Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 54: Vào gia phả Từ Đường để lộ bí mật


Ôn Uyển cùng hoàng đế nói một hồi rồi hỏi ” Cậu Hoàng đế, buổi trưa chuẩn bị đồ ăn ngon gì thế? Người không biết đâu, cả ngày hôm qua con cũng không ăn cái gì, buổi tối phải len lén bảo Hạ Ngữ mang cơm tới cho con, kết quả trong phòng toàn mùi cơm. Bị những người náo động phòng đoán được. Cũng may mà con trấn định, bằng không, chắc sẽ bị bọn họ chê cười là tân nương tham ăn.”

Hoàng đế có thể tưởng tượng tràng diện lúc đó có bao nhiêu tức cười, thú vị nói “Ha ha, ha ha, cũng do con, lúc nào cũng giống như con mèo thích trộm đồ tanh.” Hoàng đế thấy Ôn Uyển nói những chuyện này rất bình thường, liền hiểu rõ, xem ra Ôn Uyển đã thật sự đón nhận cọc nhân duyên này rồi.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển giống như nữ nhi bình thường làm nũng cùng phụ thân. Hai người nhìn giống như cha và con gái, Bạch Thế Niên thấy bộ dáng hoàng đế sủng ái Ôn Uyển, trong lòng cười khổ không dứt. Cảnh tượng này, khiến lời cầu tình hắn không thể mở miệng được. Trừ phi hắn có thể trở lại kinh thành, nếu không, cả đời này cũng đừng nghĩ mang theo Ôn Uyển đi biên quan. Vợ chồng hai người, nhất định là phải tách ra hai nơi rồi.

Ôn Uyển tới tương đối trễ, cho nên nói một hồi đã đến thời gian dùng cơm trưa. Lúc dùng bữa, Ôn Uyển nói hoàng đế ở phương diện ăn uống phải chú ý, bắt buộc hoàng đế phải nghe, không thể không xem ra gì. Hoàng đế đều nhàn nhạt cười, bộ dáng kia làm cho Ôn Uyển phải nói rất nhiều lần. Trong lòng Bạch Thế Niên có chút tư vị. Loại không khí ấm áp này, hắn nhìn rất hâm mộ, nhưng chen vào không lọt.

Dùng xong bữa trưa, hoàng đế bảo Bạch Thế Niên cùng hắn tới ngự thư phòng thương lượng quân vụ. Ôn Uyển trở về Vĩnh Ninh Cung ngủ trưa.

Ôn Uyển cảm giác một ngày thật giống như đã qua nhiều năm. Hoàng đế lại không cảm giác như vậy. Tuy Ôn Uyển lập gia đình rồi, nhưng nếu muốn gặp tùy thời có thể thấy được. Đã hoàn thành tâm sự trong lòng hắn. Bây giờ thấy vẻ mặt nàng rất tốt, cũng thấy yên lòng.

Ôn Uyển trở lại Vĩnh Trữ Cung, nhìn chỗ ở quen thuộc của mình thì có chút cảm khái. Leo lên giường. Ôn Uyển ngửi được mùi vị quen thuộc, một chút liền ngủ mất.

“Quận mã.” Hạ Ảnh nhìn Bạch Thế Niên đi tới, muốn ngăn không để cho hắn vào tẩm cung, nhưng lại nghĩ, hai người đã là vợ chồng. Buổi sáng quên chuẩn bị chén sữa dê cho Quận mã, Quận chúa đã không vui, nếu lần này biết nàng làm thế nhất định sẽ phát giận. Vừa nghĩ như vậy nên không ngăn cản, để cho Bạch Thế Niên đi vào. Bạch Thế Niên đi vào tẩm cung. Tẩm cung bố trí rất thanh nhã, phú quý.

Gần cửa ra vào có một cái án văn, trên án văn bày hai bình sứ trắng, trong mỗi bình đều cắm một bó hoa tươi, có lẽ là sáng hôm nay bỏ vào. Bên trong là giường lớn làm từ gỗ tử đàn khắc hoa, nguyên một bộ bàn trang điểm, trên bàn trang điểm đặt đồ trang sức Ôn Uyển vừa mới đeo, còn có cả lược ngà, bên cạnh có một hộp gỗ lim vàng, chăn đệm trên giường cũng phủ màu vàng mềm mại.

Trong phòng bày một cái bàn tròn làm bằng gỗ tử đàn, chung quanh cái bàn tròn là bốn cái ghế cũng bằng gỗ tử đàn làm thành hình tròn xếp chung quanh, trên cái bàn tròn bày dụng cụ pha trà. Đoán chừng là bình thường dùng bữa hoặc là đãi khách sẽ dùng đến. Trong tẩm cung bên cạnh giường đặt một chậu than đang đốt.

Ôn Uyển đắp chăn kín mít, lộ ra vẻ mặt lười nhác, thỏa mãn, Bạch Thế Niên nhìn thấy không khỏi bật cười.

“Quận mã, vào trong tẩm cung rồi, đem giày đổi lại nhé?” Hạ Dao để cho tiểu nha hoàn mang tới một đôi giày đáy lót lông. Quay đầu nhìn lại, dưới giường cũng có một đôi giày bằng lông thỏ. Bạch Thế Niên cảm thấy thú vị, đem giày đổi lại, đeo đôi giày kia vào, quả thật xốp mềm vô cùng thoải mái.

Hạ Dao nói “Nếu Quận mã mệt nhọc, thì lên giường chợp mắt một lúc.” Nếu Bạch Thế Niên cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Nàng sẽ phân phó người trải giường chiếu.

“Không cần. Lập tức sẽ phải trở về.” Hạ Dao nghe xong, tự nhiên cũng lui ra ngoài.

Bạch Thế Niên ngồi ở bên mép giường, ngắm bộ dáng ngủ say của Ôn Uyển. Trong mắt chứa đầy cảm xúc khó tả. Tình cảm Ôn Uyển và hoàng thượng, so với mình tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều, không giống như là cậu cháu, càng giống như phụ tử. Cho nên mới vừa rồi ở ngự thư phòng hoàng đế dùng ánh mắt không phải là ánh mắt, lỗ mũi không phải là lỗ mũi chỉ trích cùng khuyên bảo. Tất cả hắn đều phải nhịn. Nói cho cùng cũng là do mình đuối lý.

Bạch Thế Niên nhìn người ngủ say liền cởi giầy, cởi áo khoác, rồi chui vào trong chăn. Ôn Uyển cảm giác có một con quái vật lớn tiến vào. Dùng sức lôi kéo vào lồng ngực của mình ôm lấy, nói thầm “Hạ Dao tại sao đem một cái túi chườm nóng to như vậy nhét vào cho ta, ta ôm không được.”

Bạch Thế Niên không cười được nữa, trong mắt lại càng thương tiếc. Một câu đơn giản như vậy…, có thể thấy được năm đó, cuộc sống của nàng trôi qua là dạng gì. Lại phải dựa vào cung nữ thay nhau đổi lại túi chườm nóng để sưởi ấm, mới có thể ngủ được. Cuộc sống như vậy, phải khó khăn tới bực nào? Vợ hắn đến tột cùng chịu đựng bao nhiêu khổ nạn. Nhớ tới đêm hôm đó nàng khóc, còn có sự bi thống, tuyệt vọng kia cùng với những gì mình chứng kiến bây giờ. Trong lòng Bạch Thế Niên, lại nổi lên một trận đau lòng.

Ôn Uyển ngủ thẳng tới giờ Mùi hai khắc mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh, thấy mình ôm một người to đùng. Liền nở nụ cười mà người ngủ bên cạnh cũng không đem mình lay tỉnh. Hôm nay giấc ngủ của nàng càng lúc càng tốt rồi. Giấc ngủ tốt chứng minh tâm tình nàng thoải mái hơn nhiều. Ôn Uyển cảm thấy như vậy thật tốt , hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt. Nghĩ tới đây, liền ôm chặt Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển sau khi tỉnh lại, lại ôm chặt lấy hắn, tâm tình cũng tốt lên. Điều này chứng minh Ôn Uyển đối với hắn bắt đầu có sự tin cậy. Đây là một hiện tượng vô cùng tốt. Sự hiểu biết về Ôn Uyển của Bạch Thế Niên, chỉ giới hạn ở tin đồn bên ngoài. Cộng thêm phỏng đoán của mình. Mỗi ngày tiếp xúc, lại phát hiện được ở Ôn Uyển nhiều hơn một chút. Một giây cường thế, một giây sau lại có thể ôn nhu. Đảo mắt tới thời điểm ở trước mặt hoàng đế làm nũng, lại rất xinh đẹp, khả ái.

Sau khi rời giường, nha hoàn đi theo phía sau Hạ Dao, mang tới một bộ cung trang thêu Phượng Hoàng bay lượn trên không. Còn có hai cung nữ khác bưng nước nóng, khăn mặt tới, rửa mặt xong lại thoa một tầng kem dưỡng da tự chế, một cung nữ mang khay trang sức tới búi tóc cho nàng.

Ôn Uyển chọn lựa trong hộp đồ trang sức đeo tay của mình một chiếc trâm cài tóc bằng vàng ròng có đính hồng san hô lay động mềm mại, tinh tế. Vừa phát ra tiếng chuông dễ nghe còn làm đẹp cho trâm hoa. Vòng tai, Ôn Uyển chọn lựa một đôi vòng tai phỉ thuý khảm Đông Châu màu vàng. Bên hông đeo một khối ngọc bội chạm khắc Phượng Hoàng. Rửa mặt, chải đầu xong rất nhanh, cả quá trình chỉ mất có nửa khắc đồng hồ.

Bạch Thế Niên mở trừng hai mắt, tốc độ này quả thật rất nhanh “Xế chiều giờ Thân một khắc chúng ta phải đi bái kiến tổ tiên.”

Vẻ mặt Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Nhanh như vậy?” Ôn Uyển nhớ vào ngày thứ hai thành thân tân nương liền được viết tên vào gia phả. Dĩ nhiên, có những gia tộc có quy định khác nhau. Có chậm, cũng có nhanh. Nhưng Ôn Uyển nhớ rằng, quy củ của Bạch gia không phải như thế. Chẳng lẽ, là tình huống đặc biệt.

Bạch Thế Niên nở nụ cười: “Ai bảo nàng là thần tài cơ chứ, những tộc lão kia nghĩ muốn đem thần tài như nàng viết vào gia phả ngay lập tức mới yên tâm đấy!” Ở Bạch gia, sau ngày thứ ba thành thân tân nương sẽ được viết tên vào gia phả tổ từ. Nhưng thân phận của Ôn Uyển đặc biệt, lại có tước hiệu thần tài . Còn chưa có thành thân, các tộc lão của Bạch gia đã cùng Bạch Thế Niên đi tạ ơn ở Từ Đường, thời gian cưới cũng tập tức định tốt. Ôn Uyển trong lòng bật cười, thật giống như sợ nàng chạy mất vậy.

Ôn Uyển muốn xuất cung, trước khi đi nhất định phải tới chào hoàng đế. Nói với hoàng đế chuyện phải đi Từ Đường Bạch gia vào gia phả. Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển cảm khái nói: ” Ôn Uyển nhà ta, hôm nay đã là người nhà người ta mất rồi.”

Ôn Uyển nghe lời này liền cười không ngừng: ” Cậu Hoàng đế, người cũng đừng nghĩ nữ nhi gả ra ngoài như bát nước giội đi! Nghĩ như vậy, con không đồng ý. Nếu con nhớ cậu hoàng đế. Con liền hồi cung ở mấy ngày. Đến lúc đó người cũng không được ghét bỏ con ầm ĩ đấy!”

Hoàng đế nghe lời này mặt mày tươi cười: “Làm gì có? Con tùy tiện lúc nào hồi cung ở cũng được. Nhưng việc cần gấp nhất bây giờ, không phải là hồi cung đâu.” Lúc này cần gấp nhất, là nhanh chóng làm ra một đứa con trai mới phải.

Bạch Thế Niên ở bên cạnh nhìn, nghĩ tới ý niệm từ đáy lòng mình, hôm nay nhìn thấy mới biết thật là hy vọng xa vời. Khụ, hắn chỉ có thể than thở. Sau khi thành thân, sẽ phải rời đi mười năm. Mười năm này làm sao qua đây?

Hai người ngồi ở trên xe ngựa, bởi vì muốn đi tới Từ Đường, nên Bạch Thế Niên cũng không dám động thủ động cước. Sợ đem y phục của Ôn Uyển vò nát.

Ôn Uyển ngồi ở trên xe ngựa, có chút nhàm chán. Nên chủ động lôi kéo cánh tay Bạch Thế Niên nói: ” Trò chuyện cùng ta đi, thật là buồn chán.”

Bạch Thế Niên rất thích Ôn Uyển chủ động thân cận hắn. Bởi vì căn cứ vào tin tức hắn nghe được, Ôn Uyển đối với người khác rất lạnh lùng, hơn nữa cũng không nguyện ý để người khác lại gần. Nói khoa trương hơn nữa. Thì phải nói là không thích cùng người khác chung đụng. Vậy mà hôm nay lại tùy ý thân cận với hắn như vậy.

Bạch Thế Niên nói với Ôn Uyển về chuyện khi hắn mới bắt đầu tham gia quân ngũ. Người khác thấy hắn mới mười lăm tuổi, đã là Quan ngũ phẩm ( bởi vì những người khảo trúng Võ trạng nguyên, đều được phong là quan ngũ phẩm ), nên những lão binh dày dặn kinh nghiệm kia không có một người nào tin phục hắn. Cho nên, bắt đầu là tỷ võ, sau đó trên chiến trường hắn anh dũng đối kháng kẻ địch. Mọi người mới dần dần tuân theo sự quản giáo của hắn.

Ôn Uyển nghe đến say sưa. Cười tán thưởng nói: “Nghe chàng kể vậy ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cũng muốn đầu quân bảo vệ quốc gia. Chàng không biết đâu, người bên cạnh ta tôn sùng chàng đến cỡ nào. Đặc biệt là Đông Thanh, ta cho chàng biết, năm ta mười một tuổi, nàng đã nói hi vọng sau này ta gả cho chàng, thiếu chút nữa đem ta nghẹn chết. Qua nhiều năm như vậy, vẫn một mực lải nhải bên cạnh, nói ta với chàng là một đôi trời đất tạo nên. Nếu ta không gả cho chàng. Sẽ là quyết định sai lầm nhất của chúng ta. Thật giống như không lấy chàng làm chồng, ta liền không có ai thèm lấy.”

Bạch Thế Niên nghe vậy cảm thấy rất hứng thú: “Ha ha. Không nghĩ tới bên cạnh nàng còn có nhân tài như vậy, đã dự liệu sớm được chuyện chúng ta có thể trở thành vợ chồng. Ngày khác để cho ta gặp mặt một lần xem.”

Ôn Uyển lộ ra vẻ mặt vui vẻ: “Nếu nữ nhân kia thấy chàng. Chàng phải cẩn thận. Nói không chừng trong lúc kích động, nàng liền cho chàng một cái ôm nồng nhiệt. Khụ, trước khi ta với chàng thành thân đã nàng “lấy tay bắt cá” rồi, bây giờ đã thành thân, đoán chừng sẽ trở thành người trung thành hết mực với chàng. Sau này chắc chắn sẽ hướng về chàng rồi.”

Bạch Thế Niên cười ha ha: “Không ngờ chỗ của vợ còn có nhân tài như vậy. Vợ, người của nàng, thật đúng là ngoạ hổ tàng long nha!”

Ôn Uyển cảm thấy món ăn buổi trưa có chút mặn, từ trên bàn trà rót chén trà, đưa chén cho Bạch Thế Niên trước. Chính mình từ trong hộp sơn hồng vẽ Mẫu Đan Bát Bảo đặt dưới bàn trà, lấy ra một cái chén giống hệt cái chén trong tay Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên nhận trà cười nói “Vợ à, sao nàng biết ta khát nước?” Bình thường hẳn là phải hỏi trước có khát hay không khát mới đúng.

Ôn Uyển uống nửa chén trà mới nói: “Lúc ta rót nước thấy chàng nhìn theo mấy lần. Nếu còn không biết chàng cũng muốn uống nước, thì ta đây thật không có ánh mắt.”

Bạch Thế Niên hơi chậm lại, ban đầu hắn không khát, thế nhưng nhìn Ôn Uyển uống mới cảm giác cũng có chút khát nước. Định chờ Ôn Uyển uống xong rồi uống ( mới vừa rồi trên bàn chỉ có một chén trà ). Vậy mà Ôn Uyển chỉ bằng cái nhìn này, lại có thể nhìn ra hắn nghĩ cái gì. Quan sát sắc mặt lợi hại đến bực nào, cần tốn bao nhiêu thời gian cùng tinh lực mới có thể huấn luyện được.

Ôn Uyển đoán được Bạch Thế Niên đang suy nghĩ gì, Bạch Thế niên biểu lộ ra vẻ mặt đến kẻ ngốc cũng biết là hắn khát, chứ đừng nói chi là nàng. Ôn Uyển cười nói sang chuyện khác: ” Chén trà trong tay chàng cùng chén trà của ta chính là một đôi . Cậu Hoàng đế ban thưởng đồ cưới. Tịnh Đế Liên là có ngụ ý “ Trăm năm hoà hợp, vĩnh kết đồng tâm ”, lại có ý “ tường hòa an bình, hạnh phúc mỹ mãn ”. Ngoại trừ đôi chén sứ men xanh Tịnh Đế Liên này, trong phủ Quận chúa của ta còn có một đôi chén sứ men xanh Tịnh Đế Liên khác, là đồ cưới ông ngoại hoàng đế để lại cho ta. Chính là đôi chén Đường triều Thái tông hoàng đế Lý Thế Dân cho nữ nhi Cao Dương công chúa làm của hồi môn, vô cùng xinh đẹp. Ánh sáng màu sắc cùng công nghệ làm so với cái chén chúng ta đang dùng tốt hơn.”

Bạch Thế Niên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. Cao Dương công chúa kia là một nữ nhân có tiếng xấu, đồ nữ nhân này đã dùng qua, hắn nhìn cũng không muốn nhìn thêm.

Ôn Uyển chỉ một chút đã nhìn ra Bạch Thế Niên nhìn cái chén trên tay không vừa mắt, cười nhận lấy chén trà trong tay Bạch Thế Niên đặt trên bàn trà: “Đó là đồ cổ. Đặt ở Đa Bảo Các. Ai nguyện ý cầm đồ cổ đi đổi lấy chén cơm. Nhiều năm như vậy không biết đã qua tay bao nhiêu người, sớm không còn sạch sẽ.”

Chân mày đang nhíu lại của Bạch Thế Niên lúc này mới buông ra: “Nữ nhân như vậy, đến người xuất gia cũng không bỏ qua. Nếu không phải có mệnh tốt sinh ra ở trong hoàng thất, thì nhốt vào lồng heo thả trôi sông vẫn còn nhẹ.” Công chúa hoàng thất nuôi nam kỹ chỗ nào cũng có, hắn cũng không phát biểu ý kiến. Nhưng nàng ta ngay đến cả hòa thượng xuất gia cũng không bỏ qua.

Thật ra Ôn Uyển cảm thấy Cao Dương cũng có chỗ đáng thương, nếu không phải gả cho một nam nhân bất lực, mà là gả cho một Phò mã mọi mặt đều không tệ, có lẽ kết cục sẽ không giống với lúc trước. Dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận Cao Dương quả thật phong hoa tuyệt thế, thế nhưng dám cùng một hòa thượng vụng trộm ở trong chùa. Cổ nhân cho rằng thần Phật là thần thánh không thể xâm phạm. Lại dám chạy tới chùa miếu để vụng trộm, cái này nhất định khiến Cao Dương phải gánh danh nhơ thiên cổ. Thế nhưng Ôn Uyển không phản đối Bạch Thế Niên nói lời này. Nàng có thể cùng Hải Sĩ Lâm thảo luận chuyện xưa của Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân, nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng đối với trượng phu này, có mấy lời không thể nói, phải kiêng kỵ. Cho nên cười nói: “Có đôi khi, sống so với chết còn khó khăn hơn, thống khổ hơn.” kết cục cuối cùng của Cao Dương cũng thật đáng thương .

Thấy giọng nói chứa đầy khinh thường Bạch Thế Niên. Ôn Uyển cũng không nguyện ý tiếp tục thảo luận đề tài này. Vừa cười vừa hỏi chuyện năm đó ở biên quan. Nói đến cái này Bạch Thế Niên kể đến thao thao bất tuyệt.

Hạ Dao ở bên ngoài nói: “Quận chúa, tướng quân. Phía trước là đến.”

Bạch Thế Niên dẫn Ôn Uyển đi về hướng tổ từ bên kia. Lúc đi tới đã thấy một đám lão nhân chờ ở chỗ này. Trong đó có mấy lão nhân. Bạch Thế Niên hướng về phía mấy lão nhân chào Tam thúc tổ, Nhị thúc, Ngũ thúc, tứ thúc. Ôn Uyển cũng hành lễ với mấy vị trưởng bối. Mấy người đều không thể không gật gật đầu.

Cửa Từ Đường mở ra, hai người đi tới dập đầu. Nhị thúc tộc trưởng của Bạch thế Niên chuẩn bị đem tên Ôn Uyển viết lên. Bạch Thế Niên lập tức ngăn trở “Nhị thúc, người đem gia phả cho cháu.”

Bạch Thế Niên nhận lấy gia phả nhìn rồi đưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái, nhìn nhóm thê thất bên cạnh tên Bạch Thế Niên viết Khê thị. Không khỏi hé miệng cười một tiếng, cũng không biết làm sao người này có thể đem tên của mình viết vào làm nương tử của hắn. Gia tộc của bọn họ cũng cho phép hắn hồ nháo như vậy sao?

Ôn Uyển không biết Bạch lão thái gia là một người có tính tình nói một không hai. Đã đáp ứng với Bạch Thế Niên. Tất nhiên sẽ làm được. Rồi lại nói, ông cũng hiểu rõ tính tình của con mình, không đáp ứng chờ khi hắn trở lại cũng sẽ tìm cách làm bằng được. Thay vì như thế, còn không bằng cái trưởng bối là ông tự ra mặt, đem chuyện này làm xong. Nếu không, bị Bạch Thế Niên giày vò, vạn nhất tổn hại danh tiếng, đối với tiền đồ có trướng ngại. Cái được không bù đắp nổi cái mất.

“Nhị thúc, tên chữ của vợ cháu là phất Khê. Phía trước vòng lên . Ở phía sau đem tên cộng thêm một chút là được rồi.” Bạch Thế Niên bận rộn cùng tộc trưởng thúc thúc của hắn giải thích.

Vẻ mặt của Tộc trưởng có chút kỳ quái: “Phúc Khê?” Hình như ông chưa từng nghe qua Quận chúa có một tên khác như vậy. Tộc trưởng nghĩ tới đây liền cảm thấy kì lạ, Quận chúa tài danh bên ngoài. Thật giống như không có tên chữ.

Bạch Thế Niên lắc đầu, ở trên gia phả viết xuống hai chữ ‘ phất Khê ’.

Tộc trưởng nhìn Bạch Thế Niên viết ra hai chữ, nhìn chằm chằm, ánh mắt trừng to thất thanh kêu lên: “Phất Khê? Cháu xác định không có viết sai chứ.” Phất Khê công tử danh tiếng quá lớn, hôm nay không ai dám nhắc đến cái tên này. Cái này, không thể nào là trùng hợp đi?

Ôn Uyển cười khẽ: “Đúng vậy, tên chữ của ta là phất Khê, thật lâu mới dùng tới.”

Đôi môi Tộc trưởng co giật mấy cái, cuối cùng vẫn nhịn không được. Vạn nhất điềm xấu thì làm sao bây giờ? Vậy là sáng tỏ một chuyện đáng mừng. Tộc trưởng run rẩy hỏi: “Phất Khê? Phất Khê công tử?” Năm đó phất Khê công tử, dương danh thiên hạ. Trong kinh thành từ lão già tám mươi tuổi, cho tới trẻ con ba tuổi, người nào không biết. Trong lòng Tộc trưởng có một người bé nhỏ nhô ra, nói cho ông biết, Ôn Uyển Quận chúa chính là Phất Khê công tử. Sau đó một người bé nhỏ khác nhô ra kêu cái này không thể nào , cái này không thể nào . . . . . . Nhưng , hắn cũng hi vọng nếu là thật. Tài danh của Ôn Uyển Quận chúa ở Đại Tề cũng là số một, số hai. Nếu đúng như vậy, thì Bạch gia, thật sự cưới vào một vị nữ tử tam tương quyền, tiền, tài. Việc này đối với Bạch gia mà nói, là may mắn bực nào đây? Hưng thịnh của Bạch gia, đang ở ngay trước mắt.

Ôn Uyển thật giống như không nhìn thấy tộc trưởng kích động toàn thân đều lóe ra tia sáng. Nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là một chữ, không đáng giá để tộc trưởng như vậy.”

Những tộc lão Bạch gia đứng bên cạnh tộc trưởng sau khi nghe thấy Ôn Uyển chính miệng chứng thực mình chính là phất Khê công tử, tất cả đều bị hóa đá. Không ai cho rằng Ôn Uyển ăn nói bừa bãi, ngược lại, tất cả mọi người tin tưởng Ôn Uyển nói thật. Bởi vì Ôn Uyển không cần thiết phải nói dối, cũng sẽ không bừa bãi nói dối việc này. Ôn Uyển Quận chúa là phất Khê công tử, nếu đúng như vậy, Bạch gia bọn họ, thật đúng là được tổ tông phù hộ rồi.

Ôn Uyển cũng không quan tâm ý nghĩ của người Bạch gia, nàng nhìn Từ Đường từ trên xuống dưới, thấy nhiều bài vị như vậy, Ôn Uyển tùy ý quét xuống dưới, đoán chừng có trên trăm cái. Không biết tại sao, Ôn Uyển cảm thấy ở chỗ này đặc biệt lạnh. Nói khẽ với Bạch Thế Niên: “Nơi này âm khí quá nặng, ta có chút lạnh.”

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nói không thoải mái, nghĩ thân thể Uyển rất yếu ớt liền nói: “Tộc trưởng, nhớ kỹ viết tên Ôn Uyển ở phía trên là được.”

Tộc trưởng vui sướng ở chỗ hai chữ Phất Khê đánh một dấu móc, bên cạnh viết lên hai chữ Ôn Uyển. Không giống như những nữ nhân khác, viết lên một chữ Lý thị hay Trương thị . Mà trực tiếp đem tên Ôn Uyển viết lên. Cái này có ý nghĩa hôm nay Ôn Uyển đã là một thành viên của Bạch gia.

Ôn Uyển đối với điều này một chút cảm giác cũng không có. Từ lúc trải qua cuộc sống ở Bình gia, có thời điểm sẽ vì gia tộc xuất lực, có thời điểm khi thất thế chỉ cần họ không giẫm hai chân lên ngươi cũng không tệ rồi. Cho nên, Ôn Uyển đối với trò chơi này rất không ưa. Nếu không phải phong tục như thế, nàng cũng không muốn vào gia phả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status