị hù dọa đến giật thót, cả hai người cẩn thận nghiêm túc tra xét một lần nhưng không có tra ra đồ gì không sạch sẽ.

Hạ Dao như chém đinh chặt sắt nói, trong thư phòng có đồ không sạch sẽ. Hạ Dao nói như vậy xong còn đặc biệt nhấn mạnh, hiện giờ nhìn Quận chúa không có chuyện gì nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì, đó chính là thái y hành sự bất lực, bọn họ coi như là đồng lõa.

Không có biện pháp, thư phòng lật đến đáy hướng lên trời, vẫn không có tra ra thứ gì sai.

Hạ Dao khẳng định nói: “Không thể nào, nhất định là có đồ không sạch sẽ. Cảm giác của ta tuyệt đối sẽ không sai.” Nàng cũng không thể đối ngoại nói là do Quận chúa thể chất đặc thù, hơn nữa, nàng cũng không thể trực tiếp đi mời Diệp thái y, sợ bị lộ sơ hở.

Vương thái y không có biện pháp, chỉ đành phải phái người đi mời người không làm việc trong thời gian này nhưng am hiểu nhất những sự méo mó này là Diệp thái y tới.

Diệp thái y sau khi tới, tra xét Thư phòng một lần cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng Hạ Dao cúi đầu theo sát hắn nói mấy câu, sắc mặt Diệp thái y nặng nề. Thể chất Quận chúa khác hẳn với thường nhân là lão nói cho Hạ Dao biết. Hiện tại nếu Quận chúa không giải thích được thân thể không thoải mái, nhất định là không thỏa đáng: “Quận chúa, người có thể nói cho Bổn quan biết loại khó chịu này là từ khi nào thì bắt đầu? Biết thời gian, thần mới có một phương hướng, hoặc là mấy ngày qua có thêm thứ gì khác bình thường không?”

Hạ Ảnh nhớ tới vội nói: “Mấy ngày nay, trong thư phòng có thêm mấy bồn Hoa, Quận chúa rất thích, nên đã đặt ở thư phòng và phòng ngủ.”

Vương thái y rất khẳng định nói: “Hoa này không có vấn đề, ta vừa mới cẩn thận nghiệm chứng qua, mấy bồn hoa đều không có vấn đề.”

Con đường của Vương thái y và Diệp thái y mặc dù không giống nhau, nhưng đối với y thuật của nhau cũng có hiểu biết và tin tưởng, chuyện này quả làm cho người ta đau đầu

Ôn Uyển nghe được lời nói của Diệp thái y, đột nhiên trong đầu hiện lên mấy câu nói của Lưu Thiến. Lưu Thiến rất thích xem phim cung đấu, thường xuyên nói với Ôn Uyển, hậu cung phi tần lục đục với nhau có đủ loại thủ đoạn hãm hại khó lòng phòng bị. Món ăn tương khắc, thuốc tương khắc, hoa càng thơm lại càng độc…rất nhiều chuyện. Lần trước thức ăn tương khắc có thể là ngoài ý muốn, lần này lại là ngoài ý muốn sao?

Ôn Uyển mặt lạnh, làm cho người ta đem tất cả hoa đều chuyển ra, đặt ở cùng nhau cẩn thận kiểm tra. Mấy bồn hoa này vừa bắt đầu nở, màu sắc tiên diễm xinh đẹp vô cùng. Lúc đầu Ôn Uyển cảm thấy nhìn bông hoa xinh đẹp như vậy tâm tình sẽ tốt hơn, mới cho đặt ở thư phòng và phòng ngủ, lại không nghĩ bị chui chỗ trống.

“Quận chúa, đã kiểm tra hoa rồi, không có gì vấn đề, giữa các loại hoa cũng không tồn tại tương khắc.” Thái y đang nói thì có một trận gió nhẹ thổi qua, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi thơm, sắc mặt thái y liền cứng đờ.

Hạ Dao một mực chú ý thái độ của bọn họ, vội hỏi: “Có phải phát hiện vấn đề gì hay không? Nếu ngươi biết mà giấu diếm không báo, ngươi tự biết hậu quả.”

“Quận chúa, mới vừa rồi thần chỉ là nghĩ ra một cái vấn đề, kính xin Quận chúa cho thần thời gian cẩn thận xem xét một lần.” Ôn Uyển nhìn Diệp thái y, người này y thuật rất tốt, nhưng có chút ít phóng đãng không kềm chế được, nghe nói hảo nam sắc.

“Diệp thái y, ngươi xác định sao?” Vương thái y bị hù dọa vội vàng tới hỏi.

Diệp thái y cũng không có bảo đảm chắc chắn, chỉ nói là muốn kiểm tra cẩn thân thêm một lần. Ông cẩn thận từ từ đặt từng loại hoa cạnh nhau, cuối cùng đặt hai bồn hoa ở chung một chỗ, cẩn thận kiểm tra.

” lão Vương, ngươi tới cẩn thận ngửi thử một chút, hai bồn hoa này đặt chung một chỗ, mùi thơm có phải có chút kỳ quái hay không? Ngửi một hồi, có cảm giác rất khó chịu, ngươi xem một chút.” Diệp thái y kêu Vương thái y đi qua, Vương thái y cẩn thận kiểm tra, sắc mặt chỉ một chút liền trở nên rất khó coi.

“Quận chúa, kính xin để cho lão thần bắt mạch cho người.” Vương thái y cuống quít vội kêu.

Ôn Uyển bị dọa đến cứng đờ giơ tay ra cho hắn bắt mạch, Vương thái y lắc đầu.

“Quận chúa, thứ cho thần mạo phạm, có thể trích một giọt máu ra ngoài cho thần kiểm tra hay không?” Ôn Uyển nghe thấy, lập tức đâm rách đầu ngón tay, nặn hai giọt máu ra cho hắn, Diệp thái y cầm máu đi ra ngoài.

Rốt cục bắt đầu hạ sát thủ sao? Nếu không phải có Hạ Dao, Ôn Uyển nghĩ mình ngày ngày ngửi thấy mùi này, sẽ bất giác mà chết đi còn không biết mình chết như thế nào, đã chết còn phải làm quỷ chết oan.

Hạ Ảnh mặt lạnh hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các ngươi nói rõ ràng cho chúng ta hiểu.” Lại dám mưu hại Quận chúa, tất cả đều đáng chết.

Vương thái y biết, nếu không thể nói rõ ràng cho mọi người hiểu được, vậy hắn cũng không thể ở thái y viện lăn lộn, thái y cũng chỉ làm được đến phút này: “Bẩm Quận chúa, trong mấy chậu hoa này có hai loại không thỏa đáng: một chậu ở thư phòng, một chậu ở phòng ngủ. Hai chậu hoa này đã bị động tay chân, để một mình không khiến cho người ta cảm giác được khó chịu, nhưng hai bồn hoa đặt cùng nhau thì biến thành một loại độc tố, người ngửi thấy hỗn hợp mùi thơm này trong thời gian dài sẽ bị tích lũy mà trúng độc, đến thời điểm phát hiện cũng đã muộn rồi.”

Ôn Uyển bị làm cho sợ đến chân mềm nhũn tại chỗ, người thiết kế đem mỗi cái chi tiết đều nghĩ đến. Nàng mỗi ngày sau khi luyện xong chữ liền trở về trong phòng ngủ để nghỉ ngơi, như vậy hai loại mùi hoa là có thể phản ứng, tạo thành độc tố. Chẳng qua là loại phương pháp này, vô cùng tỉ mỉ, thứ nhất phải vô cùng hiểu rõ yêu thích của nàng, có như vậy mới biết nàng có thể đặt mấy bồn hoa này ở bên người; thứ hai đối với thời gian nàng làm việc và nghỉ ngơi cũng vô cùng rõ ràng, thiếu bên nào cũng không thành được.

Hạ Ảnh cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không kịp thời đỡ lấy Ôn Uyển. Hạ Dao đang nghĩ xem rốt cuộc người nào đã hạ thủ có chút không chú ý, nên mọi người không kịp đở Ôn Uyển, Ôn Uyển vô cùng bất nhã ngã ngồi trên mặt đất.

Trong lòng Ôn Uyển rét run, chuyện như thế nếu nàng còn ôm may mắn trong lòng chỉ nghĩ là trùng hợp thì nàng có thể chết một trăm lần cũng còn ít. Cung đấu Cung đấu, giết người vô hình, hôm nay, nàng rốt cục có thể một lần tự thể nghiệm rồi.

Ôn Uyển chẳng qua là sợ hãi một chút, sau đó dùng thời gian nhanh nhất khôi phục lại bình tĩnh. Hạ Dao ra lệnh đem tất cả hoa cỏ trong phòng đều chuyển ra ngoài đi.

Ôn Uyển nói thẳng, sau này trong phòng không đặt hoa cỏ cây cối nữa, cũng không cho có bất kỳ hương liệu gì. Lúc trước bởi vì Hạ Dao nói am hiểu cái này, nên Ôn Uyển cũng không có để ở trong lòng, không nghĩ tới nhất thời sơ hở, lại cung cấp cho bọn họ cơ hội hạ độc dễ dàng.

Diệp thái y ngày hôm sau cho câu trả lời chắc chắn, bởi vì thời gian còn ngắn, nên Ôn Uyển không có trúng độc.

Khi Ôn Uyển trở lại hoàng cung, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng đối với thủ đoạn kiệt xuất như thế này của bọn họ thì trong lòng vẫn phát rét. Nghe nói và có kinh nghiệm tự mình trải qua là hoàn toàn khác nhau.

Hoàng đế giận tím mặt, hạ thánh chỉ xử trí những kẻ đã từng tiếp xúc với chậu hoa trước đó. Người trông coi sự vụ chính của hậu cung là Đức Phi cũng vì chuyện này mà bị hoàng đế tước đoạt quyền hạn trông coi cung vụ, bắt tới Phật đường tụng kinh niệm phật, lại đem quyền hạn phân cho mấy vị Tần phi cùng nhau trông coi, mà không như ban đầu mọi người tưởng tượng là sẽ phân quyền về lại tay Hiền phi. Bởi vì, hoàng đế cũng hoài nghi Hiền phi, nói cách khác tất cả nữ nhân trong hậu cung đều khiến hoàng đế hoài nghi, bọn chúng dám có can đảm hạ thủ với Ôn Uyển, thật to gan.

Cách hoàng đế xử trí, Ôn Uyển biết Hoàng đế sẽ không gióng trống khua chiêng điều tra chân tướng, chẳng qua bắt mấy hạ nhân tới gánh tội thay, cũng đúng, nhi tử so với cháu gái thì quan trọng hơn nhiều.

Hoàng đế cũng lo lắng cho mình, liền cho Diệp thái y đến bắt mạch thử máu, cũng may không thành vấn đề. Chuyện lần này, là muốn đối phó với Ôn Uyển: “Ông ngoại đã đem những người đó xử trí nặng rồi, không cần phải sợ, sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Thủ đoạn này cao siêu như vậy, nàng rốt cuộc vẫn chưa đủ kinh nghiệm a. Ôn Uyển cảm thấy may mắn, may khi vừa bắt đầu nàng đã không nghĩ tới sẽ tranh đấu với Hiền phi, nếu không lúc ấy nàng chẳng có một tài nghệ nào, người ta còn không thèm xuất thủ thì mình đã bị làm cho cực khổ mà chết.

Hạ Hương và Hạ Nhàn trông coi quần áo của Ôn Uyển càng thêm nghiêm mật.

Triệu vương rất buồn bực, liên tiếp thất thủ trên người Ôn Uyển, cũng thật uất ức, nên căm tức nói: “Cái nha đầu này làm sao mệnh lai tốt như vậy, có kế sách lợi dụng sự trùng hợp, xảo diệu đến bực đó mà nó còn có thể trốn được.”

Một người phụ tá nói: “Có chuyện lần này, nếu sau này còn muốn tìm cơ hội đối phó nàng, sẽ khó càng thêm khó. Sớm biết có hôm nay, ban đầu hẳn nên ra tay độc ác trừ nàng.”

Triệu vương vừa tức vừa giận: “Nói chuyện ma quỷ gì thế? Ngươi cho rằng đây là ta đã hạ thủ sao? Ta cho ngươi biết, chuyện này Bổn vương cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Ta nghĩ là do kẻ khác muốn đưa nha đầu chết tiệt kia vào chỗ chết. Nha đầu kia thật khiến người căm hận, có người muốn nàng chết cũng là bình thường.” Ý của Triệu vương là người xuất thủ cũng không phải là Hiền phi.

Trang tiên sinh kinh hãi: “Vương gia, chuyện này không có liên quan với chúng ta sao? Vậy người xuất thủ kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Không phải là muốn làm ngư ông đắc lợi chứ?” nếu Ôn Uyển Quận chúa xảy ra chuyện, người bị hoài nghi đầu tiên chính là Triệu vương, bởi vì lúc trước hắn đã động tay muốn diệt trừ Ôn Uyển mấy lần.

Triệu vương nghe nói như thế, sắc mặt liền đại biến: “Đúng vậy, nếu Ôn Uyển chết thật rồi, lão Bát sẽ không từ bỏ ý đồ. Đây là có người gài tang vật giá họa ta? Hừ, muốn làm ngư ông đắc lợi cũng phải nhìn xem bọn chúng có bản lãnh đó hay không?”

Trang tiên sinh gật đầu.

Trong mắt Triệu vương hiện lên ánh sát tức giận. Hắn muốn giết Ôn Uyển là một chuyện, nhưng bị kẻ khác gài tang vật hãm hại lại là một chuyện khác.

Ôn Uyển muốn tìm cơ hội đối phó Hiền phi, chẳng qua nữ nhân này cực kỳ kín đáo, căn bản tìm không ra nhược điểm để đối phó bà ta.

Ôn Uyển cười lạnh, giờ không có cơ hội, vậy thì cứ từ từ tìm cơ hội. Hiện tại chuyện nàng không sợ nhất chính là chờ đợi. Bây giờ bên cạnh nàng có Hạ Dao, người vừa hiểu biết vừa vô cùng cẩn thận, Hạ Ảnh võ công cao cường, còn có một người tinh thông hương liệu là Hạ Hương, muốn một lần nữa xuống tay với nàng, cũng không dễ dàng như vậy.

Hạ Dao ở thư phòng, lặng lẽ nói với Ôn Uyển:” Quận chúa, thật ra thì chuyện này, hung thủ đích thực đứng sau lưng còn chưa có tra ra.”

Ôn Uyển chớp mắt, lấy anh đào tiếp tục ăn.

Hạ Dao nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, cũng biết ý tứ: “Quận chúa, hoàng thượng còn không tra được hung thủ phía sau màn là ai. Quận chúa, người không nên trách nô tì lắm mồm, nô tì cảm thấy chuyện này có điều khả nghi.”

Ôn Uyển chăm chú nhìn Hạ Dao.

Hạ Dao sống ở bên người nàng cũng đã hơn một năm, trừ thỉnh thoảng cùng nàng càm ràm về quân chính yếu vụ thì còn lại vốn rất ít nói. Hôm nay tại sao, chẳng lẽ thật có tin tức khác?

Hạ Dao mặc dù ở bên cạnh Ôn Uyển thời gian không lâu, nhưng đối với Ôn Uyển cũng tương đối hiểu rõ. Nàng đối với việc Ôn Uyển đôi khi nổi lên tiểu tâm tư sẽ tự động bỏ qua. Giống như lần Ôn Uyển nửa đêm khóc, khóc đến buổi sáng đứng lên gối cũng ướt đẫm và cơn ác mộng kia đều có một chút làm bộ, nhưng nàng vẫn giữ im lặng. Chỉ cần Ôn Uyển không đi quá điểm mấu chốt của hoàng đế thì dù là chuyện gì Hạ Dao cũng một mực giữ vững trầm mặc.

Chuyện lần này nàng cảm giác mình có nghĩa vụ nhắc nhở Quận chúa, ngàn vạn không thể bị dẫn vào chỗ nhầm lẫn. Một khi Quận chúa phản kích dưới cơn tức giận, vậy cũng có thể bị lọt vào giữa kế sách của đối phương để cho kẻ hạ thủ thực sự làm ngư ông đắc lợi.

Hạ Dao nói với Ôn Uyển: “Quận chúa thử nghĩ xem, nếu quả thật là Hiền phi động thủ, bà ta sẽ động thủ tại thời điểm nhạy cảm như hiện nay sao? Dựa theo suy đoán của nô tỳ, người hạ thủ chắc không phải là Hiền phi mà là một người khác.”

Ôn Uyển cười hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?” Hiện tại Ôn Uyển hoài nghi tất cả mọi người, Hiền phi, Đức Phi đều có thể là kẻ hạ thủ, chẳng qua nàng không thể nói rõ ra được thôi.

Hạ Dao đối với kinh nghiệm cung đấu của Ôn Uyển, thật sự không dám khen ngợi: “Quận chúa, người vừa xảy ra chuyện thì kẻ đầu tiên bị hoài nghi chính là Hiền phi. Hiền phi nếu thật tự mình động thủ, sẽ không để lộ nhược điểm như vậy. Không phải ta muốn hù dọa Quận chúa, nhưng nếu như bà ta đã phải ra tay, thì nhất định sẽ không lưu lại dấu vết. Bà ấy mà hạ thủ, cho dù mọi người hoài nghi, cũng bắt không được chứng cớ dính líu tới bà ấy.”

Ôn Uyển mở to ánh mắt, sắc mặt nhợt nhạt. Nói cách khác, ông ngoại hoàng đế rất có thể đã tra được dấu vết, chỉ là không muốn đem chuyện khuếch tán nên không nói cho nàng.

Hạ Dao nhìn ra nghi ngờ của Ôn Uyển: “Người hạ thủ này, tất nhiên muốn Trịnh vương và Triệu vương càng đấu đến lưỡng bại câu thương, để hắn ngồi giữa ngư ông thủ lợi.”

Hạ Dao không nói chuyện tiếp.

Ôn Uyển cười nhạt nói: “Đức Phi là vì Hằng Vương?” Vị trí Thái tử trong tương lai nhất định chỉ chọn trong Triệu vương và cậu Trịnh vương, nếu như hoàng đế có ý khác thì cũng sẽ không để cho con trai Đức phi cách xa trung tâm chính trị (kinh thành).

Đối với Đức Phi mà nói, nhi tử làm một Phiên Vương, so với nhi tử làm hoàng đế, là khác biệt một trời một vực. Đều là con trai của ông ngoại hoàng đế , con trai bà ta cũng nên có tư cách ngồi lên cái ghế kia. Nếu Hằng Vương làm hoàng đế, Đức phi chính là Hoàng thái hậu, chính là nữ nhân tôn quý nhất ở Đại Tề, dụ hoặc lớn như vậy nên bà ta xuất thủ, cũng không kỳ quái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status