Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 233: Bạch Thế Niên bị nữ tử quấn lấy


Edit: Yến Trần

Beta: Tiểu Tuyền

Bạch Thế Niên từ bên ngoài trở về phủ tướng quân. Nghe phía dưới hạ nhân chuyển thiếp mời tới. Thấy là thiếp mời của Phủ nguyên soái, liền để ở sang bên cạnh.

Ngồi trên ghế, nghĩ đến tình huống mà chính mình mấy tháng này quan sát được. Người Mãn Thanh thường là mùa xuân và mùa thu sẽ ra ngoài kiếm ăn. Nên thời điểm giao chiến cũng vào hai mùa này. Hiện tại tuyết đã tan, đúng thời điểm mùa xuân ấm áp, không bao lâu nữa, tất sẽ khai chiến. Nhưng bên mình, lại không có chút ưu thế nào đáng nói.

Hắn xâm nhập tìm hiểu mỗi một cuộc chiến trước đây, phát hiện ra một tai hoạ ngầm hết sức nguy hiểm. Binh khí, ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của binh sĩ, còn có tố chất thân thể, tất cả đều không bằng người Mãn Thanh. Ưu thế duy nhất có lẽ là nhân số. Mỗi lần giao chiến, thương vong đều hơn xa so với người Mãn Thanh. Mỗi năm giao chiến, thì mỗi năm đều phải chết vài vạn binh sĩ.

Bạch Thế Niên đối với tiền cảnh lo lắng trùng trùng. Đột nhiên nhớ tới Thanh nhi đã từng nói qua, trong lúc vô tình Ôn Uyển quận chúa đã từng nói khi đối kháng người Mãn Thanh, vũ khí trang bị, ngựa, toàn bộ đều phải cải tiến, ngay cả thân thể tố chất binh sĩ cũng phải sửa đổi.

Bạch Thế Niên nghĩ tới đây, nhớ tới lời Thanh nhi, trang bị trên lưng ngựa có thể cải tiến giảm sức nặng, còn nói tới phá bỏ quặng đồng thiết của người Mãn Thanh cũng như chặt đứt trang thiết bị của họ. Tài nguyên mỏ đồng thiết ở quan ngoại vẫn còn tương đối phong phú. Nhưng kĩ thuật tinh luyện kim loại, so với Đại Tề còn kém rất nhiều. Bạch Thế Niên vỗ vỗ bàn, chuyện này phải được triều đình hạ chỉ mới thành.

Bạch Thế Niên liền viết mật báo, viết xong lại đốt, đốt rồi lại viết. Đốt đi đốt lại không dưới mười tám lần. Hắn cũng không muốn viết, nhưng việc này quan hệ trọng đại, không thể không viết. Xoắn xuýt mãi không xong. Cuối cùng Bạch Thế Niên cười khổ nói: “Ôn Uyển quận chúa, ngươi quả thực lợi hại. Khiến cho ta tin tưởng chín phần rưỡi, còn thừa nửa phần để ta tự phỏng đoán. Nhưng ta không thể bởi vì cố kỵ nửa phần này, mà bỏ qua biện pháp có lợi cho Đại Tề. Bất kể như thế nào, đây cũng là bổn phận của ta”. Mật báo tám trăm dặm khẩn cấp mang đến kinh thành.

Bạch Thế Niên hiện tại, không nguyện ý nghĩ tới nhất chính là Thanh nhi. Chỉ cần vừa nghĩ tới Thanh nhi, tim của hắn sẽ rất đau đớn. Ôn Uyển quận chúa tuy không nói rõ, nhưng ẩn ý nói chính hắn đã hại chết Thanh nhi. Đến bây giờ, hắn không thể không thừa nhận, là hắn hại chết Thanh nhi. Là sự cuồng vọng cùng ích kỷ của hắn đã hại chết Thanh nhi. Lúc ấy hắn không cố kỵ nhiều như vậy. Nếu hắn ưng thuận mang theo Thanh nhi đi hoàng cung, không đi hoàng cung cũng có thể đi phủ Trịnh Vương phủ tìm xin giúp đỡ mà không phải đợi đến hừng đông mới đi. Nếu như lúc ấy hắn làm như vậy, Hoàng Thượng cùng Trịnh Vương cũng sẽ không giận chó đánh mèo. Mà có hắn ở đây, Thanh nhi sẽ không phải chết. Là hắn, là hắn hại chết Thanh nhi. Là hắn hại chết thê tử của mình. Bạch Thế Niên nghĩ đến những lời trong ngày kết hôn đó, nghĩ đến lúc Thanh nhi đau khổ cầu xin hắn. Hắn rất hối hận. Hắn thật sự đã hối hận. Đáng tiếc, trên đời không sửa được hối hận.

Ngày hôm sau, Bạch Thế Niên đi Phủ nguyên soái. Nhìn thấy Trần A Bố đã ở đó. Từ khi Bạch Thế Niên đến, Trần A Bố luôn tỏ ra địch ý. Bởi vì Bạch Thế Niên không chỉ chiếm được vị trí hắn vốn nên có, đầu tiên là đoạt được sự chiếu cố đặc biệt của nguyên soái, mà càng làm cho hắn phẫn hận hơn là được Lệ Nương ưu ái. Bạch Thế Niên muốn đem tất cả mọi thứ của hắn toàn bộ đều cướp đi.

Thích Tuyền hôm qua nhận được tin tức, xác định Bạch Thế Niên chưa cưới vợ, chỉ là nghe đồn tân nương tử kia dùng nha hoàn thay gả, kết quả nha hoàn này đã đột tử ngay trong đêm đó. Tân nương tử cũng bị giáng xuống làm thiếp thất. Thật không hiểu tại sao Bạch Thế Niên phải nói với bên ngoài là đã cưới vợ.

Ở trong doanh trướng, Thích Tuyền, Bạch Thế Niên và Trần A Bố ngồi cùng một chỗ trao đổi dựng một vòng phòng thủ mới. Trao đổi hết cả buổi sáng, liền giữ hai người lại dùng cơm trưa.

Thích Tuyền ra vẻ không đến ý nói: “Thế Niên, ngươi đón dâu rồi hả?”

Trần A Bố nghe như thế, thì cảnh giác nhìn về phía Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên dường như không thấy ánh mắt cảnh giác của Trần A Bố, mặt không biểu tình nói: “Đúng vậy, năm trước đã thành thân?”

Thích Tuyền lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Sao ta lại chưa nghe qua?”

Sắc mặt của Bạch Thế Niên thoáng khó coi. Đau thương nói: “Chi tiết trong đó, ta không nói với người ngoài.” Ngày Tết năm trước hắn đã liên tiếp gửi đi ba phong thư. Cha hắn đáp trở lại là đã cho vào gia phả.

Thích Tuyền dừng lại một chút, đã có thể vào gia phả, vậy xác thực là cưới vợ. Tuy có chút quái dị, nhưng tình huống của Bạch Thế Niên có chút đặc thù. Hơn nữa trong kinh thành đối với chuyện này cũng không biết rõ ràng lắm. Thích Tuyền vòng vo nói: “Chuyện này cũng đã qua hơn nửa năm, mấy tháng nữa, cũng tròn một năm ( ở cổ đại nam tử bình thường thủ hiếu cho vợ là một năm, nhưng cũng có người thủ ba năm, đều tùy trượng phu của mình lựa chọn), ngươi ở chỗ này có nhìn trúng cô nương nhà ai hay không? Nếu có Lão phu làm mai cho ngươi”.

Trên mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ bi thương sâu sắc: “Tạ ơn Nguyên soái yêu mến. Mạt tướng đã đáp ứng với nàng, đời này trừ nàng, sẽ không lấy nữ tử khác làm vợ. Nam nhân đỉnh thiên lập địa, lời đã hứa ra…nên nói được thì làm được. Cho nên, cả đời này mạt tướng cũng không định tái giá”.

Mặt của Thích Tuyền giật giật, nhưng không tiếp tục đề tài này. Kỳ thật ông rất muốn hỏi, nữ nhân này sao có thể ích kỷ như vậy? Nhưng ở cổ đại, thiếp thì có thể tùy tiện thảo luận, nhưng vợ thì không thể nhiều lời. Càng không thể nói bậy, nhìn trình độ bảo vệ thê tử của Bạch Thế Niên, một khi nói nhiều hai câu, xảy thành ra hiểu lầm thì sẽ kết thù mất.

Trần A Bố nghe xong lời Bạch Thế Niên nói… tâm phòng bị cũng buông lỏng xuống. Đã nói không lấy vợ, mà Lệ Nương lại không thể làm thiếp cho Bạch Thế Niên. Hai người là không thể nào rồi.

Bạch Thế Niên thế nào cũng không nghĩ tới, không quá ba ngày, hết thảy mọi người, ngay cả binh sĩ phía dưới cũng biết Bạch Tướng quân đem thê tử kết tóc của mình khắc chết. Do đó đã phát hạ lời thề, cả đời này sẽ không lấy vợ.

A Mãnh nghe được lời đồn như vậy rất căm phẫn, nhưng Bạch Thế Niên lại cười nói để mặc bọn họ truyền đi. Hắn nhạy cảm mà thấy được, Thích Tuyền muốn mang Lệ Nương gả cho hắn. Mặc dù nói nếu hắn cưới Thích Lệ Nương, đối với việc đứng ở chỗ này an ổn gót chân cũng có lợi. Nhưng hắn không muốn dựa vào nữ nhân, mà muốn đứng vững nhờ vào quân công. Hơn nữa, hắn đối với việc Thích Tuyền bảo thủ không chịu thay đổi, rất không vừa ý. Trong tương lai hai người tất nhiên sẽ nổi lên xung đột, nên cứ bảo trì quan hệ cấp trên cấp dưới là tốt nhất.

Đối với lời đồn đãi này, Bạch Thế Niên thừa nhận vô cùng sảng khoái. Về phần chi tiết bên trong hắn sẽ không lộ ra. Nhưng nhất trí đối ngoại nói với bên ngoài. Đời này sẽ không cưới vợ nữa.

Thích Lệ Nương nhận được tin tức, tức giận đến tâm can đều đau nhức. Trải qua mấy lần tiếp xúc, Bạch Thế Niên cử chỉ hữu lễ, ôn nhuận như ngọc, tuấn tú lịch sự, tác phong nhanh nhẹn. Một thân võ nghệ thâm tàng bất lộ, tuổi trẻ mà đã là Đại tướng quân. So sánh với nam nhân ở biên quan, quả thật là không cùng đẳng cấp. Nàng càng hiểu rõ lại càng thích, nàng bỗng cảm giác được nam nhân mình luôn chờ đợi đã xuất hiện.

Cho dù nghe bên ngoài đồn đãi hắn khắc vợ, nàng cũng không quan tâm. Nàng biết rõ nàng thích hắn, hơn nữa rất khẳng định, kiếp này không phải hắn thì không lấy chồng. Lại không ngờ rằng nghe được một tin sét đánh ngang tai như vậy. Còn có gì so với cái này khiến nàng phải khuất nhục hơn.

Thích Lệ Nương cắn răng nói: “Tìm cách tra cho ta, đến tột cùng là dạng nữ nhân gì? Sao có thể ác độc như vậy, lại muốn Bạch Tướng quân không vợ cả đời.”

Đáng tiếc, Bạch Thế Niên không nói nửa chữ với bên ngoài, người ở kinh thành ngay cả việc Bạch Thế Niên cưới vợ cũng không biết. Chỉ biết là bị tân nương tử sắp xếp một nha hoàn kết hôn thay. Muốn tra nhiều hơn nữa, cũng không thể nào tra được.

Việc này qua không bao lâu, Bạch Thế Niên nhận được thư từ kinh thành đưa tới. Là hắn sai hạ nhân trong kinh thành nghe ngóng tin tức. Đến cuối năm Bạch Thế Niên được tin, nói rõ Ôn Uyển quận chúa có thể nói chuyện. Cho nên, hắn lại để cho người đi nghe ngóng giọng nói của Ôn Uyển quận chúa như thế nào.

Không nghĩ tới thư hồi âm nói có người chứng kiến, tiếng nói của Ôn Uyển quận chúa trong veo như nước suối, còn nói như chim sơn ca, lại còn như âm thanh của ngọc thượng đẳng phát ra, dù lời đồn thế nào thì một điểm duy nhất chung, đó là tiếng nói chuyện của Ôn Uyển quận chúa rất êm tai.

Giọng nói của Thanh nhi cũng thanh thúy êm tai, vô cùng dễ nghe. Bạch Thế Niên cười khổ. Nếu như Ôn Uyển quận chúa cả đời không có khả năng nói chuyện, hắn còn có thể tự nói với mình, xác thực là mình nghĩ sai rồi. Nhưng bây giờ, nửa phần nghi hoặc của hắn, lại thành một phần rồi. Nếu là thật, Ôn Uyển quận chúa sớm đã có thể nói, chỉ là một mực giả vờ câm thôi.

Nhưng vậy thì thế nào? Ôn Uyển quận chúa tôn quý giờ đã có thể nói, lại có thủ đoạn vơ vét của cải lợi hại, một nữ tử cao xa trên tầng mây như vậy, nhất định phải gả vào hoàng gia rồi.

Bạch Thế Niên thì thào nói: “Ôn Uyển quận chúa, ta tình nguyện ngươi chính là Thanh nhi. Như vậy, ít ra còn có thể sống tốt. Ôn Uyển quận chúa, ta hi vọng, ngươi thật là Thanh nhi.” Một buổi tối ở chung, đổi lấy cả đời tưởng niệm. Không biết là hạnh phúc hay bất hạnh.

Ôn Uyển đã sớm truyền lời ra ngoài, yến hội đầy tháng của cháu gái thứ hai, nàng sẽ trở lại thăm. Kỳ thật Ôn Uyển chỉ muốn ra ngoài cung một chút.

Hoàng đế vốn không muốn để cho Ôn Uyển đi về. Nhưng Ôn Uyển nói, lời đã truyền đi, cũng không thể nói lời không giữ lời a! Còn nữa, buổi sáng đi, buổi chiều trở về, sẽ không ở lại qua đêm.

Hoàng đế có chút mất hứng, bảo Ôn Uyển dùng trưa xong rồi mới đi. Nhất định phải tại thời điểm quy định mà trở về. Ôn Uyển vốn có ý định mượn lần xuất cung này nhìn nhà mới của mình. Xem ra là không được rồi. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây hoàng đế quản nàng thực nghiêm, nhất định vừa gọi là phải có mặt, như thể chỉ chớp mắt không thấy thì nàng đã bay đi vậy. Khiến cho Ôn Uyển trong lòng có chút bực bội.

Lần này cũng giống lần trước, xe ngựa gây nên tiếng động lớn, rất náo nhiệt.

Ôn Uyển mặc một thân áo choàng ngắn sắc xuân đỏ tươi, bên dưới là quần nguyệt hoa, đồ trang sức là Hằng Vương đưa tới cùng vài món Hoàng đế ban cho. Nhưng so ra, còn mộc mạc giản dị hơn cả lần trước.

Ôn Uyển gặp Chân Chân. Chân Chân ra tháng, tuy được dưỡng rất tốt, nhưng nhiều lần sinh con như vậy, đối với thân thể rất bất lợi. Ôn Uyển nói vài câu, khuyên nàng lần sau tốt nhất cách một hai năm hãy sinh. Hiện tại cũng chưa tới hai mươi nên không có gì phải sợ.

Hai người đang nói thì Tô phu nhân ôm hài tử tới. Ôn Uyển cũng không quan tâm nhiều lễ tiết rườm rà, nhìn cháu gái mũm mĩm nõn nà, trắng trắng mập mập. Tiểu cô nương vậy mà như nhận biết người, được Ôn Uyển ôm trên tay liền há miệng cười lên, đặc biệt đáng yêu.

Ôn Uyển nhìn thấy vậy càng thêm ưa thích. Tiểu cô nương được ôm trên tay lộ ra thần sắc vui mừng đối với Ôn Uyển, dường như cùng Ôn Uyển rất hợp ý.

Ôn Uyển tiếp nhận khóa Kê huyết ngọc bình an trong tay Hạ Ảnh, cẩn thận đeo lên cổ tiểu cô nương. Ôn Uyển nắm nắm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé, bé không chỉ không khóc, còn lộ ra bộ dáng vui tươi hớn hở. Ôn Uyển buông ra thì bé sẽ khóc, dường như Ôn Uyển mới là mẹ ruột của bé. Ôn Uyển cười đến không ngậm miệng được, xem ra cái nha đầu này thực hợp ý với nàng, ôm cũng không thể buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status