Trọng sinh chi tiện nhân muốn nghịch tập

Chương 57



Lâm Hạo Sơ nghĩ thầm sau khi trọng sinh tính cách của mình tốt hơn trước đây không ít nhưng cái tên Tả Trạm Vũ này lại có thể liên tiếp chọc cho hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn chằm chằm cái bản mặt hết sức thiếu đánh của người nào đó, Lâm Hạo Sơ hối hận vì sao mình lại quá mức tin tưởng hắn kết quả không cẩn thận quên mất bản tính hẹp hòi của tên này. Có khi mỗi giây phút hắn đều phải nghĩ xem nên ăn đậu hũ như thế nào…

———

Về hai chữ “hẹp hòi” này mình có vài điều muốn nói. Nguyên gốc trong raw là 龌龊、猥琐 (wò chuò, wěi suǒ). Mà hai từ này mình tra từ điển thì từ trước có nghĩa là “dơ bẩn”, “bẩn thỉu” còn từ sau thì nó cũng không hay ho hơn, nó nghĩa là “hèn hạ”. Mình cũng hiểu phải tôn trọng nguyên tác nhưng mình thật sự không viết nổi những từ này khi nó dùng để miêu tả về nhân vật mà mình thích nên mình đành viết là “hẹp hòi”. Mình biết như thế này là hoàn toàn sai so với ý nguyện ban đầu của tác giả nhưng mình mong mọi người có thể thông cảm. Nếu các bạn không thích mình thay thế bằng “hẹp hòi” các bạn có thể tự auto lắp mấy cái từ trên vào cho đúng.

———-

Ngay khi Lâm Hạo Sơ đang âm thầm đau khổ hối hận thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt những tiếng ồn ào, ngay sau đó có người gõ cửa.

Tả Trạm Vũ nhếch khóe môi, thản nhiên tự đắc đi qua mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Tần Mộ Thi đang đứng, mà phía sau cô nàng còn đi theo vài nhân viên khuân vác đủ mọi loại thiết bị chụp ảnh. Trận này người không biết có khi còn cho rằng đang quay chương trình TV.

“Hê hê! Bổn tiểu thư đến đòi lợi tức nha!” Tần Mộ Thi lên tiếng chào hỏi hai người trong phòng. Có lẽ cô nàng đã quên mình mới là khách, vừa vào phòng đã bắt đầu vội vã chỉ huy mấy ông anh khuân vác đặt các thiết bị vào vị trí thích hợp, vội đến không còn biết gì nữa.

Đợi khi mọi thứ đã bố trí xong, Tần Mộ Thi liền tay to vung lên để mấy người đó rời đi, “Sầm ——” một tiếng khép cửa phòng lại.

“Mấy cái ảnh tôi gửi hai người đã nhận được chưa?” Tần Mộ Thi vừa nói đến những hình ảnh đó hai mắt liền lập tức tỏa ánh sáng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lâm Hạo Sơ thì sắc mặt đen lại, có chút không vui.

“Hê, không thể nào? Tôi giúp các cậu một chuyện lớn như vậy, tôi cũng chỉ đòi hỏi mấy yêu cầu đơn giản chẳng lẽ các cậu lại không thỏa mãn tôi?” Tần Mộ Thi vừa nói vừa ngồi vào vị trí, vẻ mặt vẫn có chút không vui.

Lâm Hạo Sơ nhíu mày, chợt nghe cô nàng tiếp tục tự biên tự diễn: “Chu Văn Vận ngã bệnh, Trương Hoa chuẩn bị trả thù Lâm Bác Hiên, cha tôi là lão cáo già nham hiểm thế nào cũng làm mấy chuyện giáo huấn hai mẹ con nhà đó trong bóng tối. Còn tôi, cũng không biết là bị tên phóng viên không biết trời cao đất rộng nào cho hấp thụ ánh sáng bằng ảnh chụp hẹn hò với Lâm Bác Hiên, hiện tại lại đưa thêm tin tôi và gã nháo loạn, vì giúp các cậu mà thanh danh của bà đây ít nhiều cũng đã bị ảnh hưởng…”

Giọng Tần Mộ Thi không mặn không nhạt, dừng một chút, lại nói tiếp: “Các cậu cũng đừng mong đổi điều kiện, tiền bổn tiểu thư không thiếu, tôi hiện tại thiếu nhất chính là, chính là không có ai thích hợp đến thỏa mãn thú vui (thú tính =)))) ác liệt của tôi…”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra mấy hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn. Hắn không khỏi giật giật miệng, nghĩ thầm rằng vị Tần tiểu thư này rất có cá tính…

Theo lý thuyết, điều kiện này Lâm Hạo Sơ cũng chưa từng đồng ý với Tần Mộ Thi nên Lâm Hạo Sơ kỳ thật hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến, quăng cho Tả Trạm Vũ tự mình sắp xếp với Tần Mộ Thi.

Đạo lý này Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đều hiểu, nhưng Tả Trạm Vũ lại có mười phần nắm chắc Lâm Hạo Sơ nhất định không phải như vậy bởi vì Tả Trạm Vũ tin tưởng, mà ngay cả chính Lâm Hạo Sơ cũng không phát hiện hắn kỳ thật đã theo bản năng mà đem lợi ích của hai người buộc chặt cùng một chỗ.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ cũng không có tính toán đem mình và Tả Trạm Vũ tách ra, mà ngoại trừ nguyên nhân Tần Mộ Thi và Tả Trạm Vũ đều là vì giúp hắn thì còn có một nguyên nhân trọng yếu, hắn không muốn khiến Tả Trạm Vũ mất danh dự trước mặt Tần Mộ Thi.

Việc làm ăn giữa Tô thị và Tần rất nhiều, dựa theo quỹ đạo của đời trước thì tương lai sau khi Tả Trạm Vũ tiếp nhận Tô thị, hai công ty lớn sẽ có vài dự án hợp tác khổng lồ.

Tần Mộ Thi là con gái duy nhất của Tần lão tiên sinh, Tần lão tiên sinh cũng không giống một vài cha mẹ mang tư tưởng truyền thống cho rằng con gái thì nên thoải mái một chút tìm một người đàn ông tốt gả đi toàn tâm chăm lo gia đình, về phần công ty như một đế quốc thương nghiệp khổng lồ vẫn là giao cho con rể tương lai xử lý mà ông ngay từ khi Tần Mộ Thi chưa tốt nghiệp đại học đã cho cô nàng đến công ty thực tập.

Nếu Lâm Hạo Sơ không nhớ lầm tương lai Tần Mộ Thi chính là người nối nghiệp Tần thị, nhưng lại không phải là cái loại hữu danh vô thực, cô nàng tự tay tham gia vào các công việc nội bộ của công ty, trong tay nắm quyền lớn.

Bởi vậy Lâm Hạo Sơ không hy vọng vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tương lai hợp tác của Tả Trạm Vũ và Tần Mộ Thi.

Nghĩ vậy Lâm Hạo Sơ không khỏi thầm mắng mình sao lại ngốc như vậy. Rõ ràng là hắn bị cái tên tiểu tử thúi Tả Trạm Vũ tính kế thế nhưng còn trông mong lo lắng cho tương lai của hắn?!

Dời ánh mắt nhìn về cái đứa bày trò thiếu đánh, hắn phát hiện Tả Trạm Vũ quả nhiên đang cười như không cười nhìn mình, một mắt đôi sâu thẳm giống như có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng hắn.

Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ đột nhiên hiểu rõ cười đắc ý, nhìn Lâm Hạo Sơ đang vô cùng khó chịu trong lòng!

Ở trong lòng yên lặng mà thở dài, Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua màn hình máy tính, chỉ thấy trong đó có hai hình ảnh, cái thứ nhất là một vị thiếu niên ôm thắt lưng một vị thiếu niên khác, một bàn tay đặt trên tấm lưng lõa lồ giống như giây tiếp theo giây liền muốn với vào bên trong quần. Mà thiếu niên bị ôm, hai má lại càng thêm đỏ bừng, vẻ mặt hết sức mê ly.

Một tấm còn lại càng khiến hắn thêm rầu lòng, là một vị thiếu niên đang đè lên trên người một thiếu niên khác, hai người quần áo xộc xệch, đang làm cái gì thì nhìn qua là hiểu ngay.

Không thể không nói tấm ảnh này vẽ y như thật, thiếu niên bị đè hai mắt khép hờ, sắc mặt ửng hồng, đôi môi cũng hơi hơi mở ra, mày khẽ nhíu giống như có chút không chịu nổi, vừa như vui thích lại vừa như thống khổ…

Lâm Hạo Sơ thật sự là càng xem càng không còn lời gì để nói nhưng lại không phải không thừa nhận mấy ảnh nào cũng không để lộ ra những bộ phận riêng tư, độ sắc tình cũng không đến mức chỉ là bởi vì tư thế và góc độ chụp mới có vẻ vô cùng mờ ám, kích thích, thậm chí có chút hương vị dâm mỹ khiến người ta liếc mắt một cái không khỏi liền mặt đỏ tim đập.

Đây quả thật rất, rất thỏa mãn sở thích xấu của một số người…

Lâm Hạo Sơ liếc mắt nhìn vẻ mặt không vui của Tần Mộ Thi, cuối cùng lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Trạm Vũ đang vô cùng hứng thú, căm giận nói: “Ảnh chụp đương nhiên phải chụp, nhưng tôi muốn ở bên trên.”

Lâm Hạo Sơ nói xong câu kia Tả Trạm Vũ thế nhưng phản ứng gì cũng không có, người sửng sốt lại chính là Tần Mộ Thi.

Tần Mộ Thi kinh ngạc nhìn về phía Tả Trạm Vũ, giống như đang hỏi ý kiến…

Đối với chuyện này Tả Trạm Vũ cũng chỉ lập tức cười cười, không do dự chút nào nói: “Được, nghe lời cậu.”

Tần Mộ Thi giật mình, khi ánh mắt thản nhiên của Tả Trạm Vũ đảo qua đến khi lập tức hiểu ý, vội đi đến bên cạnh máy quay bắt đầu bận việc.”Chúng ta bắt đầu đi!”

Lâm Hạo Sơ không phải người dài dòng dây dưa, nếu đã đồng ý chụp ảnh cũng không nhăn nhó nữa. Hắn cẩn thận nhìn kĩ tấm ảnh thứ nhất sau đó vô cùng dứt khoát cởi quần áo.

Tả Trạm Vũ thấy thế nhướng nhướng mày, tất nhiên là cũng bắt đầu cởi áo sơ mi trên người, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ không chớp vô cùng mang ý tứ không rõ ràng.

Kỳ thật ở thế kỷ XXI hiện nay đàn ông cởi trần ở nơi công cộng cũng không phải chuyện gì to tát nhưng Lâm Hạo Sơ lại phát hiện so với việc mình để trần nửa người trên trước mặt Tần Mộ Thi là người khác phái thì lại càng để ý đến ánh mắt “xanh mướt” của Tả Trạm Vũ hơn…

Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ coi như trấn định, dựa theo tư thế của nhân vật hắn mặt không đổi sắc đi đến phía sau Tả Trạm Vũ. Nhưng khi hắn tiếp xúc với làn da trần trụi của tên kia, thân thể hắn vẫn khống chế không được mà run rẩy.

Khóe miệng Tả Trạm Vũ ngay lập tức nhếch lên một nụ cười ẩn ý…

Xem ra tiểu thụ nhi nhà hắn tuy rằng “bách độc bất xâm”, bao nhiêu ấn phẩm âm thanh, video kích thích cũng không kích thích được dục vọng của hắn, nhưng không ngờ cơ thể của người này lại nhạy cảm không chịu được.

Cho nên hắn xác định sinh hoạt tình dục của bọn họ trong tương lai nhất định sẽ vô cùng “tình cảm mênh mông mãnh liệt”, “rung động đến tâm can” …

Lâm Hạo Sơ tất nhiên là không biết trong lòng Tả Trạm Vũ đang tính toán cái này, hắn đang vì thân mật tiếp xúc gần gũi như vậy mà bắt đầu thấy mặt đỏ tim đập. Hắn cũng không biết đến tột cùng là vì nhiệt độ cơ thể của Tả Trạm Vũ hay là nhiệt độ cơ thể của chính hắn, Lâm Hạo Sơ chỉ cảm thấy nơi hai người kề sát nóng rực.

“Hú hú!” Tần Mộ Thi nhìn chằm chằm hình ảnh hương diễm trên màn hình phấn khích không hold nổi phải hét lên: “Người mẫu tới gần chút nữa, gần chút nữa đê!”

Lâm Hạo Sơ khóe miệng co rút, có ảo giác Tần Mộ Thi và Tả Trạm Vũ bắt tay nhau tính kế mình…

Nếu quyết định chụp ảnh Lâm Hạo Sơ tất nhiên là tính toán phối hợp, vì thế lập tức dựa theo chỉ thị của Tần Mộ Thi tiến lên một chút dán lên người Tả Trạm Vũ.

Nhất thời thân thể hai người càng thêm không có khe hở dán cùng một chỗ. Lâm Hạo Sơ càng ngày càng rõ ràng cảm nhận được sự nóng rực của da thịt nơi lưng Tả Trạm Vũ, hơn nữa hắn xác định Tả Trạm Vũ nhất định có thể cảm giác được hai đầu ngực hắn…

Tần Mộ Thi mắt sắc phát hiện con ngươi trong mắt Tả Trạm Vũ bỗng dưng co rút lại một chút, rõ ràng là bị người đẹp khiêu khích đến tâm thần không yên…

Lâm Hạo Sơ cũng không biết người nào đó ở phía trước đã bắt đầu huyết mạch sôi trào, có thể vì hắn không nhìn thấy biểu tình và ánh mắt Tả Trạm Vũ nên hắn cảm thấy thả lỏng một chút. Khẽ cắn môi, Lâm Hạo Sơ cuối cùng vươn ra một bàn tay ôm thắt lưng Tả Trạm Vũ, một tay khác bỏ vào trên cạp quần Tả Trạm Vũ nhưng không sâu, sau đó ngẩng đầu đến gần một bên tai Tả Trạm Vũ, nhìn qua giống như muốn hạ lên mặt hắn một nụ hôn nóng bảo.

Sao lại có thể hoạt sắc sinh hương như vậy, Tần Mộ Thi một bên lén lút cười dâm đãng, một bên cố ý để Tả Trạm Vũ hưởng thụ thời khắc tiêu hồn này lâu một chút nên vọc máy ảnh rất lâu, còn vô cùng chuyện nghiệp gào thét chỉ đạo: “Đừng quên biểu cảm, đừng quên biểu cảm… Đúng! Cứ như vậy!”

Cô nàng hưng phấn nói xong cuối cùng cũng chọn một góc độ đẹp nhất nhấn nút chụp ảnh.

“Hoàn hảo!” Tần Mộ Thi nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, nhịn không được chậc chậc xuýt xoa.

Cô nàng không thể không say mê mà nghĩ bức ảnh này có thể làm người khác sôi trào ngoại trừ tư thế ái muội kích thích thật ra còn liên quan chặt chẽ đến dung mạo người chụp. Nếu ngoài đời hai người đàn ông làm như vậy không nhất định sẽ khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ quả thực so với bức tranh hoàn mĩ kia càng khiến cô nàng muốn chảy dãi dài ba thước.

Quả nhiên cực kì xinh đẹp chính là vương đạo! Cho dù là Tả Trạm Vũ hay Lâm Hạo Sơ, ngũ quan và dáng vẻ của hai người không chê vào đâu được, hơn nữa diện mạo cùng khí chất mỗi người một vẻ, thật sự là rất rất rất xứng đôi!!! 

Tần Mộ Thi quả thực kích động đến vô cùng, vội vàng lại bắt đầu thu xếp chụp tấm ảnh tiếp theo.

Hình ảnh thứ hai chính là một người thiếu niên bị một thiếu niên khác đặt ở dưới thân. Lâm Hạo Sơ vốn tưởng rằng khi chụp ảnh này Tả Trạm Vũ sẽ do dự không quyết lại không nghĩ tới hắn ngược lại vô cùng tự nhiên hào phóng mà nằm xuống, hoàn toàn là cái vẻ tự nguyện không có nửa điểm không đồng ý.

Lâm Hạo Sơ giật mình, đành phải đi theo cúi người xuống hai tay chống ở hai bên đầu Tả Trạm Vũ.

Tần Mộ Thi kích động khó nén đem chăn mỏng phủ lên hai người giống hình mẫu, ra sức cầu hoàn mỹ, cô nàng đến từng vết nhăn trên chăn cũng phải vuốt cho giống ảnh gốc.

Trong lòng Lâm Hạo Sơ còn đang suy nghĩ Tần Mộ Thi chuẩn bị đạo cụ thật đầy đủ liền hơi cảm giác bắp đùi bị thằng em của người nào đó chọt, hơn nữa cái thằng em này còn đang có xu thế ngày một to, theo đùa giỡn của hắn thì lại càng…

Lâm Hạo Sơ: “…”

Bởi vì có chăn mỏng trùm lên bức ảnh này cũng giống hình gốc, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy tay họ và bả vai. Nhưng tư thế này lại khiến cho hai người đều có thể càng thêm mãnh liệt mà cảm nhận thân thể đang kề sát vào nhau, cảm giác này khiến tim Lâm Hạo Sơ đập càng lúc càng nhanh.

“Hai người phải chăm chú nhìn đối phương. Khi làm chuyện đó ngoại trừ thân thể giao hòa còn phải chú ý ánh mắt giao lưu, chỉ có như vậy mới có thể đạt tới sự kết hợp giữa linh hồn và thể xác…” Trở lại bên cạnh máy ảnh Tần Mộ Thi nhìn chằm chằm màn hình hết sức trịnh trọng nói.

Lâm Hạo Sơ khóe mắt vừa liếc, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Tần Mộ Thi nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, bởi vì liên quan đến tư thế Tả Trạm Vũ lộ ra cái gì hắn nhìn hết toàn bộ.

Nói thật, cơ bắp trên người Tả Trạm Vũ rất đẹp, rất cân xứng, hắn quả thật trước đó từng đánh giá qua. Trên người Tả Trạm Vũ còn có vài vết sẹo không sâu không cạn từ lâu nhưng không phá hư mỹ cảm mà ngược lại khiến hắn có vẻ càng thêm kiệt ngạo ương ngạnh, có sự mê hoặc chết người.

Còn có xương quai xanh lộ ra khỏi chăn lại càng quyến rũ đến không thể tưởng tượng nổi…

Lâm Hạo Sơ không rời mắt được, chỉ thấy Tả Trạm Vũ đang lười biếng theo dõi mình, hai mắt Tả Trạm Vũ hơi hơi nheo lại, ánh mắt tối tăm sâu thẳm, khóe môi cũng như có như không mà nhếch lên, nhìn qua thật là yêu dã câu nhân.

Tần Mộ Thi chăm chú nhìn thâm tình của hai người, chỉ cảm thấy máu đang chảy ngược bắt đầu dâng lên.

Tư thế làm người ta miên man bất định như vậy, hương diễm như vậy, cảnh tượng này rất khó gặp nhất là lại là hai anh đẹp trai! Cô nàng có thể không “thú huyết sôi trào” sao?!

Sôi trào sôi trào, máu mũi của cô bắt đầu phun…

“Oa oa oa!!!” Tần Mộ Thi nhất thời luống cuống tay chân đứng lên, sợ máu mũi của mình làm dơ cameras, động tĩnh bên này của cô nàng thế nhưng không làm kinh động đến hai người giữa màn ảnh, chỉ thấy hai người kia nghiễm nhiên trong mắt chỉ còn lại có đối phương, hoàn mỹ đạt tới linh hồn và thân thể kết hợp…

Lâm Hạo Sơ có chút ngơ ngác nhìn chăm chú vào Tả Trạm Vũ câu hồn người khác ở dưới thân. Hắn có chút hoảng hốt nghĩ, khó trách lúc trước nghe nói có trai thẳng bị bẻ cong…

Bẻ cong?

Lâm Hạo Sơ bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ…

______

Tiểu kịch trường:

Lâm Hạo Sơ: “Bị tôi đặt ở bên dưới cảm giác thế nào? Ha ha ha ha…”

TảTrạm Vũ: “Vợ ơi, em vui là được rồi…” Ánh mắt thâm tình…

Lâm Hạo Sơ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status