Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 160: Hai huynh đệ lo lắng


Ở gần hải khẩu có một thị trấn tên là Chương Huyện, cách thị trấn Chương Huyện tám mươi dặm có một thôn trang là Lưu gia thôn. Từ thị trấn đến Lưu gia thôn, đường xá xa xôi không nói, đường còn rất khó đi.

Lưu gia thôn lưng tựa núi lớn, còn thường xuyên có dã thú qua lại. Trước kia thôn rất nghèo, dân chúng ba bữa cơm ấm no đều không giải quyết được. Nếu gặp phải thiên tai thì thường phải bán nhi bán nữ, nếu không thì sẽ chết đói cả nhà. Hai năm qua đã khá hơn nhiều. Từ khi hải khẩu mở cửa ngoại thương, trong thị trấn vận chuyển cần sức lao động lớn đi hải khẩu. Lưu gia thôn cũng không ngoại lệ, thanh niên cường tráng trong thôn có một nửa là đi hải khẩu mưu sinh.

Đoạn thời gian trước trong thôn này đã xảy ra một chuyện làm cho người ta thấy lạ. Vào lúc đầu năm, một người thanh niên trong thôn đi hải khẩu kiếm sống tên là Đại Mao tử trở về, sau lưng còn dẫn theo một người trẻ tuổi thanh tú. Đại Mao tử nói phu nhân của nhà hắn đi làm công sinh bệnh, muốn tìm một nơi thanh tĩnh dưỡng bệnh, Hắn liền tự đề cử mình, đề cử thôn của mình. Bây giờ đang mang người đến xem.

Cùng ngày Đại Mao tử nói với thôn trưởng, người chủ nhà nhìn trúng một miếng đất lưng tựa núi lớn. Ngay tiếp theo cái mảnh núi rừng phía sau đã được mua lại. Đại Mao tử còn nói nhà ở cũng muốn nhờ người trong thôn hỗ trợ lợp. Chủ nhà ra tay cực kỳ rộng rãi.

Thôn trưởng còn chưa thấy qua chủ nào hào phóng như vậy. Nên đã phát động thôn dân trên núi xây một tòa nhà ngói lớn gạch xanh rực rỡ. Nhà ở được xây xong chưa được bao lâu, chợt nghe Đại Mao tử nói phu nhân chủ nhà này đã tới. Quả nhiên chưa đến hai ngày, thôn dân trong thôn trang liền thấy được một chiếc xe ngựa. Nhưng mà phu nhân chủ nhà thì không gặp được, chỉ thấy dẫn theo mấy người tôi tớ.

Về sau nghe nói, phu nhân này ngay cả con của mình cũng đã mang tới. Nhưng mà những thứ này cũng chỉ là nghe nói, bởi vì đến bây giờ còn chưa có người bái kiến vị phu nhân cùng hài tử này. Ngược lại đám tôi tớ thường xuyên xuống núi đến cùng người trong thôn mua sắm một ít gì đó. Người tới ra tay rất hào phóng. Người trong thôn đều rất nguyện ý đem đồ đạc của mình bán cho bọn hắn.

Một thời gian sau, người trong thôn đối với hộ gia đình xa cách mới tới này đều rất ngạc nhiên. Mà vào lúc Đại Mao tử uống say nhả ra chân ngôn tiết lộ chân tướng. Nói là chủ nhà bọn hắn bởi vì sủng ái tiểu thiếp cùng tiểu thiếp sinh hài tử. Lão gia nhà bọn hắn lại nhìn thấy thê tử sinh bệnh cảm thấy chướng mắt, cho nên muốn đuổi phu nhân đi. Lúc này mới chọn một nơi vắng vẻ, để cho phu nhân ở tại đây cô độc sống quãng đời còn lại. Nhưng mà chuyện này bị đại công tử biết được. Chết sống cũng không muốn để cho phu nhân đến nông thôn ở, gây náo động đến cuối cùng lão gia nhà bọn hắn cũng đồng ý cho nhi tử cùng đi theo. Bởi vì đại thiếu gia đi theo, vì vậy liền phái mấy tôi tớ đắc lực tới cùng.

Ý của Đại Mao biểu lộ là, lão gia cho rằng thiếu gia khẳng định không chịu được khổ như vậy, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ trở về. Khi đó bảo hắn mang theo thiếu gia trở về.

Mọi người giật mình, cho nên nói dưỡng bệnh ở đâu mà không thể dưỡng, hết lần này tới lần khác lại muốn tìm cái nơi vắng vẻ ngay cả đại phu đều khó tìm này. Thì ra là thế. Cũng bởi vì như thế, mọi người thấy cái nhà ngói lớn gạch xanh kia cũng không còn hâm mộ nữa. Mà tràn đầy đồng tình. Vợ chồng son, cũng bởi vì một con hồ ly tinh mà rơi xuống địa vị như vậy. Nhưng mà cũng may còn có con trai để dựa vào.

Phu nhân cùng hai hài tử ở trong phòng này là Hạ Dao và Minh Duệ (Minh Cẩn không để ý đến). Võ Tinh thì xen lẫn trong đám tôi tớ. Cũng không thể nói vợ chồng mang theo hài tử đến đây, người ta sẽ cho rằng cả nhà hắn là tới đây tị nạn. Cái này rất dễ dàng dẫn đến sự chú ý của người khác.

Lúc trước đã được trải nghiệm ở nông thôn, Minh Cẩn cảm thấy có cái nhà ngói lớn này ở rất tốt. Duy nhất không thoải mái chính là ở chỗ này nóng hơn ở trong kinh thành nhiều. Hơn nữa muỗi đặc biệt nhiều, mặt khác côn trùng loạn thất bát tao cũng rất nhiều. Khẽ cắn một cái là sưng lên thành bọc hồng hồng, vừa đau lại ngứa nữa.

Tối hôm đó, bầu trời có rất nhiều sao sáng. Minh Duệ ngồi trong sân, bên ngoài ve kêu vang dội, tiếng ếch như nước thủy triều. Minh Duệ ngẩng đầu nhìn lên ánh sao sáng chói.

Lúc Minh Duệ đang nhìn lên ánh sao sáng trên trời, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng kêu. Minh Duệ lập tức vọt vào trong phòng ngủ: “Minh Cẩn, Minh Cẩn. Đệ làm sao vậy? Có phải lại gặp ác mộng hay không?”

Minh Cẩn quả thực là gặp ác mộng. Minh Cẩn vừa rồi bị dọa toàn thân đều đổ mồ hôi. Minh Cẩn nước mắt lưng tròng ôm Minh Duệ, khóc thút thít nói: “Ca, đệ mơ thấy cha và mẹ đã xảy ra chuyện. Ca, đệ nhớ cha và mẹ rồi. Ca, cha và mẹ thật sự sẽ không có chuyện gì sao? Ca, đệ rất sợ hãi.” Biết được càng nhiều, trong lòng Minh Cẩn càng sợ hãi. Hắn không thể tưởng tượng được, nếu như cha và mẹ có chuyện gì, vậy hắn và ca ca phải làm sao bây giờ? Trong khoảng thời gian này Minh Cẩn một mực bắt buộc mình trấn định. Nhưng mà không trấn định được, hơn nữa buổi tối còn thương xuyên gặp ác mộng. Nhiều lần đều mơ thấy cha và mẹ gặp chuyện không may.

Minh Duệ vừa lau nước mắt cho Minh Cẩn vừa nói: “Yên tâm, không có việc gì. Mẹ có thể bảo vệ tốt bản thân, cha là đại nguyên soái, lại càng không có chuyện gì đâu. Không cần tự mình dọa mình.”

Minh Cẩn nghe được ngữ khí khẳng định của Minh Duệ, trong lòng buông lỏng một chút. Vội vàng lau nước mắt cho mình: “Ca, chờ chúng ta học tốt võ công, về sau chúng ta cũng không trở thành điểm uy hiếp của mẹ. Ca, về sau chúng ta lớn lên phải bảo vệ, không để cho mẹ một mình hãm sâu vào trong nguy hiểm nữa.”

Minh Duệ cười bò lên giường, nói một hồi lâu với Minh Cẩn. Hai huynh đệ là ở trong một phòng, ngủ ở trên cùng một cái giường, lại cùng trong nhà. Cũng bởi vì như thế, khủng hoảng trong lòng Minh Cẩn mới mất đi không ít.

Minh Duệ đợi sau khi Minh Cẩn ngủ rồi, mới đi ra. Thấy Hạ Dao ở cửa ra vào: “Hạ Dao cô cô.” Vừa rồi Minh Duệ nghe được tiếng bước chân của Hạ Dao, chỉ là sau đó lại dừng ở bên ngoài.

Vừa rồi Hạ Dao cũng nghe được tiếng kêu của Minh Cẩn. Nhưng mà nàng biết hẳn là Minh Cẩn lại gặp ác mộng. Trước đây Minh Duệ an ủi Minh Cẩn, thì hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Hạ Dao cười, sờ lên đầu Minh Duệ giống như Ôn Uyển: “Minh Duệ, có chuyện gì con cứ nói.” Hạ Dao đem sự sợ hãi và lo lắng của Minh Cẩn trong khoảng thời gian này nhìn ở trong mắt. Kỳ thật ban đầu Hạ Dao không đồng ý Minh Duệ đem chuyện này nói cho Minh Cẩn biết. Nhưng mà Minh Duệ vẫn kiên trì.

Ý của Minh Duệ là Minh Cẩn đã trưởng thành, hơn nữa Minh Cẩn không phải đồ ngốc, thời gian dài mẹ còn chưa có tới, đệ ấy chắc chắn biết rõ không được bình thường. Đến lúc đó nói sớm hay nói muộn một tháng cũng không có gì khác nhau. Cho dù Minh Cẩn sợ hãi cũng nên để đệ ấy đi đối mặt tất cả. Đệ ấy sinh ra ở gia đình này được hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người khác không cách nào bằng được, thì phải thừa nhận nhiều thứ mà hài tử bình thường không thừa nhận được. Đây đối với Minh Cẩn mà nói là gặp trắc trở, cũng là rèn luyện.

Minh Duệ nhìn Hạ Dao nói ra: “Hạ Dao cô cô, người là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh mẹ. Con hi vọng người có thể trở về bên cạnh mẹ đi. Con và đệ đệ ở chỗ này rất tốt, không có Hạ Dao cô cô huynh đệ chúng con cũng vẫn rất tốt. Nhưng mà bên cạnh mẹ không thể thiếu Hạ Dao cô cô. Hạ Dao cô cô là cánh tay của mẹ, bên cạnh mẹ không thể thiếu cô cô.”

Hạ Dao lắc đầu: “Không được. Ta đã hứa với mẹ con, nhất định phải ở bên người bảo vệ các con, mãi cho đến khi kinh thành vô sự mới mang theo các con trở về. Minh Duệ, chuyện này không có chỗ thương lượng. Minh Duệ, ta biết rõ con hiếu thuận. Nhưng mà con cũng phải biết. Nếu như ta bỏ đi, Quận chúa sẽ không yên tâm. Quận chúa tín nhiệm nhất đúng là ta, chính bởi vì tín nhiệm ta. Mới có thể đem bọn con giao cho ta chiếu cố. Nếu như ta đi, trở lại bên cạnh Quận chúa. Con ngẫm lại trong lòng Quận chúa có thể yên ổn sao? Một khi Quận chúa đã mất đi tỉnh táo vốn có, Minh Duệ, đó mới là nguy hiểm nhất.”

Được rồi, Minh Duệ biết rõ cuộc đàm phán này còn chưa bắt đầu thì đã thất bại. Ở sâu trong nội tâm Minh Duệ không phải không lo lắng, chỉ là hắn một mực kìm nén sự lo lắng này. Kỳ thật hắn rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Hắn không muốn mẹ có chuyện, thật vất vả mới có được một gia đình hạnh phúc. Một người mẹ ruột rất yêu thương hắn, hắn không muốn mất đi cái nhà này, không muốn mất đi người mẹ yêu thương mình.

Hạ Dao thấy trên mặt Minh Duệ rốt cục cũng không còn sự trầm ổn tin tưởng son sắt, mà toát ra tràn đầy lo lắng. Hạ Dao nở nụ cười, bây giờ mới nói với Minh Duệ: “Đứa nhỏ ngốc. Con biết rõ mẹ con vì sao nhất định phải đem các con đưa đi không? Thậm chí còn phải bảy rẽ tám quẹo mà đem bọn con an trí ở trong sơn trang vắng vẻ này không?”

Minh Duệ gật đầu: “Mẹ lo lắng những người kia gây bất lợi cho chúng con. Đến lúc đó bắt chúng con, để uy hiếp mẹ bắt mẹ làm chuyện mẹ không muốn làm.”

Hạ Dao gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đây chỉ là một phần trong đó. Kỳ thật lấy năng lực của chúng ta, muốn bảo vệ hai huynh đệ các con cũng không phải chuyện quá khó khăn. Nguyên nhân chân chính, không phải chỗ này.”

Minh Duệ ngửa đầu: “Cô cô, nguyên nhân chân chính là cái gì?” Cậu thật không biết, đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài. Vậy nguyên nhân chân chính là cái gì. Cậu rất muốn biết.

Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Nguyên nhân chân chính là Quận chúa phòng bị vạn nhất. Quận chúa phòng bị trong kinh thành vạn nhất xuất hiện tình huống đột phát, xuất hiện cục diện nàng không khống chế được, nàng không có biện pháp mang theo các con cùng nhau rời khỏi kinh thành, không thể bảo đảm huynh đệ các con an toàn.” Không thể bảo đảm an toàn của Minh Duệ và Minh Cẩn, thì nàng cũng không có cách nào cam đoan an toàn của mình. Nếu như hài tử không ở bên cạnh, Ôn Uyển đơn độc một người cho dù gặp phải hoàng tử làm chuyện đại nghịc bất đạo gì, thì cũng có biện pháp thoát thân. Còn có hài tử, vậy thì không thoát thân được. Đến lúc đó khẳng định mẫu tử ba người toàn bộ đều gặp nguy hiểm.

Minh Duệ không ủng hộ cách nói này.

Hạ Dao lôi kéo cậu ngồi trên ghế đá một chút: “Ưu điểm lớn nhất cả đời này của mẹ con là cẩn thận, đem chuyện tốt nhất xấu nhất đều tính toán ra. Mẹ con muốn ta đem huynh đệ các con ẩn núp đi, chính là tính đến tình huống xấu nhất. Minh Duệ, nếu thực sự xảy ra vạn nhất, không có con cùng Minh Cẩn kéo chân sau, mẹ con nhất định có biện pháp rời khỏi kinh thành.” Ngừng một lúc rồi nói: “Quận chúa đã từng nói với các con là các cao thủ ám sát mẹ con, nhưng mẹ con đều thoát được. Muốn biết mẹ con thoát được như thế nào không?” Chuyện này quan hệ với chuyện nàng cùng Bạch Thế Niên, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không kể đâu.

Minh Duệ gật đầu nói: “Muốn.”

Minh Duệ thấy Hạ Dao chuẩn bị bắt đầu kể, lập tức bảo Hạ Dao dừng một chút sau đó chạy về trong phòng, đem Minh Cẩn đang ngủ kéo dậy cùng một chỗ nghe câu chuyện, nghe câu chuyện về mẹ bọn hắn.

Hạ Dao kể chuyện Ôn Uyển trốn chạy để khỏi chết, cuối cùng trở thành câu chuyện nàng dâu gả thay người. Sau đó lại kể đến chuyện tân nương chạy trốn hỉ sự.

Minh Cẩn há hốc miệng: “Cha và mẹ kết duyên như vậy sao? Quá có duyên phận rồi.” Cha và mẹ hắn có duyên phận này cũng quá thần kỳ rồi.

Minh Duệ giật mình, trước kia hắn vẫn cảm thấy lạ, lấy thân phận mẹ hắn sao lại chịu gả cho cha quanh năm ở bên ngoài không trở về nhà chứ? Hoá ra nguyên nhân là đây.

Hạ Dao cười to ha ha: “Không có đâu, đây không phải là bắt đầu duyên phận của cha và mẹ con. Duyên phận bắt đầu vào năm mẹ các con sáu tuổi đã kết được.” Hạ Dao tất nhiên sẽ không nói vừa hôn vừa đính ước. Chỉ nói là Ôn Uyển không cẩn thận cứu được Bạch Thế Niên hôn mê, sau đó kết xuống tình duyên: “Cha các con vẫn cho Quận chúa là tiểu hồ ly đó. Cho nên ah, không chỉ mình không tàn sát hồ ly, mà còn không cho tướng sỉ bên dưới tàn sát hồ ly. Đây là câu chuyện được truyền lưu, lúc ấy mọi người đều ca tụng đó.”

Minh Cẩn kỳ quái nói: “Vậy tại sao mẹ lại không nói cho cha biết, kỳ thật nàng là Quận chúa, không phải tiểu hồ ly chứ?” Cách mẹ làm quá kỳ quái rồi.

Hạ Dao cũng lcố ý kể đoạn chuyện vui vẻ này, thứ nhất là để cho hai hài tử biết rõ Ôn Uyển bất luận ở hoàn cảnh nào đều có thể bảo vệ tánh mạng. Một khía cạnh khác cũng là để cho hai hài tử đem thần kinh căng thẳng buông lỏng: “Mẹ con lúc ấy cũng không biết đâu! Chờ đến năm mẹ con mười ba tuổi, chính là lúc cha các con giết thủ lãnh đạo tặc giặc Oa trở lại kinh thành. Mẹ con nhìn thấy cha con mới biết được đấy. Nhưng mà mẹ con ah không muốn gả cho cha con, cho nên coi như là không biết.”

Minh Cẩn vội vàng hỏi: “Vậy về sau thì sao? Về sau cha và mẹ làm sao gặp mặt?”

Minh Duệ gõ trán Minh Cẩn một cái: “Đần, đương nhiên là đêm hôm gả thay đó biết được. Không đúng, mẹ con gả cho cha con rồi lại đào tẩu, cha có biết rõ thân phận của mẹ không? Con nhớ khi mẹ lấy cha đã hai mươi tuổi rồi. Vậy hẳn là bảy năm về sau. Cô Cô, về sau lại thế nào?”

Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Mẹ con như vậy gọi là nhẫn tâm. Biết rõ cùng nàng bái đường thành thân chính là cha các con, sau khi chạy trốn hồi cung sợ cha con nổi lên lòng nghi ngờ, nên cố ý dùng hình dạng hủy dung nhan gặp cha con, làm cho cha con hiểu lầm kết hôn với hắn là thế thân của mẹ các con. Cha các con rất khổ sở, chưa đến hai ngày đã dâng sổ con nói muốn đi biên thành. Tiên hoàng liền để cho hắn đi biên thành.”

Minh Cẩn a một tiếng: “Cô cô, vậy về sau thế nào?”

Hạ Dao vui tươi hớn hở nói: “Cha con đến biên thành, con gái Đại Nguyên Soái biên thành nhìn trúng cha con, muốn chết muốn sống gả cho cha con. Nhưng mà cha con không vui, cha con một mực tin tưởng mẹ con còn sống, cha con nói đời này trừ mẹ con ra, hắn sẽ không cưới ai cả. Cho dù cả đời không cưới, cũng muốn chờ mẹ con ( ngươi đã dầu thêm dấm chua).” Sau đó nói là Bạch Thế Niên vì Ôn Uyển thủ thân như ngọc bảy năm.

Không chỉ Minh Cẩn, mà ngay cả Minh Duệ cũng lắc đầu: “Mẹ thực có thể nhịn được ah! Nếu cha thực cưới nữ nhân kia vậy thì quá không may. Cũng may mắn cha có thể giữ được.” Minh Duệ thật tâm kính nể cha hắn ah, thực có thể chịu được ah! Mỹ nhân trước mắt đều không động tâm, khó trách mẹ hắn cũng khăng khăng một mực giống cha.

Minh Cẩn nôn nóng nói: “Cô cô, vậy về sau thế nào? Về sau mẹ là như thế nào lại chịu gả cho cha.” Cha đã si tình như vậy rồi, nếu mẹ không gả, thì quá nhẫn tâm.

Hạ Dao đem chuyện Ôn Uyển tuyển chọn người tòng quân nói một lần.

Hạ Dao mừng rỡ không thôi, chuyện này nói một hồi Hạ Dao đã được vui cười trận: “Nếu cha con không có đi ah, thì cũng không có hai huynh đệ các con rồi.”

Minh Cẩn vỗ ngực: “Cũng may cha đi, bằng không…” Bằng không huynh đệ bọn họ cũng không biết ở nơi nào.

Minh Duệ nhìn động tác của Minh Cẩn liền nở nụ cười. Câu chuyện của cha với mẹ, thật sự là rất thú vị. Nhưng mà cũng may mắn cha lòng dạ rộng rãi, nếu không thật đúng là không lấy được mẹ đâu. Lại nói tiếp vẫn là cha tinh mắt, có thể lấy được mẹ, cho dù ăn nhiều khổ như vậy cũng đáng được.

Nếu như Ôn Uyển có ở đây, nhất định đem Hạ Dao gọt một trận rồi. Đây là rõ ràng là khen ngợi Bạch Thế Niên, chà đạp nàng mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status