Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 5 - Chương 94: Đơn kiện


Nay xin dâng đơn kiện lên trên, năm Nhân Khang Đế thứ ba mươi, mẹ ta là Phúc Huy công chúa do sinh nở mà qua đời. Ta bị thân tộc chán ghét, chưa đầy ba tháng đã bị đưa tới điền trang, chỉ có một ma ma đi theo. Ma ma mỗi ngày vất vả cần cù làm việc, ăn cám bã, nuốt rau dại, vất vả cực nhọc đổi lấy nước cơm nuôi sống ta. Ba tuổi, ta theo ma ma học tập làm việc, sáu tuổi đã làm tốt việc nhà nông nhưng cũng khó được một bữa ăn no.

Một hôm, con gái trang đầu dụ dỗ ta ăn thức ăn bị dị ứng, hôn mê nửa tháng. Sau đó ta được ma ma phát hiện, lấy ra dị vật, cứu trở lại. Lúc tỉnh dậy, ma ma ôm ta khóc lớn, nói số mệnh ta từ nhỏ đã tôn quý, sao phải chịu khổ sở như thế? Ma ma định vào kinh thành tìm họ hàng bên nội, nếu không, trực tiếp đi tìm nhà ngoại. Ta ôm chặt ma ma không buông, sợ lại có sự cố xảy ra với ma ma. Thiên hạ to lớn, chỉ có một mình ma ma là thật lòng đối tốt với ta, nếu có chuyện gì, thì ta phải làm sao? Tuy nhiên ý ma ma đã định. Người ra đi về phía kinh thành rồi bặt vô âm tín. Ta nửa đêm thường hay tỉnh giấc, đau thương tự nhủ vận ta thật cơ khổ, không người nương tựa.

Rồi nửa đêm hôm đó, ta bị vợ chồng trang đầu trói lại, nói rằng: “Chỉ trách mệnh ngươi không tốt, chớ oán ta”. Sau đó bọn chúng đưa ta lên xe đi vài dặm rồi vứt ta xuống sông. Trời cao có mắt, ta may mắn sống sót. Ta có nhớ lại ma ma đã nói:”Con sinh ra có thân phận tôn quý, là con gái của công chúa. Ngoại tổ chính là Hoàng thượng, nếu có chuyện gì xảy ra hãy tìm họ hàng bên ngoại che chở.”

Trên đường đi ta bị một người bắt được, bán cho một lão bà. Mấy ngày sau mới biết, lão bà này chính là mẹ mìn. Mẹ mìn dạy dỗ các tiểu cô nương, sau đó bán làm tì nữ. Tại đó, ta mỗi ngày vất vả, chăm chỉ làm việc, biết điều nghe lời, chỉ mong được một bữa ăn no ta đã thỏa mãn. Trải qua mấy phen bị người ta xem xét tuyển lựa như súc vật, nhưng mỗi lần nghe nói ta bị câm đều không nhận. Cuối cùng, mẹ mìn dùng xảo ngôn bán ta vào An gia làm nô tì.

Ta vào An gia, ở cùng tú Nương tham lam, khắc nghiệt, không đánh thì mắng, ngược lại ta đem tấm lòng kính nhi viễn chi mà đối đãi, ân cần hầu hạ, chỉ mong ngày ngày trôi qua yên ổn là tốt rồi. Đột nhiên, trời giáng tai họa bất ngờ. Ta được Tú Nương ra lệnh đưa hoa phục cho thập tiểu thư của An gia. Trên đường đi gặp cửu tiểu thư, cửu tiểu thư cùng thập tiểu thư có hiềm khích nên hủy đi hoa phục kia. Thập tiểu thư được tin thì hoa phục đã bị hủy, liền sai người dùng trượng đánh chết ta. Ta lo sợ bị mất mạng, vì không muốn chết oan nên nhanh chóng chạy trốn.

Quỷ thần xui khiến, ông trời thương xót mà cho ta gặp được cậu. Cậu thương ta mệnh khổ, đón vào trong phủ, rất thương yêu ta. Ta cảm ơn ông trời. Số phận đau thương của ta đã qua. Đột nhiên ông nội và cha đến đón ta hồi phủ. Ta không muốn, cậu cũng không ép, mới biết, thế gian thật nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Ta vào nhà cha, không quá ba ngày, từ tổ mẫu, bá thúc, phụ thân, cho tới huynh đệ tỷ muội đều gặp chuyện không may. Mọi người đều nói: ngươi là sao chổi khắc cả nhà. Họ cũng nói ngày đó, mẹ của ta cũng bị ta khắc mà chết. Ta nghe được lời đó vô cùng đau buồn, muốn đi theo mẹ thì được cậu khuyên can.

Cậu được tin vô cùng giận dữ đích thân đến nơi quát bảo: “Nó ở trong phủ ta nửa tháng vẫn mạnh khỏe, sao vừa vào phủ ngươi, chuyện quái lạ đã liên tục xảy ra. Là vì ông trời trừng phạt hay do người giá họa ?”

Ta được tin, nhìn thấy cậu thì đau buồn, muốn theo cậu đi, nhưng ngại vì không hợp lễ giáo nên không thể. Cậu thương mệnh ta bấp bênh, nên mang ta vào tiệc thọ của ông ngoại. Ông ngoại thương ta mệnh khổ, tứ phong quận vị, làm chỗ dựa cho ta. Ta biết lần này là được bảo đảm cả đời không lo đói khát, khổ cực nên cũng hơi an tâm.

Theo cậu đi du ngoạn, vô tình gặp tam cữu cữu, được tam cữu cữu tặng vật. Ta không dám nhận vật báu yêu thích của tam cữu cữu. Cậu hiểu ta khó xử liền nói: biết con đang tập viết nên tặng bảng chữ mẫu. Ngày hôm sau tam cữu cữu đưa cho ta: Bản dập nét chữ cuồng thảo của Thư thánh ‘Lan Đình tập tự’, bảng chữ mẫu với bút tích thực của Nhan Chân Khanh ‘Lưu Trung Sử’. Ta như nhặt được vật chí bảo, ngày ngày luyện tập, vô cùng yêu thích.

Tuy nhiên, dì hai mà cha ta đã cưới, sau khi được tin ta có vật này liền đòi hỏi, ta cự tuyệt. Cha ta mượn đọc một ngày. Vì là phụ thân, ta không dám chối từ. Ngày hôm sau được biết, cha ta vì muốn thăng quan tiến chức mà đã tặng bảng chữ mẫu cho người khác. Dù đau lòng nhưng vì là phụ thân, ta nào dám nề hà.

Chuyện này để tam cữu cữu biết được nên giận dữ mắng: ta đưa cháu gái tặng vật, sao dám vì quan tước mà đoạt vật yêu thích của cháu gái ta, thực sự là ức hiếp nó. Người trong dòng họ sợ hãi, phụ thân sau khi biết được, tức giận mà mắng ta, cho là ta đã tố cáo với tam cữu cữu , ta vô cùng ngạc nhiên. Dì hai truyền lời với ta rằng : ta phải lấy chết để báo hiếu. Ta giận dữ, dùng Kim tiên đánh ả. Sau đó còn viết một bức thư dài, ngôn ngữ chính là ta vì tiền trình của cha, là ta tự đưa không phải cha đoạt, xin cậu lượng thứ. Cậu được tin này, thở dài không ngừng, đưa một Mỹ Cơ cho phụ thân, mong rằng phụ thân có thể dùng tấm lòng từ ái mà đối đãi với ta.

Ta vì muốn kiếm tiền mà làm thương nhân. Có được tiền rồi, ta biết chưa nộp thuế thương nhân nên liền nộp thuế cho triều đình. Ta mới bảy tuổi, ngây ngô không hiểu chuyện, không biết suy nghĩ, chỉ có ý không tham của công nhưng không biết đã dẫn tới việc sóng to gió lớn, dồn phụ thân phải mất chức. Phụ thân rất tức giận, mắng nhiếc ta thậm tệ. Cả gia tộc của phụ thân không người nào không mắng nhiếc, nói ta là kẻ khắc gia. Tổ mẫu chán ghét, huynh trưởng phỉ nhổ, hơn nữa kẻ nô bộc còn tránh lui ba thước, liếc mắt mà chống đở. Ta không thể nhịn nỗi uất ức, phá cửa mà ra, tự mua một tòa nhà để ở. Ta nay gặp lần này liền tự nhủ nếu không phải được nhà mẹ đẻ che chở, ta đã sớm quy tiên.

Tuy nhiên, khó mà làm phụ thân bình tâm, người tìm tới nhà ta để khiển trách, vô tình gặp phải cậu. Cậu hỏi ta, đây là phụ thân hay là cừu nhân? Ta nhẫn nại làm việc trái phép tắc, van xin cậu đồng ý phục chức cho phụ thân, dù chi phí có vạn lượng vàng ta cũng nguyện bỏ ra. Qua lần này, ta lại chuốc lấy thêm phiền não. Nhưng người kia là phụ thân, ta cũng không biết phải làm sao.

Từ đó yên ổn được hai ngày, nhưng rồi tổ mẫu thấy ta kiếm được nhiều tiền, liền tính kế lấy trộm tiền bạc của cháu gái là ta. Ta giận mà xuất kim tiên, nương nhờ cậu che chở. Tổ mẫu bệnh, người ngoài đồn rằng ta là kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Bị mang tiếng xấu, ta vô cùng bi ai thống khổ. Trải qua chuyện như vậy, phụ thân cũng không lên tiếng giúp ta một câu. Ông ngoại Hoàng đế hay tin, giận dữ muốn xử tội phụ thân. Ta hết lời nài nỉ rằng nếu không hy sinh vì phụ thân, há chẳng uổng phận làm con ư. Ngày qua ngày cầu khẩn, ông ngoại Hoàng đế vị nể hiếu tâm của ta mà đáp ứng tha cho phụ thân. Nhưng sau đó, người vợ sau của phụ thân vì khoản tiền cho vay mười vạn lạng mà phá hủy mấy nhà dân, thậm chí tước đoạt sinh mệnh của vài người. Ông ngoại nổi giận lôi đình, quyết định tội phụ thân. Ta mỗi ngày đều cầu xin, mỗi lần đều bị ông ngoại trách mắng. Tuy nhiên ông ngoại cuối cùng cũng thương ta chí hiếu mà tha tội cho y. Kể ra đây, ta tự lấy làm thẹn với dân chúng, ta đã chi rất nhiều tiền của để chạy tội cho phụ thân.

Ta biết con đường làm quan của phụ thân đã đứt nên ta một lòng một dạ chăm lo cho phụ thân miếng cơm tấm áo. Tuy nhiên, vợ sau của phụ thân vẫn luôn phiền trách ta bất hiếu, không đưa người vào phủ Quận chúa. Phủ Quận chúa là do Tiên hoàng ban cho ta, một lòng mong cho ta có chỗ an cư lạc nghiệp, sao ta có thể đáp ứng? Ta đã đưa cho ba gian nhà, dựa vào đâu còn mắng ta? Nhưng phụ thân ở một bên lại chỉ yên lặng. Một tháng, ta phải tốn mấy trăm lượng để đổi lại như bây giờ, thực sự rất khổ tâm, nhưng ta biết làm sao khi người đó chính là phụ thân.

Ông ngoại Hoàng đế qua đời, ta vô cùng đau buồn, ngã bệnh mấy tháng liền, không hề thấy bóng dáng phụ thân tới thăm. Cậu thương ta, đích thân chiếu cố, ta xúc động mà tự than vãn: sao cậu không phải phụ thân của ta?

Cậu lên ngôi Hoàng đế, tiêu diệt loạn thần tặc tử, phụ thân cũng bị liên can trong đó. Ta bởi vì mấy tháng chăm nom cho bệnh tình của cậu nên tới khi được biết phụ thân bị tống vào ngục giam đành ra sức van xin cậu phóng thích người đó. Cậu thương ta một mảnh hiếu tâm liền đồng ý. Ta ngã bệnh hơn một năm, phụ thân không hề quan tâm lo lắng, một câu hỏi thăm cũng không thấy, lòng ta cũng nguội lạnh. Thương thân ta mệnh khổ, mỗi đêm tỉnh giấc, ta lại sầu thương nhìn mặt trăng mà tự vấn phụ thân sao lại như thế?

Qua huynh trưởng, ta mới biết rằng phụ thân dùng tiền bạc mà ta trợ cấp, bán đi những thứ ta kính tặng, ngày đêm tích góp từng tí một chuẩn bị cho sính lễ của con gái vợ sau. Ta vô cùng sửng sốt, quay sang khóc lóc với hắn. Đều là phận con cái, vì sao lại có sự phân biệt rõ ràng như vậy. Nhưng y là phụ thân của ta, ta cũng không biết làm gì.

Ngày nọ, ở trong cung ta bị một phen chấn kinh mà bệnh gần mấy tháng, phụ thân dường như cũng biết tin, lòng ta đã chết, chỉ tự cười bản thân mình. Lành bệnh ta quay về, nghe tin phụ thân mừng rỡ, mở cửa chính nghênh đón. Nhưng y không một câu hỏi thăm bệnh tình của ta mà lại cầu tình cho con gái sau. Ta nhẫn nhịn đau khổ trong lòng dò hỏi mới biết hóa ra chỉ là cảm mạo, ngoài ra người nữ nhi con của thiếp phụ thân thông dâm với kẻ khác mà có chửa, y muốn ta yêu cầu gia tộc khai trừ thị. Ta là một cô nương chưa xuất giá, nhưng phụ thân lại muốn ta cầu tình vì bọn người ô uế, thật là nực cười.

Ta không hiểu, ta từ nhỏ đã không được phụ thân quan tâm, trơ trọi nhiều năm. May được ông ngoại và cậu thương yêu, không phải lo cơm ăn áo mặc. Từ ngày ta bước vào nhà của phụ thân, mười năm ta đối với phụ thân vô cùng cung kính. Khi phụ thân nhậm chức, mỗi tháng chi phí đều là ngàn lạng bạc. Từ ngày phụ thân ở nhà, ta mỗi tháng đều cung cấp mấy trăm lạng. Mỗi khi có được vật phẩm quý giá hay được ông ngoại và cậu ban thưởng, ta đều mang đến biếu phụ thân. Chưa kể đến người ngoài đều nói ta là người con có hiếu, ta tự vấn cũng không thẹn với trời đất. Vậy tại sao lại đối xử với ta như thế ?

Ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Đúng như ngày xưa trưởng lão đã nói: đây là thân phụ hay là cừu nhân?

Nay ta xin đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, và ra khỏi họ cha. Ta đã không thể nhịn nữa, dù cho một người mang tiếng bất hiếu không thể nào tồn tại được trong trời đất, ta cũng nguyện cầu xin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status