Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 142: Dưỡng thai


La Thủ Huân suy nghĩ kỹ một hồi mới nghĩ ra một chủ ý “Thôi như vậy đi, nếu là con gái sẽ không tranh giành với ngươi. Nếu là con trai mà ngươi lại không có đích nữ, vậy con gái của ta liền làm con dâu của nàng, kế tiếp sẽ đến phiên ngươi, như thế nào?” Yến Kỳ Hiên có nữ nhi nhưng không phải đích nữ. Nên không thể xứng đôi với con của Ôn Uyển rồi. Vì vậy hắn vẫn còn có cơ hội.

Yến Kỳ Hiên một câu liền bác bỏ “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ai biết lần tới là lúc nào.” Con trai ,con gái. Không được phải nhanh để cho vợ mình cũng mang thai. Hơn nữa nhất định phải xứng đôi với con của Ôn Uyển.

“Không thể nào, khụ, không có người bá đạo như ngươi, nhưng ngươi cũng không nên vui vẻ sớm như vậy. Phất Khê đã nói, phải đợi đứa trẻ mười lăm tuổi mới nói hôn sự. Chuyện sau này không ai nói trước được. Ngươi nói đúng không?” La Thủ Huân nhịn tức giận trong lòng xuống, trong lòng cũng âm thầm hối hận, tại mình nhất thời nhanh miệng, bằng không làm sao có hậu quả này.

“Không cần phải nói, nếu như nàng sinh con trai nhất định sẽ chọn con gái của ta. Nếu như là con gái, ta và ngươi cũng có thể, mà cũng có thể không. Vì vậy còn phải xem tương lai thế nào?” Kì Hiên nhìn bộ dạng của La Thủ Huân, cũng nói một câu rõ ràng. Tại sao là con trai sẽ chọn con gái của hắn, bởi vì quá xinh đẹp, không thấy Phất Khê luôn nói hắn xinh đẹp, hàng ngày ánh mắt nhìn mình không muốn dời đi sao?

“Chờ xem.” La Thủ Huân nói một câu tức giận.

Đảo mắt đã đến hạ tuần( tuần cuối cùng của tháng) tháng năm rồi, trời đã bắt đầu chuyển sang nóng hơn. Bụng Ôn Uyển to như thổi khí vào, càng lúc càng lớn. Ôn Uyển vuốt bụng của mình, cảm giác, cảm thấy bụng dường như lớn hơn những người phụ nữ có thai bình thường. Thậm chí Ôn Uyển còn một lần hoài nghi mang thai đôi. Nhưng thái y nói không phải là sinh đôi.

Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái nhưng biết phụ nữ mang thai quan trọng nhất phải giữ vững tâm tình vui vẻ, sẽ tốt cho mình và hài tử. Bằng không tương lai sinh ra một tiểu lão đầu, Ôn Uyển sẽ khóc chết. Nhưng nàng rất hi vọng mình sinh một tiểu công chúa mập mạp. Để làm áo bong nhỏ tri kỷ của mẹ, ngày ngày mặc trang phục thật xinh đẹp làm cho những nữ nhân kia hâm mộ đến chết. Đợi tương lai sau này con gái nàng lớn lên người xếp hàng cầu hôn thành hàng dài ( mặc dù Ôn Uyển biết tình thế nàng nhất định phải có con trai, Bạch Nhế Niên cũng hy vọng là con trai, nhưng sâu trong nội tâm Ôn Uyển vẫn hy vọng là con gái ).

Hạ Dao tới đây nói ” Quận chúa, người đã đến.”

Ôn Uyển cố ý phân phó, từ trong hoàng cung chọn ra ba nhạc công giỏi nhất và một nữ nghệ sư. Mỗi ngày sáng trưa tối, gần nửa canh giờ. Hoặc là khi nào muốn nghe lại gọi đến.

Hạ Dao không rõ. Chỉ biết là Quận chúa bọn họ đặc biệt nhiều trò. Ví dụ như thói quen ăn cái gì cũng thay đổi, trước kia đơn giản là chủ yếu, bây giờ món ăn mặn làm chủ rồi. Hơn nữa ăn vô cùng cổ quái, đặc biệt thích ăn tủy não của động vật, mặt khác còn có lá gan của động vật, nhưng cũng có cá. Mỗi ngày muốn uống một chén canh cá, có một lần còn nói muốn ăn cá biển. Làm cho Hạ Dao nhanh chóng viết thư gửi cho Khương Lâm, để cho hắn vội vàng chuẩn bị một ít cá biển mang về. Sau khi Ôn Uyển biết, lần đầu tiên nàng không nói lãng phí.

Trước kia uống nhiều nhất là nước trái cây, những thứ khác ăn rất ít. Hiện tại nước trái cây cũng uống, nhưng trọng điểm rõ ràng bắt đầu chuyển hướng một loại quả vỏ cứng ít nước, ví dụ như cây hạch đào, hạt thông vân vân …. Đều là một loại quả vỏ cứng ít nước.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng bắt đầu thay đổi. Mỗi ngày đánh quyền; làm những việc phụ nữ có thai thường làm; tản bộ những thứ này bình thường; nhưng hiện tại mỗi ngày còn muốn nghe tiếng đàn, tiếng sao, tỳ bà, các loại đàn Không ( những thứ này là do đổi đi đổi lại, Ôn Uyển phải chọn một loại mình thích nhất ); hoặc là hào hứng còn muốn xem múa; hoặc là lúc thì buồn ngủ. Chọn ra hai nha hoàn có giọng ca hát như chim hoàng oanh cho nàng đọc tứ thư ngũ kinh, thơ ca. Có khi còn tự mình kể chuyện xưa cho thai nhi.

Phụ nữ có thai nhà người ta cũng đều chọn chỗ an tĩnh nghỉ ngơi. Điều này cũng không có thể làm vậy cũng không thể làm. Quận chúa nhà bọn họ còn bận rộn làm ăn vì vậy cũng không có thời gian rảnh rỗi.

Có đôi khi Hạ Dao nói Ôn Uyển nghỉ ngơi, Ôn Uyển nói đây là tốt cho thai nhi. Sau này con trai của nàng nhất định là một cục cưng thông minh. Hạ Dao hỏi riêng Trương thái y làm như vậy có thật sự tốt cho thai nhi không?

Trương thái y đối với việc này không hay biết. Cuối cùng Hạ Dao chỉ có thể nghĩ rằng quận chúa của các nàng học rộng tài cao, hiểu biết còn nhiều hơn thái y.

Ngày hôm đó Ôn Uyển lại không có trò chuyện. Để cho tuyên tới sáu người vũ nữ, cùng với âm nhạc vui vẻ, nhảy múa làm cho người nhìn thư thái. Ôn Uyển cảm thấy hài tử trong bụng đều đặc biệt an tĩnh.

Mà Bạch Thế Niên ở biên quan, cũng đều tự mình an bài phòng ngự. Tận lực làm cho mình công việc lu bù lên, nếu không, nhàn hạ lại sẽ khiến hắn nghĩ tới vợ con của mình, trong lòng khó chịu. Cũng bởi vì có Ôn Uyển và hài tử. Bạch Thế Niên cũng không làm chuyện gì mạo hiểm nữa rồi. Ví dụ như trước kia có mang theo đám thị vệ đi săn thú, bây giờ tuyệt đối không đi. Hơn nữa mỗi lần ra cửa, bên cạnh đều mang theo thị vệ. Mà không giống như trước, bên cạnh chỉ dẫn một thiếp thân thị vệ.

Cao Sơn sở au lưng Bạch Thế Niên, nói với Cao Tần: “Thích Lệ Nương này, ta nhìn có cái gì đó không đúng.” Chức trách chủ yếu của hai người là bảo vệ Bạch Thế Niên. Nhưng khi Bạch Thế Niên làm ổ trong quân doanh. Bọn họ sẽ chia nhau đi thăm dò tin tức. Nên tin tức biết nhiều hơn Bạch Thế Niên.

Cao Tần có chút kinh ngạc: “Lần trước nữ nhân này đi thắp hương. Trước đây chúng ta cho rằng là có mưu đồ bí mật hại tướng quân. Ngươi xem chúng ta có phải là nghĩ sai rồi, có phải hay không là. . . . . .”

Cao Sơn cũng lo lắng cái này: “Ngươi nói, có phải nên nói cho tướng quân biết hay không? Bằng không, vạn nhất gây ra chuyện gì, thể diện tướng quân để vào đâu?” Cao Sơn vẫn tương đối lương thiện. Hi vọng đem điều gièm pha này bóp chết trong trứng nước.

Đáng tiếc Cao Tần lại không lương thiện như vậy nữa: “Biệt nói. Nếu làm như vậy, sẽ đánh rắn động cỏ. Dù sao tướng quân cũng không để ý, cùng lắm lại mất một chút tôn nghiêm. Nhưng vứt mặt mũi này, đổi lấy chỗ tốt cũng không ít.”

Cao Sơn cảm thấy Bạch Thế Niên rất đáng thương, trước kia đeo trên đầu nón xanh(cắm sừng). Hôm nay đoán chừng lại muốn đội nón xanh. Không biết sau khi biết có tức giận đến hộc máu hay không?

Cao Tần lại không cho là như vậy: “Lấy được nhiều ích lợi hơn thì vứt chút thể diện coi là cái gì? Rồi lại nói, tướng quân cũng không có để nàng ở trong lòng. Ta nghe nói, tướng quân đụng cũng chưa từng đụng nàng. Hẳn là không có gì .” Đụng cũng không đụng, chẳng qua là trên danh nghĩa chiếm được danh phận thiếp thất, nên tức giận cũng có hạn.

Đảo mắt đã đến hôn lễ của Minh Chí.

Ôn Uyển để cho Hạ Thiêm xử lý mua một ít đồ thực dụng không xa hoa, cũng không làm cho lòng người sinh sợ hãi. Hạ Thiêm những năm này được tôi luyện, Ôn Uyển phân phó cái gì, cũng có thể xử lý công việc được ổn thỏa . Nói về cái này, Hạ Thiêm đã cảm thấy đời này chuyện làm được chính xác nhất, chính là nghe lời cha của hắn nói…, đi theo Quận chúa. Hôm nay ra cửa bên ngoài, mặc dù vẫn là thân phận nô tài, nhưng ai cũng gọi hắn một tiếng Gia. Nếu không phải đi theo Quận chúa, mà đang trong phủ đệ, cũng sẽ không có cảnh tượng ngày hôm nay.

Bây giờ đang ở trong nhà, hai ca ca hắn và người nhà, hôm nay cũng muốn phụ thuộc vào hắn ( ca ca của Hạ Thiêm trước kia đối với hắn, không thể nói không tốt, nhưng không có tốt hơn chỗ nào. Nhưng ở một số gia đình như vậy đã rất tốt rồi. Một loại con trai trưởng đích nữ đối với thứ xuất cũng không có sắc mặt tốt ).

Quận chúa là người lương thiện, chỉ cần có việc đưa vào trong tay đều được xử lý thỏa đáng, không để cho Quận chúa trêu chọc thị phi. Đối với những chuyện khác, Quận chúa chưa bao giờ quản. So sánh với người trong các phủ đệ, mọi người trong phủ đệ bọn họ như được sa vào bình mật rồi. Cho nên quản lý cũng không khó khăn.

Lễ vật lần này, Hạ Thiêm cũng đặt mua ổn thỏa. Để thỏa đáng đến cùng hắn còn tự mình đưa đến phòng lớn.

Thanh Hà nhìn đưa tới lễ vật, không xa hoa, cũng không quý trọng, nhưng vật vật đều thực dụng. Trong lòng có sự an ủi nói không ra lời.

Bạch đại lão gia rất cảm động, cũng rất vui mừng: “Khó có được phần tâm tư này của Quận chúa.” Đưa đồ xa xỉ, cảnh tượng là cảnh tượng. Nhưng không có làm cho trong lòng người thoải mái như vậy.

Thanh Hà cười nói”Quận chúa làm việc từ trước đến giờ chỉ có làm cho người ta kính nể hơn.” Lấy gia thế của bọn họ hôm nay, đồ vật quá xa xỉ, bọn họ cũng không dám dùng. Đồ vật quý trọng cũng chỉ có thể ẩn giấu. Còn không bằng đưa đồ thực dụng như thế này.

Bạch Thế Hoa hướng về phía nhi tử, nói lời thấm thía “Minh Chí, con không nên cô phụ sự cất nhắc của Quận chúa. Nhất định phải làm tốt, không nên làm mất mặt mũi của Quận chúa biết không?” .

Thanh Hà nghĩ tới cuộc sống mấy năm gian khổ trước đây, hốc mắt đều đỏ. Cuộc sống khó khăn như vậy rốt cục chịu đựng qua , cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt “Đúng vậy a, Minh chí. Phải nhớ kỹ một nhà Lục thúc Lục thẩm của con đối với chúng ta thật là tốt. Nếu không phải Lục thúc con, Bạch gia nơi nào còn có ngày hôm nay. Thử nghĩ xem An gia, tịch thu tài sản và bị giết cả nhà. Hứa gia hôm nay chết thì chết, bị hủy hoại, hơn nữa là không có một người có thể sử dụng. Mặc dù chúng ta bị đoạt tước hiệu rồi, nhưng căn cơ không động tới ( nhân tài là căn bản, người của Bạch gia đều hoàn hảo không tổn hao gì ). Con bây giờ đã là quan thất phẩm , chỉ cần cần cù làm việc, học được mọi thứ, sau này có thể tự mình xử lí công việc. Quận chúa cũng nói sẽ cho con ra ngoài làm quan. Cho nên con làm việc nhất định phải cần cù, phải cố gắng đi học thật tốt, phải tranh giành cho công sức cha mẹ, nếu không muốn cho người khác xem thường nhà chúng ta. Nhị đệ của ngươi đi theo cậu ba con, cuộc sống sau này không phải lo. Tam đệ con giỏi từ nhỏ, nếu sang năm lại thi đậu Cử nhân, đến lúc đó nếu có thể đỗ thi hội, cũng sẽ theo khoa cử vào con đường làm quan. Mặc dù không được phú qúy như ngày xưa, nhưng chỉ cần cố gắng, một nhà chúng ta vẫn có thể hưng thịnh lên .” Hơn nữa loại thịnh vượng này là mình cố gắng làm ra. Không phải là dựa vào tổ tông mà có, càng làm cho con người ta an tâm hơn.

“Ngày đại hỉ nói chuyện này để làm gì.” Bạch Thế Hoa có chút áy náy. Bốn năm trước, từ vị trí thế tử rơi xuống đến ngày ba bữa cơm cũng khó có được, bị người khác xem thường, từ trên cành cao rớt xuống vũng bùn, cuộc sống như vậy để cho hắn sống không bằng chết. Năm đầu tiên phải mượn rượu giải sầu, trong đầu óc đều là chán chường và tuyệt vọng chiếm giữ. Lúc ấy hắn cảm thấy cuộc sống thật là khó khăn vất vả, không bằng chết đi coi như xong rồi. Lại bị cha vợ hắn chửi rủa một trận. Sau đó dùng lời thấm thía theo sát hắn hồi lâu. Cuối cùng khi vợ con khẩn thiết và tín nhiệm, rốt cục bỏ hẳn tất xấu trên người hắn. Sau này hắn không thể giúp đỡ con mình, nhưng tuyệt đối không để cho con mình thụt lùi về phía sau.

Nhà quyền quý gả con gái cũng rất nhiều. Đều là ngẩng đầu gả con gái. Cúi đầu cưới vợ. Bạch Minh Chí lúc trước thì Bàng gia trèo cao rồi. Ban đầu định cửa hôn sự này chính là lão thái quân còn sống định sẵn ra, nhìn trúng Bàng gia là năm đời thư hương. Cô nương có dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng tốt, lại thông minh lanh lợi. Chẳng qua do sau này gặp nhiều biến cố, cửa hôn sự này cũng bị biến đổi bất ngờ. Nhưng cuối cùng hôm nay cũng khổ tẫn cam lai( thời kì khổ cực đã qua) rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status