Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 73: Vô đề


Ôn Uyển vốn không thích bị người vây chung quanh xem giống như con khỉ liền nói “Để hắn cùng đi theo trở về thôi!”

Chờ sau khi xe ngựa của Ôn Uyển rời đi, người vây xem mới nhìn rõ chung quanh xe ngựa của Quận chúa cất giấu rất nhiều thị vệ, mọi người lại âm thầm chặc lưỡi hít hà.

“Tiểu hắc cẩu ra mắt chủ nhân.” Đinh Hắc đi tới nơi tráng lệ, phảng phất giống như tiên cảnh này, trong nhất thời hắn không biết làm gì, không biết đem chân để chỗ nào, lo lắng chân mình làm ô uế nơi xinh đẹp này. Lại không dám ngẩng đầu lên nhìn người ngồi ở phía trên. Mới vừa rồi ở trên đường hắn hỏi một gia đinh bên cạnh. Biết chủ nhân mới của hắn chính là người gần đây được kinh thành truyền tụng sôi sùng sục, Hưng quốc Quận chúa mà hoàng đế sủng ái nhất.

“Đinh Hắc, ngươi không nhớ rõ ta sao?” Ôn Uyển nhìn hắn vẫn có bộ dáng thật thà, thuần phác như trước. Không khỏi có chút cảm thán. Nhiều năm như vậy, nàng đã sớm không còn là Hoa Đào đáng thương trước kia, nhưng Đinh Hắc thì vẫn là Đinh Hắc.

Đinh Hắc có chút sợ “Quận, Quận chúa nô tài không nhận ra Quận chúa, Quận chúa giống như thiên tiên, sao lại là người mà bậc nô tài hèn mọn như tiểu nhân có thể quen biết? Xin Quận chúa đừng đùa giỡn với nô tài.” Giọng khẽ run run khi nói chuyện, hắn thật sự bị doạ đến thê thảm.

“Xem ra ngươi thật sự đã quên mất rồi, mười năm trước, chúng ta cùng ở trong một cái sân nhỏ chỗ của Tống ma ma. Ngươi thường xuyên giúp một cô bé câm là Hoa Đào, chuyên phải làm việc nặng. Ta chính là. . .” Ôn Uyển không chút kiêng kỵ gì mà nói thẳng ra ngoài.

Đinh Hắc vừa nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhưng hiện tại Ôn Uyển, cao quý, đoan trang, ung dung hoa quý, còn thêm khí thế cao cao tại thượng. Nơi nào còn nhìn ra được bộ dáng cô bé câm nhỏ tí tẹo đáng thương trong tiểu viện lúc trước. Đinh Hắc lắc đầu không tin: “Không đâu, không đâu.”

Sắc mặt Ôn Uyển ôn hòa, cười nói “Trước kia ngươi đã trợ giúp ta, hôm nay để cho ta gặp lại ngươi thì cũng là ý trời, đại khái muốn ta báo đáp lại sự giúp đỡ của ngươi đối với ta. Nói xem ngươi có nguyện vọng gì, ta đều có thể thỏa mãn cho ngươi.”

Đinh Hắc nghe xong, lập tức ngẩng đầu, nhìn Ôn Uyển với vẻ không tin “Thật cái gì cũng có thể sao?” Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi. Nhưng sâu trong mắt vẫn có khát khao.

Ôn Uyển gật đầu khẳng định.

“Nguyện vọng lớn nhất của ta có ruộng đất, có nhà cửa. Cố gắng kiếm tiền, cưới vợ. Quận chúa. . . ” Đinh Hắc nói xong cảm giác mình vượt quá quy củ. Không dám nói thêm gì nữa.

Đối với trợ giúp trước kia của Đinh Hắc, Ôn Uyển rất cảm kích. Thân đang ở trong khốn cảnh, lại được người khác vươn tay trợ giúp. Chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi “Chuyện này có đáng là gì. Hạ Thêm một chút nữa đem văn tự bán mình đưa cho hắn, còn cho hắn thêm một trăm lượng bạc; về phần ruộng đất, cho hắn một trăm mẫu đất ở thôn Thập Lý, căn dặn trang đầu chiếu cố tốt cho hắn, đừng để người ta khi dễ hắn. Về phần vợ thì ngươi tự mình tìm người vừa ý nhé. Ta sẽ không nhúng tay vào.” Thật ra từ trong đáy lòng Ôn Uyển có chút hâm mộ, nàng có thể trợ giúp Đinh Hắc thực hiện nguyện vọng. Mà nguyện vọng của bản thân nàng thì không biết lúc nào mới có thể thực hiện đây?

Đinh Hắc vội cung kính nói: “Có mười lượng bạc là đủ xây một căn nhà. Có mười mẫu ruộng là có thể nuôi sống một gia đình no đủ. Không cần nhiều như vậy đâu.”

“Một trăm lượng bạc ngươi có thể xây căn nhà lớn. Còn có thể cưới được một người vợ tốt. Có một trăm mẫu đất nữa thì chỉ cần chịu khó lao động một chút, cuộc sống hẳn sẽ trôi qua tốt ( hắn đã thành tiểu địa chủ rồi. Lại ở trên đất đai của ngươi, có thể không tốt sao! ). Tốt lắm. Hạ Thêm, dẫn hắn đi xuống đi.” Ôn Uyển cười phân phó. Nguyện ý ra tay giúp là một chuyện. Nhưng giữa hai người chênh lệch quá lớn, đã không cùng tồn tại trên một đường thẳng rồi, không nên để cho hắn sợ hãi thêm nữa.

Hạ Thêm chính là quản gia trong phủ Quận chúa, chuyện ở ngoại viện, đương nhiên phải căn dặn hắn làm. Hạ Thêm nhẹ giọng hỏi “Trước kia ngươi đã giúp Quận chúa cái gì?”

Đinh Hắc nghe lời này liền hồi tưởng một chút rồi nói ” Trước kia ta chỉ giúp Hoa Đào nấu nước, rót nước, còn có thỉnh thoảng giúp nàng mang một chút đồ nặng. Trước kia Hoa Đào rất nhỏ bé, làm không nổi những việc này. Đại nhân, Quận chúa thật sự là Hoa Đào sao? Một chút cũng không giống trước kia, giống như là hai người khác nhau vậy.” Đinh Hắc đi ra ngoài rồi, mới nói chuyện với Hạ Thêm, cũng không còn sợ hãi như vừa rồi. Hắn vẫn chưa tin người ngồi ở trên thượng vị kia, lại là Hoa Đào đáng thương ngày trước.

“Chẳng lẽ Quận chúa lừa gạt ngươi sao? Xem như mạng của ngươi tốt, đụng phải Quận chúa, đi theo ta, ta lấy văn tự bán mình cho ngươi.” Hạ Thêm nhìn hán tử này, cũng có chút thích hắn. Tâm tính chất phác, thật thà. Không tham lam, không đố kị, là một người hiếm thấy. Hơn hết là không có miễn cưỡng hắn, Quận chúa thuận theo nguyện vọng của hắn nữa. Mình đương nhiên phải dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển quận chúa mà làm thỏa đáng chuyện này.

Đinh Hắc nhận được văn tự bán mình cùng với bạc, còn có khế đất của một trăm mẫu ruộng tốt, lúc này hắn mới biết thì ra mình không phải đang nằm mơ. Dùng sức bấm mình một cái, xác định mình không phải là nằm mơ thật, thì ngồi dưới đất khóc oà lên. Mình rốt cục cũng không cần trải qua cuộc sống mặc người ta đánh chửi nữa, đã có thể tự mình làm đương gia rồi. Hắn liền nhanh chóng hướng về phía mới vừa rồi gặp Ôn Uyển, mạnh mẽ dập đầu lạy ba cái, sau đó đi về thôn trang.

Một chuyện nhỏ như vậy xen giữa, lại đưa tới một trận thị phi.

Lúc này ở trong phủ quốc công, Thượng Vệ có chút không tin, lại mang theo chút chần chờ “Nương, người bảo con đi cầu Ôn Uyển, an bài cho con làm Quản sự, như vậy không phải là làm hạ nhân và nô bộc sao? Nương bảo con đi làm thứ này sao, con không đi, mấy chuyện đó đều là nghề nghiệp hạ tiện.”

“Cái gì nghề nghiệp hạ tiện, con chỉ đi giúp nàng xử lý một chút chuyện làm ăn thôi. Đâu phải bảo con đi làm hạ nhân. Sau này con muốn làm quan nữa là chuyện không thể rồi, nhưng cũng nên tìm một phần việc để làm. Ngày ngày ở trong nhà mãi làm sao được, cho dù không phải đi kiếm tiền, cũng phải ra ngoài tiếp xúc với nhiều người. Cứ ở nhà buồn bực sẽ thành bệnh, lúc đó Nương chẳng phải đau lòng chết sao?” Đại phu nhân khuyên can, trong mắt ngấn lệ. Nhìn nước mắt của quốc công phu nhân, Thượng Vệ đành khuất phục.

“Quận chúa, Tam thiếu gia ở bên ngoài cầu kiến Quận chúa. Nói là đưa bạc tới cho Quận chúa.” Hạ Ảnh bước vào bẩm báo.

Ôn Uyển gật đầu để cho hắn đi vào.

Đây là lần đầu tiên Thượng Vệ tới phủ Quận chúa. Nhìn toà nhà chạm khắc điêu lan, trông rất sống động, còn có cả sân vườn bố trí tinh sảo, trong lòng hắn âm thầm than thở. Nơi này so với phủ đệ của bọn hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

“Quận chúa, đây là một vạn lượng bạc, muội kiểm tra lại đi.” Thượng Vệ cầm ngân phiếu đưa cho Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không nhìn tới, trực tiếp cho Hạ Ảnh nhận lấy.

“Ngồi đi, nghe nói huynh ngày ngày ở nhà buồn bực. Sau này có tính toán gì không?” Ôn Uyển nhìn Thượng Vệ. Thượng Vệ xem như là người duy nhất trong số tất cả đường huynh muội đối xử tốt với mình, hơn nữa còn đem mình nhớ ở trong lòng.

“Không có tính toán gì cả. Xảy ra chuyện lần này, con đường làm quan không thể đi được rồi. Phụ thân muốn ta hỗ trợ xử lý một số việc, ta đang định đi học đây.” Thượng Vệ cúi đầu nói.

“Có hứng thú tới giúp ta hay không?” Ôn Uyển nhìn hắn đưa tiền, còn có cái bộ dáng này, đoán chừng là muốn đến nhờ cậy mình rồi. Cho người ngoài không bằng cho người thân, quả thật cũng cần một người có thân phận đến giúp mình. Nếu không, tất cả người phía dưới đều là hạ nhân có một số việc sẽ không đè ép xuống được.

“Ôn Uyển muội muội. . . . . .” Thượng Vệ nghe được thì kinh ngạc ngẩn đầu lên, bản thân hắn còn chưa mở miệng, vậy mà Ôn Uyển lại nói thẳng luôn. Điều này, làm hắn cũng không biết nói như thế nào?

“Di Viên là tửu lâu dành cho nữ nhân không thích hợp với huynh. Sản nghiệp trên danh nghĩa của ta còn có Tuý Tương Lâu, Minh Nguyệt sơn trang, ngân hàng Quảng Nguyên, Lưu Ly phường, những thứ sản nghiệp này, huynh cảm thấy cái nào thích hợp với huynh?” Ôn Uyển nhìn Thượng Vệ, nhẹ giọng hỏi.

” Ngân hàng Quảng Nguyên, ta rất ít nghe người ta nhắc đến. Ta vào trong đó sẽ tốt hơn, như vậy sẽ không làm muội khó xử.” Thượng Vệ cân nhắc một phen, cuối cùng đã lựa chọn mối làm ăn duy nhất không ở dưới danh nghĩa của Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghe xong liền cười ha hả, Thượng Vệ nhìn thấy vậy không biết mình nói sai chỗ nào. Chẳng lẽ, Ngân hàng Quảng Nguyên cũng không được?

Hạ Ảnh ở bên cạnh giải thích “Tam thiếu gia, không ngờ ngươi lại chọn cái này. Ngân hàng Quảng Nguyên là chuyện làm ăn được Quận chúa coi trọng nhất, xem ra, ngươi rất có tuệ căn?”

Thượng Vệ lấy làm kỳ quái.

“Mặc dù huynh chỉ nghĩ muốn đi Ngân hàng Quảng Nguyên là vì không muốn gây phiền toái cho ta, nhưng huynh lại chó ngáp phải ruồi. Bản ý của ta cũng muốn cho huynh đi Ngân hàng Quảng Nguyên. Hạ Ảnh nói không sai, mặc dù hiện tại Ngân hàng Quảng Nguyên tiền lời ít nhất, nhưng lại là chuyện làm ăn ta coi trọng nhất. Bây giờ nó còn ở trong giai đoạn nhỏ bé, chờ thời cơ đến, ta sẽ đem nó trải rộng ra. Đến lúc đó ta cần một người giúp ta coi chừng các quản sự, chưởng quỹ bên trong. Thân phận của huynh, sẽ làm bọn họ cố kỵ. Cho nên, trong khoảng thời gian này huynh phải học tập thật giỏi. Huynh không nên xem thường nó, nếu như làm tốt, sau này thể diện cũng không kém so với những quan viên nhị phẩm, tam phẩm của triều đình.” Ôn Uyển cười.

Sắc mặt Thượng Vệ rõ ràng không tin.

Ôn Uyển khẽ cười nói “Ta có thể nói như vậy, đương nhiên là đã nắm chắc. Chỉ cần huynh làm tốt, sẽ không tệ hơn so với việc Huynh nhập sĩ đâu. Dù sao ta cũng không thể nói rõ với Huynh lúc này được, Huynh chỉ cần biết là, nếu làm tốt, tương lai thể diện của huynh sẽ không kém.”

Thượng Vệ cực kỳ kinh ngạc, thấy khẩu khí Ôn Uyển lớn như vậy “Ngân hàng Quảng Nguyên có cái gì kỳ lạ sao?” Nhiều năm sau này, Thượng Vệ rốt cuộc cũng biết, câu nói ngậm vàng trong miệng là thế nào.

” Kỳ lạ chỗ nào, sau này huynh sẽ hiểu rõ. Ta chỉ nói nếu huynh làm tốt, thể diện sẽ không kém hơn những quan viên nhị phẩm tam phẩm kia, không phải ta nói linh tinh để dụ dỗ huynh đâu. Từ từ rồi huynh sẽ biết. Dĩ nhiên, có thể đạt tới độ cao kia hay không, còn phải xem huynh cố gắng như thế nào.” Sở dĩ Ôn Uyển nói với hắn như vậy, là hi vọng hắn có thể ở trong thời gian nhanh nhất nâng cao tay nghề.

“Muội yên tâm, ta nhất định cố gắng học tập. Tranh thủ sớm ngày lên tay.” Dù sao Thượng Vệ cũng ở trong quan trường rèn luyện hai năm, chỉ cần bỏ công đi học tập thì nhất định có thể học giỏi. Mấu chốt là phải có lòng cầu tiến. Thượng Vệ nguyện ý tin tưởng Ôn Uyển. Cho nên có cảm giác kích thích sức chiến đấu của mình dâng cao. Thử nghĩ xem, có thể diện giống như quan viên nhị, tam phẩm, cũng đủ để cho hắn dốc hết sức mình.

“Có ý nghĩ như vậy là tốt, tuy nhiên quá trình áp dụng lại rất khó khăn. Tôn chỉ của ta là làm nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít. Hi vọng huynh cũng có thể nhớ kỹ, hiểu chưa?” Ôn Uyển nói lời này là có ẩn ý bên trong.

Ôn Uyển khẽ cười nói tiếp ” Ở Ngân hàng Quảng Nguyên có Du chưởng quỹ. Trước tiên Huynh hãy cố gắng theo hắn học tập, không nên nói mình là công tử của Quốc công phủ. Cơ hội thì ta cho huynh rồi, về phần huynh có làm được hay không, còn phải xem chính bản thân huynh.”

Thượng Vệ trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình vô cùng quý trọng cơ hội này.

” Cho tới bây giờ ta còn chưa nhìn thấy qua Quận chúa cất nhắc người nào như vậy. Tam thiếu gia, ngươi cần phải nắm chặt cơ hội tốt này, không thể làm cho Quận chúa thất vọng.” Hạ Thêm nói với Thượng Vệ.

“Thay ta nói một tiếng cám ơn với Ôn Uyển muội muội. Ta sẽ không để cho nàng thất vọng.” Thượng Vệ rất cảm động , Ôn Uyển làm như vậy chính là muốn bồi dưỡng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status