Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 185: Hồi cung


Editor: Sakura Hime

Beta: Tiểu Tuyền

Hoàng đế đã ra khẩu dụ, Ôn Uyển vượt qua rất nhiều phòng tuyến, mới bình an trở về Vĩnh Ninh cung.

“Các ngươi đều đi xuống.” Hoàng đế vung tay lên, tất cả mọi người đi xuống. Chờ tới khi tất cả mọi người đi hết rồi mới hỏi Ôn Uyển rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Giặc Oa, thích khách, quân doanh.” Ôn Uyển rất tỉnh táo nói.

“Có thể nghĩ được nhiều như vậy thì cũng làm khó con rồi. Giặc Oa không phải là nhằm vào con mà bọn họ nhằm vào Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên bắt thủ lĩnh của bọn hắn, bọn họ đến để báo thù. Nhưng mà, Bạch Thế Niên rất may mắn, vừa vặn con đụng phải cho nên con mới bị giặc Oa kia đuổi giết. Coi như là con chịu thay hắn. Nếu như không có con thì hắn khó thoát khỏi cái chết. Hừ, tiểu tử này còn không có lương tâm, con thay hắn cản một kiếp nạn, thế mà ngày hôm sau hắn còn rảnh đi nạp thiếp. May mà con không có chuyện gì, nếu không, trẫm sẽ cho hắn đẹp mắt.” trong giọng nói của Hoàng đế có lửa giận. Nếu không phải tại hắn ta thì làm sao Ôn Uyển lâm vào vòng nguy hiểm chứ.

Trên mặt Ôn Uyển cũng không có biểu lộ gì, nguyên nhân cơ bản không phải là do Bạch Thế Niên, mà tại Triệu vương. Nhưng Ôn Uyển biết rõ đây là điều kiêng kỵ cho nên không thể nhiều lời. Có điều trong lòng cũng rất buồn bực. Ngày đóquy trình hôn lễ, bố trí tân phòng, không phải là lấy vợ sao?Lúc đó nàng còn mặc bộ giá y đỏ thẫm, mà Bạch Thế Niên cũng luôn mồm gọi mình là nương tử . Thế sao lại thành nạp thiếp rồi?

Hoàng đế thấy Ôn Uyển không thích nói về Bạch Thế Niên, hiện tại Ôn Uyển cũng bình an trở lại. Cho nên không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Ôn Uyển thấy Hoàng đế không nói thêm gì nữa, thì mới lên tiếng: “Ông ngoại Hoàng đế, lúc con ẩn núp ở trong bụi cỏ , nghe thấy hai thích khách nói người sau lưng bọn họ cấu kết với người trong quân doanh. Con đang định cầu cứu quan binh, nhưng con lại sợ, sợ tìm bọn hắn thì sẽ chết. Ông ngoại Hoàng đế. Hắc thủ sau màn này, nhất định là có cấu kết với quan chức cao trong quân doanh.”

Đồng tử của Hoàng đế co rụt lại, trong mắt ánh sang lạnh bắn ra ngoài: “Ông ngoại sẽ phái người đi thăm dò .”

Ôn Uyển gật đầu, không có nói cái gì nữa.

“Làm sao con trốn ra được. Lần này, cũng coi như quỷ thần xui khiến. Một nhóm thích thách ám sát con, còn có sát thủ giặc Oa, bọn họ cũng coi như ngư ông đắc lợi. Ôn Uyển, con còn không có nói cho Ông ngoại Hoàng đế biết, làm sao con có thể trốn thoát khỏi sự lùng bắt của bọn họ. Mấy ngày nay, rốt cuộc trốn ở chỗ nào?” Có thể chạy thoát thích khách đuổi giết thì không kỳ quái, kỳ quái chính là mình {ám vệ} phái đi tìm mấy ngày mà cũng không tìm được người. Chỉ biết rằng xuất hiện một cách thần kỳ. Mấy ngày qua, ẩn núp chỗ nào.

“Lúc ấy ở trong núi, sau khi thoát khỏi thị vệ thì chui vào trong rừng. Núp ở trong một cái động rồi, sau đó nữ giả nam trang vào thành. Thừa dịp trời tối, trở về nhà.” Ôn Uyển viết.

“Vậy con làm thế nào để trở lại kinh thành?” Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Ôn Uyển. Ôn Uyển viết hai chữ. Làm cho Hoàng đế tức giận đến nỗi

quay mặt sang một bên để ho khan.

Ôn Uyển viết chính là ‘khất cái ’, ý là lúc nàng vào thành, là nữ giả trang thành nam khất cái vào kinh thành, {ám vệ} tra cái gì thì cũng không đi thăm dò một tên khất cái . Ai cũng sẽ không tưởng được đường đường tôn quý quận chúa lại có thể giả dạng làm tên khất cái!

“Tại sao con không về sớm một chút. Lại còn muốn hành hạ mất cả buổi tối.” Hoàng đế vừa tức vừa giận, còn kèm theo giọng điệu mất mát.

“Đều đã chết qua nhiều lần, con cũng không sợ. Bọn họ muốn con chết, thì con sẽ để cho bọn họ sống không bằng chết. Con tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện lần này.” Ôn Uyển nói xong lời này, thì toàn thân tràn đầy lệ khí. Hai tay cũng nắm thật chặt . Bởi vậy có thể thấy được, Ôn Uyển rất tức giận.

Mấy năm qua lần đầu tiền hoàng đế thấy bộ dạng này của Ôn Uyển. Hoàng đế á khẩu không trả lời được, trong lòng như có cái gì đâm vào ngực, buồn bực làm cho ông không nói lên lời.

Ôn Uyển đã bình tĩnh lại, thấy thần sắc của hoàng đế không tốt , vạn phần áy náy nói”Ông ngoại Hoàng đế! Mấy ngày nay, làm cho ông lo lắng, là Ôn Uyển bất hiếu.”

Hoàng đế thương tiếc nhìn Ôn Uyển “Ông ngoại chỉ lo lắng mấy ngày. Còn con phải chịu khổ.” Hoàng đế nói rất chân thành, mặc dù lo lắng nhưng không giày vò bằng lần trước Ôn Uyển trúng độc.

Ôn Uyển cúi đầu. Không có đáp lại cái đề tài này. Mấy ngày nay, đặc biệt là mùng một tháng tám đến hai ngày sau, lúc nào nàng cũng lo lắng mình sẽ chết. Bất kỳ lúc nào cũng có thể dâng mạng cho tử thần, cảm giác chờ đợi cái chết đến , làm cho trong lòng nàng rất sợ hãi.

Ôn công công ở bên ngoài nói: “Hoàng thượng, Vương thái y đã tới.”

Sau khi Vương thái y xem mạch cho Ôn Uyển, thì nhẹ nói nói: “Quận chúa không có gì đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là có thể khỏi hẳn.”

Tay chỉ cần bôi thuốc một lần nữa, băng bó thật kỹ.Trên cổ cũng bôi thuốc và băng bó bằng vải trắng. Sau khi Vương thái y băng bó tốt cho Ôn Uyển rồi thì nói: “Quận chúa yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ khỏi. Sẽ không để lại sẹo.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, có thái y giỏi, dùng thuốc tốt, còn có thể lưu sẹo thì nàng đúng là xui xẻo. Còn có, thái y cũng xui xẻo theo.

Sáng sớm Triệu vương đã sớm nhận được tin, biết Ôn Uyển đã trở về trong hoàng cung. Triệu vương rất tức giận. Ở trước mặt Ôn Uyển, hắn chưa từng thắng được một lần. Lần này cũng đã chuẩn bị xong, nàng ta lại dùng kế điệu hổ ly sơn, nhưng không ngờ nó còn dùng tới hai lần.

Động tác lần này của Ôn Uyển, làm cho Triệu vương và thủ tịch phụ tá Trang tiên sinh bắt đầu sợ hãi. Không ai biết nàng làm cách nào chạy thoát khỏi từng tầng từng tầng lưới do Triệu vương bố trí. Không ai biết nàng về phủ Quận chúa bằng cách nào. Thủ đoạn như vậy, có thể không để cho bọn họ sợ sao?

Ở phủ Trịnh Vương, một đám phụ tá đi theo Trịnh vương, tất cả cũng đang thảo luận chuyện này.

Trên thực tế, sau khi đã trải qua nhiều chuyện, căn bản Ôn Uyển không sợ âm mưu tính toán của bọn họ. Không những không sợ, nàng còn muốn phản kích, phản kích thật mạnh. Nếu không, thì thật có lỗi với việc nàng năm lần bảy lượt gặp nạn. Mà trước khi nói với hoàng đế, nàng đã bắt đầu bước đầu tiên. Bước thứ hai, nàng cũng có tính toán trước.

Trước khi Ôn Uyển đi ngủ, thì đi thư phòng viết xuống một hàng chữ. Để cho Hạ Xảo giao cho Hạ Dao , Hạ Dao còn chưa trở lại. Làm xong những thứ này, Ôn Uyển mới đi ngủ. Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon. Những thứ khác, đợi sau khi nàng dậy rồi hãy nói.

Mấy ngày nay, ngày nào cũng phải ngủ trên phản cứng đờ và đắp rơm rạ. Hôm nay, thật vất vả mới có thể quay lại giường thơm mền của mình, Ôn Uyển vừa nằm xuống liền ngủ mất.

Nhìn thấy bộ dáng khẩn cấp của Ôn Uyển. Hạ Xảo nhu thuận không khỏi nước mắt lưng tròng. Mấy ngày nay, rốt cuộc Quận chúa phải trải qua những gì?

Ở trong phủ Quận chúa, Lục La cảm giác tối ngày hôm qua Hành Phương các có dị động.”Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy được Hành Phương các bên kia, nửa đêm hôm qua có chút không bình thường.” Lục La có chút lo lắng. Không nói đến quận chúa bên kia có nhiều tài sản phong phú. Chỉ sợ bị người nào đó chuyển đi, nếu nháo lên thì sẽ hoài nghi đến tiểu thư. Khi đó danh tiếng của tiểu thư sẽ bị mất hết

Ở chỗ này, không thể không khen ngợi Ôu Uyển rất biết cách trị gia. Từ khi trở lại cho đến hừng sáng, đã hơn hai canh giờ, mà Ngẫu Hương Tạ không có nghe được một chút tiếng gió nào. Có thể thấy được tin tức phong bế rất chắc chắn. Ngược lại, cái hậu viện này do Chân Chân quản gia lại không có nhiều người đáng tin.

“Nói hưu nói vượn cái gì, toàn là người từ trong vương phủ ra, rất trung thành với Ôn Uyển. Làm sao có dị động gì.” Chân Chân tức giận. Hiện tại nàng không muốn nghe nói linh ta linh tinh . Ôn Uyển bây giờ còn không biết sống chết, mà bọn họ đã nghĩ những thứ kia.

Lục La nói những thứ này, không có ý gì khác. Nàng sợ chuyện này dính líu tới Chân Chân”Thiếu phu nhân, nô tỳ không có ý này. Nô tỳ chỉ sợ người trong phủ đệ thừa dịp loạn mà nổi lên tâm tư khác. Vạn nhất Quận chúa còn sống. Rồi trở về mà nhìn thấy cái bộ dáng này thì khó tránh khỏi đau lòng.” Không chỉ có đau lòng, sợ rằng thất vọng còn nhiều hơn. So với thương tâm, thất vọng mới là sự nguy hại lớn nhất của tiểu thư nhà bọn họ. Một khi Quận chúa không quan tâm chuyện của tiểu thư nữa thì cuộc sống sau này của tiểu thư sẽ không tốt đẹp như hiện tại.

Chân Chân lắc đầu”Các nàng đều là Ôn Uyển dạy dỗ. Người cầm đầu cũng đều từ trong vương phủ ra. Cho dù hiện tại Ôn Uyển bị thương nặng, thì còn có Vương gia. Bọn họ không dám làm loạn. Nếu không, đợi chờ bọn họ chỉ có một con đường chết. Những lời như vậy, sau này đừng nói nữa.”

Lục La đang muốn khuyên để cho Chân Chân quản chuyện này, thì nghe thấy phía ngoài có người muốn bẩm báo.

Là mấy người An thị tới.

Nha hoàn đi vào thông báo là nha hoàn của hồi môn của Chân Chân mang tới “Phu nhân! Lão phu nhân và Phạm di nương, còn có Nhị tiểu thư tới. Đang ở ngoài cửa, Đại quản gia không cho vào. Phu nhân! Nếu để lão phu nhân đứng ở ngoài cửa thì rất khó coi!”

“Mời bọn họ vào.” Chân Chân lập tức đứng lên, đi ra ngoài nghênh đón người.

Hạ Thiêm ở bên ngoài viện vừa nghe nói là đám người An thị tới, không cần suy nghĩ trực tiếp không cho vào. Quận chúa từng chính miệng nói với hắn, không cho An thị và một đám tiểu thiếp vào cửa.

Nhưng bên ngoài viện có một người hầu , là nha hoàn của hồi môn của Chân Chân. Vừa lúc biết nên truyền tin tức tới đây, nói với Chân Chân.

Muốn chủ yếu là hai phái người tranh đấu. Chân Chân mang tới người, toàn bộ đều rảnh rỗi. Trong Phủ Quận chúa mấy chuyện tốt toàn bộ không có phần của bọn hắn. Bọn hắn cũng tranh thủ nhiều lần. Đáng tiếc, Hạ Thiêm không nể mặt. Hạ Thiêm có phối hợp với Chân Chân quản gia, nhưng ở vấn đề điều động nhân sự , nếu không có đặc thù nguyên nhân thì sẽ không nghe theo lời của Chân Chân. Chân Chân nói hai lần, nhưng Hạ thêm sẽ đi hỏi Quận chúa. Chân Chân cũng không thể làm được gì.

Cho nên mấy nha hoàn của hồi môn của Chân Chân tiến vào thỉnh thoảng có xung đột với người của Phủ Quận chúa. Chẳng qua là có Ôn Uyển ở đây thì những người này không dám làm ầm ĩ. Nhưng những người này rất bất mãn Đại quản gia Hạ Thiêm này. Lần này thì không giống, đoàn người của Chân Chân muốn đả kích kiêu ngạo của Hạ Thiêm.

Lúc Hạ Thiêm biết được có người truyền lời cho Chân Chân thì sắc mặt một chút âm trầm xuống. Một đám được voi đòi tiên. Hạ Thiêm biết mình ra mặt sẽ không tốt. Cho nên sai người ta đem tin tức truyền cho Cố ma ma. Cố ma ma ở Phủ Quận chúa , là ma ma quản gia nội vụ trong phủ đệ. Do bà ấy ra mặt ứng phó với phu nhân là thích hợp nhất.

Cố ma ma nhận được mệnh lệnh của Ôn Uyển thì lập tức gọi tới sáu bà tử thô sử. Theo bà đi ra ngoại viện.

Chân Chân vừa đến ngoại môn đã quát người gác cổng đang ngăn cản An thị vào cửa. Trong lòng người gác cổng tức giận, nhưng cũng không được phát tiết.

Chân Chân tự mình mời An thị vào phủ Quận chúa. An thị, Phạm di nương, Thanh San, ba người là lần đầu tiên vào phủ Quận chúa . Nhìn không xa hoa giàu có và đông đúc như họ nghĩ.

Vào Phủ Quận chúa , vừa qua khỏi phòng ngoài, còn không có qua khỏi Nghi môn. Đã nhìn thấy Cố ma ma mang theo sáu bà tử tới đây ngăn cản đường đi của bọn họ.

Sắc mặt Chân Chân hơi khó coi: “Cố ma ma, ngươi đang làm cái gì vậy? Mẹ chồng và em chồng tới đây, chỉ để hỏi một chút tình hình của Ôn Uyển.”

Cố ma ma thổi một cái vào mặt An thị: “Phi, đừng cho là ta không biết các ngươi đánh chủ ý hèn hạ gì. Mặc quần áo tang như vậy cho ai nhìn. Đừng cho rằng ta không biết loại người hèn hạ các ngươi ở trong lòng ước gì Quận chúa chúng ta không tốt. Nhân cơ hội đến để chiếm gia sản của Quận chúa chúng ta. Các ngươi hèn hạ như vậy mà cũng xứng sao? Nhanh chóng cút ra ngoài cho ta. Đừng ô uế phủ Quận chúa chúng ta.”

An thị giận đến mặt lúc xanh lúc tím, Phạm di nương thì co lại ở một bên không dám nói lời nào. Thanh San giận đến mức quát lạnh nói: “Chị dâu, một nô tài lại dám nhục mạ những chủ tử như chúng ta. Chị dâu làm đương gia như vậy sao ?”

Chân Chân không lấy lại được thể diện, nên nói: “Cố ma ma, ngươi là lão nhân trong phủ đệ. Ta luôn luôn rất tôn kính ngươi. Nhưng ngươi cũng không có thể ỷ vào chủ tử cho thể diện, không để chủ tử vào trong mắt.”

Dường như Cố ma ma nghe được một chuyện rất nực cười: “Chủ tử của ta là Quận chúa và Vương gia. Thất phu nhân, Quận chúa sớm đã nói rõ Phủ Quận chúa tuyệt đối không cho phép mấy đồ tạp nham này vào phủ làm bẩn Phủ Quận chúa. Mặc dù bây giờ Quận chúa không có ở phủ đệ, nhưng lão nô phải hay Quận chúa trông coi.”

Thanh San chưa bao giời phải chịu thóa mạ như vậy. Ở nhà, ai mà không nghe theo nàng. Ngay cả Thanh Phương được sủng ái cũng phải lui về phía sau một bước “Ngươi, cái đồ nô tài xảo quyệt. Ngươi lại ngỗ nghịch thóa mạ chủ tử, ngươi, ngươi nên bị trượng hình.”

Cố ma ma phun một ngụm nước bọt trước mặt Thanh San: “Đồ tê tiện, ngươi cũng xứng làm chủ tử của ta. Nếu không cút ngay đi, thì chớ có trách ta thủ hạ vô tình.”

An thị giận đến nổi giận mắng” Nô tài xảo quyệt. Tô thị, chẳng lẽ cứ mặc cho nô tài xảo quyệt như thế này bắt nạt chủ tử sao? Ngươi đối xử với trưởng bối như vậy sao?”

Chân Chân cũng giận đến mặt đỏ lên: “Cố ma ma. Hãy xin lỗi mẹ chồng và tiểu thư.”

Cố ma ma lạnh lùng nói: ” Mặc dù hiện tại Quận chúa chưa biết sống chết. Nhưng trong vương phủ, còn không đến lượt người khác quơ tay múa chân, làm mưa làm gió.”

Lời này rõ ràng cho thấy đang nói Chân Chân muốn thừa dịp Ôn Uyển không có ở đây, làm lão đại ở trong Phủ Quận chúa. Thật ra Cố ma ma rất chướng mắt Chân Chân . Cho rằng hai người này chỉ kéo chân sau của Quận chúa.

Nếu như ngày thường, Cố ma ma có thể còn cho Chân Chân ba phần mặt mũi. Nhưng mà bây giờ. Cố ma ma chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng tên khất cái chật vật không chịu nổi của Ôn Uyển, còn có vết thương trên người, trên tay , có thể thấy mấy ngày qua Quận chúa ở bên ngoài nhất định đã ăn bao nhiêu đau khổ, còn bị đám người lòng dạ hiểm độc ám sát đến cửu tử nhất sinh . Trong lòng bà rất phẫn hận. Hiện tại đoàn người An thị vừa lúc đụng vào họng súng, đương nhiên là đừng mong có lời hay sắc mặt tốt.

Mà những hành động này của Chân Chân. Nói dễ nghe là thiện tâm, nói khó nghe chính là gió chiều nào theo chiều đó. Ở vào lúc nguy cơ trước mắt này, lại vẫn muốn mình làm người hiền lành. Lần này khiến cho Cố ma ma càng nhận định nàng là một chỉ bạch nhãn lang. Nên đương nhiên giọng điệu nói chuyện vô cùng không khách khí. Dù sao không cần đến một năm thì sẽ tách ra riêng . Cứ bị những kẻ kéo chân sau này làm phiến, bà cũng khổ sở thay cho Quận chúa.

Thật ra Chân Chân làm như vậy cũng không sai, Chân Chân bị ảnh hưởng bởi tư tưởng chính thống. An thị dù thế nào thì cũng coi như là trưởng bối. Hơn nữa cho tới nay đối với nàng cũng rất hòa ái. Chẳng qua là nàng lại không thử kỹ nghĩ xem, Ôn Uyển cùng An thị như nước với lửa. Nếu nàng và Ôn Uyển cùng một phe thì nên kiên định đứng cùng một đội với Ôn Uyển. Nhưng nàng không muốn lưng đeo ngỗ nghịch bất hiếu làm xấu danh tiếng, nên đứng ở chính giữa. Đứng ở chính giữa, thì cũng bị cho rằng gió chiều nào theo chiều đó, nhất định sẽ bị những người trung thành với Ôn Uyển trong Phủ Quận chúa chán ghét mà vứt bỏ.

Chân Chân nghe thấy những lời này thì giận đến giận sôi lên. Tay run run nói ” Cố ma ma, ngươi nói rõ ràng. Lời này của ngươi có ý gì.”

An thị ở một bên cười lạnh nói: “Con dâu, hôm nay chúng ta bị người ta đuổi ra khỏi cửa như vậy? Lan truyền đi ra ngoài thì Tô gia cũng sẽ nổi danh khắp kinh thành !”

Chân Chân cố nhịn cơn tức: “Mẹ chồng, không thèm để ý tới bà ta.” Tư thế kia là nhất định phải dẫn ba người qua.

Cố ma ma nhìn bộ dáng con dâu hiền của Tô thị, thì không nhẫn nại được nữa “Thất phu nhân, dù sao ngươi cũng là biểu tỷ thân thiết của Quận chúa. Quận chúa của chúng ta còn chưa rõ sống chết ra sao? Vậy mà ngươi còn có tâm tình cho mấy đồ đê tiện này vào Phủ Quận chúa , làm cho Phủ Quận chúa chúng ta càng thêm xui. Quận chúa thành tâm đối đãi ngươi như tỷ muội, thế mà ngươi hồi báo như vậy sao.”

Gương mặt Chân Chân hết xanh lại trắng, trắng rồi lại tím.

Trong lòng Phạm di nương âm thầm hối hận. Lúc trước đã định tốt rồi . Không nghĩ tới, nô tài trong phủ Quận chúa lại khó chơi như vậy.

Cố ma ma lạnh lùng nói với Chân Chân: “Phu nhân muốn tẫn hiếu, muốn danh tiếng tốt, thì chúng ta sẽ không ngăn trở. Nhưng Phủ Quận chúa tuyệt đối không thể để những đồ xui xẻo này vào được. Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không đi thì đừng trách ta cầm chổi quét đuổi đi ra.”

Tay Chân Chân nắm chặt khăn. Khăn tơ lụa bị vò đến biến dạng. Ngay cả hạ nhân cũng có thể trừng mắt với nàng. Phủ Quận chúa này thật sự không thể ở nổi được nữa.

Khi Cố ma ma đang muốn phát uy thì Hạ Thiêm đã tới. Hạ Thiêm nói chuyện không thẳng thừng giống như Cố ma ma, mền mại nhưng lại mang theo cứng rắn: “Thất phu nhân, Quận chúa có nhắn nhủ, không cho những người này vào phủ. Mặc dù hiện tại Quận chúa không biết sống chết ra sao, nhưng đã là những lời Quận chúa nói thì chúng ta tuyệt đối không làm trái. Chỉ cần có chúng ta ở đây, những người này không cho phép vào trong Phủ Quận chúa . Kính xin Thất phu nhân tha lỗi. Nếu như Thất phu nhân muốn tẫn hiếu đạo, chúng ta không ngăn cản. Nhưng, những người này không thể vào phủ đệ.” Ý là ngươi có thể chuyển ra ngoài. Không có ai giữ ngươi ở nơi này. Sau này ngươi đi ra ngoài, nghĩ thế nào thì thế đó, không có ai ngăn trở.

Hạ Thiêm không giống như Cố ma ma, phân cao thấp cùng Chân Chân, mà xoay người hướng về phía ba người An thị, lạnh lùng nói: “Năm đó, ngươi đối xử như thế nào với Quận chúa tất cả chúng ta đều biết rõ ràng. Quận chúa có thể tha chết cho ngươi, lưu lại mạng của ngươi đến bây giờ, đã là ân điển lớn lao đối với ngươi. Đừng coi mình quá cao. Nếu ngươi không đi thì đừng trách chúng ta không khách khí.”

An thị không dám dừng lại.

Hạ Thiêm đưa ba nữ nhân ra khỏi phủ Quận chúa . Xoay người hướng về phía Chân Chân nói: “Thất phu nhân, thứ cho nô tài nói lời bất kính. Hành động hôm nay của người là công khai đánh vào mặt Quận chúa của chúng ta. Mặc dù Quận chúa thiện tâm, nhưng xin Thất phu nhân có thể giữ chút ít thể diện cho mình.” Mấy người ở chỗ này đều hiểu ý tứ của Hạ Thiêm, bọn họ không phải là không cho nàng thể diện, mà là chính nàng ta gây ra . Những thứ khác có thể nhường nước, thì Hạ Thiêm cũng sẽ tránh lui một hai. Nhưng tại thời khắc này, vậy mà Tô thị lại vẫn không rõ ràng, trong lòng Hạ Thiêm cũng vô cùng tức giận.

Bởi vì chuyện này, người trong Phủ Quận chúa càng khinh bỉ Chân Chân hơn. sau khi Hải thị biết, thì trách mắng Chân Chân một trận. Chỉ cần làm nhánh cây bên đường không cần phải nói cái gì cả. Nếu người trong Phủ Quận chúa muốn đuổi người đi ra ngoài thì nàng đứng ở một bên là được rồi. Cho dù ngoại nhân nói, cũng không thể có thể nói đến trên người nàng. Mà với thân phận của Ôn Uyển, cùng với ân oán của An thị, thì người khác cũng không dám nói lời nghị luận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status