Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 70: Kinh Hồng Nhất Vũ *


*điệu nhảy làm mọi người sửng sốt, kinh ngạc.

Trong Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu nghe được tin tức biết Hoàng Thượng mời Mộc thần y tiến cung, không bao lâu sau lại tuyên Ôn Uyển vào cung.

Người tới bẩm báo với Hoàng hậu “Nương nương, nô tài quả thực nghe được trong Điện Dưỡng Hòa có tiếng cười truyền ra”.

Sắc mặt Hoàng hậu có chút trắng bệch, xem ra đúng là Hoàng Thượng đã hết bệnh, nếu không tại sao ở trước mặt thần y lại cười rạng rỡ đến như vậy, nghĩ đến Ôn Uyển đột nhiên suy yếu, Hoàng hậu lầm bầm nói “Ôn Uyển, chẳng nhẽ ngươi đúng là yêu nghiệt?”

Tâm phúc Bội mama đứng bên cạnh vội vàng ngắt lời của Hoàng hậu “Nương nương, vạn phần người không thể hồ đồ. Hiện tại trong dân gian đều nói Quận Chúa Ôn Uyển là Bồ Tát hạ phàm, tích đức làm việc thiện. Lời này vạn nhất bị người có tâm tư nghe được, truyền đến tai Hoàng Thượng. Nương nương, vậy thì hỏng việc rồi”.

Hoàng Hậu trầm mặc. Nhớ đến khẩu hiệu khi giương cờ tạo phản của Triệu Vương, khụ, cho dù là yêu nghiệt cũng diệt trừ không được. Từ nay về sau chỉ có thể làm như dâng lễ lên Bồ Tát thôi, thuận theo thôi, dù sao cũng không đụng vào được.

Lúc Hoàng hậu đang buồn bực, thì Tư Thông đang ôm Thục phi khóc chết đi sống lại “Mẫu phi, tại sao, tại sao phụ hoàng lại đối xử với con như vậy. Con mới là con gái của phụ hoàng sinh ra. Tại sao trong lòng phụ hoàng con không sánh bằng nó? Tại sao, Bình Ôn Uyển rốt cuộc có cái gì tốt?”. Tháng mười một hết hiếu kỳ, vốn định xây phủ công chúa cho nàng, nhưng Hoàng đế nói, muốn tiết kiệm chi tiêu. Nên đã tự mình dẫn đầu làm, đem tám mươi mốt món ăn sửa thành tám món ăn. Chi phí trong ngày giảm một nửa.

Trong Hoàng cung tự nhiên cũng đi theo ngọn gió đầu này, Hoàng đế tự mình dẫn đầu, phi tử hậu cung không thể không làm theo. Tất cả các chi phí đều giảm phân nửa. Vì triều đình tiết kiệm bạc, Hoàng đế bắt đầu đụng chạm vào sinh hoạt ăn mặc, người phía dưới còn dám ló đầu ăn mặc cẩm y ngọc thực, ăn chơi đàn đúm sao? Người phía dưới nối gót theo sau, tạo nên cảnh tượng đổi mới hoàn toàn.

Lần này đến hôn kì của Tư Thông đúng vào ngày hai mươi sáu tháng chạp. Dựa theo quy định là phải xây phủ công chúa. Đáng tiếc vận may của nàng không tốt, vừa lúc gặp phải phong trào tiết kiệm này. Hoàng đế trực tiếp thu hồi một Hầu phủ sửa lại thành phủ công chúa. Phân phó nội vụ phủ tu sửa, một lần nữa bày đồ cưới trong phòng tân hôn. Về phần đồ cưới xuất giá, thì không cho quá mức xa hoa. Chỉ cho phép dựa theo quy củ.

Nhiều chỗ bị hạn chế như vậy, hôn lễ này của Tư Thông nhất định sẽ giản dị, trong lòng nàng ủy khuất nhưng không làm gì được, nhìn thấy mẫu phi đến gặp mình, thì nước mắt ủy khuất không ngăn được rơi xuống.

Tư Thông khóc đến thương tâm nói “Phủ công chúa của con sao lại là phủ rách nát, cũ kỹ này. Nàng ta lại ở trong phủ đệ bậc nhất thiên hạ. Mẫu phi, nhi thần thật không cam lòng”.

Thục phi cũng rất bất đắc dĩ, cho dù bà không cam lòng, cũng không dám nói gì. Người nào lại không biết, hôm nay danh tiếng, uy vọng lớn nhất Đại tề là Ôn Uyển. Nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ không phải Hoàng hậu, mà là Ôn Uyển. Hoàng đế có thứ gì tốt, người nghĩ đến đầu tiên chính là Ôn Uyển.

Thục phi biết, người đối đầu với Ôn Uyển, không người nào có cuộc sống tốt cả “Nữ nhi, Ôn Uyển trong mắt của phụ hoàng con chính là tâm can bảo bối, đụng vào không được. Sau này con thấy nàng, phải khách khí một chút với nàng. Không nên chọc phụ hoàng con tức giận. Nếu không mẫu phi cũng không bảo vệ được cho con. Xuất giá thì phải theo chồng. Tốt nhất phải sống tốt với phò mã”. Trong lòng Thục phi cũng có nỗi khổ. Từ sau ngày làm phản, Hoàng thượng liền đem nàng nhốt vào lãnh cung. Lần này, nếu không phải Hoàng hậu khai ân, cho bà đến gặp Tư Thông một lần, nên mới đi ra được khỏi lãnh cung. Thục phi biết, nếu không phải bà sinh ra nhị hoàng tử, còn không biết sẽ bị người ta giày xéo như thế nào nữa. Bà biết là do ban đầu bà không kính trọng Ôn Uyển. Bà muốn oán hận, nhưng bà biết oán hận cũng vô dụng. Ôn Uyển ở thời khắc nguy nan nhất đã cứu Hoàng Thượng một mạng, chỉ cần Hoàng Thượng còn sống, thì sẽ không có người động được vào nó, cũng không có người có thể vượt qua Ôn Uyển. Trừ nhẫn nại ra, cái gì bà cũng không làm được.

Tư Thông mặc dù oán giận nhưng cũng không phải là người hồ đồ, nàng biết rằng trong chốc lát cũng không thể làm gì gây bất lợi cho Ôn Uyển được. Nhưng mà quân tử mười năm báo thù chưa muộn.

Sổ sách ghi chép của phủ Quốc công cũng coi như tính xong.

Quốc công gia nhìn hai đệ đệ nói “Hai đệ xem như vậy được không, hai đệ mỗi người bỏ ra hai ngàn lượng bạc, ta bỏ ra ba ngàn sáu trăm bốn mươi hai lượng. Sẽ lấy ra một vạn lượng đem trả cho Ôn Uyển, chúng ta không thể để Ôn Uyển bỏ tiền ra, nếu việc này truyền ra ngoài, sau này chúng ta biết làm người thế nào. Nhi tử vẫn ở đây, thì đâu có đạo lý trông mong vào cháu gái bỏ tiền ra làm tang lễ. Không kể truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười, dù ta trăm năm sau xuống hoàng tuyền cũng không có mặt mũi đi gặp lão nhân gia a”.

“Được”. Tứ lão gia đương nhiên đồng ý

Ngũ lão gia cũng đồng ý, về nhà chuẩn bị tiền.

Quốc công phủ hôm nay quả thật đã nghèo, trừ chút ít đất đai để thờ cúng tổ tiên ra, những điền sản khác phần lớn đã bị Hoàng đế thu hồi.

Quốc công phu nhân kỳ thực có chút buồn bực “Lão gia, người nói xem, nếu chúng ta có thể theo Ôn Uyển làm ăn chút ít thì tốt. Nghe nói gần đây Ôn Uyển lại đang kinh doanh buôn bán một thứ mới”.

Quốc công gia lắc đầu “Cho dù muốn góp cổ phần, chúng ta cũng không đủ tư cách, các định mức mà Ôn Uyển đề ra, toàn bộ là dành cho tôn thất”.

Quốc công phu nhân nghĩ tới lúc trước Ôn Uyển nói giúp đỡ cho dòng họ, hai người thở dài một phen. Hôm nay Ôn Uyển đã coi mình là người của Hoàng tộc, nguyện ý phân ra một chén canh cho bọn họ. Nhưng người của Bình gia thì nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Trong ngõ Bát Tỉnh, phòng Bình Hướng Hi phải đưa chi phí mai táng, một chút bạc vụn đưa ra cũng không có, toàn bộ chi phí do Thượng Đường lấy ra. Đối với lần này, Thượng Đường cũng không nói gì, cùng nhau bỏ tiền ra.

Tứ phòng ngược lại có tiền, những năm này ở bên ngoài làm quan, của cải toàn gia bao nhiêu không ai biết được. Xế chiều hôm đó họ liền đem tiền đưa tới. Nhưng thời gian Ngũ phòng đưa tiền đến cũng ngay sau đó.

Quốc công gia góp đủ tiền, chuẩn bị sai người đem bạc đưa qua cho Ôn Uyển.

Quốc công phu nhân biết tính toán của Quốc công gia, lập tức ngăn lại nói “Người già nên hồ đồ rồi. Tiền này lão gia đem sang đó có gì tốt. Để cho Thượng Vệ đem đi”.

“Lời này có ý gì?”. Quốc công gia thấy kỳ quái hỏi.

“Qua chuyện lần này, con đường làm quan của Thượng Vệ không thể được rồi. Quan trọng là tính toán làm cái gì. Trên danh nghĩa Ôn Uyển có nhiều cửa hàng như vậy, còn là nơi nổi danh kiếm được nhiều tiền. Thiếp nghe nói, ở trong đó một quản sự chưởng quỹ, một tháng không chỉ được mười mấy lạng bạc, mà cuối năm còn được chia tiền hoa hồng nữa. Thu nhập một năm cũng đến gần ngàn lượng bạc. Nếu để cho Thượng Vệ làm việc cho Ôn Uyển mà xử lý quang minh chính đại ở bất cứ một chỗ làm ăn nào, thì cuộc sống của nó cũng khá giả. Tất cả gia sản nhà chúng ta rút ra, hôm nay cũng không còn thừa bao nhiêu. Có Thượng Vệ kiếm tiền trợ cấp cũng tốt. Quan trọng nhất là Thượng Vệ không cần phải nhốt mình buồn bực ở trong phòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, luôn luôn buồn bực lâu ngày cũng sinh bệnh mất”. Đại phu nhân đau lòng tiểu nhi tử của mình. Quan trọng tính toán cho nhi tử một chút. Lần này là một cơ hội tốt.

“Nhưng mà Ôn Uyển sẽ đồng ý sao?”. Quốc công gia có chút chần chờ.

Trong lòng Đại phu nhân cũng không rõ, tuy nhiên đó là một cơ hội. Nếu không thì đứa con thứ hai cứ như vậy bị phế đi.

“Có đồng ý hay không, thiếp không biết. Lão gia không cho nó gặp Ôn Uyển, ngay cả mặt mũi cũng không thấy.Lại càng không nói đến cơ hội này. Hơn nữa ban đầu khi Ôn Uyển ở Bình gia, Thượng Vệ đối xử với Ôn Uyển không tệ. Thường xuyên mua một chút đồ chơi, đồ ăn ngon cho nàng. Ôn Uyển là một người trọng tình nghĩa, gặp tiểu nhi tử rồi, hẳn là sẽ cho hắn một cơ hội.”.

Cuối tháng chín, thời tiết không còn nóng bức nữa. Thân thể Ôn Uyển so với trước cũng tốt hơn nhiều. Ngày hôm đó Hoàng đế gọi Ôn Uyển vào cung còn mình lại đang xử lý chính vụ.

Ôn Uyển cảm thấy buồn bực nên đi Ngự hoa viên. Nhìn hoa trong vườn khoe màu đua sắc, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái hơn. Nghe thấy có giọng nói của mỹ nhân truyền đến. Ôn Uyển không thích tiếp xúc cùng với các nữ nhân ở hậu cung. Vì vậy nhìn thấy một cánh cửa liền quẹo đi vào. Đi một lúc mới biết chỗ này nàng chưa đi qua bao giờ. Bên cạnh có Hạ Dao và Hạ Ảnh nên không phải lo lắng có chuyện gì sẽ xảy ra (lại nói, còn có Ảnh đại nhân trong bóng tối nữa).

Đi một lúc, vượt qua một cổng vòm bằng đá, tiến vào bên trong thì chỉ thấy trên núi giả cũng có cây cối, xanh um, tươi tốt, bên cạnh có một cái hồ, trong hồ đều là hoa sen, trắng, hồng phấn, còn có loại sen màu hồng đậm chỉ kém màu đỏ thẫm một chút thôi, ở giữa là nhụy sen màu vàng nhạt.

Hiện tại chính là mùa sen nở. Khi một cơn gió thổi qua, những đóa sen phấn hồng ở trong gió thổi lướt qua, đung đưa nhiều vẻ, hương thơm cũng theo gió tản ra bên ngoài.

“A, nơi này thật đẹp, ta còn chưa đến bao giờ. Hạ Ảnh, gà ăn mày, dùng lá sen bọc lấy là ăn ngon nhất. Nán lại một chút chúng ta sẽ dùng lá sen làm gà ăn mày ăn”. Ôn Uyển vươn tay hái một bông hoa sen đưa lên mũi ngửi, một mùi hương liền truyền vào trong mũi. Ôn Uyển liền ngắt một cánh hoa cho vào miệng ăn.

Hạ Dao ở bên cạnh cười ha hả “Quận chúa, người không phải là thường xuyên nói mình không phải hoa si sao? Người nhìn mình đang ăn hoa, có phải coi là một loại hoa si hay không?”.

Ôn Uyển ném một cánh hoa sang bên này “Hạ Dao, gan lớn rồi, ngay cả ta cũng muốn trêu ghẹo. Khụ, thật ra thì vẫn còn thiếu chút, nếu như có rượu thì tốt”.

Hạ Dao từ tay áo lấy ra một cái hồ lô, đựng được hơn một chén rượu nho “Nô tỳ đã hỏi thái y, thái y nói uống một chén cũng không ảnh hưởng nhiều lắm”.

Ôn Uyển vươn tay cầm lấy tiểu hồ lô, cười ha hả không ngừng “Hạ Dao, ngươi là người tốt nhất, hiểu ta nhất. Ta nhớ, chúng ta chưa có ủ rượu hoa sen, trở về sẽ bảo Cửu nương nghiên cứu, cũng phải đem rượu hoa sen cất ra. Càng nhiều loại càng tốt”. Nói xong thì nhấp hai ngụm nhỏ.

Ôn Uyển uống rượu, hứng thú đột nhiên tăng lên, tâm tình đặc biệt tốt, trong miệng không khỏi ngâm nga một ca khúc hiện đại. A à, ngồi đó ngân nga, Hạ Dao nghe cũng không hiểu nàng đang ngân nga cái gì. Có điều cuộc sống của Quận Chúa bây giờ trôi qua khá thảnh thơi.

Hoàng đế nghe được Ôn Uyển đến Ngự hoa viên, cũng đi đến Ngự hoa viên, để tự mình hóng mát một chút. Ôn Uyển nói, phải đến những nơi có nhiều cây cối hoa cỏ, hít thở không khí trong lành, đối với thân thể sẽ rất tốt.

Ở trong Ngự hoa viên, khó tránh khỏi gặp các phi tử ra ngoài đi dạo. Nhìn thấy Hoàng đế ánh mắt họ như kẻ trộm nhìn thấy bảo vật. Nhưng mà lúc này trong lòng Hoàng đế đang có việc, đối với những phi tử ném mị nhãn qua không có hứng thú, chỉ muốn tìm xem Ôn Uyển đi đâu. Đoàn người đều nói là không gặp Ôn Uyển, trong lòng Hoàng đế có chút buồn bực, nha đầu này chạy đến chỗ nào rồi.

Hỏi qua vài người mình gặp, nhưng đều nói không thấy Ôn Uyển. Trong lòng Hoàng Đế lấy làm kỳ quái nên cho người đi tìm. Hắn không lo lắng Ôn Uyển xảy ra chuyện gì. Bên cạnh Ôn Uyển có hai đại cao thủ, còn có ám vệ. Lại ở trong Hoàng cung, có thể xảy ra chuyện gì được.

Nhưng hành động của Hoàng đế, cuối cùng đã kinh động nhiều người, không nói đến mấy vị phi tần đặc biệt theo đuôi. Ngay cả Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đến gặp Hoàng đế cũng biết được tin tức, liền đi hỗ trợ tìm người. Càng ngày càng nhiều người tụ tập ở Ngự hoa viên.

Sau đó rất nhanh có một cung nữ nói, thấy Quận Chúa đi theo hướng đến hồ nước. Bởi vì vị trí ở đó tương đối hẻo lánh, cho nên khó thấy. Vừa rồi cung nữ này đi nhà xí, tiếp theo lại đến giờ dùng cơm trưa, nên không biết xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hoàng đế bảo các phi tử đi về tẩm cung. Nhưng hai vị hoàng tử thì không đi, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể giúp một tay. Tào Tụng cùng Từ Trọng Nhiên đi cùng cũng theo đuôi phía sau. Lúc bọn họ đến gần liền nghe thấy có tiếng hát, âm thanh kia rõ ràng là Ôn Uyển.

Hoàng đế nở nụ cười, nha đầu này cũng có lúc rảnh rỗi như vậy. Mọi người theo phương hướng tiếng hát đi đến. Sau đó ánh mắt đều sững sờ.

Mọi người chỉ thấy xung quanh núi đá cây cối xanh tốt, trong hồ đầy hoa sen nở, một cô gái đang ngồi đó. Chỉ thấy da nàng trắng như tuyết, một đôi mắt sáng như sao trên trời đang ngắm bông hoa sen trên tay, nụ cười trong trẻo. Đang ung dung tự tại ngồi bên hồ, bạch y phản chiếu trong nước, cánh hoa từ tay nàng rơi xuống từng cánh từng cánh gieo mình trên mặt nước, làm gợn lên từng gợn sóng lăn tăn. Xa xa nhìn lại, dáng vẻ thanh lịch tao nhã, thánh thiện không gì sánh được.

Hạ Ảnh vốn muốn nhắc nhở Ôn Uyển, còn Hạ Dao lại cúi đầu cười, thật lâu rồi không thấy Quận Chúa hành động theo cảm tính như vậy. Sau khi quay lại nhìn thấy mấy vị này, Hạ Dao định hành lễ.

Hoàng Đế đã khoát tay áo, để cho mấy người kia đi xuống. Nhưng hành động của mấy người họ đều chậm chạp. Tiếp theo Ôn Uyển lại nói một câu làm cho bọn họ không thể dịch bước.

Ôn Uyển bỗng nhiên nhớ đến chuyện lần trước, đột nhiên nói “Hạ Dao, Hạ Ảnh, Ông ngoại Hoàng đế nói ta nhảy khá tốt đấy! Ngươi nói xem, bây giờ ta nhảy, ông ngoại Hoàng đế có thấy không?”

Hạ Dao khẽ cười, Quận Chúa nhảy quả thật là lộn xộn, Tiên đế nói nhảy khá tốt, chính là nhìn mặt mũi của Quận Chúa rồi. Nhảy kém như vậy mà cũng nói là hay, thì bảo những bậc thầy nhảy múa trong thiên hạ nhìn thấy làm sao mà chịu nổi.

Bởi vì giữ đạo hiếu với Lão Quốc công, nên hôm nay Ôn Uyển mặc một bộ y phục, trên là áo trắng, dưới mặc váy tương xứng cùng màu, áo khoác dài cũng màu trắng, y phục lại thêu hoa sen, bên hông thắt một túi gấm đính ngọc trai, búi tóc đơn giản hình tròn, hai bên tai buông một lọn tóc đen, một đầu tóc đen phía sau cũng buông xuống, chỉ có trên đỉnh đầu là búi lên một búi tóc tròn như trăng rằm, trông rất đặc biệt. Trên búi tóc lúc này cài một đóa sen rực rỡ đang nở.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao, thấy Hạ Dao không đáp lời liền ở bên cạnh ao nhẹ nhàng nhảy múa. Dĩ nhiên Ôn Uyển chỉ là muốn cho vui, bước chân nhảy múa rất loạn, đời trước nàng có học qua khiêu vũ, sau đó lại học lung tung mấy ngày thiên hồ tuyền vũ. Cho nên, trước mặt người ta cũng coi như nhảy múa được.

Mọi người nhìn Ôn Uyển nhẹ nhàng bay múa, dường như là dùng hoa sen trên búi tóc, và eo để nhảy múa. Bước nhảy vụn vặt, nhẹ nhàng như mây trôi, lại nhanh như gió lốc.

Càng ngày càng chìm sâu vào động tác vũ đạo của Ôn Uyển, mọi người thấy hai hàng lông mày Ôn Uyển bỗng nhiên nhăn lại, tỏ ra vô cùng buồn bã, rồi bỗng nhiên cười tươi sáng, tỏ ra vô cùng vui sướng, bỗng nhiên nghiêng người chớp mắt, ra vẻ lưỡng lự uyển chuyển thẹn thùng, các tư thế nhảy theo gió tán đi, tiếng hát như chuông ngân ẩn khuất.

Hạ Dao trợn mắt há mồm nhìn Ôn Uyển. Cái này, so với trước kia còn làm trò hề nhiều hơn .

Cuối cùng Ôn Uyển lấy một tư thế vô cùng duyên dáng kết thúc. Thấy Hạ Dao nhìn mình ngơ ngác. Ôn Uyển rất đắc ý, khó có thể làm cho Hạ Dao có vẻ mặt như vậy. Nên dương dương đắc ý nói “Hạ Dao, ngươi nhìn ngây người, ngươi phạm vào hoa si rồi. Như thế nào, ta nhảy đẹp mắt đúng không, khiến ngươi nhìn đến ngây người rồi. Xem ra ta nhảy thật không tệ a”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status