Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 9: Chuyện kể Phất Khê


Tình thế lần này của Văn Dược là bắt buộc. Lần trước là hắn biểu hiện không tốt. Lần này, hắn muốn biểu hiện thật tốt, nhất định mọi thứ đều giành đệ nhất. Để cho Quận chúa biết, hắn là người ưu tú nhất. Hắn nhất định phải cưới Quận chúa làm vợ. Như vậy, mới có thể áp đảo Bạch Thế Niên.

Phụ tá ở bên cạnh nói: “Tướng quân, đối thủ lớn nhất của người là Trần A Bố. Người này rất dũng mãnh, cũng rất âm tàn ( nham hiểm, thâm độc.) Sẽ là đối thủ lớn nhất của tướng quân. Về phần Bảo Bảo Cương. Tướng quân đừng lo lắng. Người này cực kỳ háo sắc. Lần này may mắn được chọn trúng, nhưng Quận chúa cũng không nhìn trúng.”

Văn Dược lắc đầu: “Không thể xem thường bất kỳ đối thủ nào.” Lần này, hắn nhất định phải thành công. Chuyện lần trước, đã cho hắn bài học sâu sắc nhất. Cưới Ôn Uyển Quận chúa không chỉ mang đến tài phú mà còn có quyền thế. Có Ôn Uyển Quận chúa trợ lực, hắn nhất định có thể hi vọng trở thành tướng quân nổi danh nhất Đại Tề. Phong Hầu bái tướng cũng ở trong tầm tay.

Trần A Bố cũng xem Văn Dược là đối thủ có tư cách cạnh tranh lớn nhất. Nhưng Trần A Bố so sánh với Văn Dược khôn khéo hơn một chút. Bởi vì hắn biết, quyền lựa chọn cuối cùng ở trên người Ôn Uyển Quận chúa.

Bạch Thế Niên tâm tình bực bội, cuối cùng phiền muộn đến muốn giết người nên dứt khoát chạy đến Ngọc Tuyền tự. Đến phía sau núi Ngọc Tuyền tự, nhìn một mảnh àu xanh lá mạ, nghe âm thanh nước suối róc rách rì rầm. Tâm tình phiền nãomới có thể hơi ổn định.

Cảnh sắc không thay đổi nhưng người đã sớm thay đổi. Hắn không còn là thiếu niên lúc trước bởi vì bị nói thành thiên sát cô tinh mà chán nản không thôi. Ôn Uyển cũng không còn là Quận chúa câm bị người ta hoàn toàn quên lãng. Hết thảy đều thay đổi.

Bạch Thế Niên đi dọc theo con đường nhìn tất cả cảnh sắc chung quanh. Nhớ tới mười ba năm trước lúc hai người gặp nhau. Một lần t đùa dai, mang cho hắn nhớ thương vô tận. Mười ba năm trước hai người gặp nhau, đối với hắn chính là một trận kiếp nạn.

Bạch Thế Niên mặt khổ sở: “Ôn Uyển. Tại sao nàng lại ác như vậy? Trái tim của nàng thật sự làm từ sắc sao? Nếu không, tại sao cứng rắn đến thế?” Hắn làm đã đủ nhiều rồi, vì cái gì? Tại sao còn có thể ý chí sắt đá làm như không thấy?

Bạch Thế Niên tìm được một cây đại thụ ban đầu hắn dựa vào, ngửa đầu nhìn rừng cây trên không. Hôm nay không có mặt trời có điều bầu trời rất trong vắt.

Bạch Thế Niên tựa vào trên tàng cây. Nghĩ tới ngày mai, rốt cuộc mình phải làm như thế nào, mới có thể nhìn thấy mặt Ôn Uyển một lần? Hắn muốn gặp mặt nàng để hỏi một chút. Vì cái gì có thể nhẫn tâm như vậy? Lời hứa là chính nàng nói. Hắn đã tuân thủ lời hứa, tại sao nàng lại thay lòng? Trong nháy mắt Bạch Thế Niên thậm chí có ý nghĩ. Nếu thật sự không được, hắn sẽ kể lại chuyện xưa với Hoàng Thượng, làm cho Ôn Uyển không đường thối lui. Đáng tiếc, ý nghĩ này chỉ là một thoáng rồi biến mất.

Ở thời điểm trong đầu Bạch Thế Niên một mảnh loạn, thị vệ của hắn A Mãnh lớn tiếng quát lớn “Người nào. Giả ma giả quỷ ở đằng kia làm cái gì? Đi ra ngoài.”

Nói xong, thiếp thân thị vệ bên cạnh liền cảnh giác nhìn người đi vào, thấy là một người mặc một thân áo mãng bào nam tử. Vừa thấy cách ăn mặc, cũng biết người ta là đệ tử quyền quý. Không phải là thích khách.

Nam tử áo mãng bào cười nói “Không nên hiểu lầm, ta tên là La Thủ Huân, là thế tử Trấn Quốc công phủ. Hôm nay vừa lúc ta cùng phu nhân đến Ngọc Tuyền tự dâng hương. Nghe nói tướng quân ở chỗ này, cho nên cứ tới đây xem một chút có thể gặp mặt tướng quân hay không? Đừng hiểu lầm, Bạch tướng quân là người ta sùng bái nhất.”

Bạch Thế Niên không muốn gặp những người khác. Lúc hắn trở về kinh thành, người tới cửa bái phỏng thật quá nhiều, nên ai hắn cũng không gặp. Nhưng nghe được cái tên La Thủ huân này, trong lòng liền khẽ động, hắn nhớ La Thủ Huân dường như là bằng hữu của Phất Khê công tử.

La Thủ Huân một đường đi tới, nghĩ đến lập tức sẽ nhìn thấy được thần tượng của mình, còn có thể đến gần nói chuyện. Hai mắt hắn toả sáng a. Đó là người mình sùng bái, là thần tượng của mình, vậy mà mình lại dễ dàng gặp được, những chuyện mà Bạch Thế Niên đã làm, đúng là con đường mà cả đời này mình đều mơ tưởng sẽ theo đuổi. Đáng tiếc, những điều này chỉ là mộng tưởng.

Bạch Thế Niên mặc một thân quần áo màu trắng, một đôi chân trần không mang giày. Nhưng ở trong mắt La Thủ huân, vẫn rất anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, hào khí ngất trời, giống như những gì mình tưởng tượng, trong bụng lại càng kích động (Ôn Uyển nói: điển hình của Fan cuồng) “La Thủ Huân, ra mắt tướng quân.”

“La thế tử không cần khách khí như thế, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì không?” Bạch Thế Niên sắc mặt bình thản hỏi.

A Mãnh ở bên cạnh lấy làm kỳ quái, tướng quân khi nào thì dễ nói chuyện như vậy.

“Ta một mực ngưỡng mộ phong thái của tướng quân đã lâu, muốn làm quen một phen. Ta cũng yêu thích võ nghệ như người vậy, vẫn muốn ra trận giết địch, đáng tiếc ta không có may mắn như tướng quân.” La Thủ Huân thật đáng tiếc nói.

Bạch Thế Niên cười nói “La thế tử, ta cũng có chút vấn đề, muốn xin thế tử cố vấn một hai, kính xin thế tử có thể giúp ta chuyện này.”

“Tướng quân phàm là có việc xin hỏi, ta biết gì nói nấy không lừa không gạt.” La Thủ Huân hưng phấn. Có thể vì thần tượng mà ra sức, đó là chuyện tương đối vinh hạnh. Cho nên nói, mị lực của thần tượng là vô cùng vô tận.

Bạch Thế Niên cười nói “Nghe nói, ngươi và Phất Khê công tử là bằng hữu tốt có phải không?”

La Thủ Huân lập tức gật đầu, “Cái này còn phải nói sao? Tất cả người trong kinh thành đều biết. Đáng tiếc, Phất Khê tuổi trẻ mất sớm. Nếu không, nhất định có thể nổi danh cùng Bạch tướng quân.”

“Ta cũng vô cùng yêu thích kỳ nghệ, không thể đấu một phen với nhau thật sự là tiếc nuối. Nhưng mà ta vẫn rất hi vọng, có thể biết hắn là một người như thế nào?” Bạch Thế Niên nghĩ tới phất Khê công tử mất sớm, trong bụng vẫn là tiếc nuối. Hắn quả thật rất thưởng thức thiếu niên thiên tài này, còn muốn làm quen một hai. Người có thể làm cho hắn xem trọng, quả thật không có mấy người. Đáng tiếc coi trọng, không đợi đến hắn có hành động, người đã ra đi. Lúc ấy hắn còn cảm thán một trận.

La Thủ Huân chán nản nói “Phất Khê, hắn là một người thiện lương lại quật cường, tài hoa nổi bật nhưng tính tình kiêu ngạo không kém. Đoán chừng ông trời xem hắn không vừa mắt nên muốn bắt hắn đi…” .

Sắc mặt Bạch Thế Niên có chứa ý cười “Năm đó Phất Khê công tử có danh hiệu Mặc Ngọc công tử, đáng tiếc vô duyên gặp nhau.” Thật ra thì hắn đối với một thiếu niên như Phất Khê công tử, rốt cuộc làm sao lại xuất hiện mà sinh ra lòng hiếu kỳ.

“Phất Khê người này, không thích nói chuyện. Nhưng lời vừa nói, đều đánh trúng chỗ hiểm. Tài hoa nổi bật cái này không nói, kỳ nghệ cao siêu cũng không nói. Nhưng nói đến tướng mạo, thì lại làm cho người ta buồn cười. Rất kỳ quái, rõ ràng sắc mặt như than đen, một đôi tay lại trắng nõn trơn bóng trong suốt , so với nữ nhân còn đẹp hơn. Còn có, rõ ràng là người nam tử, nhưng sinh ra lại mắt hạnh giống như nữ nhân. Có đôi khi rõ ràng rất tức giận mà nhìn chằm chằm ngươi, nhưng cặp mắt hạnh kia bắn tới đây, lúc giữa hai mắt lưu chuyển, có thể đem hồn người ta câu đi. Cho nên, ta liền đặc biệt thích trêu chọc hắn, để cho hắn tức giận. Khụ, cuối cùng ta nói hắn đầu thai sai rồi, hẳn là thân nữ nhân mới đúng…” La Thủ Huân nói xong, lại ngăn không được lời nói. Cứ lải nhải giống như nữ nhân.

Ôn Uyển nếu ở chỗ này, thì sẽ đá chết cái tên còn hơn cả sắc quỷ này. Nàng mới có mười một tuội nơi nào mà câu hồn phách người ta, suốt ngày chỉ biết muốn gái. Còn đem nàng tưởng tượng thành cái loại nữ nhân này.

Bạch Thế Niên nghe xong lời này, cũng cảm thấy rất mới lạ. Hắn chỉ nghe nói Phất Khê công tử lớn lên rất đen, nhưng không biết, ánh mắt còn quyến rũ động lòng người. Nghe La Thủ Huân khoa trương nói thì nhịn không được bật cười. Cái bộ dáng khác biệt rõ ràng như vậy, sao ông trời có thể để cho hắn lớn lên. Cũng bởi vì một lần quấy rầy này, đã đem chút ít chuyện phiền lòng ở đáy lòng Bạch Thế Niên biến mất tạm thời. Tâm tình nhất thời tốt lên nhờ Phất Khế công tử.

La Thủ Huân nói: “Thật ra thì, ta lúc đầu còn đề nghị Phất Khê, chờ hắn lớn lên có thể đi tòng quân. Đến lúc đó. Nói không chừng, còn có thể gặp mặt tướng quân nữa!”

Bạch Thế Niên nhẹ cười một tiếng. Phất Khê công tử nếu thật sự vào quân doanh thì nhất định có thể gặp.”

Thị vệ A Mãnh đi tới nói “Tướng quân, thời gian cũng muộn rồi. Cần phải trở về.”

Lúc này Bạch Thế Niên mới đứng dậy, chuẩn bị mặc quần áo tử tế trở về. Đợi lúc lấy miếng bùa hộ mệnh thiếp thân chuẩn bị mang vào. La Thủ Huân vô tình liếc mắt nhìn thấy, bên trên lá bùa hộ mệnh kia thiếu hụt một góc nhỏ, rất quen thuộc. Hắn cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm: “Tướng quân, có thể đem bùa hộ mệnh kia cho ta nhìn một chút không?”

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng La Thủ Huân thấp thỏm bất an, trong lòng hơi nghi ngờ. Liền đem khối bùa hộ mệnh này cho La Thủ Huân. La Thủ Huân hai tay nhận lấy, nâng ở trong tay. Cẩn thận lật ra, lầm bầm nói: “Làm sao có thể? Điều này sao có thể?” Sau khi nói xong vội vàng hỏi: “Bạch tướng quân, thứ cho ta đường đột. Có thể đem bùa hộ mệnh này cho ta hay không? Bất kể ngươi muốn cái gì, ta đều đáp ứng ngươi.”

Bạch Thế Niên nhạy cảm mà cảm giác được chuyện này không tầm thường. Lập tức nhẫn nại kinh ngạc ở đáy lòng. Cười nói: “Đây là đồ trong lúc vô tình ta có được. La thế tử gia vội vả muốn nó như vậy, chẳng lẻ bùa hộ mệnh còn có một đoạn sâu xa với ngươi sao?”

La Thủ Huân tựa như khóc tựa như cười nói: “Đây là bùa hộ mệnh của Phất Khê. Là bùa hộ mệnh thiếp thân Phất Khê mang theo. Không nghĩ tới, bây giờ ta còn có thể thấy bùa hộ mệnh thiếp thân của Phất Khê.”

Bạch Thế Niên cảm giác có một tia sấm nổ tung ở trên đầu hắn, bùm một cái chia năm xẻ bảy hắn ra. Làm sao có thể, này rõ ràng là bùa hộ mệnh của Ôn Uyển, tại sao lại biến thành của Phất Khê công tử? Trong đầu hắn có một suy đoán, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế. Hắn nhanh chóng thu liễm tốt thần sắc: “Trên đời bùa hộ mệnh ngàn ngàn vạn vạn. Làm sao ngươi nhìn một cái lại nhận định đây là vật thiếp thân của Phất Khê công tử?”

Trong mắt La Thủ Huân vô cùng bi thương: “Không có sai. Năm đó bùa hộ mệnh này từ trên người Phất Khê rơi xuống, là ta nhặt lên. Ngươi nhìn xem, chính là thời điểm rơi đã đập vỡ một lỗ. Còn có chữ Khê này, phía trên này còn có ký hiệu độc nhất vô nhị của Hoàng Giác Tự. Tuyệt đối sẽ không có sai. Bạch tướng quân, có thể đem nó tặng cho ta sao?”

Nhượng cho, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào. Lúc này trong lòng Bạch Thế Niên đang sóng to gió lớn, trong đầu hiện lên vô số phỏng đoán. Nhưng Bạch Thế Niên vẫn là lo lắng vạn nhất hắn suy đoán sai lầm thì sao. Cho nên, Bạch Thế Niên tận lực làm cho mình tỉnh táo lại. Lấy giọng điệu rất bình tĩnh mà nói “Ngươi nếu xác định đây là bùa hộ mệnh Phất Khê, ta đương nhiên không nghi ngờ. Nhưng bùa hộ mệnh này lại là người khác tặng ta, hơn nữa, bùa hộ mệnh này là vật thiếp thân của nàng?”

La Thủ Huân lắc đầu nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào?”

Bạch Thế Niên quyết tâm nhẫn nhịn hỏi: “Tại sao khẳng định không thể nào như vậy? Có lẽ nó rơi mất, bị bằng hữu của ta nhặt được, trùng hợp như vậy thì sao?”

La Thủ Huân lắc đầu, rất kiên quyết nói “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Bùa hộ mệnh này là Phất Khê chỉ tơ vàng buộc chặt, đeo ở bên người. Tuyệt đối không thể nào có khả năng đánh mất. Hơn nữa Phất Khê là người rất cẩn thận, sẽ không xảy ra chuyện hồ đồ như vậy. Về phần bằng hữu của ngươi nói là của nàng, xin thứ cho ta nói thẳng, đây là chuyện không thể nào. Hoàng Giác Tự không thể nào làm bùa hộ mệnh giống nhau. Bằng hữu kia của ngươi…. Ý ta là có thể nghĩ sai rồi.” Nói cái gì cũng không tiện nói. Chẳng lẽ bùa hộ mệnh này còn có thể tặng sao?

Bạch Thế Niên hít sâu một hơi. Sau khi suy nghĩ một chút liền chỉ chỉ nơi bắp tay “Trên tay của hắn có phải có một vết sẹo không lớn, chỉ có lớn như móng tay đúng không? Hẳn là thời điểm trầy da.”

La Thủ Huân sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói “Không biết, Phất Khê y như con rùa ấy, chưa bao giờ để xiêm y không ngay ngắn, chuyện lộ cánh tay từ trước cho tới bây giờ không xảy ra, cho dù hắn rất sợ nóng cũng không có cỡi quần áo qua. Tính tình còn rất cổ quái, không để cho ai đụng vào người. Những thứ tật bệnh quái dị kia làm cho người ta chịu không nổi.”

Bạch Thế Niên ngạc nhiên “Các ngươi chung sống thời gian dài như vậy, mà những thứ này cũng không biết.” Trong lòng vốn có bốn phần suy đoán nay đã tăng lên đến bảy phần. Trong đầu chỉ toát ra một cái ý nghĩ: làm sao có thể?

“Phất Khê rất cổ quái, một mực đều cổ cổ quái quái, không thích người ta đụng vào hắn. Nói thí dụ như thời điểm tắm rửa, hắn làm sao cũng không thích tắm cùng người khác, hắn nói vạn nhất lây bệnh gì đó sẽ không tốt. Xoi mói đến làm cho người chịu không được, tỷ như lúc ngủ, trên giường có một cọng tóc tơ hắn cũng ngủ không được. Ngoài ra cũng không thích người khác đụng vào hắn (Ôn Uyển đậu xanh rau má: phỉ báng, tuyệt đối là phỉ báng), trừ Kỳ Hiên ra thì ngay cả mảnh y phục của hắn, người khác cũng không thể chạm, nếu không lập tức trở mặt.”

Bạch Thế Niên lẳng lặng nghe, nghe đến La Thủ Huân cảm thấy một mình mình nói mãi không có ý nghĩa, lại một lần nữa mở miệng đòi hỏi bùa hộ mệnh.

Bạch Thế Niên nói đây là cố nhân tặng cho, không thể đưa ai. Nói giỡn, đây là vật thiếp thân của vợ hắn, làm sao có thể cho nam nhân khác.

La Thủ Huân còn muốn nói điều gì đó. Nhưng Bạch Thế Niên lại vội vã xuống núi.

Trên đường đi, trong đầu Bạch Thế Niên khôi phục bình tĩnh. Ôn Uyển chính là Phất Khê, Ôn Uyển chính là Phất Khê công tử. Nhưng trong mơ hồ hắn lại không muốn tin tưởng. Đầu óc hỗn loạn hò hét. Bởi vì có chuyện này chen vào, nên nổi ưu thương việc Ôn Uyển không gặp hắn, bị tiêu trừ đi không ít.

Bạch Thế Niên cả ngày ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi. Chuyện bi thương cùng lo âu chất chứa trong lòng tự nhiên cũng bị xua tan đi không ít.

Đau khổ của Ôn Uyển phải chịu không ít hơn hắn. Trong lòng cũng đồng dạng lo âu. Tuy nhiên Ôn Uyển thầm nói với mình, Bạch Thế Niên nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nàng đi chọn vị hôn phu, lại càng chưa có cố gắng mà nhìn nàng đi chọn người khác, ngày mai hắn nhất định sẽ xuất hiện. Nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì, Bạch Thế Niên không xuất hiện làm sao bây giờ? Lại vạn nhất xuất hiện,nhưng không có như dự trù của mình thì nàng sẽ xử lý thế nào? Nếu xảy ra sai lầm, nàng phải làm như thế nào sửa chữa? Ôn Uyển xoắn xuýt đến sắp điên.

Hạ Ảnh nhìn thấy cũng muốn đem chân mày cau chặt của nàng san bằng: “Quận chúa, người làm sao vậy?”

Ôn Uyển cười khổ: “Ta chính là bị gậy ông đập lưng ông. Ta vừa nghĩ tới ba người ngày mai đều không chọn ai, cậu nhất định sẽ nổi giận lớn, da đầu ta liền tê dại. Hơn nữa, lãng phí nhiều thời gian như vậy, huyên náo khắp thiên hạ đều biết, cuối cùng một người cũng không chọn, đến lúc đó làm sao hạ màn.”

Hạ Ảnh cười nói: “Vậy thì có sao? Hoàng Thượng cũng chỉ lấy danh nghĩa kiểm tra võ nghệ triệu tập bọn họ đến kinh thành thôi. Tin rằng những người này cũng không dám nói loạn huyên thuyên.”

Ôn Uyển nặng nề than thở: “Nào có nói đơn giản như ngươi vậy.” Nếu ngày mai Bạch Thế Niên không xuất hiện, trong ba người nàng không chọn ai. Hoàng Đế khẳng định tức giận, cương quyết tứ hôn cũng không biết chừng. Khi đó khẳng định sẽ bắt nàng ở bên trong con cái thế gia chọn một. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển cười một tiếng. Nàng sầu lo cái gì? Nếu như Bạch Thế Niên thật không xuất hiện, vậy thì chứng minh người này không tương xứng. Biểu hiện tình thâm mà ngay cả khi biết thê tử mình phải gả cho người khác cũng không có dũng khí xuất hiện, cần hắn làm cái gì. Nếu thật không có xuất hiện, vậy thì trong suy nghĩ của hắn, trách nhiệm gia tộc, kiến công lập nghiệp cao hơn nàng. Vậy nàng không còn cái gì hối hận,

Hạ Ảnh đối với vẻ mặt biến hóa phong phú của Ôn Uyển, lấy làm khó hiểu.

Ôn Uyển chính mình ngược lại giải thích: “Ta là tự mình lâm vào sương mù. Nếu thật sự tìm không ra, bị nói thì cứ bị nói. Dù sao con rận nhiều rồi cũng không sợ ngứa. Từ nhỏ đến lớn, thanh danh của ta đã không tốt lành gì. Không chọn thì như thế nào, không lấy chồng thì như thế nào?”

Lúc này, đến phiên Hạ Ảnh xoắn xuýt rồi. Rất nhanh Hoàng Đế đã biết ý nghĩ của Ôn Uyển, cũng hoàn toàn rối rắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status