Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 111: Tư Nguyệt mất


Edit: Thu Huyền

Beta: Tiểu Tuyền

Mưa rơi tí ta tí tách cả đêm, nhưng sáng sớm Ôn Uyển đã dậy, đầu tiên đánh một bài Thái Cực quyền. Đây là thói quen đã nhiều năm của nàng, trừ khi ngã bệnh hoặc có chuyện ngoài ý muốn không dậy nổi ngoài ra thì chưa từng gián đoạn một ngày. Vừa ra khỏi phòng, chim họa mi ở trong lồng treo ngoài hành lang đã hướng nàng mà hót véo von một bài, khiến lòng cho người thoải mái.

Đánh xong quyền, ra một thân mồ hôi liền đi tắm. Đến thời gian dùng bữa sáng thì qua điện Dưỡng Hòa ăn cùng Hoàng đế, ăn xong bữa sáng, hoàng đế bận việc chính vụ, Ôn Uyển cảm thấy ở trong phòng có chút buồn bực, lúc nhìn ra phía ngoài thấy mưa đã tạnh liền ra ngoài đi dạo một chút.

Hạ Dao cho người mang áo choàng lớn màu trắng tinh bằng lông chồn tới để Ôn Uyển mặc, khiến nàng có chút buồn cười. Thân thể nàng rất tốt, rất ít bị bệnh, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng nàng yếu ớt giống như lưu ly phỉ thúy, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị vỡ.

Ôn Uyển dẫn đoàn người đi dạo trong vườn Ngự uyển. Lúc này đã là cuối tháng một, chỉ qua một thời gian nữa khí trời sẽ ấm lên, nàng cũng không cần phải ăn mặc dầy giống như con gấu thế này nữa.

Ôn Uyển đi gần dạo nửa canh giờ, ra rất nhiều mồ hô, nên cỡi áo khoác lông chồn xuống, ngay cả lò sưởi tráng men nhỏ cũng đưa cho Hạ Ảnh cầm.

Hạ Dao ở bên cạnh nhìn thấy không nói gì. Đoàn người tiếp tục đi tới thì gặp Hiền phi đang ở trong vườn ngắm hoa giải sầu.

Ôn Uyển nhìn thấy Hiền phi, liền nhẹ nhàng thi lễ. Mặc dù phẩm cấp giống nhau, nhưng dù sao Ôn Uyển cũng là vãn bối.

Ôn Uyển hữu lễ có lễ, không giống như trong dĩ vãng lạnh nhạt thiếu lễ độ, cả một phần áp bách khiến cho người ta cảm thấy khó chịu không được tự nhiên trong quá khứ cũng đã biến mất.

Hiền phi thấy Ôn Uyển trước mắt, có đôi chút sửng sốt.

Ôn Uyển hôm nay giống như các ngày bình thường khác, khuôn mặt nhỏ nhắn không tô son điểm phấn. Đều nói thanh xuân (tuổi trẻ) chính là đồ trang điểm tốt nhất, da thịt nàng trong suốt sáng bóng nhẵn nhụi giống như dương chi ngọc thạch, hơn bất kỳ loại phấn nào. Ôn Uyển mặc một chiếc áo ngoài bằng lụa màu xanh ngọc có thêu hoa mẫu đơn, bên trong lộ ra chiếc áo màu trắng ngà, dưới là quần màu xanh, lưng thắt một chiếc thắt lưng màu hồng cánh sen có hoa văn sóng nước màu xanh. Chỉ cài một ngọc trâm trên đầu còn không hề mang theo bất kỳ vật phẩm trang sức nào khác. Không có đồ trang sức phụ trợ, nhưng sự thanh lệ của thiếu nữ vẫn hiển lộ rạng rỡ.

Hiền phi nhìn Ôn Uyển trước mắt, cùng với người trong trí nhớ của bà thì dường như đã đổi thành một người khác. Hiền phi chỉ sững sờ trong thời gian một giây đồng hồ, rồi cười khen: “Thật là nữ nhi trưởng thành chỉ chớp mắt đã khác biệt rất nhiều, Ôn Uyển nhà chúng ta đã lớn thành một đại mỹ nhân. Sau này người cầu hôn sẽ xếp hàng từ Dưỡng Hòa điện đến tận ngoài thành mất. ”

Ôn Uyển nghe, không tỏ vẻ ngượng ngùng hay xấu hổ, mà lộ ra nụ cười sáng rỡ, nụ cười này dường như muốn nói:” Vốn nên là như thế.”

Hạ Dao đứng ở bên cạnh, mím môi cười. Kể từ sau sự kiện hoa độc Quận chúa đối ngoại càng ngày càng có phong thái của nữ nhân Hoàng gia, nhưng mà đối nội thì, khụ, nàng không muốn bình luận.

Hàn huyên khách sáo hai câu, Ôn Uyển mang người trở về Vĩnh Ninh Cung.

Khi đoàn người đi khỏi, ánh mắt Hiền Phi vẫn không rời khỏi bóng lưng Ôn Uyển, tự nhủ thầm: “Tại sao? Ta có cảm giác cái nha đầu này dường như đã thoát thai hoán cốt (thay đổi hoàn toàn, trở thành một người khác).”

Sau cuộc đại thanh tẩy vì sự kiện hoa độc, không có ai còn nghĩ rằng Ôn Uyển Quận chúa là người tâm từ thủ nhuyễn, ngu ngốc hèn yếu nữa, ở trong hậu cung cũng không còn kẻ nào dám coi thường nàng.

Hiền phi nhìn về phía bóng lưng Ôn Uyển, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Con trai của bà có mệnh cách cửu ngũ chí tôn, một tiểu nha đầu như Ôn Uyển chẳng lẽ có thể phá được? “Năm đó Tô quý phi thật sớm héo tàn trong hoàng cung, hiện tại chỉ là một tiểu nha đầu cũng sẽ không thoát khỏi số mệnh như vậy. Bất kể hoàng đế đang tính toán như thế nào, người thắng sau cùng nhất định là con ta.”

Ôn Uyển trở về Vĩnh Ninh Cung, cũng không đem việc gặp Hiền phi để ở trong lòng, cần làm gì thì cứ làm như thế đó, mỗi ngày mình trải qua cuộc sống thật tốt là được.

Hạ Dao từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một khay đựng trái cây. Trong khay có đặt mấy quả táo màu xanh, trên quả táo còn có mấy giọt nước nhẹ nhàng chảy xuôi xuống đấy khay: “Quận chúa, đây là táo xanh vừa mới được tiến cống, Hoàng thượng cho người mang tới cho Quận chúa nếm thử.”

Khay đựng màu trắng, mấy quả táo màu xanh đặt lên thật nổi bật và tươi mát, nhìn đã thấy ngon miệng. Ôn Uyển vừa thấy liền vươn tay lấy một ném cho vào trong miệng, từ từ nhai .

Hạ Dao ít khi thấy Ôn Uyển nhanh nhẹn như vậy, cũng muốn làm mất sự đắc ý của nàng, cười ha ha nói: “Quận chúa, thục nữ, đại gia khuê tú lễ nghi.”

Ôn Uyển nghiêng đầu, làm ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Đấy là đồ chơi gì?”

Hạ Dao cười sửa sang lại đồ trên bàn: “Quận chúa, hôm nay khí trời tốt, nô tỳ pha cho người ấm trà phối hợp với điểm tâm độc nhất vô nhị của Trần ma ma, người thấy thế nào?”

Ôn Uyển híp mắt cười nói: “Rất tốt.” Một mình nàng ngồi ở trong sân tựa lưng trên ghế dựa phơi nắng, bên cạnh đặt một cái bàn và mấy đĩa điểm tâm tinh xảo.

Hoàng đế vừa đi đến cửa đã ngửi thấy một làn hương trà nhè nhẹ, vào sân thì nhìn thấy Ôn Uyển nhắm mắt, trên người đắp một cái thảm, đang ngủ rất ngon.

Sắc mặt Hoàng đế không tốt cho lắm, sớm biết thế này, nói gì ông cũng không thể để Ôn Uyển bái Tống Lạc Dương làm thầy. Hắn ta dậy dỗ Ôn Uyển của ông thành người giống như lão nhân.

Hạ Dao định đánh thức Ôn Uyển dậy, nhưng hoàng đế khoát khoát tay, Hạ Dao nhẹ nhàng mang thêm một ghế dựa tới, Hoàng đế cũng nằm trên đó, cầm lên quyển du ký Ôn Uyển đang xem đọc một chút.

Không khí trong viện, thư thái, an bình, không màng danh lợi.

Ôn Uyển sau khi tỉnh lại, thấy cái ghế bên cạnh liền hỏi có phải ông ngoại hoàng đế tới hay không? Hạ Dao mím môi cười nói: “Quận chúa, hoàng thượng nhưng buồn bực, nói Tống tiên sinh đem ngươi dạy thành một lão nhân gia.”

Ôn Uyển nghe thì híp mắt cười, nói không hết khoan khoái.

Khi đêm đến, Ôn Uyển vẫn đang ở trong thư phòng luyện chữ. Ôn Uyển có hai chuyện nhất định sẽ làm mỗi ngày dù xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi chính là buổi sáng luyện quyền, buổi tối luyện chữ.

Đang tập trung tinh thần luyện chữ, thì phía ngoài có tiếng gõ cửa, nếu chỉ là những chuyện như bình thương Hạ Dao chắc sẽ không gõ cửa. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao đang tiến vào, không biết phía ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Dao biết, Quận chúa nghe tin tức này sẽ rất khó chịu, mặc dù không liên quan tới Quận chúa “Quận chúa, ta mới vừa nhận được tin tức, Tư Nguyệt Quận chúa đã qua đời.”

Tay Ôn Uyển run lên, bút lông được thấm đẫm mực liền nhỏ xuống vài giọt, mực nước đen bóng rơi trên giấy sạch sẽ trắng noãn đặc biệt chói mắt. Vẻ mặt Ôn Uyển ảm đạm xuống rất nhiều, đây chính là đấu tranh chính trị, lúc đã trở thành quân cờ không có ích lợi gì, thì người đánh cờ nhất định sẽ không chút do dự mà vứt bỏ. Không biết tương lai vận mệnh của nàng sẽ như thế nào? Có phải tới thời điểm không đắc dụng nữa cũng bị vứt bỏ thế này hay không? Chắc cũng không khác nhiều lắm đâu!

Ôn Uyển có loại cảm giác bi ai.

Hạ Dao trong lòng suy nghĩ, quả nhiên không ra khỏi dự đoán của nàng. Mặc dù Tư Nguyệt Quận chúa năm lần bảy lượt hại Quận chúa, nhưng Quận chúa nghe được người đã qua đời rất khỏ chịu.

Ôn Uyển mặc dù đã nghĩ sẽ không hỏi về chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Làm sao mà mất?” Thật ra thì nàng chẳng qua là hỏi thế thôi chứ nàng đã nghĩ chắc nàng ta ưu tư quá độ mà mất..

Hạ Dao không thể hiện vẻ mặt gì: “Nói là đánh vỡ chén đựng nước, cắt mạch tay tự tử. Khi ấy bên cạnh không có ai hầu hạ, đến lúc có người đưa cơm tới mới phát hiện nàng ấy đã chết rồi”

Ôn Uyển ngạc nhiên, không phải là ưu tư quá độ, chịu không nổi mới chết sao? Tại sao có thể là tự sát, nhìn tính tình Tư Nguyệt không phải là loại người sẽ làm những chuyện như vậy. Ôn Uyển vô cùng hoài nghi, thật tự sát hay giết rồi nói tự sát? “Thật sự là tự sát sao?”

Hạ Dao gật đầu: “Đúng là tự sát, nếu như bị giết, cũng nên làm được bí mật hơn một chút chứ không lưu lại sơ hở lớn như vậy.”

Ôn Uyển vẫn hoài nghi chuyện này còn có tin tức khác. Nhưng mà nghĩ lại, tự sát hay là bị giết thì người cũng chết rồi, tra rõ nhưng thứ này cũng có gì hữu dụng đâu? Hiện tại việc khẩn yếu nhất là nhất định phải giúp đở cậu được ngôi vị hoàng đế, như vậy nàng mới có đường sống.

Ở trong phủ Triệu vương, Vương Phi nghe báo Tư Nguyệt chết liền ngất đi.

“Vương Phi, xin hãy nén bi thương. Nếu như người cứ tiếp tục như vậy, thân thể làm sao chịu được a?” Ma ma và nha hoàn bên cạnh liều mạng khuyên nhủ.

“Tại sao không nghe lời của ta? Ta không phải là đã nói với nó là phải nhẫn nại chờ. Qua ít ngày nữa, ta sẽ đem nó đưa đến am ni cô, lại chờ thêm ba năm năm năm nữa, mọi chuyện đã qua ta sẽ đón nó trở lại hay sao? Đến lúc đó tìm hộ người trong sạch để gả, thì cả đời có thể trải qua tốt đẹp mỹ mãn. Tại sao cái nha đầu này lại nghĩ không ra? Rõ ràng đã hứa với ta, tại sao còn làm chuyện ngu xuẩn như vậy?” Triệu vương phi cực kỳ bi thương.

“Vương Phi, người đừng nên suy nghĩ nhiều như vậy.” Bên này đang an ủi thì nghe đến tiếng bước chân bên ngoài, người tiến vào là nha hoàn tâm phúc của Triệu vương phi.

“Có gì nói đi, ta chịu đựng được.” Triệu vương phi nhìn thấy nha hoàn lại gần sắc mặt do dự thì tim đập thình thịch, sẽ không phải chuyện như nàng suy nghĩ kia chứ?

“Vương Phi, nô tỳ hỏi thăm được. Vào đêm ngày hôm qua, bà tử đưa cơm đã nói chuyện gì đó với Quận chúa, nhưng nói cái gì thì nô tỳ hỏi thăm không được.” Nha hoàn này là nha hoàn hồi môn của Triệu vương phi, thiếp thân tâm phúc, lúc nói những lời này cũng không biết trong lòng vương phi sẽ có cảm giác gì.

“Bà tử kia đâu?” Triệu vương phi cố gắng chống đỡ. Mặc dù hiện tại nàng bị tước đoạt quyền quản gia, nhưng Triệu vương phi cho tới bây giờ cũng không phải là người mềm yếu. Lúc trước nàng vẫn nén giận là vì nữ nhi, hiện tại nữ nhi đã mất, nàng thật là không thể ẩn nhẫn nữa.

“Vương Phi, bà tử kia cũng đã chết. Trượt chân rơi xuống nước mà chết.” Nha hoàn vẻ mặt tối tăm khó nhịn, trong mắt tất cả đều là nước mắt.

Triệu vương phi nghe xong, nắm chuỗi Phật châu thật chặt trong tay, trong mắt dần hiện ra hung quang rợn người. Như vậy con gái của nàng không phải là tự sát, mà bị người bức tử. Có thể buộc Tư Nguyệt của nàng tự sát, còn thuận lợi đi vào nơi đó, kẻ chủ mưu sau lưng là ai?

Triệu vương phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tra, tra cẩn thận cho ta? Ta muốn nàng nợ máu trả bằng máu.”

Một lát sau, có người tới trầm thấp bẩm báo: “Nương nương, bà tử kia là người của Mai Phi.”

Triệu vương phi bình sanh lần đầu tiên nói tục: “Con tiện nhân kia, ta muốn nó sống không bằng chết.” Triệu vương phi làm sao cũng không nghĩ tới nơi này nàng vừa động, Mai Phi bên kia đã nhận được tin tức, khóc lóc kể lể với Triệu vương, lê hoa đái vũ cho thấy mình là oan uổng. Bà tử kia mặc dù là người của nàng, nhưng nàng cũng không trọng dụng bà ta, nàng bị hãm hại.

Triệu vương bước nhanh đến chánh viện, lớn tiếng mắng: “Ngươi còn ngại trong vương phủ không đủ ầm ĩ sao? Tư Nguyệt là tự mình nghĩ không thông, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Triệu vương phi thấy Triệu vương không chỉ không đau lòng, mà còn nói nàng chuyện bé xé ra to. Đó cũng là nữ nhi của hắn, là cốt nhục của hắn. Nhớ tới đại nữ nhi đã mất sớm, Triệu vương phi tràn đầy hận ý: “Đúng, nữ nhi của ta chết không giải thích được, ta truy xét chân tướng là cố tình làm ầm ĩ, là cố tình gây sự? Ha ha, đúng vậy, đây chẳng qua là nữ nhi của một mình ta không có quan hệ gì với ngươi. Chỉ là nữ nhi của ta. Nữ nhi của ta, ta vì sao lại sinh các ngươi ra, sinh các ngươi xuống nơi này để chịu tội, sớm biết thế này ban đầu khi vừa sinh hạ ta liền trực tiếp bóp chết thì tốt rồi.”

Triệu vương giận điên người: “Ngươi nổi điên cái gì? Tư Nguyệt mất, ta cũng rất khó chịu, nhưng ta không thể tùy ý để ngươi khiến vương phủ chướng khí mù mịt.”

Triệu vương phi giận dữ, nàng còn không có làm gì, đã bảo nàng đem Vương Phủ khiến cho chướng khí mù mịt, lửa giận trong lòng cũng chịu không nổi nữa bùng phát: “Tốt, chướng khí mù mịt? Những năm này nếu không phải có ta ở đây lo liệu, ngươi cho rằng Triệu vương phủ của ngươi có thể có cục diện bây giờ sao?”

Triệu vương không kiềm được tức giận: “Ngươi nổi điên cái gì? Thân thể khó chịu thì ở trong viện nghỉ ngơi đi. Vương Phủ tạm thời giao cho Mai Phi và Lưu phi trông coi. Ngươi nghỉ đi!”

Triệu vương phi một hơi bị ngặn ở trong ngực, thở không được liền hôn mê. Tô ma ma vừa vào phòng, thấy Triệu vương phi ngất đi, liền khóc hô gọi thái y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status