Trọng sinh chi tiện nhân muốn nghịch tập

Chương 92



Tả Trạm Vũ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đầy say mê, “hoa si” nói: “Tôi muốn cho bà xã cơ hội thể hiện một lần…”

Hứa Hựu Lễ: “…”

Ai có thể nói cho hắn biết, thằng nhóc này có phải trúng tà rồi hay không…

“Đi đi, chú cứ về trước đi…” Tả Trạm Vũ lười biếng khẽ mở môi mỏng nói: “Tôi phải chờ bà xã tới đón!”

“Cái thằng này…” Hứa Hựu Lễ không còn gì để nói chỉ biết hỏi trời, lúc này trùng hợp một cảnh sát đi tới thông báo Tả Trạm Vũ có thể đi, Hứa Hựu Lễ thấy thế trào phúng: “Nó mắc bệnh thần kinh, không muốn đi.”

“Hả?” Cảnh sát hoang mang nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Ha ha, anh yên tâm, tiền thuê tự nó trả.” Hứa Hựu Lễ vội bổ sung.

Cảnh sát: “…”

Xét thấy bối cảnh thần bí sau lưng Tả Trạm Vũ, cảnh sát cuối cùng cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn hướng chạy đi báo cáo tình huống cho cấp trên. Hứa Hựu Lễ thấy Tả Trạm Vũ không giống nói đùa, thái độ vô cùng kiên quyết, chỉ có thể tức giận nói: “Không quản mi nữa! Ông đi!”

“Đúng rồi, chú có thể cân nhắc Lý Lâm Chiêu.” Tả Trạm Vũ phía sau Hứa Hựu Lễ đột nhiên bổ sung một câu.

Thân thể Hứa Hựu Lễ cứng đờ, nhịn không được quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi đáp: “Mẹ nó, Tả Trạm Vũ mi đúng là hết lòng vì bà xã! Lâm Hạo Sơ có thể gặp được mi thật sự là phúc ba đời! Mi nghĩ ông đây còn không biết mi khuyên nhủ cũng vì mặt mũi Lý Lâm Chiêu, để lão cam nguyện làm trâu làm ngựa cho bà xã nhà mi hả!”

Tả Trạm Vũ nghe vậy nhướng mày, nói nửa đùa nửa thật: “Cho nên trên đời này thật sự không tìm được ai may mắn hơn bà xã tôi.”

Hứa Hựu Lễ mặt tối sầm, sao lại có thể gặp được loại người không biết xấu hổ như Tả Trạm Vũ chứ, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó liền bước ra cửa.

“Bởi vì Lý Lâm Chiêu thích hợp với chú hơn bất kì người phụ nữ nào.” Phía sau truyền đến lời nói không mấy để ý của Tả Trạm Vũ nhưng lại nghiêm túc khác thường.

Bóng người bỗng dừng lại, trong đầu Hứa Hựu Lễ không khỏi hiện ra cái vẻ mặt giống như ruồi đuổi mãi không đi của Lý Lâm Chiêu, lúc cợt nhả, lúc lại là cái vẻ cố gắng lấy lòng mình, không biết tại sao miệng lại nhịn không được muốn cười…

Hắn nhấc chân đi ra khỏi phòng liền nhận ra thời tiết hôm nay hình như rất tốt…

Sáng sớm hôm sau Tả Trạm Vũ còn chưa tỉnh ngủ lại nhận được thông báo nói đã xác nhận hắn không có quan hệ với vụ án kia, có thể đi ra.

Tả Trạm Vũ thu dọn mấy bộ sách và vài đồ vật Lâm Hạo Sơ gửi cho mang theo người, đây là đồ hôm qua hắn thông qua con đường đặc biệt nào đó cướp lại từ chỗ Tô Tư Lân.

Bước chân lộ ra chút bình tĩnh không để ý, có một loại người sinh ra đã có ma lực hấp dẫn ánh nhìn của người khác, Lâm Hạo Sơ nhìn thấy một bóng người đang không nhanh không chậm tiến về phía mình, tâm trạng khẩn trương cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, khóe miệng cũng nở chút tươi cười lan nhanh tới đáy mắt.

Tả Trạm Vũ yên lặng nhìn khóe môi nở nụ cười nhạt của Lâm Hạo Sơ, biết hắn nhất định đã tới đây trước cả giờ làm việc.

“Ông xã ~~~…” Người nào đó nhanh chóng lao vào trong lòng Lâm Hạo Sơ, giả vờ cái vẻ chim nhỏ sợ hãi nép vào lòng Lâm Hạo Sơ, mệt tên nào đó còn cao hơn Lâm Hạo Sơ nửa cái đầu còn có thể làm hành động tự nhiên như cá gặp nước đến vậy.

“Cám ơn ông xã!” Người nào đó “vo cùng ngại ngùng” nói.

Lâm Hạo Sơ thật sự bị Tả Trạm Vũ chọc cười, hắn nhận ra cảm xúc khẩn trương, lo lắng, sợ hãi mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng tan biến.

Lâm Hạo Sơ vốn luôn đứng đắn lần này không biết có phải bị Tả Trạm Vũ lây cho cái bệnh không đứng đắn hay không mà cứ thế vươn tay ôm eo Tả Trạm Vũ cùng bước ra ngoài.

Lúc này một nhà Thạch Quang Tĩnh đưa Thạch Thư Tình đến hủy bỏ bản án tự thú nhìn thấy Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cứ như vậy đi ra một cách thân mật gắn bó không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Là một người Trung Quốc đầy truyền thống, Thạch Quang Tĩnh và Thạch lão phu nhân hơn nửa đời người còn chưa từng tận mắt thấy đồng tính luyến ái, hoặc nên nói… Gặp đồng tính luyến ái thật sự ở ngoài đời, bình thường nếu đang xem TV không cẩn thận đụng phải hình ảnh hai người đàn ông thân mật cả hai ông bà sẽ nhanh chóng đổi kênh.

Nhưng lúc này hai vợ chồng nhìn hai thiếu niên cũng không biết có phải vì cả hai đều có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất hơn người hay không mà lại có một cảm xúc đặc biệt do trời đất tác hợp mà thành…

“Bác Thạch, anh Tử Thần.” Lâm Hạo Sơ tự nhiên phóng khoáng mặt không đổi sắc dẫn Tả Trạm Vũ tới trước mặt mấy người Thạch Quang Tĩnh.

“Ừ.” Bởi vì Tả Trạm Vũ ở đây nên Thạch Quang Tĩnh và Thạch phu nhân không nhiệt tình nổi, chỉ cười gật đầu.

Tả Trạm Vũ vẻ mặt không sao cả dùng đôi mắt đen nhìn lướt qua Thạch Tử Thần một cái, ánh mắt sâu không lường được.

Thạch Tử Thần giật mình vội vàng dấu đi ghen tị sâu sắc mà anh đã lơ đãng để lộ ra, dời ánh mắt.

Khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, Tả Trạm Vũ sớm nhìn rõ một hai tình cảm Thạch Tử Thần dành cho Lâm Hạo Sơ, nhưng cũng không thèm để trong lòng.

Không nói trước Thạch Tử Thần vốn không có nửa điểm cơ hội, hắn có thể xác định đàn ông như vậy phải cố kỵ rất nhiều, sẽ không dám đi tranh giành hạnh phúc chân chính của bản thân…

Sau khi từ biệt người Thạch gia, Lâm Hạo Sơ liền cùng Tả Trạm Vũ về nhà hắn.

Đối với câu chuyện của Thạch Thư Tình hôm qua, nói không khiếp sợ là giả.

Lâm Hạo Sơ không cách nào xác định đến tột cùng chuyện Thạch Thư Tình bị hủy dung có liên quan đến Tả Trạm Vũ không. Thứ thuốc có tác dụng ăn mòn đó có thật sự như Thạch Thư Tình đã nói, là tự cô gây ra? Quả thật không ai có thể gạt bỏ trường hợp mọi chuyện bắt nguồn từ chính Thạch Thư Tình, thông qua một con đường nào đó cô có được thứ thuốc ăn mòn mà bên ngoài còn chưa có.

Vậy ban đầu Thạch Thư Tình vốn muốn hại Tô Duy, nhưng lại không cẩn thận lấy nhầm đồ trang điểm thật sao? Hay… là Tả Trạm Vũ âm thầm đổi?

Chân tướng, Lâm Hạo Sơ biết chỉ có đương sự là chính Thạch Thư Tình và Tả Trạm Vũ mới biết, nhưng hắn cũng không định hỏi Tả Trạm Vũ.

Chỉ cần Tả Trạm Vũ có thể bình an trở về là tốt rồi…

Để báo đáp ai đó trước kia đã chăm sóc mình, hoặc nên nói là đau lòng người nào đó mấy ngày nay phải chịu khổ nên đại thiếu gia Lâm Hạo Sơ áo đến giơ tay, cơm đến há miệng của chúng ta đã đến phòng bếp rót một cốc nước bưng ra đưa cho Tả Trạm Vũ giải khát, đồng thời cũng nhịn không được muốn hỏi hắn mấy câu, mấy ngày này có bị ai làm khó hay không.

Hắn không biết Tô Tư Lân có mang nỗi hận với Tô Duy và Tả Trạm Vũ đổ hết lên người Tả Trạm Vũ hay không.

Nhưng Lâm Hạo Sơ còn chưa kịp hỏi ra miệng đã phải mang vẻ mặt hắc tuyến nhìn người nào đó vô cùng tiêu sái cởi bỏ quần áo trên người ném đi, rồi nói với hắn: “Đừng nói chuyện, cởi quần áo mau.”

Lâm Hạo Sơ: “…” Muốn làm giá đúng không…

Ba mươi giây sau.

“Anh… A…” Lâm Hạo Sơ bị Tả Trạm Vũ chặt chẽ giam cầm không thể động đậy.

Tả Trạm Vũ lúc này còn chuyên chú nghiêm túc hơn bình thường, thậm chí còn ngoan cố bướng bỉnh, rất có dáng vẻ dù lúc này có động đất, hoả hoạn, hay sóng thần, vòi rồng cũng không thể khiến hắn dừng lại.

Hắn cúi đầu vội vàng nhưng lại rất có kỹ xảo hôn môi Lâm Hạo Sơ, Tả Trạm Vũ cảm thụ thân thể Lâm Hạo Sơ không ngừng run rẩy, ánh mắt càng thêm tối, hô hấp cũng càng thêm dồn dập.

“Ở trong đó không có ai làm khó tôi, không phải ăn khổ, chỉ là rất nhớ em, nhớ đến nỗi lão nhị cũng phát đau!” Tả Trạm Vũ cứ như là con giun trong bụng Lâm Hạo Sơ, vội vàng trả lời xong mấy vấn đề Lâm Hạo Sơ bị cắt ngang lúc nãy, sau đó tỏ vẻ bản thân vô cùng gấp gáp muốn hành sự.

Lâm Hạo Sơ đối với nhu cầu mãnh liệt của Tả Trạm Vũ tỏ vẻ không thể lí giải kẻ mỗi phút giây đều nghĩ về chuyện đó, mà Tả Trạm Vũ đối với việc Lâm Hạo Sơ nếu không bị khiêu khích nhất định sẽ không có suy nghĩ chủ động liền cảm thấy không biết phát biểu gì.

Vì sao cơ thể bà xã của hắn đã nhạy cảm như vậy nhưng cố tình lại là hệ cấm dục?

Thú vị…

Hai phu phu có thời gian cả đời để tìm hiểu nhau, về phần tìm hiểu ra sao ấy hả, Vu Tiểu Ngư biết các bảo bối cũng không thuần khiết đâu, nên cũng không nhắc tới cụ thể…

Tả Trạm Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú vì tình ái mà ửng hồng của Lâm Hạo Sơ, lại còn toát lên chút hoang dã gợi tình, cái vẻ mặt này, thật sự làm người khác như bị thiêu đốt.

“Bảo bối nhi, hôm nay em chủ động…” Hắn mất tiếng, nói.

“Không… Không được…” Lâm Hạo Sơ lập tức hiểu ý Tả Trạm Vũ, theo bản năng liền từ chối.

Hắn sao có thể làm ra chuyện… dâm đãng như vậy…

Nháy mắt Tả Trạm Vũ nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt sâu kín, ý tứ sâu sa nói: “Có anh ở đây, em nhất định sẽ làm…”

Nói xong hắn bắt đầu làm mấy chuyện xấu.

“A…” Lâm Hạo Sơ nhịn không được rên một tiếng, khoái cảm mạnh mẽ truyền đến toàn thân.

Hắn biết mình cách lúc bị khống chế không còn xa…

Sau đó Tả Trạm Vũ đã khiến Lâm Hạo Sơ hiểu trên đời này không có gì là không thể, tóm lại tiểu tử thúi này muốn hắn làm gì nói gì, hắn chỉ có thể làm chỉ có thể nói…

Hầy!

————————-Giải phân cách ——————————————-

Tiểu kịch trường:

Chúng hủ nữ: “Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, tụi tui rất trong sáng, tụi tui cực kì trong sáng…”

Chỉ có cá biết: “Vậy Tiểu Ngư càng không thể nói chi tiết…”

Chúng hủ nữ: “Tiểu Ngư lại đùa giỡn tụi tui!! ~~o(>_<)o ~~ “

————————- Giải phân cách ——————————————-

Vụ án Thạch Thư Tình bị hủy dungđã giải quyết xong, đối với thắc mắc khi cảnh sát hỏi ai cung cấp cho cô chất độc ăn mòn, Thạch Thư Tình nói là qua internet quen biết đối phương, mà đối phương đến tột cùng là nam hay là nữ, tên gì cô cũng không rõ.

Đối với cái này cảnh sát cũng không còn cách gì.

Cuối cùng Thạch Thư Tình vì gây trở ngại điều tra cùng với ý đồ hãm hại người khác bị xử lí theo pháp luật, nhưng xét thấy cô chủ động tự thú, biết nhận sai lại đoan chính thành khẩn nên toà liền xử nhẹ.

Trước khi thi hành án Thạch Thư Tình rất bình tĩnh, người nhà nhìn cô như vậy đều vui mừng nhận ra cô bây giờ còn quyến rĩ hơn trước khi bị hủy dung. Đó là vẻ thành thục tao nhã khó phai, sẽ không bị năm tháng mài mòn như vẻ đẹp dung nhan bên ngoài.

Trước khi Thạch Thư Tình bị hủy dung quả thật rất xinh đẹp, cũng am hiểu ăn diện nhưng cô lại bị chiều hư, tư tưởng nông cạn, có thể nói chính là loại dong chi tục phấn. Nhưng cô hiện giờ tuy rằng trên mặt thương tích chất chồng, nhưng hai mắt sáng ngời hữu thần, có hào quang của sự kiên nghị đầy chói mắt và vẻ đẹp thanh lịch.

Hiện giờ cô dường như càng làm người ta thích hơn trước khi bị hủy dung…

“Sau khi đi ra, tôi phải tìm ba cậu tính sổ… Cậu hẳn là sẽ không can thiệp chứ?” Thạch Thư Tình không mặn không nhạt nhìn lướt qua Tả Trạm Vũ đứng cạnh Lâm Hạo Sơ, có điều ám chỉ mà hỏi.

Tả Trạm Vũ nghe vậy vẻ mặt cũng không thay đổi, không chút để ý trả lời: “Tùy ý, đừng để mẹ tôi biết là được.”

Mẹ hắn rất ngốc, cho dù bị chồng đối xử bội bạc cũng vẫn quan tâm gã, cho nên có đôi khi Tả Trạm Vũ ngẫm lại hiện tại cha mình bặt vô âm tín cũng chưa chắc đã là chuyện xấu với mẹ mình.

Cha của hắn chính là cái loại khốn nạn điển hình, Thạch Thư Tình hoặc những phụ nữ từng bị gã làm tổn thương trả thù thế nào cũng được, hắn nhất định sẽ không can thiệp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status