Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 50: Tốt Đẹp ( hạ )


Bạch thế Niên bắt đầu còn có chút băn khoăn, sợ Ôn Uyển chịu không nổi, thương tiếc thân thể Ôn Uyển nên không dám chuyển động lớn. Nhưng hành lang ấm áp chặt chẽ bao vây lấy hắn, ra vào liên tục mang cho hắn cảm giác run rẩy. Hắn nhẫn nại không được nữa, rốt cục bắt đầu dùng sức va chạm ra vào, khoái cảm mãnh liệt đến làm hắn run rẩy. Hắn khát vọng muốn lên đỉnh điểm, rốt cục khống chế được nữa không kiêng nể bắt đầu chinh phạt. Động tác nhanh đến nỗi không tưởng tương được

Ôn Uyển đau đến khóc lên, nhưng tiếng khóc cầu xin tha thứ đến khóe miệng giống như tiếng rên rỉ. Giọng nói này vào tai Bạch Thế Niên càng kích thích tính dục hưng phấn hơn. Bị kích thích này, động tác hung mãnh hơn, không còn cố kỵ cái gì, ra vào không kiêng nể.

Ôn Uyển chỉ cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen, bởi vì kẻ ở trên người mình phảng phất giống như bị ma nhập, động tác càng ngày càng lỗ mãng, như một con dã thú nổi điên. Giống như ngày đêm khác biệt.

Trong lòng Ôn Uyển mắng không biết bao nhiêu câu, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đối mặt với thực tế, nói chuyện với nam nhân đã lâm vào trong cảm thụ tình dục, đó là nói nhảm. Chỉ có thể làm cho mình buông lỏng thân thể. Sau đó ôm lấy cổ của Bạch Thế Niên, đem người dán vào, cong người lên nghênh hợp. Trong lúc đó cũng không dừng chuyển động, để cho mình thoải mái một chút.

Theo động tác của Ôn Uyển, Ôn Uyển giống như một con rắn uốn éo ở trên người Bạch Thế Niên. Trong miệng phát ra từng tiếng ngâm nga tinh tế, mỗi động tác, mỗi tiếng ngâm nga kêu lên trong vô thức. Càng phát ra kích thích Bạch Thế Niên không tiếp tục thương tiếc dư thừa nữa. Động tác mãnh liệt hơn. Hắn thật không biết, thì ra chuyện chăn gối, lại có thể tuyệt đẹp thế này, kêu gọi sự lưu luyến của hắn mãi không dứt được. Lúc này hắn chỉ muốn phát tiết, đem dục vọng trong thân thể này phát tiết ra.

Lúc này toàn thân Ôn Uyển đều mềm nhũn, đâu còn sức lực mà phản kháng. Nữ nhân đều là động vật nhuyễn thể, còn muốn mạnh mẽ như nam nhân, trừ phi có thể chiến thắng ở trên giường. Nếu không sẽ vĩnh viễn bị yếu thế một phương.

Ôn Uyển nhanh nhẹn suy nghĩ, khiến cho Bạch Thế Niên bất mãn. Tiến một phát thật sâu vào trong, Ôn Uyển liền bị kéo khỏi suy nghĩ.

Ngay lúc Bạch Thế Niên mãnh liệt va chạm bên dưới, Ôn Uyển không rảnh tiếp tục suy nghĩ về nó nữa. Chỉ nhắm chặt hai mắt, cảm giác phía dưới bị vật to lớn của Bạch Thế Niên làm cho tràn đầy. Mỗi một lần đụng vào, dường như chỉa vào chỗ sâu nhất của thân thể nàng, đau đến muốn kêu to ra. Nhưng dồn dập tiến vào đẩy ra cũng mang cho nàng cảm giác co rút đầy khoái cảm, chân tay không biết không tồn tại từ khi nào, chỉ còn lại cảm giác kích thích mãnh liệt. Có một câu nói thật hay, đau đớn cũng là hạnh phúc .

Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc của nam nữ giao nhau

Cuối cùng, Ôn Uyển cảm giác trước mắt chợt sáng lóe lên, Bạch Thế Niên mồ hôi đầm đìa phát ra một tiếng hô thoải mái, sau đó gục ở trên người Ôn Uyển, gục đầu ở trên bộ ngực cao vút của Ôn Uyển.

Dựa theo lời nói của Ôn Uyển, lần thứ hai yêu tinh đánh nhau, so với lần vui sướng đầu tiên, hai bên đều vô cùng hài lòng. Đúng vậy, đêm tân hôn không thể để lại tiếc nuối.

Ôn Uyển đẩy nam nhân đang gục ở trên người mình ra, cúi đầu nhìn một mảnh xanh tím trên người mình. Thiệt là vừa rồi giống như một con dã thú. Không nhịn được mắng: “Dã thú.”

Bạch Thế Niên nghĩ tới vừa rồi Ôn Uyển nghênh đón hắn, trong lòng thỏa mãn nói không ra lời, khó trách nam nhân trong quân doanh đều nói là dục tiên dục tử. Rốt cuộc lần này cũng được nếm thử cái mùi vị này. : “Ai bảo vợ lại cuốn hút như vậy! Ta thật sự không nhịn được. Vợ, chúng ta tiếp tục.” Ánh mắt Bạch Thế Niên lóe sáng nhìn Ôn Uyển. Thật sự hắn rất muốn lần nữa.

Ôn Uyển thấy hắn chuyện vừa làm xong chưa được một lúc, ánh mắt nam nhân này đã lóe sáng lại. Trong lòng khóc thét, thể chất gì thế này? Vừa đảo mắt lại có thể đấu lại một trận nữa: “Không được, chịu không nổi rồi.”

Bạch thế Niên thấy Ôn Uyển không muốn, mặc dù hắn rất muốn nhưng nếu Ôn Uyển không nguyện ý, kết quả cưỡng ép, hắn cũng không có lá gan này. Vạn nhất Ôn Uyển lại giở tính tình trẻ con, chạy về trong phủ của nàng hoặc chạy vào hoàng cung không ra nữa, vậy hắn muốn một mình trông phòng rồi.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên còn gọi mang nước vào, đều ngượng ngùng, núp đầu vào trong chăn, làm cho người ta nhìn không thấy. Bạch Thế Niên phất phất tay: “Các ngươi đi xuống đi!”

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên vắt khăn lông, lau người cho nàng nhưng nàng không muốn: “Ta tự mình làm. Chàng xử lý tốt của mình là được.”

Bạch Thế Niên không cho phép: “Nàng nằm đi, ta lau cho nàng.” Ôn Uyển thấy không lay chuyển được Bạch Thế Niên, liền cầm gối uyên ương phủ ở đầu. Nhưng mát mẻ trên người cũng làm cho nàng run rẩy từng đợt. Cũng không phải nàng lười, chẳng qua là cảm thấy, không thể đả kích nam nhân đang chu đáo tỉ mỉ với mình được.

Lúc Bạch Thế Niên lau người cho Ôn Uyển, khẳng định là sẽ khơi hỏa lên. Nhưng khi nhìn đến từng vết bầm trên người Ôn Uyển, vết tích đan xen lẫn nhau nên không thể hành động lần nữa.

Ôn Uyển cảm nhận được Bạch Thế Niên đè nén. Liền suy nghĩ, lão công tốt thì nên khen ngợi và cổ vũ. Nghĩ như vậy liền ném gối đi, quay người lại hướng Bạch Thế Niên. Ở trên mặt Bạch Thế Niên hôn một cái, tỏ vẻ khích lệ. Còn không quên khích lệ nói: “Lão công thật tốt .”

Bạch Thế Niên liền đụng ngã Ôn Uyển. Ôn Uyển dùng sức đẩy hắn ra, không đồng ý. Hạ thân nàng còn rất đau nên kiên quyết không thể tiếp tục lăn trên giường nữa. Hưởng thụ là của hắn, đau đớn lại là nàng, nàng mới không làm. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không muốn, cũng không làm sao được.

Hai người lau người xong, Ôn Uyển liền lấy thuốc mỡ ra ngoài dùng. Thuốc mỡ này công dụng quả thật không tệ, bôi một chút vào, hạ thân liền thấy mát mẻ, giống như chưa bị đau như vậy.

Hai người lần nữa nằm xuống, Bạch Thế Niên kiên quyết không để cho Ôn Uyển mặc quần áo: “Cứ như vậy, vuốt thoải mái. Đừng mặc.” Cho dù không làm chuyện khác, ôm thân thể vợ không mặc gì, cũng là một loại phúc lợi không phải sao?

Một chết sống phải mặc, một chết sống không mặc, làm ầm ĩ đến cuối cùng, Ôn Uyển mặc quần áo, Bạch Thế Niên thì không mặc gì. Ôn Uyển liền nói: “Chàng còn có thói quen ngủ không mặc gì? Ở trong quân doanh, không phải bị người nhìn thấy trống trơn à?”

Bạch Thế Niên vui vẻ: “Trong quân doanh đều cùng nhau tắm, đều là nam nhân, có sao đâu? Cũng không biết nàng đang ở đây nghĩ cái gì. Nhưng nàng yên tâm, một mình ta một doanh trướng.”

Ôn Uyển ồ một tiếng, nghiêng người, chuẩn bị ngủ. Nhưng người khác lấy hai tay ôm quanh nàng. Không chỉ có ở trên cổ của nàng vừa hôn vừa gặm đồng thời cũng cắn, một đôi bàn tay to xoa nắn đôi ngực đẫy đà của nàng. Ôn Uyển đẩy tay của hắn ra, lập tức cảm giác vật kia nóng hổi đang dính lấy cái mông của nàng. Nếu bộ dáng này có thể ngủ được, thì Ôn Uyển cũng không phải người rồi.

Ôn Uyển có thể hiểu, đáng tiếc thật sự nàng không chịu nổi, bây giờ hạ thân nàng còn rất đau nhức! Hơn nữa nhìn Bạch Thế Niên sức lực khỏe mạnh cường kiện như vậy, nếu theo ý của hắn mà không khắc chế, nói không chừng đến sáng cũng không xong. Nàng cũng không thể làm cho Bạch Thế Niên sung sướng, mà mình bị hành hạ đến ngày thứ hai cũng không rời giường nổi. Cho nên kiên quyết không chịu .

Ôn Uyển biết, không thể cứng rắn, chỉ có thể tới mềm dẻo. Nhỏ giọng nói: ” Bộ dáng này, ta làm sao ngủ?” Quay đầu thấy trong mắt Bạch Thế Niên đầy lửa, thì chủ động hôn Bạch Thế Niên. Sau đó thấy động tác của Bạch Thế Niên tiến thêm một bước, đáng thương nói: ” Mới vừa rồi chàng cũng nhìn thấy, không phải là ta không muốn, thật sự thân thể của ta không thể chịu nổi nữa. Nếu chàng như vậy, khẳng định ngày mai ta không rời giường được. Ngày mai còn muốn tiến cung tạ ơn, bộ dáng này chàng để cho ta ngày mai làm sao gặp người ta. Mắng cho một trận là chuyện nhỏ, có khi ta còn trở thành người cả kinh thành chê cười.” Trong hoàng thất, người hoàng đế gả, ngày thứ hai thành thân nhất định phải đến tạ ơn hoàng đế. Hoàng đế gặp hay không là chuyện của hoàng đế, nhưng nếu ngươi không đi, đó chính là đại bất kính. Mà nếu Ôn Uyển như Bạch Thế Niên làm cho không rời giường, không vào hoàng cung tạ ơn, Bạch Thế Niên cùng lắm là bị hoàng đế khiển trách hai câu. Nhưng sau lưng hâm mộ không phải là số số ít. Đến lúc đó mặt mũi nàng giấu bên trong tay áo hay gối cũng bị mất rồi. Sau này chuyện lấy chồng, còn có thể trở thành chủ đề cho mọi người trêu ghẹo. Nàng mới không muốn.

Bạch Thế Niên khẽ than thở, cuối cùng khuất phục thực tế này, lùi tay về phía sau. Ôn Uyển chủ động làm tổ trong ngực của hắn. Nói mấy câu chu đáo, sau đó giống như con bạch tuộc bất động dán vào hắn.

Mới vừa rồi Bạch Thế Niên nhìn những vết bầm tím trên người Ôn Uyển, cũng cảm thấy mình quá nặng tay. Nên không giở trò gỉì nữa, chỉ lẳng lặng bất động ôm Ôn Uyển.

Ánh mắt Ôn Uyển híp lại, thành thân thật ra cũng có chỗ tốt, đó là mùa đông có người làm ấm chăn cho ngươi. Ngược lại Ôn Uyển nghĩ tới câu hỏi vừa rồi. Ngẩng đầu lên, vuốt mặt của hắn, nhẹ giọng hỏi “Vừa rồi chàng làm sao vậy?”

Bạch Thế Niên trầm mặc một chút, mới cười khổ nói “Sáu năm nay, ta không biết nằm mơ bao nhiêu lần. Mỗi lần đều mơ thấy cùng nàng ở hỉ phòng, hai người đang dán sát nhau, rất ân ái. Nhưng chớp mắt nàng đã biến mất không thấy. Cho nên vừa rồi nhìn nàng , ta cho là mình lại đang nằm mơ đây?”

Ôn Uyển có chút không hiểu “Không thể nào, chàng giết nhiều người như vậy cũng sẽ không gặp ác mộng, nhưng lại vì một người không liên quan như ta mà gặp ác mộng.”

Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn Uyển, nhẹ nhàng mà nói “Nàng thật không nhớ rõ. Ngày đó nàng ôm ta khóc đến khàn cả giọng, nàng nói nàng muốn sống thật tốt. Cho dù trước kia gặp muôn vàn khó khăn nàng đều sống sót, còn muốn sống thật vui vẻ sung sướng. Ta khi đó đáp ứng nàng bảo vệ nàng thật tốt. Kết quả ngược lại bởi vì ta, bởi vì ta cưới nàng, lại khiến nàng phải chết, ta cho là ta hại chết nàng. Cho nên ta thường xuyên cũng mơ thấy nàng. Nếu như không phải bởi vì ta, nàng sẽ không phải chết, nàng sẽ sống thật tốt.”

Ôn Uyển chỉ vào đầu Bạch Thế Niên cười mắng “Ngu ngốc.” Mắng xong những lời này, nhìn thần sắc đáy mắt Bạch Thế Niên, Ôn Uyển ngượng ngùng nói: ” Lúc đầu không nghĩ chọc cho phiền toái. Không nghĩ chàng lại bị ám ảnh. Thật xin lỗi a!”

Bản lãnh gió chiều nào theo chiều ấy của Ôn Uyển càng thêm tiến bộ.

Bạch Thế Niên híp mắt nhìn Ôn Uyển sau đó sờ qua nói”Không có chuyện gì, đều đã qua. Hai người chúng ta đều khổ tận cam lai. Bây giờ còn sớm, chúng ta làm lần nữa. . . . . .”

Ôn Uyển không muốn. Bạch Thế Niên cúi đầu, quyết định đi đường vòng. Nhưng Ôn Uyển liếc nhìn ra ý nghĩ của hắn: “Rất mệt a, một ngày một đêm không ngừng nghỉ. Chàng để cho ta ngủ hai canh giờ đi. Cuộc sống còn dài mà, lần này không vội a.” Nói xong, cười haha, còn ngáp một cái tỏ vẻ thật buồn ngủ, không chịu nổi nữa.

Bạch Thế Niên nhìn những vết xanh tím trên người Ôn Uyển, liền nuốt một cái nước miếng, cuối cùng vẫn nhẫn nại dục vọng ở thân thể. Không dám động tác.

Ôn Uyển giống như con mèo co rúc ở bên trong một bếp lò sống ấm áp. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển ngủ say sưa, thì cảm thấy trái tim cũng tràn đầy thoải mái. Nếu như Ôn Uyển sinh thêm cho hắn một tiểu tử mập mạp thì cả đời này của hắn cũng viên mãn rồi.

Bạch Thế Niên nhìn cuộc sống tốt đẹp đang vẫy chào hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status