Trọng sinh chi quân tẩu

Chương 39: Tiểu Ngô bị hố

Editor: Tứ Phương Team

Hứa Hân vừa nói như vậy, người khác vừa nghe đều hiểu rõ. Tiểu chiến sĩ này hẳn là có ý với cô nương kia, cho nên mới không cho người khác ngồi ở trong xe. Vậy thú vị nha, bọn họ ở trong xe làm gì, nói gì, thật làm người khác suy nghĩ bậy bạ.

Dù sao, đám chị dâu xem một màn này đều tưởng tượng rất phong phú.

Tống Tiểu Hoa phản ứng coi như nhanh, lập tức xua tay nói: “Chị không biết em ở phía sau, chị không biết……”

“Dù không phải tôi, cũng có thể là người khác.” Ý là, bất kể là ai, bọn họ cũng sẽ không để người khác ngồi đằng trước, vậy càng làm người khác nghĩ nhiều.

Hứa Hân đứng đó vẻ mặt ủy khuất, đồng chí tiểu Ngô bây giờ cũng cảm thấy chính mình làm sai.

“Đoàn xe các ngươi đối đãi chị dâu như vậy sao? Vậy về sau lúc chị dâu ra cần ra ngoài đều phải xem sắc mặt các ngươi hả?” Thiệu Kiến Quốc không biết từ lúc nào đi tới sau lưng Hứa Hân, lạnh lùng nhìn tiểu Ngô, nói: “Ngày mai tôi tìm doanh trưởng các ngươi hỏi thử.”

“Xin lỗi, Thiệu doanh trưởng, tôi không cố ý.” Tiểu Ngô sợ Thiệu Kiến Quốc, nói xong một câu liền cúi đầu không dám nói tiếp.

“Không trách tiểu Ngô, việc này……” Tống Tiểu Hoa nói đỡ cho tiểu Ngô, tiểu thanh niên xem ra rất cảm động.

“Không trách hắn, còn không thể trách ngươi, chị dâu của bộ đội chúng tôi có thể để cho người khác tùy tiện khi dễ sao? Tôi cũng thật muốn xem một chút, ai phụ trách chuyện này.” Thiệu Kiến Quốc xoay người trở về.

Tiểu Ngô vốn tưởng rằng Thiệu doanh trưởng sẽ làm lớn chuyện, thấy hắn trở về liền nhẹ nhàng thở ra. Mà Tống Tiểu Hoa cũng cảm thấy Thiệu Kiến Quốc thật đáng sợ, hắn đứng ở trước mặt mình, tâm tư tính toán cứ như bị hắn nhìn thấu. Hai người cũng không dám tiếp tục đứng ở chỗ này. Tống Tiểu Hoa nói: “Em gái, em khuyên giúp chị một chút…… Em rể và anh Hứa, chúng ta đi trước……”

“Đừng đi, hôm nay tôi phải nhìn xem bộ đội đối đãi như thế nào với thân nhân của chúng tôi. Đến mẹ nó người trong nhà cũng phải chịu ủy khuất không có người quản, Thiệu Kiến Quốc tôi làm binh thật nghẹn khuất.”

Hứa Hân ngơ ngẩn, bởi vì không nghĩ tới Thiệu Kiến Quốc là người có lý lẽ, cắn chặt không tha như thế này. Kiếp trước hắn có đứng ra làm chủ cho cô, nhưng cơ hội ít đến đáng thương. Bởi vì trong tình huống bình thường, người gây chuyện đều là cô.

“Aizz, anh đừng đi……” Có chọc đến phiền toái cho anh không vậy, Hứa Hân là có chút lo lắng.

“Em ở nhà, anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Thiệu Kiến Quốc dứt khoát đi, nói với tiểu Ngô và Tống Tiểu Hoa đang giật mình ở phía sau: “Còn không đi.”

“Thiệu doanh trưởng, chúng ta đi nơi nào?” Tiểu Ngô cảm thấy hình như không phải đi ký túc xá công của doanh bọn họ.

“Đi tìm đoàn trưởng với chỉ đạo viên.”

“……” Chân tiểu Ngô mềm nhũn, không nghĩ đến Thiệu doanh trưởng muốn để cho toàn bộ đoàn đội đều biết.

Nhưng Thiệu Kiến Quốc thật sự muốn như vậy làm, hơn nữa trước mặt đoàn trưởng mắng doanh trưởng đội vận chuyển một lũ, nói khoảng cách từ ký túc xá của các quân tẩu đến đoàn xe bọn họ rất xa, còn đề nghị đoàn trưởng chuẩn bị một chiếc xe chuyên đưa đón quân tẩu đi lại trong thành, miễn cho bị khinh bỉ.

Ý kiến Thiệu Kiến Quốc đề ra rất được chú ý, rốt cuộc quân tẩu tùy quân đi tới nơi hẻo lánh như vậy vốn dĩ nên được thương tiếc quan tâm, vậy mà đi mua chút đồ còn phải xem sắc mặt người khác thì thật khiến người thất vọng buồn lòng.

Tuy rằng bọn họ vẫn luôn biết vợ Thiệu Kiến Quốc thanh danh không tốt, nhưng dù vậy người ta còn chưa bắt nạt đến trên đầu ai, bọn họ làm như vậy thật quá đáng.

Không còn cách nào, đoàn trưởng nhắc nhở doanh trưởng đội vận chuyển phạt tiểu Ngô, còn cảnh cáo hắn không được làm loạn quan hệ nam nữ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi bộ đội. Tiểu Ngô cũng chân chính cảm nhận được sức chiến đấu của Thiệu Kiến Quốc, nói chuyện trước mặt đoàn trưởng tuy thô thanh đại khí (nói năng trực tiếp, khí thế mạnh mẽ) nhưng đúng lý hợp tình, quả thực lợi hại đến không thể lợi hại hơn.

Haizz, chỗ như quân doanh này không thể gặp người quá mềm yếu, làm người như hắn mới khiến người khác bội phục.

Tiểu Ngô cũng biết chính mình làm sai, có sai phải nhận. Hôm đó hắn một câu cũng không hỏi, hành sự mang quá nhiều định kiến. Dù người ta có không tốt thì cũng là quân tẩu, lại nói người ta có thể từ dạy nam nhân nhà mình như thế nào cũng không tới phiên hắn quản. Hơn nữa, hắn cũng rất muốn quen Tống Tiểu Hoa, chuyện này có thể quang minh chính đại mà làm, nhưng mà hắn thế nhưng cứ để ái muội như vậy, hoàn toàn không giống tác phong của một người tham gia quân ngũ.

Sau chuyện này, Tống Tiểu Hoa không phải nhận hình phạt gì, nhưng đoàn trưởng đã quyết định trục xuất cô ra khỏi quân khu, đây là một tai họa. Vốn dĩ buổi tối như này mọi người còn không thèm để ý, nhưng đến ban ngày tra tra một chút mọi người liền biết, trừ tiểu Ngô ra, trong quân ngũ còn có vài người có hành động ái muội với Tống Tiểu Hoa.

Tiểu Ngô sau khi bị xử phạt còn chủ động tìm Tống Tiểu Hoa yêu cầu kết giao, nào biết Tống Tiểu Hoa bộ dáng chịu kinh hách nghiêm trọng, liên tục xua tay nói: “Xin, xin lỗi, tôi…… tôi……”

Tiểu Ngô cảm thấy mình đã dọa cô, lập tức nói: “Em sợ hãi thì thôi.”

“Tôi, tôi…… tôi không phải.” Tống Tiểu Hoa biết tiểu Ngô vẫn luôn quan tâm mình, nhưng hắn chỉ là một tiểu binh, khoảng thời gian này đã biết chi tiết về hắn không sai biệt lắm. Gia đình nông thôn, hơn nữa nhập ngũ hai năm vẫn chưa không có một quân hàm nào, rất nhanh sẽ xuất ngũ.

Chỉ cần xuất ngũ hắn sẽ trở về trồng trọt, đến lúc đó mình chẳng lẽ còn phải gả đến nông thôn sao? Đương nhiên không thể, cô thật vất vả mới ra ngoài được, sao có thể lại gả về nông thôn?

Cho nên cô muốn nghĩ cách từ chối hắn, nhưng lại không muốn làm hắn thương tâm, dù gì mới hôm qua, hắn đã giúp mình.

Thế nhưng không ngờ có một thanh âm vang lên sau lưng bọn họ: “Đồng chí tiểu Ngô, cô ta căn bản là coi thường tiểu tử nông thôn như ngươi.”

Dứt lời, Hứa Hân nhìn thoáng qua Tống Tiểu Hoa: “Chị cứ vờ nghẹn nghẹn trong họng làm gì, có chuyện liền nói không được sao. Muốn đồng ý thì đồng ý, muốn suy xét thì nói suy xét, muốn cự tuyệt thì cự tuyệt, chị cứ không rõ ràng như vậy, đến cùng là muốn làm cái gì?”

“Tôi, tôi không có ý khác. Nhưng mà, tôi……” Tống Tiểu Hoa trừng mắt liếc Hứa Hân, không hiểu vì sao cô lại xuất hiện ngay lúc này. Sau đó lập tức đáng thương: “Em gái, sao em lại tới đây? Cầu xin em đừng nói chuyện này cho người khác biết.”

Hứa Hân nói: “Tôi cũng không phải chị, sẽ rêu rao chuyện không có chứng cứ, hôm nay tôi tới là đưa mẹ tôi tới gặp chị.” Nói xong, một bóng dáng từ sau lưng cô bước ra, Khúc Mai mặt trầm như nước nói: “Tôi tới là muốn nói cho cô chuyện việc làm đã sắp xếp tốt, nếu cô thật sự không thích, tôi đây đành đưa cô về nông thôn thôi.”

“Tôi nguyện ý.” Lần này Tống Tiểu Hoa không có một tia do dự, lập tức đồng ý.

Khúc Mai lạnh mặt nói: “Vậy là tốt rồi.” Bà kéo kéo Hứa Hân: “Được rồi, chúng ta không cần vướng bận ở chỗ này, đi thôi.”

“Bác gái, ngài đừng hiểu lầm, tôi và tiểu Ngô không có quan hệ gì.” Tống Tiểu Hoa đương nhiên sợ Khúc Mai hiểu lầm, cô vẫn luôn suy nghĩ cách tạo quan hệ tốt với Hứa gia, vì tương lai có thể ở bên người đàn ông tốt như Hứa Bân.

Hứa Bân so với tiểu Ngô tốt hơn nhiều, cho nên cô lập tức giải thích, so với thái độ lúc nói chuyện với Hứa Hân hoàn toàn là hai thái độ, dứt khoát hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status