Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 272: Nghê đại chưởng quỹ


Hạ Hằng trở lại.

Ôn Uyển đi vào trong phòng trước thì nhìn thấy Hạ Hằng. Trận phong ba ở thương hội này ,sau khi tất cả mọi người đều nghe được Quận Chúa Ôn Uyển lại đứng ra làm chủ quản một lần nữa thì trong lòng mọi người cũng yên định một chút rồi. Đặc biệt là Hạ Hằng xuất hiện càng khiến cho mọi người như được ăn một viên định tâm hoàn, tất cả gia đình của những người gặp nạn cũng không bị làm khó nữa, đều ngồi chờ tiền an ủi chăm sóc tới cửa.

Sau khi trấn an tốt các tiểu nhị và công nhân, Hạ Hằng hỗ trợ Khương Lâm sửa trị lại thương hội. So sánh với việc thay đổi nhân viên ở ngân hàng thì sự thay đổi ở thương hội còn lợi hại hơn. Ít nhất thì Ôn Uyển chẳng qua chỉ là đem những quản sự tham ô nhận hối lộ làm tổn hại tới lợi ích của ngân hàng đổi đi thôi. Còn những quản sự không bắt được nhược điểm kia thì Ôn Uyển cũng không có động tới. Nhưng ở trong thương hội, trong thư Ôn Uyển viết cho Khương Lâm cũng có nói rõ, bất kể là có sai hay không, chỉ cần có một chút hiềm nghi thì toàn bộ đều phải đổi cho nàng. Còn về việc chọn người thì các nàng cũng đã có sự chuẩn bị tốt. Những người này cũng đều là do Hạ Dao chịu trách nhiệm bồi dưỡng mà chọn lựa ra được. Thương hội cũng chân chính được xem như là thay máu.

Tất cả Hạ Hằng đều trở về nói lại với Ôn Uyển: “Đã cho gia hạn khế ước với mấy nhà hợp tác với thương hội lúc trước, lần này là ký mười năm , giá tiền cũng theo như sự phân phó của Quận Chúa, là nói ra nửa thành.” Ôn Uyển về sau có đưa tin tới, giá tiền có thể nói nửa thành, cho nên trong lúc nhập hàng cũng có thể đề cao nửa thành

Ôn Uyển gật đầu. Hạ Hằng lại nói : “Quận Chúa, theo như ý của người thì Khương đại chưởng quỹ sẽ ra sức đồng ý, Nếu Khương đại chưởng quỹ nói thì Giang Nam bên kia hắn chịu trách nhiệm, ở kinh thành này sẽ phải làm Quận Chúa vất vả rồi.” Cả nhà Khương Lâm ở Giang Nam, mặc dù trước kia bị tội, nhưng trải qua nhiều năm như vậy cũng dần dần khôi phục sinh lợi.

Ôn Uyển gật đầu: “Ta gần đây đang bận rộn chuyện của ngân hàng nên cũng không có thời gian đi chuẩn bị. Vừa lúc ngươi trở lại thì chuyện này liền giao cho ngươi.” Ôn Uyển cũng không còn thời gian để đi dạo bốn phía nữa, cộng thêm khoảng thời gian này nàng cũng loay hoay tới sứt đầu mẻ trán , làm sao nàng con thời gian mà đi quản những cái này. Hạ Hằng cũng cung kính vâng lời. Chọn lựa đại chưởng quỹ trong suốt hai tháng, rốt cũng cũng chọn được một người khiến cho Ôn Uyển vừa lòng rồi. Người này họ Nghê, năm mươi tuổi, lúc trước là đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân Lưu Ký. Thân phận người này là bình dân, cũng không có bối cảnh gì, từ nhỏ đều làm việc ở trong ngân hàng tư nhân, vẫn tự học tất cả để lên làm vị trí đại chưởng quỹ, tất cả cũng đều là dựa vào bước chân của một mình mình, đi lên bằng bản lĩnh thật sự.

Ngân hàng tư nhân Lưu Ký lúc trước ở trong kinh thành cũng được tính là một ngân hàng tư nhân có tiếng , chẳng qua ba năm trước đây Đương gia của ngân hàng tư nhân Lưu Ký qua đời, con trai cũng không có bản lãnh để giữ lại được sản nghiệp này nên sau khi bị tính toán thì ngân hàng tư nhân rốt cục cũng rơi vào trong tay người khác. Cũng bởi vì đổi đương gia nên Tân đương gia khẳng định cũng chỉ dùng người mà mình tin tưởng được, bị đưa xuống làm chưởng quỹ nhị đẳng. Hắn cảm thấy làm việc không có ý nghĩ nên đã tự mình rời đi . Hôm nay nhàn rỗi ở nhà.

Cũng bởi vì nhàn rỗi ở nhà, cho nên mới không được người ta nhớ tới. Nhưng Ôn Uyển nhìn tài liệu này thì rất vui vẻ tán thưởng người này. Bởi vì người này làm đại chưởng quỹ ở ngân hàng tư nhân Lưu Ký hai mươi năm, trên tay hắn không có mảy may một chút sai sót nào ( ở đây là chỉ sai sót tương đối lớn), ở trong nhóm này thì danh tiếng cũng vô cùng tốt ). Về điểm này thì nói tới hắn cũng đều được mọi người tán tụng

Ôn Uyển cũng không hiểu tại sau tân đương gia lại không trọng dụng những loại người này. Dĩ nhiên là có thể người ta cũng có điểm cố kỵ, nhưng Ôn Uyển thì không có điều gì phải cố kỵ.

Đối với những chuyện còn đang phát triển ở bên trong ngân hàng Quảng Nguyên thì loại người này là rất khan hiếm.

Thật ra, sau khi Ôn Uyển buông tay về sau, lấy thân phận bên ngoài để đứng xem , tỉnh táo lại thì mới hối hận bản thân mình ban đầu đã qua loa. Năm đó hẳn không nên để cho Du chưởng quỹ đảm nhiệm vị trí đại chưởng quỹ. Có lẽ cần có một người có kinh nghiệm phong phú, ở trong đám người này có danh tiếng tốt tới để đảm đương vị trí Đại chưởng quỹ. Đáng tiếc, sai lầm đã tạo thành. Sai lầm rồi một lần. Thì không thể lại sai lầm tiếp lần thứ hai .

Nghê chưởng quỹ nghe nói có người muốn mời hắn rời núi thì lập tức uyển chuyển cự tuyệt. Mấy năm này cũng không phải là không có ai tới mời hắn rời núi, còn đuổi đi những người đưa ra giá tiền rất cao .

Đặc biệt là Ngọc gia cũng mời hắn rời núi, mời hắn làm việc ở ngân hàng tư nhân Ngọc Ký , cho dù là chức vị đại chưởng quỹ, chẳng qua hắn làm việc nhiều năm như vậy cũng có mệt mỏi, muốn được an hưởng tuổi già.

Sau khi cự tuyệt xong, thấy người mới tới nói là Quận Chúa Ôn Uyển tới mời thì Nghê chưởng quỹ cũng sợ hết hồn, còn cho là đang nói giỡn với hắn .

Chờ sau khi xác định tin tức xong thì cũng có chút dao động. Đối với vị tài thần trong truyền thuyết này thì trước giờ hắn đều chỉ có kính ngưỡng, không nghĩ tới có một ngày có thể làm cho vị tài thần này chú ý tới. Chẳng qua là suy nghĩ một lúc lâu xong hắn vẫn uyển chuyển cự tuyệt. Ôn Uyển nghe thấy người này cự tuyệt liền cười : “Đưa thiếp mời tới. Ta muốn được gặp người này.”

Biết rõ là mời hắn làm đại chưởng quỹ của ngân hàng Quảng Nguyên, đáp ứng thì nói là một bước lên trời cũng không nói quá. Thế nhưng người này lại cự tuyệt, người này cũng có chút thú vị. Ôn Uyển có chút trông mong được gặp, để xem rốt cục là hạng người gì

Nghê đại chưởng quỹ nhận được thiệp của Ôn Uyển thì kinh sợ mà đi tới phủ Quận Chúa. Đến phủ Quận Chúa, ở trong phòng khách một lúc lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, hắn cũng biết khẳng định chính là Quận Chúa, liền quỳ trên mặt đất, sau khi hành lễ xong cũng không dám ngẩng đầu . Chỉ sợ mạo phạm Phượng Nghi.

Ôn Uyển để cho Nghê đại chưởng quỹ đứng dậy, sau khi hắn đứng lên cũng không dám ngẩng đầu, Ôn Uyển nhìn người đứng vững trước mắt, theo như tin tức nói thì hắn cũng đã năm mươi tuổi rồi, nhưng nhìn qua cũng chỉ có bộ dạng hơn bốn mươi. Trên cằm còn có một chòm râu, mặc một bộ trường sam màu xanh,lưng cúi xuống có chút cung kính .

Ôn Uyển bình tĩnh nói: “Tin tưởng người tới cũng đã nói với ngươi. Bổn cung nghĩ muốn mời ngươi làm đại chưởng quỹ của ngân hàng Quảng Nguyên, nghe nói là người từ chối, Bổn cung muốn biết nguyên nhân.” Nghê chưởng quỹ nghe được âm thanh bình tĩnh của Ôn Uyển thì trong lòng cũng an tâm một chút, ít nhất Quận Chúa không có tức giận: “Bẩm Quận Chúa. Tiểu dân tài sơ học thiển, không dám gánh lấy trách nhiệm nặng nề này.”

Ôn Uyển khẽ cười nói : “Ta có thể chọn trúng ngươi tất nhiên là đã trải qua điều tra cặn kẽ, sẽ không chỉ bằng những câu nói đầu tiên của người khác liền dùng ngươi, cho nên tài sơ học thiển cũng không phải là lí do để cự tuyệt .” Ôn Uyển sai người ta đi tìm đại chưởng quỹ có kinh nghiệm, có danh tiếng tốt nhất .

Trong những người này, bao gồm hôm nay có chưởng quỹ tiền trang của mấy nhà . Chỉ cần phù hợp yêu cầu của nàng, Ôn Uyển không ngần ngại lấy người từ các ngân hàng tư nhân khác, chỉ cần nàng mở miệng thì tin tưởng ngân hàng tư nhân khác cũng sẽ thả người .

Chẳng qua là Ôn Uyển chọn tới chọn lui cũng đều không vừa lòng . Cuối cùng cho là Nghê chưởng quỹ phù hợp với yêu cầu của nàng nhất. Làm ở trong ngân hàng tư nhân hơn bốn mươi năm đều đến nơi đến chốn ( tám tuổi liền vào làm trong ngân hàng tư nhân ) bốn mươi năm đều cẩn trọng như một ngày, không có xuất hiện sơ xuất quá lớn, không có ham mê bất lương, nghiêm cẩn kiềm chế bản thân. Đây không phải là việc người bình thường có thể làm được , điều này cần phải là người có nghị lực lớn. Bản thân Ôn Uyển cũng là người giữ vững nguyên tắc, giống như vậy, cũng thích những người giữ vững nguyên tắc. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Ôn Uyển tìm Nghê chưởng quỹ .

Nghê chưởng quỹ cũng biết ở trước mặt những người này thì tốt nhất nên ăn ngay nói thật, liền nói : “Tiểu dân hôm nay đã năm mươi rồi, sợ là lực bất lòng tâm.”

Ôn Uyển nghe cười nói”Nếu là ngươi thật sự không muốn, Bổn cung cũng không miễn cưỡng ngươi. Bổn cung chỉ nói với ngươi điều này, ban đầu Bổn cung tạo dựng ngân hàng không phải là vì kiếm tiền. Là hy vọng chi nhánh của ngân hàng Quảng Nguyên mở ra ở từng châu huyện, để cho ngân phiếu của ngân hàng Quảng Nguyên có thể đổi tiền ở mọi châu huyện của Đại tề, như vậy thì đi ra ngoài buôn bán cũng bớt được rất nhiều việc . Giống như trước, việc buôn bán của Đại Tề cũng sẽ nhanh chóng phồn vinh hơn.”

Nghê đại chưởng quỹ quên mất tôn ti, ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển sửng sốt nói: “Quận Chúa có ý tứ là, lưu thông cả nước?” Nghê đại chưởng quỹ nói xong câu đó thì toàn thân cũng có chút run rẩy. Nếu là như vậy thì những người làm ăn đi ra cửa, cũng sẽ không phải buồn rầu vì mang theo quá nhiều bạc .

Ôn Uyển gật đầu: “Phải, Lưu thông cả nước. Hôm nay một nửa châu huyện của Đại Tề đều đã có chi nhánh của ngân hàng Quảng Nguyên, không tới năm năm thì mỗi châu huyện của Đại Tề cũng đều có chi nhánh của ngân hàng Quảng Nguyên, Lưu thông cả nước, Bổn cung cũng không phải chỉ có riêng ý nghĩ này, lại càng không phải chỉ thuận miệng mà nói một chút, mà vẫn một mực đang làm.” Những năm này, đều một mực cố gắng để thực hiện được mục tiêu này.

Nghê đại chưởng quỹ mở miệng mấy lần nhưng cũng không thốt được ra lời .

Ôn Uyển thấy cái bộ dáng này của hắn thì cười nói: “Ta tìm ngươi, thì trên người của ngươi tất nhiên là có thứ để cho ta nhìn trúng. Nhưng nếu như ngươi thật sự không muốn thì ta cũng sẽ không làm cho người khác khó chịu.”

Nghê đại chưởng quỹ quỳ trên mặt đất: “Quận Chúa, có thể cho tiểu dân suy nghĩ một chút hay không?” Lúc này hắn bị khiếp sợ tới tâm thần không yên, cũng không biết là nên trả lời như thế nào.

Ôn Uyển nghe xong gật đầu: “Có thể, cho ngươi thời gian ba ngày .” Từ điểm này có thể thấy được là người này cực kỳ cẩn thận, vừa lúc trong ngân hàng cần người, cũng cần có tính tình như vậy. Hơn nữa ngân hàng ở thời điểm hiện tại lại càng cần có một người cẩn thận kinh nghiệm phong phú tới trợ giúp cho nàng.

Sau khi đám người kia đi khỏi xong thì Hạ Dao nói : “Quận Chúa, hắn sẽ đáp ứng.”

Ôn Uyển gật đầu: “Biết rồi. Nếu như lời ta nói mà thành công thì ở trong đám người náy hắn sẽ vĩnh viễn lưu danh, ba mươi sáu nghề, mỗi một nghề mọi người đều hi vọng bản thân mình là trạng nguyên của nghề đó, người bình thường cũng không cự tuyệt được cái hấp dẫn này .” Chỉ cần là chân chính nhiệt tình yêu thương nghề nghiệp của mình, thì đều hi vọng có thể làm được thành tích đi ra, có thể làm cho hậu nhân nhớ kỹ.

Quả nhiên, ở ngày thứ ba, Nghê đại chưởng quỹ đáp ứng đảm nhiệm chức đại chưởng quỹ của ngân hàng . Nhưng hắn cũng hướng Ôn Uyển xin một thỉnh cầu nho nhỏ : “Quận Chúa, tiểu dân có một sư huynh. Sáu năm trước bị vu hãm tham ô tiền trong ngân hàng tư nhân, nên không có ai dùng hắn nữa. Quận Chúa, tiểu dân có thể đảm bảo sư huynh của tiểu dân tuyệt đối không làm những chuyện tình tham ô kia, bản thân người này hắn rất chính trực, nên dễ đắc tội với người ta. Quận Chúa, sư huynh của tiểu dân so với tiểu dân thì có tài học hơn, nếu là Quận Chúa có thể xử dụng hắn, đối với Quận Chúa mà nói tất nhiên là như hổ thêm cánh.”

Ngân hàng Quảng Nguyên hiện tại thiếu nhất chính là cái gì, không phải là tiền tài mà là nhân tài. Ôn Uyển nghe xong đương nhiên là có hứng thú “Chuyện này Bổn cung nhớ kỹ. Ngươi ngày mai phải liền đi tới ngân hàng Quảng Nguyên đi .”

Đối với việc Nghê đại chưởng quỹ tiến vào thì tất cả mọi người đều thấy bất ngờ, những cũng không có người nào không phục. Một chuyến này ở bên trong cũng sắp xếp trật tự bối phận, ở trước mặt Nghê Đại chưởng quỹ thì những người khác đều được dựa vào cửa sau .

Ôn Uyển cũng phái người đi thăm dò một chút vị sư huynh mà Nghê đại chưởng quỹ nói tài hoa kia, người này họ Tiền, phụ thân trước kia cũng là đại chưởng quỹ trong ngân hàng tư nhân, cũng là sư phụ của Nghê đại chưởng quỹ. Mặc dù Nghê đại chưởng quỹ gọi hắn sư huynh, nhưng là thật ra thì số tuổi người này so sánh với Nghê đại chưởng quỹ còn nhỏ hai tuổi.

Có thể là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, người này cũng rất có thiên phú. Hai mươi mốt liền làm đến vị trí chưởng quỹ . Chẳng qua không biết tại sao mà đắc tội thiếu đông gia nhà hắn, sau lại tham ô tiền trong ngân hàng tư nhân. Ở trong nghề này thì danh tiếng thối tới không ai dám muốn, nên đã lặng yên thối lui.

Ôn Uyển suy tính thật lâu cũng không còn hạ quyết định có cần hay không: “Hạ Dao, ngươi nói người này có thể sử dụng sao?” Cho dù việc tham ô tiền công là bị vu cáo hãm hại nhưng chính bản thân hắn khẳng định cũng có sai, làm đại chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân vốn sẽ phải hết sức khéo đưa đẩy người, mà không phải là quá cứng ngắc . Nếu là khéo đưa đẩy còn bị vu hãm gài tang vật, Ôn Uyển cảm thấy không thể dùng. Ôn Uyển cũng không phải là không thể sửa án sai cho hắn, nhưng người này đáng giá để nàng phí thời gian và công sức sao?

Hạ Dao không sao cả nói: “Nếu là có chân tài thực học, làm sao lại không thể dùng được. Trước cần nói rõ ràng với hắn, nếu có lá gan gian lận thì có thể không phải chỉ là bị bại hoại danh tiếng mà là muốn tính mạng của hắn. Nếu hắn dám thì liền dùng, nếu hắn không dám thì không cần lãng phí thời gian nữa.” Hạ Dao vẫn cho là một chút lý luận giết chóc của nàng rất hữu dụng

Ôn Uyển cũng cho là đúng. Vị Tiền chưởng quỹ này cũng biết ý tứ của Ôn Uyển, không chút do dự liền ký.

Ôn Uyển muốn cho người sửa lại án sai của chưởng quỹ một ngân hàng tư nhân thì cũng chỉ cần một câu nói . Chẳng qua là Ôn Uyển không có cho Tiền chưởng quỹ chức vị cao, mà để hắn đến một chi nhánh ngân hàng thua lỗ năm ngoái giữ chức vị chưởng quỹ

Dụng ý của Ôn Uyển thì không cần phải nói cũng biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status