Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 47: Xung Đột (Thượng)



Edit: Nhiên Nhiên Ôn Uyển dĩ nhiên biết trong lời nói của Như Vũ mang đầy chờ mong. Đối với cử chỉ của Như Vũ, Ôn Uyển cũng không chán ghét. Như Vũ muốn đứng vững trong vương phủ, chỉ có thể sinh nhi tử mới có thể xem là chân chính đứng vững. Trước lúc đó nàng ấy đều nơm nớp lo sợ, hơn nữa trong vương phủ nhân khẩu cực kì phức tạp. Trắc phi, tiểu thúc, tiểu cô, thêm vào những người nha hoàn bà tử, cũng đều không phải là kẻ tầm thường. Nàng có thể thuận buồm xuôi gió ở trong vương phủ, nguyên nhân là bởi vì cậu Trịnh vương. Nhưng Như Vũ thì lại không như vậy. Muốn ở trong vương phủ có chỗ đứng không bị khinh bỉ, không phải là chuyện dễ dàng. Ôn Uyển cảm thấy nếu như Như Vũ có thể mượn thế của nàng, giúp đỡ Như Vũ một, hai, cũng có thể. Bản thân nàng lúc trước cũng mượn thế cậu Vương gia giống như vậy, chỉ cần không có lòng hại người, Ôn Uyển sẽ không phản cảm. Coi như là không biết.

Thế nhưng, muốn nàng thường xuyên đến vương phủ làm khách. Cùng nàng ấy duy trì quan hệ thân mật, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi. Trong lúc vô hình hai người phảng phất như kết minh thì tuyệt đối không có khái niệm như vậy. Ôn Uyển không dự định bị cuốn vào tranh đấu trong vương phủ.

Nghĩ tới đây, Ôn Uyển cười “Thế tử phu nhân, quận chúa nói nàng đúng là rất bận rộn. Thường ngày phải vừa phải tiến cung, trong nhà còn có một đống chuyện phải xử lý. Lại vội vàng đặt mua sính lễ, thực sự là không có thời gian. Chờ hết bận, có thời gian nhiều hơn. Nếu như ngài rảnh, có thể đến phủ quận chúa một chút. Đến lúc đó,mọi người tụ họp lại cũng tốt. Hơn nữa trong phủ quận chúa dù có ồn ào thì cũng không cần kiêng kỵ gì cả. Ở đây, nhiều quy củ, người cũng nhiều, chơi không có vui.”

Như Vũ là người thông minh, biết Ôn Uyển nói như vậy, đã là cho nàng một đường lui. Cười nói “Tốt, đây chính là muội nói. Đến lúc đó muội cũng đừng thất ước a.”

Hai người khách khí hai câu, Như Vũ cười nói “Ôn Uyển, đồ trang sức này của muội thật xinh đẹp. Lần đầu tiên ta thấy muội ăn mặc như vậy, lúc nhìn thấy, còn doạ ta giật mình đây!”

Ôn Uyển nhìn một thân trang sức của mình “Những thứ này, đều là Vương phi đưa cho quận chúa chúng ta. Thế tử phi người cũng biết, quận chúa ngày thường không thích mang đồ trang sức lắm. Nhưng quận chúa lại vô cùng yêu thích bộ đồ trang sức này. Thêm vào là sinh nhật Vương phi, cho nên mới đeo đồ trang sức này.”

Như Vũ nghe xong trong lòng đã có đo điếm, mẫu phi vẫn muốn cùng Ôn Uyển giao hảo. Ôn Uyển chịu ở trong sinh nhật của mẫu phi cố ý đeo lên, có thể thấy được nàng đã nhận phần ân tình này. Liền cười nói “Mẫu phi tặng tự nhiên là cực kỳ quý giá. Nhưng mà ta nghe nói. Hoàng thượng ban thưởng thật nhiều đồ trang sức hiếm có đẹp đẽ uội. Đến lúc đó, cần phải đem mình mặc trang phục thật xinh đẹp. Đừng tiếp tục mặc một thân đơn giản nữa. Muội hiện tại cũng đã thủ hiếu xong, sau này cần phải mặc quần áo xinh đẹp một chút!”

Hai người vừa nói, liền đến hậu hoa viên. Ôn Uyển vừa đến sau hoa viên, đã thấy một đám cô nương trang điểm lộng lẫy đang thả diều trong vườn. Trong vườn hoa truyền đến tiếng cười liên tục, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn mấy con diều thấy có hồ điệp, có chim én, còn có rết, cá chép, em bé, dơi, đủ loại hình dạng màu sắc. Hình dạng không giống nhau, màu sắc cũng không giống nhau, mỗi một cái đều làm rất phong cách, vô cùng đẹp đẽ.

Đối với việc Ôn Uyển tới, tất cả mọi người cũng không nhiệt tình gì. Đặc biệt là Tư Thông, cùng Ôn Uyển lên tiếng chào hỏi xong, liền đi tới chỗ khác chơi.Hân Dĩnh huyện chủ thì oán hận nhìn về phía Ôn Uyển. Rồi quay đầu rất nhanh đi theo cô nương bên cạnh nói chuyện.

Từ sau sự việc với Từ Trọng Nhiên, Hân Dĩnh huyện chủ bị làm ặt mày u ám. Tuy rằng nàng không biết Từ Trọng Nhiên tròn dẹp ra sao, nhưng cũng làm nàng làm mất hết mặt mũi. Cho nên đối với Ôn Uyển, nàng oán hận đến cực điểm. Nhưng nàng lại không nghĩ qua việc này là mẫu thân nàng làm ra, tự mình đi đến cửa. Còn nói ra chung quanh, kết quả, mới làm cho nữ nhi bảo bối trở thành trò cười trong kinh thành. Trở thành vật làm nền cho Ôn Uyển.

Chuyện này, chủ yếu là Công chúa Phúc Linh không nghĩ tới Từ Trọng Nhiên sẽ cự hôn. Phải biết cổ đại này chú trọng mệnh lệnh của cha mẹ. Người làm mai nói Tổ mẫu cùng phụ thân đều đáp ứng rồi , tương đương với hôn sự này đã thành. Đương nhiên là muốn nói ra ngoài. Bởi vì phải đặt mua đồ cưới. Nào biết đâu rằng Từ Trọng Nhiên lại nói lời này. Nếu như Từ Trọng Nhiên nói là cô nương người khác, thì vị cô nương này cả đời này cũng đừng mong tìm nhà chồng, hơn nữa còn có thể bị mất sớm. Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác Công chúa Phúc Linh không làm được gì Ôn Uyển. Hơn nữa, nếu như là người khác, có thể việc này sẽ không sao. Đáng tiếc là Ôn Uyển, Phúc Linh làm sao có thể để nữ nhi mình gả ột thiếu niên yêu thích Ôn Uyển để con mình bị chán ghét cả đời.

Hân Dĩnh huyện chủ không hề biết được chuyện này hoàn toàn là sai lầm của Từ Trọng Nhiên, trái lại nhận định kẻ cầm đầu chính là Ôn Uyển. Nếu như không phải Ôn Uyển, nàng cũng không cần bị oan ức lớn, bị người ta nghị luận như vậy.

Như Vũ dẫn người tới đây một lát thì một nha hoàn ở tai nàng nói thầm hai câu, nàng gật đầu, quay về phía vị cô nương đi tới nói rằng “Quận chúa, đây là em họ ta: Như Tuyết, so với muội lớn hơn hai tuổi. Như Tuyết, muội lớn hơn quận chúa hai tuổi, ở lại đây chiếu cố náng một lát nhé. Ôn Uyển, bên kia còn có việc, ta đi trước.”

Ôn Uyển gật đầu, Như Vũ quay trở về chính sảnh. Ôn Uyển nhìn Như Tuyết cô nương mặc áo xuân vàng nhạt, tướng mạo xinh đẹp, hình dạng cùng Như Vũ có bốn phần tương tự. Trong lòng Ôn Uyển suy nghĩ, không nghĩ tới bọn họ là đường tỷ muội mà lớn lên lại rất giống nhau.

Như Tuyết quay về Ôn Uyển nói “Đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa.”

Ôn Uyển lắc đầu, ý tứ là chính mình đi chơi đi. Mình ở một bên nhìn là được rồi. Chơi diều, Ôn Uyển thật ra chưa từng chơi. Như Tuyết thấy nàng kiên trì, cũng không miễn cưỡng nữa. Bên kia Tư Thông lại đang gọi nàng, nàng khó xử nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển cười bảo nàng hãy đi qua.

Hân Dĩnh nhìn Ôn Uyển rất không vừa mắt “Ăn mặc hoa lệ, vẫn là một người xấu xí.”

Nàng vừa nói như thế, sắc mặt Tư Thông liền không dễ nhìn. Nói Ôn Uyển xấu xí, vậy không phải là nói phụ vương nàng cũng vậy ư. Nàng làm nữ nhi của người, sao có thể nghe người khác nghị luận cha của mình, nói cha mình xấu xí mà thờ ơ, vậy là bất hiếu.

Tư Thông biết Hân Dĩnh tại sao oán giận Ôn Uyển như vậy, nàng cũng không thích Ôn Uyển. Thậm chí chỉ là một người câm còn có thể làm những người kia khen ngợi thì cảm thấy Ôn Uyển thủ đoạn quá cao siêu. Nhưng đây là vương phủ, không thể để Ôn Uyển ở trong vương phủ bị bắt nạt, bằng không, nàng cũng không được tốt: “Hân Dĩnh tỷ tỷ, việc này không liên quan đến Ôn Uyển muội muội. Đều là Từ Trọng Nhiên sai, muốn trách thì nên trách Từ Trọng Nhiên. Hắn nói như vậy là cố ý gây xích mích quan hệ tỷ muội chúng ta. Không thể trách lên người Ôn Uyển muội muội. Tỷ đừng trúng kế Từ Trọng Nhiên, để tỷ muội chúng ta sinh ra hiềm khích. Người thiển cận như vậy, không đáng để Hân Dĩnh tỷ tỷ tức giận.” Nói thiển cận, bởi vì chê bai huyện chủ, cho nên quay sang quận chúa. Sau này muốn cưới cô nương trong sạch, thật sự khó khăn. Người này nhân duyên tự nhiên là không tốt.

Tư Thông nói quá nhanh, thêm vào Tư Thông lớn lên ở Nghi Châu, nói chuyện có chứa khẩu âm nơi đó. Ôn Uyển đem thiển cận, nghe thành ánh mắt.

Ôn Uyển lập tức không nói gì, cái gì mà Từ Trọng Nhiên không có ánh mắt. Từ Trọng Nhiên yêu thích mình liền nói không có ánh mắt. Đây chẳng phải là nói nàng rất kém cỏi sao? Thật là vì lấy lòng địch nhân, hạ thấp đồng minh của mình. Không biết phân biệt được cái gì là chủ yếu và thứ yếu sao?

Ôn Uyển thở dài một tiếng. Mấy người nhi tử đều giáo dục rất tốt. Còn nữ nhi một người so với một người càng kém hơn. Có cơ hội nàng nhất định sẽ nói với cậu tư tưởng trọng nam khinh nữ như vậy sẽ không tốt. Nghĩ tới đây Ôn Uyển có chút ngượng ngùng. Dường như Trịnh vương đối với nàng luôn là nói cái gì thì nghe cái đấy. Xưa nay không yêu cầu nàng cái này không cho cái kia không thể. Phỏng chừng bộ dáng này của Tư Thông là bị làm hư như vậy.

Mà Hân Dĩnh nghe xong lời này của Tư Thông, biểu hiện hòa hoãn hơn rất nhiều. Không còn dáng vẻ tức giận ban đầu. Trái lại cùng Tư Thông giống như tỷ muội tình thâm.

Ôn Uyển cũng không theo bọn họ. Nhìn vào giữa sân, không thấy có người nào nàng quen biết. Trong lòng Ôn Uyển rất là buồn bực, làm sao người có quan hệ tốt với nàng, đều không có tới đây! Bằng không, cũng có đồng bọn bên người hoặc là cùng nhau chơi đùa cũng tốt.

“Quận chúa, huyện chủ, đây là một ít điểm tâm nhỏ chúng ta làm ở nhà, kính xin mọi người nếm thử, xem một chút tay nghề của chúng ta như thế nào. Nếu như không được, thì trở về sẽ thử lại.” Như tuyết cười duyên đi tới chuyển hướng đề tài.

Lời này nói ra đã thay nàng giải vây. .

Những thiếu nữ khác cũng dồn dập đứng dậy, cho người đưa bánh ngọt lên.

Ôn Uyển lúc này mới biết, tới nơi này còn có thể khoe khoang tài nấu nướng a! Các tiểu thư nha hoàn đưa ra đủ loại bánh ngọt: có nhũ cao, như ý tô, kính diện cao, hoa mai cao, bánh tổ ong, bách quả mật, mỡ cao, phấn cao, hỏa chích cao,bánh ngọt ba lớp nhân rượu, bạc hà cao, bánh đậu xanh. . . , một bàn bánh ngọt bưng lên, rất nhanh tràn đầy một bàn đầy điểm tâm, không khí cũng tràn ngập hương thơm.

” Bánh ngọt của ngươi đâu?” Hân Dĩnh nhìn nha hoàn bên người Ôn Uyển, hai tay trống trơn thì cười hỏi. Cái cô nương khác cũng đều nhìn phía Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, có chút dở khóc dở cười. Dựa vào thân phận của nàng, sau này chẳng lẽ còn phải xuống bếp làm việc làm bánh ngọt cho trượng phu cùng hài tử ăn sao? Vậy tôi tớ nhiều như vậy đều là nuôi không sao? Nên cười biểu thị “Quận chúa nói, nàng không hiểu được những thứ này làm như thế nào. Nàng cũng không thích ăn bánh ngọt lắm. Càng không thích ăn đồ ngọt. Muốn ăn thì đầu bếp nữ làm.”

Hân Dĩnh nhìn Ôn Uyển tò mò hỏi “Ôn Uyển muội muội, vậy trong ngày thường ngươi làm cái gì?” Vẻ mặt ngây thơ, lại khiến Ôn Uyển nhìn thấy được muốn buồn nôn.

Tư Thông ở một bên thấy vậy, người lại không động. Như Tuyết ở bên cạnh muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Tư Thông nhìn lướt qua. Như Tuyết không muốn gây phiền toái cho biểu tỷ nên không dám động. Tư Thông mặc dù không muốn cùng Ôn Uyển trở mặt, nhưng nhìn bộ dáng Ôn Uyển không coi ai ra gì, trong lòng vẫn có tức giận. Cho nên, quyết định thờ ơ lạnh nhạt. Ngược lại việc này sai cũng không tới trên người nàng.

Ôn Uyển liếc mắt nhìn “Quận chúa nói, trong ngày thường ngoại trừ tiến cung theo hoàng thượng. Bên ngoài cùng lão sư làm thơ vẽ tranh, chơi cờ, thêu chút ít đồ. Không biết Hân Dĩnh huyện chủ vì sao lại đối với việc của quận chúa lại cảm thấy hứng thú như vậy.”

Hân Dĩnh ngậm miệng. Từ chuyện lần trước, nàng đã bị mẫu thân nàng khiển trách một trận. Biết ở trước mặt Ôn Uyển không chiếm được chỗ tốt liền lập tức thay đổi chiều gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status