Trọng sinh chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 230: Mẫu tử tương phùng


Linh Đông trở lại, sắc mặt rất khó coi.

Ôn Uyển thấy thần sắc của Linh Đông có vẻ lo lắng, cũng không khuyên nhủ gì nhiều. Thái tử phi trúng độc, nguyên nhân gây ra chuyện này chờ nàng có thể nói với Hạ Ảnh nghi ngờ của mình, lại không thể nói gì thêm với Linh Đông: “Mẫu phi con không đồng ý cho con chăm bệnh, là không muốn con ủ dột mày chau thế này đâu, mà là mong con có thể học thành tài.”

Theo lý mà nói, Linh Đông nên hồi Đông cung thăm bệnh, nhưng Thái tử cùng Thái tử phi muốn Linh Đông quay lại bên cạnh Ôn Uyển. Thâm ý trong chuyện này không cần nói cũng biết.

Linh Đông cúi đầu đáp ứng. Qua một hồi lâu không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “ Cô, con không rõ, vì sao Hoàng tổ mẫu muốn hại Mẫu phi?” Hắn thực sự không rõ vì sao Hoàng tổ mẫu lại hạ độc hại mẫu phi của hắn. Phụ vương trúng độc là do có người mượn tay Hoàng tổ mẫu, nhưng độc của Mẫu phi cũng là do Hoàng tổ mẫu hạ. Hắn thực sự không hiểu.

Ôn Uyển suy nghĩ một lát rồi nói: “ Con thật sự muốn biết sao? Linh Đông, sự thật luôn tàn khốc.” Nếu Linh Đông muốn biết, Ôn Uyển không ngần ngại để Linh Đông tiếp nhận chuyện tình tàn khốc này.

Linh Đông do dự một hồi, quyết định gật đầu.

Ôn Uyển khẳng định mình không thể nào giảng giải những chuyện này được, liền đem việc giao cho Hạ Ảnh. Hạ Ảnh hiện tại rất thông minh, lúc nói những chuyện này cùng Linh Đông, không thêm dầu thêm mỡ, nên cái dạng gì đều nói. Đến cùng nghe nói, Linh Đông cũng bắt đầu hốt hoảng lên.

Ôn Uyển không chủ động trấn an Linh Đông, những chuyện này phải chính Linh Đông tự mình suy nghĩ. Đây chẳng qua là một góc của băng sơn, tựa như hạt gạo đem so với mặt trăng. Con đường tương lai của Linh Đông mới thật sự là tàn khốc.

Linh Đông qua một lúc lâu mới hỏi Ôn Uyển: “ Cô… Tại sao, tại sao Mẫu phi lại muốn giết nhiều người như vậy? Tại sao?” Mẫu phi, mẫu phi thế nhưng lại giết nhiều người như vậy, trong đó có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ với hắn.

Ôn Uyển trầm mặc một lát mới nói: “Vì tồn tại, vì muốn sống tốt hơn.” Tạm ngừng một chút Ôn Uyển mới nói: “Cô vì muốn sống sót nên cũng đã giết rất nhiều người. Tay của cô cũng dính đầy máu tanh. Không muốn chết, cũng chỉ có người khác phải chết.”

Linh Đông cúi đầu nói: “ Cô, có phải sau này con cũng dính đầy máu tay hay không?” Thật ra, Linh Đông còn muốn nói, có phải người cản trở con đường của hắn, đều phải diệt trừ hay không? Chẳng qua Ôn Uyển không nói gì. Nàng hiểu ý tứ của Linh Đông. Ôn Uyển trầm tư hồi lâu mới nói ra: “ Thắng làm vua, thua làm giặc, nếu con không muốn chết, chỉ có thể tay dính máu tanh mà thôi.” Nếu không phải muốn chết, không muốn trở thành vật hy sinh, thì bất kỳ chướng ngại nào cũng phải dọn dẹp.

Đây chính là số mệnh. Đừng nói Linh Đông, ngay cả nàng hôm nay có rất nhiều chuyện cũng phải tha thứ. Nàng thật ra rất muốn hất cái gánh nặng này, muốn sống một cuộc sống bình thường đơn giản. Đáng tiếc, thực tế lại không cho phép. Vì thế, nàng còn ở trong vũng nước xoáy này mà vùng vẫy.

Hạ Ảnh nhìn hai người Ôn Uyển và Linh Đông, không dám nói chen vào. Nhưng trong lòng đối với Thái tử phi kiêng kỵ đến cực điểm. Nữ nhân này, không những đối với người khác ác, mà còn đối với bản thân mình cũng ác tương tự. May mắn là trúng độc, nếu không bộ dáng này, nàng thật sự muốn hạ sát thủ.

Đang lúc đó, Hộ bộ Thượng thư cũng đã tới. Hộ bộ Thượng thư lại tới kêu khổ. Quốc khố không có tiền, nhưng mà nơi nào cũng cần dùng đến tiền a.

Ôn Uyển rất nhức đầu, sổ con đòi tiền nàng còn xếp chồng một đống đây! Trước kia không ở vị trí này không biết, hiện tại coi như Ôn Uyển biết rồi, ngồi ở vị trí này chuyện muốn quan tâm thật nhiều. Ôn Uyển nhịn không được lầm bầm cậu Hoàng đế khi nào trở lại kinh thành a!

Ôn Uyển chỉ hận Hoàng đế ngày mai không thể trở lại kinh thành. Như vậy có thể đem những chuyện trên tay giao xuống. Sau đó cho mình buông lỏng, nghỉ ngơi thật tốt.

Thu Hàn cười nói: “ Còn khoảng mươi ngày nữa, Hoàng thượng mới về tới kinh thành. Quận chúa nhẫn nại một chút.” Quận chúa luôn than khổ thấu trời, Hoàng thượng mà quay lại thế nào cũng bị Quận chúa càu nhàu.

Ôn Uyển tính toán một chút: “ Hai ngày nữa nhóm người của Minh Duệ cũng về đến nhà.” Nhi tử hẳn là có thể về tới nhà trước so với trượng phu. Lại nói tiếp coi như là tốt, trong khoảng thời gian này trời cũng không mưa, nếu không đại quân tuyệt đối sẽ không về trước lễ mừng năm mới đâu!

Thu Hàn cười nói: “ Hạ Ảnh tỷ tỷ nói, hai công tử lập tức có thể về đến nhà.” Trong khoảng thời gian này, Quận chúa luôn lẩm bẩm hai vị công tử. Rốt cuộc người cũng quay trở lại, cũng như thỏa được tâm nguyện.

Ôn Uyển cười nói: “ Rốt cuộc cũng về tới nhà. Nếu còn không trở về, ta thật sự muốn trở thành hòn vọngtử(con) mất rồi.” Nhớ hai hài tử đến nỗi cả người cũng gầy đi.

Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa đang phi nhanh chóng trên đường. Ngồi trên xe ngựa, Minh Cẩn nhìn con đường quen thuộc trước mặt, vui vẻ nói: “Ca, dượng nói buổi tối là có thể đến nhà. Buổi tối chúng ta có thể gặp lại mẹ rồi.” Rốt cuộc cũng sắp về đến nhà, cả người Minh Cẩn rất khoan khoái.

Minih Duệ cười gật đầu: “Đúng vậy, lập tức có thể về đến nhà rồi. Một nhà chúng ta rất nhanh có thể đoàn tụ.” Võ Tinh nói, khoảng chừng mười ngày nữa ông cậu Hoàng đế cũng về đến kinh thành. Đến lúc đó, phụ thân cũng trở về. Vậy một nhà bọn họ có thể đoàn tụ rồi.

Minh Duệ cảm giác thật quái dị, thử một chút tiếp nhận người nam nhân kia thật sự là cha mình. Nửa điểm bài xích cũng không có. Minh Duệ nghĩ tới đây liền cười. Đây đều là công dạy dỗ của mẹ. Mặc dù, từ lúc hắn mới sinh ra tới giờ cha chưa từng xuất hiện qua, nhưng mẹ ở trước mặt bọn hắn không oán trách một câu, mà hết lần này đến lần khác theo sát bọn họ nói cha vẫn rất yêu thương bọn họ, cũng rất đau lòng bọn họ. Thậm chí lúc ba tuổi cho phép huynh đệ bọn họ thông tin liên lạc với cha. Chính vì thế, bọn họ với cha tuy chưa từng gặp mặt nhưng lại không có khoảng với nhau.

Minh Cẩn nghe lời Minih Duệ nói xong, nhìn ca ca, cười ha ha nói: “ Ca, cô và dượng đều nói ca lớn lên rất giống cha. Đệ nhớ được lúc nhỏ hỏi mẹ, cha có bộ dạng như thế nào. Mẹ nói với đệ, nhìn ca ca có thể biết được cha có bộ dáng như thế nào. Về sau, những lúc đệ nhớ cha, liền nhìn ca ca, sau đó phóng đại mặt ca, đó chính là bộ dáng của cha.” Cũng bởi vì nguyên nhân này, Minh Cẩn không chỉ yêu thích ca ca, mà còn vài phần kính sợ.

Minh Duệ còn không biết còn có sự việc như vậy: “Chuyện khi nào? Sao ta lại không biết?” Hai huynh đệ từ lúc còn nhỏ tới giờ, cũng chưa từng cách quá xa nhau, những lời này làm sao hắn chưa bao giờ nghe qua.

Minh Cẩn cười hì hì: “ Đây là mẹ bí mật nói với đệ biết, làm sao có thể để cho ca nghe được. Sắp được nhìn thấy cha rồi, đệ phải xem thử ca và cha có phải giống nhau như đúc hay không?”

Minh Duệ cười nói: “ Đệ cũng biết, mẹ và ông cậu Hoàng đế nói riêng về tướng mạo cũng rất giống nhau! Nhưng đệ nói xem mẹ với ông cậu Hoàng đế có giống nhau như đúc sao?” Tính tình không giống, lịch duyệt (từng trải) cũng không giống nhau, nơi nào có thể giống nhau như đúc đây! Lại nói, hắn không hoàn toàn giống cha, ở một chút phương diện lại giống mẹ một chút, chẳng qua là giống cha nhiều hơn.

Minh Cẩn lần đầu đối với tướng mạo của mình tỏ ra bất mãn: “ Tại sao đệ lại không giống cha chứ?” Giống mẹ không tốt, hắn cảm thấy mình thích khóc là di truyền từ mẹ. Mà ca ca lại hiểu chuyện như vậy, tính tình cũng kiên nghị, nhất định là giống cha. Nói như vậy, hắn so với ca ca thua lỗ nhiều.

Minh Duệ biết được ý của Minh Cẩn, khó được bật cười: “ Đệ nha đệ nha, đệ không biết sau này chiếm bao nhiêu lợi ích.” Giống tướng mạo của mẹ, tức là giống với ông cậu Hoàng đế. Nhìn như con cháu mình, tự nhiên sẽ muốn yêu thương nhiều hơn. Có thể được ông cậu Hoàng đế yêu thương một chút, đối với tương lai sau này mới cực kỳ có lợi. Chẳng qua là những điều này Minh Duệ không nói cho Minh Cẩn biết. Đến tương lai Minh Cẩn sẽ biết thôi.

Trong khoảng thời gian này, trừ ăn ngủ nghỉ, hầu hết thời gian bọn họ đều lên đường, nửa điểm ngừng nghỉ cũng không có. Thật là vất vả, may là trời không mưa, cũng không có tuyết rơi, nếu không còn muốn vài buổi tối nữa mới có thể về đến nhà.

Ôn Uyển dùng qua bữa tối, nói cùng Thu Hàn: “ Hài tử tối mai có thể về đến nhà. Hài tử về cũng không có thời gian theo bọn họ.” Nghĩ tới hài tử sắp trở lại, tất nhiên rất vui mừng. Nhìn nhìn lại một bàn tấu chương, Ôn Uyển lại mặt ủ mày chau.

Bãi công sáu ngày, mấy ngày kế tiếp mệt mỏi đến độ xương nàng sắp rã rời. Làm cho buổi tối ngay cả hậu viện cũng không quay về được, trực tiếp nghỉ ngơi ở tiền viện. Ôn Uyển lầm bầm, nhi tử trở lại có thể không có quá nhiều thời gian đi theo bọn họ. Nhi tử trở lại, thấy nàng như vậy nhất định cũng oán giận.

Ôn Uyển khoác chiếc áo khoác dài màu đỏ rực từ hậu viện đi tới tiền viện. Mùa đông, một mảnh tiêu điều, trừ cây trường xuân ra tất cả đều trụi lủi.

Ôn Uyển rất nhân đạo. Không để ba bước một tốp gác năm bước một trạm canh, tất cả đều ở trong sân nhỏ giữ cổng. Như vậy cũng không quá lạnh. Ôn Uyển có thể làm như vậy, cũng bởi vì phủ Quận chúa, chủ yếu là các viện trong phủ Quận chúa tương đối tập trung, so với hoàng cung không lớn như vậy.

Ôn Uyển thành thành thật thật vào thư phòng phe duyệt tấu chương. Ôn Uyển phấn đấu một canh giờ, liền để cho Thu Hàn giúp nàng xoa bóp bả vai. Ở vấn đề này, đừng nói so cùng Hạ Dao, chỉ so với Hạ Hương thôi cũng đã kém xa. Haizz, thôi dạy tiếp vậy.

Ôn Uyển nhìn ngọn đèn lúc lớn lúc nhỏ trên cây đèn đồng: “ Mỗi ngày đều hướng về ánh đèn như thế, mệt mỏi không nói, mắt thế nào cũng có vấn đề.” Ánh sáng mờ không nói, lại cường độ không đều, thời gian nhìn tấu chương dài như vậy, mắt chắc sẽ bị cận thị mất thôi.

Ôn Uyển từ nhỏ cực kỳ bảo hộ con mắt. Đối với hai hài tử cũng vậy, không để cho hài tử buổi tối học bài, chỉ cho bọn họ luyện chữ to. Nghỉ ngơi một khắc đồng dồ, Ôn Uyển tiếp tục chiến đấu.

Thu Vân lén lút đi tới, hướng về Thu Hàn đư một ánh mắt. Thu Hàn đi ra ngoài, nhìn trên mặt Thu Vân không giấu nổi vui sướng: “Thu Vân tỷ tỷ, có chuyện gì vui sao?” Có thể làm cho trên mặt Thu Vân tràn đầy vui sướng, vậy thì là chuyện tốt.

Thu Vân cười nói: “ Ngươi nghĩ biện pháp làm cho Quận chúa đi về hậu viện. Sẽ có niềm vui bất ngờ dành cho Quận chúa.” Đây đối với Quận chúa mà nói, đó là một kinh hỉ.

Thu Hàn buồn bực trong lòng: “ Trong hồ lô bán thuốc gì a, mau nói. Nếu không nói, ta sẽ không truyền lời.” Có đại hỷ sự gì mà nàng không biết.

Thu Vân truyền lại lời Hạ Ảnh nói thầm vào tai một lần. Thu Hàn lập tức cũng lộ ra bộ dáng vui vẻ: “ Thật sự?” Nếu Quận chúa biết được tin tức kia, nhất định sẽ vui mừng đến nở hoa.

Tin tức này là do Hạ Ảnh truyền tới. Ý của Hạ Ảnh là để cho Ôn Uyển quay trở lại hậu viện, bọn họ sẽ cho nàng một kinh hỉ. Cho nên không muốn bọn Thu Hàn nói cho Ôn Uyển biết trước, nếu không, biết rồi sẽ không còn niềm vui ngoài ý muốn kia nữa.

Thu Hàn hướng về phía Ôn Uyển đang cùng tấu chương phân cao thấp nói: “ Quận chúa, người nên quay về ngâm thuốc tắm đi. Thuốc tắm đã chuẩn bị xong.”

Ôn Uyển kỳ quái ngẩng đầu lên: “Ta không có bảo chuẩn bị thuốc tắm? Có phải nhớ nhầm rồi hay không?” Thuốc tắm cũng không phải là ngày ngày ngâm. Trong khoảng thời gian này Ôn Uyển cũng không có thời gian để ngâm nữa, cho nên đối với lời này bán tính bán nghi.

Thu Hàn cười nói: “ Là ta phân phó. Ta thấy Quận chúa gần đây sắc mặt không tốt lắm, nên sai người chuẩn bị. Quận chúa, đã chuẩn bị xong, người mà không đi thì lãng phí lắm.” Thấy Ôn Uyển nhìn một chồng tấu chương, lộ vẻ mặt do dự, liền tiếp tục nói: “ Quận chúa, ta thấy da người gần đây kém đi rất nhiều. Hai ngày trước trên cổ còn có mấy nốt hồng hồng. Nên mới phân phó Hạ Nhàn giúp Quận chúa chuẩn bị thuốc tắm.” Thu Hàn thông qua Hạ Ảnh biết, Quận chúa đối với phương diện này tương đối nhạy cảm a! Tuyệt đối sẽ làm cho Quận chúa đi.

Ôn Uyển vuốt nốt hồng đã tiêu tán một chút, mấy nốt hồng hồng này là do hai ngày trước đột nhiên mọc lên, dọa Ôn Uyển phải kêu to một tiếng. Nếu hiện tại pha thuốc xong, đã chuẩn bị tốt mà không đi cũng tiếc. Ôn Uyển thả tấu chương trên tay xuống, đi về hậu viện. Ngâm thuốc tắm coi như để lấy lại tinh thần.

Đến hậu viện, vừa mới vào sân, Ôn Uyển cảm giác trong viện yên tĩnh đến kỳ lạ. Trong ngày thường sân cũng rất yên tĩnh nên Ôn Uyển cũng không suy nghĩ nhiều.

Ôn Uyển vừa mới vào chính sảnh, bỗng có một bóng người xông vào người nàng. Cũng có thể là tâm hữu linh tê, Ôn Uyển không nghĩ là thích khách gì, mà mở rộng tay ra ôm người vào ngực.

Minh Cẩn ôm cánh tay Ôn Uyển, trong mắt rưng rưng: “ Mẹ…”

Ôn Uyển nghe âm thanh này, có chút không thể tin được nhìn Minh Cẩn đang ở trong lòng, lại nhìn Minh Duệ đang đi tới trước mặt: “ Không phải ngày mai mới trở lại sao? Hôm nay sao đã tới rồi?” Nói xong nhìn Hạ Dao đang đứng ở một bên. “ Có phải các ngươi cố ý nói chậm một ngày hay không?” Lấy được tin tức nói ngày mai mới về tới nhà, vậy mà lại về sớm một ngày, đây không phải là cố ý lừa nàng sao.

Hạ Dao cười nói: “ Đây không phải là sợ Quận chúa tối hôm nay không ngủ được sao. Nên cố ý nói chậm một ngày.” Thật ra tình huống thật của bọn họ là bọn hắn đi liên tục, cho nên tới trước một ngày. Có điều lời này không thể nói cho Ôn Uyển biết được, sợ Ôn Uyển càm ràm bọn họ đã để hai đứa trẻ chịu khổ.

Minh Cẩn nghe lời này không hài lòng nổi, đung đưa Ôn Uyển nói: “ Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hy vọng sớm ngày thấy được bọn con sao? Mẹ, con cùng ca ca ngày ngày đều nhớ đến mẹ, cho nên muốn sớm ngày được nhìn thấy mẹ đó!”

Minh Duệ im lặng nhìn Minh Cẩn, cũng đã nói với hắn đừng cho mẹ biết bọn họ đã khẩn trương đi đường, vậy mà mới vừa gặp liền lộ ra chân tướng rồi.

Ôn Uyển lần này lòng quá mức cao hứng, lòng tràn đầy đều bị tin tức nhi tử trở lại nhồi nhét vào, nơi nào còn suy nghĩ những thứ có không có kia nữa.: “ Tại sao lại không muốn? Mẹ mỗi ngày đều nhớ, có lúc muốn ngủ mà ngủ không được đây!”

Ôn Uyển nói tới đây, nước mắt cứ ào ào chảy xuống. Ôn Uyển buồn bực, nàng thật cao hứng, cũng thật kích động, nhưng thật không nghĩ tới muốn khóc a! Haizz, tuyến lệ quá dồi dào.

Hạ Dao cười nói: “ Quận chúa, bọn ta trở về bữa tối còn chưa ăn. Cho chúng ta ăn bữa tối rồi nói sau.” Nàng đã phân phó người phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Bởi vì ở tiền viện thường có đại thần ở qua đêm, người phòng bếp luôn biết làm bữa ăn khuya, cho nên bên này phân phó, bên kia đã làm xong xuôi.

Ôn Uyển vội vàng đứng lên, một tay lôi kéo một đi thiên sảnh. Chờ ngồi xuống kéo hai đứa bé ngồi bên cạnh mình. Vuốt hai khuôn mặt nhỏ nhắn, Ôn Uyển có chút khổ sở: “ Gầy, cũng đen hơi. Nhưng lại cao lên không ít.” Ở bên hải khẩu bên kia, gió lớn, mặt trời cũng mạnh, nên đen là bình thường. Chẳng qua là không nghĩ tới một năm không gặp, hai đứa bé lại cao và đen nhiều như thế. Hài tử tám tuổi, cao như đứa trẻ mười tuổi nhà người ta. ( Hài tử nuôi quá tốt, không cao cũng không được a.) Cứ theo cái đà này, chắc chắn sẽ rất cao, khong kém như cha hắn đâu.

Minh Duệ nhìn quần áo Ôn Uyển cũng đều sửa nhỏ lại, mà thấy đau lòng: “ Chúng con gầy là do cơ thể đang cao, nhưng mẹ lại gầy đi một vòng rồi. Mẹ, làm sao người lại gầy nhiều đi như vậy?” Gương mặt tròn đã thành nhọn, không biết mẹ ở kinh thành ăn biết bao nhiêu khổ cực đây!

Minh Cẩn ở một bên cũng phụ họa theo: “ Đúng vậy a, mẹ, làm sao người lại gầy nhiều như vậy? Mẹ, có phải đám người xấu kia bắt nạt mẹ hay không?” ôm mẹ hắn, người cũng không còn thịt. Còn gương mặt kia, đã không còn tròn trịa nữa.

Ôn Uyển cười ha hả, nhìn Minh Cẩn, cắn một ngụm trên gương mặt của hắn: “ Không có đâu. Mẹ của các con rất lợi hại nha, là do ăn không ngon ngủ không yên nên mới gầy đi. Hiện tại các con đã về nhà, mẹ sẽ nhanh chóng mập lên thôi.” Ôn Uyển không dám cắn lên mặt Minh Duệ, lần này Minh Duệ đi hải khẩu cả người càng thêm nội liễm. Nhìn nơi nào giống hài tử tám tuổi, mà giống một tiểu lão đầu hơn.

Hạ Ảnh đối với giải thích của Ôn Uyển rất im lặng. Sau khi hài tử đi quả thật là ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng nguyên nhân người gầy đi do chính vụ quá nhiều. Vừa không muốn ăn, lại không muốn bồi bổ, nên mới gầy đi nhiều như vậy. Bây giờ nói với hài tử cái đó, lại làm trong lòng thêm đau.

Minh Cẩn nghe ôm lấy Ôn Uyển, thấp giọng nói: “ Mẹ, con cũng vậy con cũng rất nhớ mẹ. Bổi tối hay nằm mơ thấy mẹ. Hiện tại con đã về nhà, mẹ, sau này con sẽ không rời xa mẹ nữa. Cả đời này sẽ không rời đi. Mẹ, con sẽ sống ở bên mẹ.” Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, Minh Cẩn lần đầu tiên nếm mùi vị nhớ thương, thật là khó chịu.

Ôn Uyển nghe xong không biết là cảm động hay vui mừng nữa, nghẹn ngào nói: “ Tốt, tốt, tốt lắm, bảo bối ngoan của mẹ. Sau này nơi nào cũng không đi, đều ở lại bên cạnh mẹ. Mẹ cũng không bao giờ rời xa các con nữa.” Không xa rời nhau mới kỳ quái, Minh Duệ hiện tại đang có khuynh hướng muốn bay xa rồi. Nhưng Minh Cẩn sau này có ở bên người hay không Ôn Uyển còn chưa xác định được.

Mới nói mấy câu, Thu Ngũ bưng thức ăn tới ngắt lời hắn nói.

Minh Duệ cùng Minh Cẩn khẩu vị rất tốt, một lần ăn liền ba chén cơm, ăn phải nói là ngon, Ôn Uyển cũng ăn nhiều hơn nửa chén cơm: “ Mẹ, con ở nơi kia ngày ngày đều nhớ tới thức ăn ở nhà. Mẹ, vẫn là ở nhà tốt.”

Ôn Uyển gắp thức ăn cho Minh Cẩn: “ Trong khoảng thời gian này các con đã chịu khổ nhiều rồi. Bây giờ đã về nhà, muốn ăn cái gì, bảo bọn họ đi làm là được.” lúc Ôn Uyển nói những lời này, có chút áy náy. Trong khoảng thời gian này, quả thực đã làm hai đứa trẻ chịu nhiều khổ cực rồi.

Minh Duệ nói gấp: “Không có cái gì cực khổ cả, có cô và dượng ở đó, không khác gì là một gia đình.” Trừ lo lắng cho mẹ ở kinh thành, Minh Duệ cũng không cảm thấy có cái gì không tốt cả.

Minh Cẩn cũng vội nói: “ Mẹ, thật là không có cái gì khổ cả. Nếu người không tin, người có thể hỏi Hạ Dao cô cô và dượng.” Ca ca nói, về nhà không được tố khổ với mẹ, bằng không sẽ làm mẹ lo lắng.

Dùng xong thiện, hai người đi phòng tắm tắm rửa.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao khí sắc rất tốt, kinh ngạc nói: “ Ta thấy thế nào ngươi cũng không ốm, ngược lại lại mập lên. Ừm, Võ Tinh cũng mập lên một chút.” Có phải thức ăn sơn thôn quá tốt, nơi nơi phong cảnh đẹp hay không? Thế nào lại mập.

Hạ Dao đối với lần này cũng bất đắc dĩ: “ Quận chúa, ta nơi nào mập. Người không thể vì người ốm mà nói ta mập được.” Nói nàng khí sắc không tệ, nàng thừa nhận, nhưng nàng không có mập được không.

Ôn Uyển nghe lời này liền cười ha ha: “ Ừm, Hạ Dao ngươi đi ra ngoài một chuyến, lời nói cũng thành kinh điển rồi. Nhưng gầy cũng không nên, ngươi xem quần áo của ta toàn bộ không mặc được, tất ca đều phải sửa lại.” Thật ra thì cũng không cần quá khoa trương như vậy, Ôn Uyển có rất nhiều y phục kiểu rộng rãi như kiểu Hán phục. Chỉ có những thứ cung trang kia thì chút hơi lớn, nên cần phải sửa lại.

Hạ Dao không cười tiếp lời Ôn Uyển, mà nhìn Ôn Uyển từ trên xuống dưới: “ Quận chúa thật gầy nhiều lắm, cần phải bồi bổ hơn nữa.” Ôn Uyển nói lời thật hay lấy cớ, Hạ Dao cũng không truy cứu. Nhưng Hạ Dao thật sự nhận ra, Ôn Uyển gầy đi rất nhiều, cũng không biết khi Hoàng thượng trở về nhìn thấy bộ dáng này của Quận chúa sẽ cảm giác gì. Ừm, tướng quân trở về sẽ nói cái gì đây.

Ôn Uyển cười ha hả không ngừng: “Bà quản gia đã trở về.” Gầy nữa thì không được, nhưng bồi bổ thêm cũng không tốt, Ôn Uyển thấy vóc dáng của mình hiện tại rất ổn.

Ôn Uyển không định hỏi nhiều hai đứa trẻ về chuyện ở bên ngoài. Hai đứa trẻ tắm rất nhanh, thoáng chốc đã trở lại.

Ôn Uyển cho người lấy khăn lông khô, đưa cho bọn họ lau khô tóc. Ôn Uyển giúp Minh Cẩn lau, còn Hạ Thu giúp Minh Duệ.

Ôn Uyển giúp Minh Cẩn lau tóc: “Minh Cẩn, nói cho mẹ nghe một chút, các con ở sơn thôn trải qua như thế nào?” Ôn Uyển nhanh chóng thật muốn biết, hai hài tử ở thôn sơn như thế nào?

Minh Cẩn kể lại cuộc sống ở thôn sơn. Còn kể chuyện vào rừng săn thú nữa: “ Mẹ, người không biết đâu. Con thỏ kia chạy trốn rất nhanh. Con đuổi theo nhưng không kịp. Có lẽ con đuổi theo quá mãnh liệt, con thỏ kia chạy đụng vào thân cây té ngất. Con đi lên trước liền nhặt được. Ha hả, mẹ, mẹ không biết lúc ấy con liền nhớ câu chuyện xưa mẹ kể về ôm cây đợi thỏ. Cho nên mới nói, con thỏ cũng rất đần.” Minh Cẩn líu ríu kể chuyện không ngừng.

Ôn Uyển phụ họa, tay cũng không ngừng lại.

Minh Cẩn quay đầu, hướng về phía Ôn Uyển nói: “ Mẹ, chờ sang mùa xuân năm sau, để cho cha dẫn chúng con đi săn thú, lột da về cho mẹ may y phụ nhé?”

Ôn Uyển cười đến không khép miệng được: “Minh Cẩn nhà ta thật hiếu thuận, là một hài tử hiểu biết.” Ôn Uyển từ khi nhìn thấy hai đứa bé, nụ cười trên môi chưa từng tắt qua.

Trong khoảng thời gian này hai người bọn họ luôn muốn về sớm để được thấy mẹ, cho nên, trừ buổi tối ngủ, thời gian còn lại đều lên đường. Hiện tại đã nhìn thấy mẹ rồi, ăn uống no đủ, Minh Cẩn vừa nói liền ngủ mất.

Nếu là ngày thường, Ôn Uyển nhất định lau tóc Minh Cẩn cho khô mới cho đi ngủ. Nhưng hôm nay là tình huống đặc thù, nên cũng không gọi dậy. Để cho Minh Cẩn nằm nghiêng ngủ, Ôn Uyển bảoThu Hàn tới đây thay đổi một chút.

Ôn Uyển đi tới, đem đầu của Minh Duệ đặt trên chân, cầm lấy khăn lau tóc cho hắn, vừa lau vừa nói: “ Hơn một năm nay, hai huynh đệ các con ăn không ít khổ rồi.”

Minh Duệ đối với việc từ lúc trở về, Ôn Uyển chỉ nói chuyện cùng Minh Cẩn bỏ qua hắn cũng không nói cái gì. Đây là lệ cũ rồi, hắn sớm đã thói quen rồi. Hắn biết đây không phải là bất công, chỉ là trọng điểm có chút không giống thôi.

Minh Duệ cười lắc đầu: “Không khổ. Có cô và dượng bọn họ ở đó nên không khổ. Chẳng qua vẫn luôn lo lắng cho mẹ, sợ mẹ ở kinh thành gặp chuyện nguy hiểm.” Điểm này là thật sự. Phương diện ăn mặc ngủ nghỉ hắn yêu cầu không cao, lại nói việc an toàn cũng được sắp xếp thỏa đáng, không có cái gì cực khổ. Đoạn thời gian ở tại sơn thôn kia, cả ngày chỉ luôn lo lắng an nguy của mẹ.

Ôn Uyển nghe có chút đau lòng: “ Là mẹ để các con chịu khổ rồi.” Hai hài tử choai choai, không những không có cha mẹ ở bên cạnh, còn phải lo lắng an nguy của cha mẹ nữa. Có thể tưởng tượng được mỗi ngày trải qua khó khăn thế nào. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển nói: “ Sau này cha và mẹ sẽ không để cho các con lo lắng nữa.” Chuyện lần này xong xuôi thì không có đại sự gì nữa.

Minh Duệ cười tỏ vẻ tin tưởng lời nói của Ôn Uyển. Nhưng hắn lại hỏi một vấn đề đáng quan tâm khác: “Mẹ, cha khi nào sẽ về đến nhà? Hạ Dao cô cô nói rất nhanh có thể tới nơi rồi.”

Ôn Uyển khẽ cười: “ Ừ, khoảng chừng mười ngày nữa sẽ tới nơi. Huynh đệ các con lớn như vậy, còn chưa gặp mặt cha đâu! Minh Duệ, có phải con sợ nhìn thấy cha hay không?”

Minh Duệ cười, làm sao phải sợ chứ? Mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng trước đây bọn họ vẫn thường liên lạc với nhau. “ Mẹ, đệ đệ lo lắng, nói nhiều có khi nào cha không thích bọn con hay không?” Minh Duệ cố ý nói lời này. Lo lắng không yên thì có, còn nói không thích là không có khả năng.

Lau tóc một lúc thì khăn ướt, Ôn Uyển cho người đổi khăn lông khác lại đây, từ từ lau tóc cho Minh Duệ: “ Đứa nhỏ này, cha con không thích con và đệ đệ, còn có thể thích ai nữa. Con và cha liên lạc nhiều năm như vậy, còn không biết cha có thái độ với các con như thế nào sao? Chỉ biết nói ngốc. Nói với mẹ chuyện ở hải khẩu đi.”



Minh Cẩn nói líu ríu rất nhiều, nhưng Ôn Uyển tình nguyện nghe Minh Duệ nói một lần nữa. Minh Duệ nhìn nhận vấn đề so với Minh Cẩn thấu triệt hơn một chút.

Minh Duệ lời ít ý nhiều mà nói chuyện hắn đến hải khẩu, rồi nói chuyện hắn cùng Minh Cẩn ở sơn trang. Cuộc sống ở sơn trang cũng nói mấy câu lược qua, kể mỗi ngày làm gì, tiếp đó không nói nữa. Trước sau nói không tới một khắc đồng hồ.

Ôn Uyển nở nụ cười, Minh Cẩn nói thật lâu. Nói cũng là chuyện lên núi săn thú. Còn nhớ mãi không quên chuyện làm khăn choàng cổ cho nàng. Minh Duệ lại trả lời đơn giản rất nhiều, nhưng tiết lộ tin tức cũng rất nhiều.

Ôn Uyển đối với chuyện này cũng không có hỏi: “ Vậy con nói cho mẹ biết, cặn kẽ quá trình chuyện trên đường các con gặp phải ám sát.”

Minh Duệ hiển nhiên không muốn nhiều lời. Ám sát cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nói ra cũng chỉ làm mẹ lo lắng nhiều mà thôi: “ Mẹ, không có gì, con và đệ đệ đều tốt, chỉ là Minh Cẩn có chút hoảng sợ, những thứ khác không có chuyện gì. Đúng rồi, mẹ, cái vị Hoa thúc thúc đến đón chúng con kia là ai? Con cảm giác người này sâu không lường được, chắc chắn địa vị không tầm thường.” Người này, Minh Duệ đoán rất lợi hại, hơn nữa còn thâm tàng bất lộ. Hắn suy nghĩ mãi mà vẫn không ra. Hỏi Hạ Dao cô cô, Hạ Dao cô cô lại không nói. Hắn cũng không đoán được nguyên nhân.

Ôn Uyển không nghĩ tới Minh Duệ đi ra ngoài một vòng, nhạy bén lại tăng thêm một bậc: “Hoa chưỡng quỹ là thống lĩnh Thiên Long của Thần Cơ doanh. Nghe nói người này thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu nhưng không thấy đuôi), lần này nếu không phải bắt Thích Ngọc, khẳng định người này cũng không hiện thân. Trái lại, để con và hắn chung sống một khoảng thời gian dài như vậy. Minh Duệ, mẹ nghe Hạ Dao truyền tin tức về nói con thường xuyên ở cùng với hắn, hỏi hắn rất nhiều vấn đề. Con đã nói gì với hắn?” Ôn Uyển biết con trai lớn của nàng trước giờ không làm chuyện vô duyên vô cớ.

Minh Duệ cũng không gạt Ôn Uyển: “ Con hỏi hắn một vài vấn đề, cũng là trên phương diện võ thuật. Võ công người này rất lợi hại, so với Hạ Dao cô cô còn cao hơn một bậc.” Minh Duệ là người tốt, người này tính tình kỳ quái, cũng không nguyện ý nói nhiều cùng hắn. Thật sự phải quấn lấy hắn ta cực kỳ, hắn ta mới chỉ ra những điểm da lông. Nhưng cứ như thế, Minh Duệ được lợi không ít.

Ôn Uyển nghĩ đến tin tức Hạ Dao gửi về nói Thiên Long nhìn trúng Minh Duệ, còn muốn Minh Duệ tiếp nhận thay thế hắn. Ôn Uyển lại liếc mắt nhìn nhi tử. Nàng nhất định không đáp ứng để nhi tử tham gia vào Thần Cơ Doanh gì đó. Cái loại chỉ luôn núp trong bóng tối này, tuyệt đối không thích hợp với Minh Duệ. Tính cách của Minh Duệ có chút âm trầm, thậm chí bản thân còn có một chút lệ khí. Nàng đã hao tốn rất nhiều tinh lực để làm cho Minh Duệ mở rộng lòng tiếp nhận người một nhà, tính tình cũng thay đổi cởi mở hơn một chút. Nếu đi Thần Cơ Doanh, bảo đảm tính tình sẽ càng ngày càng âm trầm. Nàng hy vọng nhi tử cả đời thuận lợi, cũng không muốn trải qua những sự tình ngoằn ngoèo nào. Cho nên, dù Thiên Long có ý nghĩ này, nàng cũng liều mạng không đáp ứng. Đương nhiên những lời này không thể nói với Minh Duệ được.

Ôn Uyển không muốn nói, nhưng Minh Duệ lại nói thẳng: “ Mẹ, cái việc Thiên Long đại nhân muốn nhận con vào Thần Cơ Doanh, con cũng không có đáp ứng.” Nói đùa, về sau hắn còn muốn tiếp nhận vị trí của cha hắn, làm một Đại tướng quân. Làm tướng quân là một trong hai nguyện vọng của cuộc đời hắn, hắn làm sao có thể tiến vào Thần Cơ Doanh được chứ.

Ôn Uyển không muốn cùng Minh Duệ nói nhiều về vấn đề này: “ Chuyện này con đừng suy nghĩ nhiều. Để mẹ xử lý.” Dám để con nàng vào Thần Cơ Doanh, đừng nói là Thiên Long, cho dù Hoàng đế cũng không được. Nếu không bằng lòng, thì không chỉ bãi công đơn giản như vậy đâu.

Minh Duệ dạ một tiếng.

Nói một hồi lâu, Ôn Uyển thấy hai mi mắt của Minh Duệ đang đánh nhau. Cười nói: “ Đứa nhỏ này, đã trở lại, có chuyện gì mai nói là được. Chạy một ngày đường, giờ đã vội ngủ rồi.” Nói xong khẽ ngâm nga điệu hát ru ngủ.

Minh Duệ dưới tác dụng của khúc hát ru Ôn Uyển, liền rất nhanh ngủ say.

Ôn Uyển để Hạ Ảnh và Hạ Dao ôm hai đứa trẻ đi sương phòng ngủ, như vậy sẽ cách hai đứa trẻ gần thêm chút. Buổi sáng thức dậy nàng có thể nhìn thấy hai hài tử nhà mình.

Chờ an trí thỏa đáng hai đứa bé, Ôn Uyển nhìn Hạ Dao nói: “ Ngươi cũng đi ngủ chút đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói.” thật ra Ôn Uyển muốn nói rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại đêm đã khuya. Đừng nói Hạ Dao cả ngày chạy trên đường, ngay cả nàng cũng muốn đi ngủ.

Hạ Dao gật đầu đi xuống.

Ôn Uyển đi vào trong phòng, hôn lên trán các con. Minh Duệ thoáng mở mắt, Ôn Uyển khẽ cười nói: “ Đứa trẻ này, làm mẹ giật cả mình, không phải còn đang ngủ sao, lúc nãy là giả vờ ngủ?”

Minh Duệ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “ Không có! Lúc nãy bọn họ ôm con, con đã tỉnh rồi. Mẹ, con muốn nghe mẹ hát ru.” Cuộc sống xa nhà ngàn dặm, khó chịu nhất chính là buổi tối không được nghe bài hát ru của mẹ. Rất lâu mới ngủ được.

Ôn Uyển vuốt trán Minh Duệ: “ Được, muốn nghe thì mẹ hát cho con nghe.” Ôn Uyển khẽ ngâm lại bát hát thiếu nhi. Minh Duệ rất nhanh liền ngủ.

Ôn Uyển chờ hai đứa trẻ ngủ xong, nhìn phía ngoài trời cũng đã muộn. Vốn đang chuẩn bị xử lý tấu chương, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ đi. Sáng mai dậy sớm một chút xử lý đống tấu chương ấy cũng được!

Trong lúc Ôn Uyển ngủ mơ hình như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Minh Cẩn. Ôn Uyển mở mắt ra, đang cho rằng có phải mình nằm mộng hay không, lại nhớ ra Minh Cẩn đã về nhà rồi. Liền chạy tới sương phòng, thấy Minh Duệ đang dỗ dành Minh Cẩn.

Minh Cẩn vừa thấy Ôn Uyển, liền oa oa khóc: “ Mẹ, mẹ,…”

Ôn Uyển vừa nhìn thấy Minh Cẩn hoảng sợ đến toàn thân phát run lên, trong lòng trầm xuống. Chuyện nàng lo lắng xảy ra nhất, là trận ám sát kia để lại ám ảnh trong Minh Cẩn. Ôn Uyển ôm Minh Cẩn, đôi mắt ngấn lệ nói: “ Minh Cẩn không sợ, mẹ ở đây, không sợ. Không sợ a Minh Cẩn, mẹ ở chỗ này! Mẹ ở chỗ này, không ai có thể làm hại đến Minh Cẩn của mẹ được. Mẹ đi đuổi bọn họ đi. Không sợ, mẹ ở chỗ này..”

Minh Duệ nhìn nhìn một lớn một nhỏ hai người ôm khóc, tức thì nhìn lên trần nhà. Hắn hiện tại tuyệt đối tin tưởng tin đồn mẹ hắn anh minh thần võ là giả dối. Đệ đệ thích khóc hoàn toàn giống như mẹ hắn. Khụ! Hắn rất áp lực nha!

Ôn Uyển trấn an hồi lâu, Minh Cẩn ngửi được mùi vị khiến hắn an tâm, hoảng sợ trong lòng chậm rãi tiêu tán. Nhưng vì sợ hãi, Minh Cẩn ôm chặt Ôn Uyển không buông tay. Giường ngủ của hai huynh đệ cũng không lớn, ngủ không đủ ba người. Mà giường kia của Ôn Uyển lại lớn, nằm ba người không vấn đề gì.

Minh Duệ đầu đầy hắc tuyến, bọn họ cũng đã tám tuổi rồi, thế nào có thể ngủ chung với mẹ chứ? Ôn Uyển thấy thái độ bám dính lấy nàng trước kia của Minh Duệ thoáng chốc thay đổi, đứa nhỏ này trước kia xem mình là con nít, hiện tại lại cho mình tiểu đại nhân rồi.

Ôn Uyển cũng có thể hiểu. Hài tử cổ đại bảy tuổi đã thành niên rồi, lúc trước năm bảy tuổi ỷ lại, có thể nói là không hiểu chuyện, hiện tại đã tám tuổi rồi: “Mẹ nhìn các con ngủ, các con ngủ rồi mẹ lại trở về ngủ, được không? Giờ mẹ kể chuyện xưa cho các con, các con muốn nghe chuyện gì?”

Minh Cẩn thích nhất vẫn là Trư Bát Giới cõng vợ. Minh Duệ vừa nghe đầu đầy hắc tuyến, đệ đệ của hắn mới bao nhiêu tuổi mà muốn lấy vợ rồi a! Chuyện này nghe nhiều năm rồi mà không thấy chán. Ngươi không chán nhưng ta chán được không!

Ôn Uyển nhẹ giọng lừa được Minh Cẩn ngủ. Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn ngủ say sưa, đứa nhỏ này bị ác mộng đảo mắt ngủ lại rồi, không tệ lắm. Năng lực phục hồi không tồi. Có điều muốn làm tiêu tán ám ảnh tâm lý này, nàng còn phải cần rất nhiều bản lãnh nha!

Ôn Uyển nhìn Minh Duệ không ngủ: “Có phải Minh Cẩn ở bên kia thường hay gặp ác mộng?” thực ra Ôn Uyển có thể khẳng định cơ bản Minh Cẩn thường xuyên thấy ác mộng, nhưng còn cần sự chứng thực. Minh Duệ cũng không nói dối gật đầu: “ Vâng, thời điểm ở sơn trang thường xuyên gặp ác mộng. Là mơ thấy mẹ xảy ra chuyện. Sau chuyện ám sát kia, cũng có gặp ác mộng mấy lần. Mấy ngày nay không có, không biết hôm nay làm sao lại thấy ác mộng rồi.”

Trong lòng Ôn Uyển áy náy, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Cẩn. Không gặp ác mộng thường xuyên, xem ra ám ảnh không có sâu như nàng nghĩ. Không có sâu là tốt rồi, như vậy chữa khỏi dễ hơn. “ Cha mẹ đã làm các con thua thiệt rất nhiều rồi. Đợi cha các con trở về, cha mẹ sẽ bù đắp lại cho các con.”

Minh Duệ cười gật đầu, trong nhà đã sau cơn mưa trời lại sáng, cha cũng sớm trở lại. Người một nhà, rốt cuộc cũng đoàn tụ. Quan trọng nhất là, cha trở lại có thể dạy hắn nhiều hơn.

Ôn Uyển nhìn trời sắp sáng, một hồi nữa lại phải lâm triều. Ôn Uyển không muốn vừa vội vừa gấp, dứt khoát không về ngủ nữa, thay đổi xiêm y lại đi tiền viện phê duyệt tấu chương.

Buổi sáng tháng mười hai trời còn giăng đầy sương, hoa viên bên cạnh sân nhỏ cũng trắng một mảnh, lúc này còn chìm trong màn sương!

Ôn Uyển chà chà tay: “ Cũng không biết vì cái gì mà cậu Hoàng đế vội vã trở về. Hành quân trời lạnh như thế này, chịu đủ giày vò a!” Minh Duệ cùng Minh Cẩn ngồi trong xe ngựa, so ra tốt hơn nhiều. Nhưng những binh sĩ kia lại không được đãi ngộ như vậy.

Hạ Ảnh đi theo một bên rất muốn trợn trắng mắt, suốt ngày liên tục nhắc Hoàng đế về sớm một chút, hiện tại lại nói không cần về sớm như thế. Thật sự quá mâu thuẫn rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status