Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 83: Ra cửa


Mùng sáu tháng giêng, Ôn Uyển chuẩn bị xuất hành đi lên thôn trang nghỉ phép. Ngày hôm đó Bạch Thế Niên cũng không thể ra cửa cùng đi với nàng nên bảo Ôn Uyển chờ hắn hai ngày. Ôn Uyển biết rõ cái tai hại này. Đó chính là ngươi càng chờ, vậy thì vĩnh viễn không thể nào có thời gian nghỉ ngơi rồi. Hiện tại đi, tất cả chuyện gì cũng có thể chuyển biến. Đại Tề không có hắn cũng không phải là không thể được. Nàng đi, cậu Hoàng Đế cũng không thể giữ người không buông , Bạch Thế Niên tất nhiên cũng phải đi theo rồi. Cho nên Ôn Uyển cũng lười tranh cãi cùng với Bạch Thế Niên , trực tiếp phân phó người đi lên thôn trang. Dù sao có rất nhiều thứ nàng muốn thì trên thôn trang đều có, cái ăn, cái dùng thì càng không cần phải lo lắng.

Bên ngoài xe ngựa của Ôn Uyển mới nhìn thì có vẻ không xa hoa, thậm chí là vô cùng bình thường, tuy nhiên ở bên trong lại có càn khôn. Từ khi làm ra thủy tinh thì toàn bộ cửa sổ xe đều lắm thủy tinh, cũng đã trải qua mấy lần cải tiến đổi lại cửa sổ của xe ngựa trở nên sống động hơn, ở mặt trái bên trong cũng có thể khóa lại, cả cửa sổ xe cũng như vậy, đều có thể cài lại từ bên trong, vô cùng riêng tư . Hiện tại mỗi lần Ôn Uyển rời nhà đi cũng đều ngồi nó, vì nếu đi xa thì còn có thể đổi làm thành giường nằm được.

Ôn Uyển lên xe ngựa, đem cửa xe đóng kín lại.

Bên cạnh Ôn Uyển đặt một chiếc vòng nhỏ bằng vàng ròng chạm rỗ, người dựa vào chăn đệm, trong tay cầm một quyển tranh tinh mỹ để thưởng thức. Trong lòng còn nghĩ , nhất định phải làm cho tập tranh này được tận dụng tối đa. Phải, cái này về sau nên nói với Bạch Thế Niên như thế nào cũng là một vấn đề lớn.

Ước chừng chạy hơn ba canh giờ trên đường, Ôn Uyển ở trong xe ngựa dùng xong bữa trưa. Đi xa như vậy, đường đã không dễ nữa đi rồi, mặc dù bây giờ còn ở trên đường lớn, nhưng đường cũng không bằng phẳng được mà vô cùng xóc nảy, thậm chí còn hơn hai canh giờ nữa có thể đến, tính toán thời gian thì phải tới đêm mới có thể đến được. Sau khi ăn xong vốn muốn ngủ một chút nhưng Ôn Uyển lại rất hăng hái nên cũng không có ý muốn đi ngủ. Ôn Uyển rất nhàm chán, cho nên liền lấy tập tranh tinh mỹ ra tiếp tục thưởng thức.

Hạ luân ở bên ngoài nói: “Quận chúa, tuyết đã rơi.”

Di. Ôn Uyển có chút kỳ quái, lúc đi ra, khí trời coi như không tệ a. Vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài quả nhiên là thấy bông tuyết bay bay. Bởi vì hiện tại dùng kính thủy tinh nên cũng không sợ có gió thổi vào, nhìn bông tuyết bay lả tả ở bên ngoài, Ôn Uyển liền tính ngược lại, bỏ tập tranh xuống muốn đi ra ngoài xem một chút. Đáng tiếc là bị Hạ Dao ngăn trở lại.

Ôn Uyển có chút tiếc hận. Có chút không cam lòng mà buông màn xe xuống. Cũng may hôm nay không ra, hiện tại ở dưới cũng là bông tuyết nhỏ nên không ảnh hưởng tới đường đi, buổi tối là có thể thuận lợi lên được tới thôn trang rồi.

Đang đi tới. Đột nhiên xe ngựa ngừng lại. Tiếp theo nghe được phía ngoài Võ Tinh nói: “Quận chúa, tướng quân đã tới.” Xe ngựa hí rồi dừng lại, hơn nữa còn nói tướng quân thì ngoại trừ vị kia nhà nàng thì còn có ai nữa.

Ôn Uyển nghe được lời nói của Võ Tinh liền nhìn Hạ Dao một cái, Hạ Dao vội vàng mở cửa ra đã thấy một cái đầu lớn chui vào, trên đầu, trên mặt đều dính đầy bông tuyết!

Ôn Uyển vừa nhìn thấy Bạch Thế Niên đi vào liền nới lỏng áo khoác cho hắn, lộ ra áo dài màu xanh đen bên trong, Ôn Uyển đưa áo khoác cho Hạ Dao để nàng mang ra chỗ khác, cái này không thể thả trong xe ngựa được. Hạ Dao nhận áo khoác liền đi ra ngoài, cũng không ở trong xe ngựa làm bóng đèn nữa.

Hôm nay lúc Ôn Uyển ra cửa đã cảm thấy lạnh hơn so với hôm qua, cảm giác trước hai ngày này đại khái là sẽ có tuyết rơi, không nghĩ tới đi tới nửa đường thế nhưng đã có tuyết rơi rồi, cho nên nói hôm nay thời gian xuất hành cũng không lựa chọn được tốt, chẳng qua đoàn người Ôn Uyển cũng có chuẩn bị. Trong xe ngựa đã sớm đốt lò sưởi nên đặc biệt ấm áp, chỉ cần đi đường không thấy tiếng động nữa là cũng không thành vấn đề.

Ôn Uyển tìm khăn lông lau khô cho Bạch Thế Niên , để cho hắn lau hết nước trên đầu và trên mặt, lại lấy một chén súp lớn từ trong bình bạc bưng ra cho Bạch Thế Niên : “Uống một chút đi cho ấm thân thể.”

Bạch Thế Niên nhận lấy, một ngụm uống cạn. Ánh mắt bạch Bạch Thế Niên lướt qua không khỏi bật cười, trang trí so với lần trước không giống nhau “Xe ngựa này của nàng lại thay đổi rồi”.

Buồng xe của Ôn Uyển rất dài, phải dài gấp bốn lần xe ngựa bình thường, được phân thành hai ngăn, có một bình phong Mỹ nhân cách đôi ra, phía trước xe ngựa khá rộng được bày biện một bàn trà khéo léo, ở bên trên có dưa , trái cây và điểm tâm, còn có một bộ bình trà cùng với chén trà. Trên bàn trà cao còn có một hộp đựng thức ăn cùng với mấy chiếc hộp gấp nhỏ . Ở một bên khác lại đặt một lò sưởi lớn, bên trong có than đang cháy lớn, làm cho trong xe ngựa cũng có ánh lửa hồng hồng ấm áp.

Lôi bỏ bình phong mỹ nhân ra thì thấy bên trong đã đặt một chiếc thảm lông cừu, ở trên còn có thêm một tầng đệm mềm, bên cạnh đặt một áo ngủ màu lam bằng gấm, thư thích ấm áp, ở trong góc có mấy cái gối ôm. Vừa nhìn liền thấy mềm mềm lại thơm, để nghỉ ngơi rất thoải mái, có thể đủ cho năm sáu người ngủ. trên nóc còn có một phiến gỗ treo một hàng xêm y da, là áo khoác của Ôn Uyển .Bố trí trong xe ngựa này hoàn toàn có thể được xem là một phòng ngủ thu nhỏ. Đây là sau lần Ôn Uyển cứu Hoàng Đế thì nhận thức được trong lòng và cải tiến thành như vậy.

Trước đây Bạch Thế Niên ngồi trên xe ngựa vốn cũng không phải là chiếc xe ngựa này. Đây là Ôn Uyển về sau kêu người chế tạo ra, so với cỗ xe ngựa trước đó thì thoải mái hơn,cũng thích hợp để ngồi đường dài.

Bạch Thế Niên nhìn, không khỏi tán thưởng nói”Nàng thật là một người biết hưởng thụ.” Nói xong, cầm một chút điểm tâm của Ôn Uyển lấy ra ăn. Ôn Uyển nhìn hắn mang một bộ dạng đói bụng thì cũng biết là buổi trưa không ăn cơm, vội lấy hộp đựng thức ăn đặt ở dưới bàn trà, lấy một hộp ấm bằng bạc, lại lấy thêm một chén chạc, múc cho hắn một chén canh. Có thể bởi vì bên trong buồng xe nhiệt độ đủ, điểm tâm cùng súp cũng đều ấm áp .

Ôn Uyển nhìn hắn ăn vội tới thiếu chút nữa bị nghẹn, liền vỗ nhè nhẹ lưng của hắn “Từ từ, không ai đoạt với chàng, chậm thôi, nhìn chàng như vậy còn tưởng là mấy đời rồi không có ăn điểm tâm đấy, ta nói chàng muốn đi tới cũng phải nói với ta một tiếng. Cứ như vậy ta sẽ không có chuẩn bị được.” Nói là nói như vậy, chuẩn bị là nhất định phải có. Nhưng nàng thật không hi vọng, Bạch Thế Niên mang tới cho nàng niềm vui mừng gì, có thể là cũng qua cái tuổi trẻ này rồi, Ôn Uyển đối với những vui mừng như vậy thì không có kinh ngạc, vui mừng lại càng không có.

Bạch Thế Niên có cảm giác mình thật sự là oan uổng, sau khi mình đem mọi chuyện bàn giao xong thì liền chạy ra đây, không nghĩ tới còn gặp phải sự oán giận của Ôn Uyển , cơm cũng không được ăn. Một bàn điểm tâm Bạch Thế Niên chỉ ăn mấy ngụm là xong, mở hộp đựng thức ăn ra bên trong còn có ba bốn chén đĩa, hộp đựng cơm cũng không, nhưng bên trong có một bầu rượu, cầm lên chuẩn bị uống thì thấy Ôn Uyển trừng mắt, hắn mới hậm hực mà thả xuống. Nhưng hắn thật sự là không có ăn no a, cái điểm tâm này cũng chỉ đủ cho hắn nhét kẽ răng!

Hạ Dao ở bên ngoài kêu một tiếng, Ôn Uyển mở cửa xe. Hạ Dao đưa cho Ôn Uyển một hộp thức ăn nhỏ cười nói “Quận chúa, đây là đồ dự bị mà Hạ Nhàn làm cho Quận chúa, kêu nô tỳ tới đưa cho người .”

Ôn Uyển mở ra vừa nhìn, bên trong một con gà quay,một đĩa rau, một đầu cá thịt kho tàu, còn có cơm, Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết là chuẩn bị cho Bạch Thế Niên , nàng đâu có ăn đồ mặn nhiều tới như vậy . Ôn Uyển đem món ăn bưng ra đặt hết lên bàn: “Ăn đi, lần sau cũng đừng như vậy. Bằng không, thật không có cơm cho chàng ăn.”

Bạch Thế Niên thật sự đói bụng, nhìn thức ăn thịnh soạn thì nhận bát đũa vội vàng ăn. Ôn Uyển nhìn bộ dạng lang thôn hổ yết của hắn thì không có chút ngưỡng mộ nào, chẳng qua chỉ cười, chờ sau khi Bạch Thế Niên ăn xong liền cầm khăn lau sạch sẽ những mảnh vụn thức ăn ở khóe miệng cho hắn .

“Chàng không phải nói không có thời gian, muốn mấy ngày nữa mới tới đây. Làm sao tới nhanh như vậy?” Ôn Uyển nhìn hắn, kỳ quái hỏi .

Khóe miệng của Bạch Thế Niên đều mang chút tươi cười “Đã đem chuyện xử lý xong rồi, những chuyện khác đều ném hết cho Diệp Tuần , dù sao cũng là hắn thua nên có khổ chút thì hắn cũng không dám oán trách. Vẫn là vợ lợi hại, từ trước tới giờ ta nhưng không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì từ trên người hắn đâu.”

“A, đến Ôn Tuyền thôn trang thì còn phải thêm một thời gian nữa, trước cứ nghỉ ngơi đi”. Nói xong thì Ôn Uyển cũng kéo bình phong tới, nằm xuống chăn nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Thế Niên thấy thế thì nghĩ là nàng mệt mỏi, chui vào trong chăn dựa vào bên cạnh, đem đầu của nàng để trên vai mình, bản thân cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đường bên ngoài cũng không bình nặng, vô cùng xóc nảy nên cũng âm thầm cau mày.

Qua một hồi lâu, Ôn Uyển cảm giác Bạch Thế Niên giống như là ngủ ta đi, thì nhẹ nhàng mà dời đi. Đem tập tranh trên mông cẩn thận lấy ra, từ từ mở bức tường kép trên xe ngựa nhằm muốn đem tập tranh thả vào trong kẽ tường, mới sờ tới tấm ghép tường, cầm mảnh gép kia lên thì tập tranh trên tay kia cũng không có ở trên tay mình nữa.

Bạch Thế Niên thừa dịp Ôn Uyển không chú ý giật lấy tập tranh, vừa nói vừa mở ra”Không phải là một bản sơ đồ sao, lén lén lút lút, có cái gì tốt mà giấu , nếu không tiện ta. . . . . .” Nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.

Bạch Thế Niên sửng sốt hồi lâu, rất nhanh trên khóe miệng giương lên, tiếp theo nở nụ cười. Trong tay của hắn chính là tập tranh, đúng là tập tranh cực kỳ tinh mỹ. Nhưng không phải là kiến trúc đồ án như lời nói của Ôn Uyển mà là một tập tranh đông cung đồ cực kỳ tinh mỹ, bên trong những thứ kia được vẽ rất sống động, kỷ xảo cũng là chồng chất biến dạng.

Bạch Thế Niên thấy vậy thì hai mắt đều nổi lửa. Ôn Uyển thấy thế, cúi đầu từ từ di chuyển ra ngoài, vừa cẩn thận đi ra phía cửa xe vừa cảnh giác mà nhìn người đang tập trung tinh thần nhìn tập tranh.

Tay vừa định đẩy bình phong, chui ra thì có một đôi bàn tay to lại đem nàng kéo trở về, còn đem bình phong đóng lại. Ôn Uyển lui qua một bên, cảnh giác mà nhìn hắn.

Bạch Thế Niên liền nói “Tiểu hồ ly, nàng nhìn ta như vậm làm cái gì. Ta nghĩ thứ đồ tốt thì phải hai người cùng nhau thưởng thức mới phải.”

Ôn Uyển nghe còn kém tí là không ói ầm ĩ ra. Vật này một người thưởng thức là tốt, hai người thưởng thức rất dễ dàng đốt lửa, hiện tại cũng không phải là ở nhà, muốn nghĩ giày vò như thế nào cũng được. Nơi này chính là trên xe ngựa, vạn nhất thú tính đến thì mình có thể bị xui xẻo rồi, tới lúc đó nhất định là sẽ bị chê cười.

Ôn Uyển muốn mang thai, đương nhiên là cũng muốn chuẩn bị biện pháp một chút. Nghe được Hạ Dao nói trong hoàng cung có đông cung đồ có mấy kiểu dùng rất dễ thụ thai. Nàng thành thân cũng hơn một tháng rồi mà còn không thấy mang thai, nghe được lời nói của Hạ Dao tự nhiên là động tâm nên liền bảo Hạ Dao đi vào trong hoàng cung chuẩn bị cho nàng chút đồ dễ dàng thụ thai trong truyền thuyết kia, chuẩn bị nhân dịp nghỉ phép này , tâm tình thoải mái thì hai người vận động nhiều một chút, có những đồ phụ trợ để dễ dàng mang thai rồi thì tránh cho nàng phải chờ tới 10 năm sau, khi đó thì cũng đã quá tuổi phụ nữ có thai, có được hay không cũng rất khó nói.

Tập tranh này nguyên bản là Ôn Uyển tìm thấy ở trong hoàng cung, nói những kiểu dạng này rất hữu dụng, nào đâu biết được bởi vì nó được vẽ quá tinh mỹ nên Ôn Uyển không cảm thấy giống như là một kế hoạch mà càng giống với tác phẩm nghệ thuật tinh sảo hơn. Đang thưởng thức tài vẽ tranh của họa sĩ này cùng với những tư thế duyên dáng thì ai biết người này sẽ đến, lại còn bị bắt quả tang, hiện tại nàng bị mất thể diện, mất hết mặt mũi rồi.

Ôn Uyển cũng không dám giãy dụa, nàng biết rõ người này là một kẻ không biết xấu hổ . Hắn có thể không biết xấu hổ, nhưng mình không thể dưới tay người này lại bị mất mặt được. biết là không giãy dụa được nên Ôn Uyển ôm đệm thật chặt mà nhắm mắt lại, giả bộ ngủ .
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status