Trọng sinh chi trang thiển

Chương 47: Đứa nhỏ (Thượng)


Trương Mộ Vũ rón ra rón rén lèm bèm tại phòng bếp, bé con từ xa đã ngửi thấy mùi cơm nước thức ăn từ đám người đó bay ra, khiến cho cậu bé hai ngày nay chưa ăn được gì bụng đói kêu réo ọt ọt, gần đây càng ngày càng ít người đến Trương gia thôn, ruộng vườn cũng chỉ vừa mới gieo loại giống mới, thế cho nên nhóc con không tìm được thứ gì có thể ăn này nọ.

Trong sân truyền đến tiếng cười cùng tiếng nói chuyện, nhóc trong bóng đêm sờ soạng, không cẩn thận bị một khúc củi vướng lấy, loạng choạng một hồi mới ổn định lại được thân thể. Trương Mộ Vũ kéo lại cổ áo mưa, nghĩ đến hiện giờ là mùa xuân, thật đúng là lạnh quá.

Tìm hơn nửa ngày, bé con mới ở một góc phòng bếp tìm được một túi gạo nhỏ, quả thực không tin nổi, vừa rồi muốn ở phòng bếp làm một bữa cơm mà ngay đến cả diêm cũng chả có cơ mà.

Bất quá Trương Mỗ Vũ phi thường vui sướng, cậu đem bao gạo nhỏ ôm vào trong ngực, chậm rãi di chuyển hướng ra ngoài.

“Ai!” Bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng nói, Trương Mộ Vũ bối rối đứng sững do dự một lúc, rồi tiếp tục hướng cửa phóng ra ngoài. Oanh – cậu bé lại bị bó củi lúc nãy móc trúng, té oạch thật mạnh xuống đất, làn da bị kéo sượt trên nền xi măng phát đau. Tiếng bước chân ngoài cửa đến gần, toàn bộ đứng trước cửa.

Trương Mộ Vũ chỉ cảm thấy đầu gối đau, khuỷu tay cũng đau, cằm cũng rát, môi cũng bị cắn đau lúc đầu đập xuống, còn có cái dạ dày vì đói cứ kéo đến đau xót, đủ loại cảm giác lập tức xông lên đầu cậu bé, sau đó có gì đó trong đầu nhóc như nổ tung, làm cho hốc mắt bé đỏ lửng lên, cơ hồ sắp khóc đến nơi.

Ba –

Đèn trong phòng bếp sáng bừng lên, những căn nhà ở bên ngoài này là do thôn tu sửa phòng lúc sau, toàn bộ điện nước đều có, Trương Mộ Vũ trong nháy mắt không hiểu vì sao lại có điện sáng như vậy. Cậu bé chỉ cảm thấy ánh sáng trắng rực rỡ cứ một mực đâm vào đôi mắt luôn ở trong bóng tối của cậu đến đau đớn, hốc mắt cứ ngập ngừng nơi khóe mắt không nhịn được lại rơi xuống.

“Ha ha ~ bắt được nhóc con!” Đường Duẫn Triết có chút vui vẻ hưng phấn, kế tiếp lại thấy được khuôn mặt đầy nước mắt của cậu nhóc, “Ấy ấy ấy, em đừng khóc, anh không tặng em cho cục cảnh sát đâu, mà hiện giờ cũng đâu có cảnh sát há há.”

Đường Duẫn Triết tự biên một đoạn nói chuyện tự nhận là buồn cười, đứa nhỏ trên mặt đất lại vẫn không tiếng động rơi nước mắt, hoàn toàn không để ý đến cậu ta, cậu ta không khỏi gãi gãi đầu, lại kéo theo vết thương cắn trên cánh tay, đau rát đến hút một hơi.

“Sao thế?” Bọn Trang Thiển cũng đi vào.

Trương Mộ Vũ quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy nước mắt rơi xuống rồi thì không thể ngưng lại được, cậu bé muốn nín khóc, nhóc đã lâu lắm rồi không có khóc, chỉ là nước mắt cứ như bị thi triển ma pháp nào đó không ngừng rơi xuống, cậu bé chỉ có thể im lặng cắn môi, kìm nén tiếng khóc.

Ánh mắt Trương Mộ Vũ không tồi, nó vừa đen lại vừa lớn, còn sáng ngời, hiện giờ cặp mắt to xinh đẹp đó tràn ngập nước mắt, dưới ngọn đèn trắng sáng trở nên sáng trong, tựa như cảnh vật đẹp được mưa rửa qua.

Đường Duẫn Triết nhìn đứa nhỏ trên mặt đất, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi, chỉ là cứ không lên tiếng cắn môi rơi lệ, khóc đến thân thể cứ run lên bần bật, nhưng lại không phát ra thanh âm nào. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên người đứa nhỏ yên lặng khóc kia một lúc, dường như nhớ đến nơi xa xăm nào đó, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu ta ngồi chồm hổm: “Em đừng khóc nữa!”

Trương Mộ Vũ không thèm nhìn cậu ta, một mình ngồi khóc, cậu bé cảm thấy giờ phút này cậu cái gì cũng không muốn nghe nữa, gì cũng không muốn thấy, đầu óc giống như một đống keo đặc sệch, chỉ thầm nghĩ muốn phát tiết mà thôi.

“Nè, nhóc con, để anh đây hát cho cưng nghe ha.” Đường Duẫn Triết cứ xoay bên này rồi lại bên kia, hoàn toàn không biết phải làm gì, bọn Trang Thiển đứng một bên yên lặng nhìn, ngay từ đầu vốn định sẽ an ủi đứa nhỏ, nhưng khi nhìn đến bộ dạng của Đường Duẫn Triết, tất cả mọi người ăn ý không làm gì.

Trương Mộ Vũ tiếp tục thút thít.

Đường Duẫn Triết rối ren, nói là nói thế thôi, cũng không phải là biết được bài hát thiếu nhi nào, đột nhiên nhớ đến lời Trang Thiển nói, hôm nay là tiết thanh minh… Cậu ta chọt chọt đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng không phản ứng, cậu ra đành gãi đầu: “Anh hát thật đó nha?”

“Con đường cây liễu, hoa đào hồng, qua cơn lạnh là đến tiết thanh minh; trứng gà luộc, bánh đan cuốn…”

Xướng được hai câu, vốn đứa nhỏ thút thút khóc không lên tiếng bỗng dưng toàn thân run rẩy, bắt đầu khóc lớn lên.

Cái này ngay cả đám người Trang Thiển cũng kinh ngạc.

Trương Mộ Vũ biết được phản ứng của người khác, cậu bé cảm thấy mình hiện giờ thật là đặc biệt yếu đuối, nhưng bé không khắc chế được, rõ ràng người này xướng thật dở tệ, còn lạc điệu, nhưng cậu bé lại không tự chủ được nhớ đến bên tai tiếng mẹ cũng xướng lên như thế:

“Con đường cây liễu, hoa đào hồng, qua cơn lạnh là đến tiết thanh minh; trứng gà luộc, bánh đan cuốn…”

Mẹ cứ thế ngồi ở đầu giường nơi có lò sưởi, một bên vá lại bộ đồ mới bị cậu chơi đùa làm rách, một bên hậm hừ ca, trên lò, cái nồi nhỏ đang bốc hơi nóng, sau đó cửa gỗ chi nha một tiếng bị đẩy ra, cha đi vào dưới ánh nắng mặt trời…

Trương Mộ Vũ cuối cũng cũng động đậy, cậu bé vừa gào khóc vừa đứng lên từ nền đất, còn không ngừng rên rỉ khóc.

Đường Duẫn Triết vui vẻ sáp lại.

“Úi!” Đường Duẫn Triết bưng mặt, cậu ta vừa mới bị khuỷu tay của đứa nhỏ này thúc trúng mũi, cậu ta vừa mới sáp qua liền bị một tiểu cậu ám hệ dị năng đập vào mặt, cậu ta né tránh theo bản năng, công kích của đứa nhỏ đã đánh tới…

Đường Duẫn Triết ứa nước mắt đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy đứa nhỏ quơ quào chạy đi bị Mạnh Viễn xách như xách cổ gà con mà kéo trở về.

……

“Mấy người bỏ tôi ra!!” Đứa nhóc ở trên ghế vặn vẹo.

Cái mũi Đường Duẫn Tiết đỏ âu, khốn khổ nhìn Diệp Hi Văn, Diệp Hi Văn nhăn mày, dời ánh mắt, QAQ Đường Duẫn Triết xoay mặt đi, vì sao cậu luôn là người bị thương chớ.

Mạnh Viễn nâng cằm đứa nhỏ lên: “Nhóc trộm đồ vật này nọ, hiện tại bọn ta đến xử trí, thức thời im lặng một chút.” Nói xong hắn âm hiểm cười cười, biểu tình gian ác.

Ánh mắt đứa nhỏ đo đỏ, còn có chút sưng, run rẩy một hồi, tiếp tục giãy giụa: “Anh, anh muốn là gì?”

“Tôi sẽ ăn nhóc đó!” Mạnh Viễn buông cằm đưa nhỏ ra, cười híp mắt nói.

Đứa nhỏ cũng rõ mình đang bị đùa bỡn, phẫn nộ giãy giụa, muốn dùng dị năng công kích, lại phát hiện bản thân không phóng ra nổi một chút năng lượng nào.

“Mấy người đã làm gì tôi hả!?” Thằng bé hơi kinh hoảng.

Cố Thần buồn cười nhìn thằng nhóc: “Em trả lời vấn đề của chúng tôi thì sẽ thả em ra, còn giúp em khôi phục như bình thường.”

Đứa nhỏ hung hãn trừng bọn họ, ánh mắt sáng rực, lộ ra một cỗ khí chất bất khuất kiên cường.

“Không trả lời là sẽ không có dị năng nha ~ ” Cố Thần hảo tâm mở miệng, bị Trang Thiển khinh bỉ liếc sang.

Đứa nhỏ rối rắm, ánh mắt rõ ràng có chút lay động.

“Nhóc tên gì?” Đường Duẫn Triết cướp lời hỏi.

“Trương Mộ Vũ.” Thằng bé thấp giọng nói, tiếng nói bé xíu, đầy vẻ không tình nguyện. Nhóc không hiểu sao lại nhớ đến người mẹ ôn nhu vuốt đầu của nhóc “ Mộ Vũ là vào hoàng hôn tiết thanh minh sinh ra, lúc ấy có mưa phùn lất phất rơi xuống, con liền được hạ sinh trên thế gian này, quả thực là bảo vật ông trời trao cho mẹ.” Ánh mắt Trương Mộ Vũ vốn đã đỏ lại còn ươn ướt, đều là tại cái người này không có việc gì hay sao mà xướng ca gì đó, hại nhóc muốn khóc.

Đường Duẫn Triết không nghe rõ: “Gì cơ?”

Trương Mộ Vũ hung ác trừng cậu ta, ánh mắt sáng trong suốt, dường như sẽ lập tức chảy nước mắt, nhóc lớn tiếng hét lên với Đường Duẫn Triết: “Trương Mộ Vũ, tên tôi là Trương Mộ Vũ!”

“A! Sao lúc nãy em khóc thế hử?” Đường Duẫn Triết cả kinh lui về sau mấy bước.

Úc Mộng Dao bưng một chén cháo khoai đi đến, khinh bỉ liếc nhìn cậu ta một cái, khí tức đầy vẻ nguy hiểm. Mạnh Viễn thức thời kéo Đường Duẫn Triết lại, phụ nữ bị kích phát mẫu tính cần tránh xa.

“Trương Mộ Vũ, tên rất dễ nghe.” Úc Mộng Dao kiên nhẫn ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt nhóc, “Chị có nấu cháo, em ăn một chút nha.”

Trương Mộ Vũ tránh không được, bị xoa sờ một chút, tay Úc Mộng Dao mềm mại nhẵn mịn, mái tóc dài mượt mà như thác nước rũ xuống, cả người không hề có tính công kích, nhóc không khỏi có chút thả lỏng. Nhưng nhóc không tránh được việc nghĩ đến đôi bàn tay khô ráp sần sùi, ba ơi, mẹ ơi… Trương Mộ Vũ khổ sở cúi đầu.

Cậu bé rất đói, cũng không kiên nể gì nữa.

Trương Mộ Vũ y như một con rối gỗ ngoan ngoãn ăn hết cháo Úc Mộng Dao đút cho, sau đó bị bóc đến trơ trụi rồi được ném vào một cái bồn nước tắm. Nhóc không có quần áo cùng dị năng, không có khả năng chạy trốn.

Nước ấm áp vô cùng, còn có chút nóng, Trương Mộ Vũ ngồi trong nước, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi, “Mẹ ơi …” Nhóc nhỏ giọng niệm thầm, “Ba.”

Mấy giọt nước mắt trong như thủy tinh rơi vào nước tắm, gợn sóng nhỏ tan ra, Mạnh Viễn ở xa quan sát nhíu mày, không nói gì.

Được tắm đến thơm ngào ngạt, Trương Mộ Vũ mặc vào bộ quần áo mới, lúc trước thời điểm quét sạch siêu thị Đường Duẫn Triết cũng không có nhìn cho kỹ, ra vẻ giả bộ cho có.

“Chúng tôi muốn biết chính là tin tức, sẽ không làm em bị thương.” Trang Thiển ôn hòa nói, cậu không tiếp xúc chạm vào cậu nhóc, cậu phát hiện nếu đụng vào chỉ càng khiến Trương Mộ Vũ luôn cảnh giác với xung quanh cảm xúc sẽ không được ổn định.

“Tôi vốn đâu biết gì chứ.” Trương Mộ Vũ cứng người, cúi đầu nhỏ giọng nói, trên người cậu còn tản ra nhiệt khí vừa mới tắm rửa xong, tóc hơi rũ xuống, cả người thoạt nhìn mềm mại hơn nhiều, giống như con thú nhỏ bảo vệ lãnh địa rốt cuộc cũng mệt, cúi đầu ủ rũ ghé vào nơi đó.

Trang Thiển nhíu mày: “Vì sao em lại ở bên ngoài?”

“Tôi phải ở trông nhà của ba mẹ mình!” Trương Mộ Vũ vẫn lí nhí nói, tiếng nói đã có chút kích động, dường như chỉ cần nhắc đến ba mẹ là cậu nhóc sẽ không tài nào khống chế được, “Tôi có dị năng, có thể ở bên ngoài.”

“Ở đến chết đói lận ha?” Mạnh Viễn cười, đâm chọc lời nói dối.

Trương Mộ Vũ thoáng co quắp, quật cường nhìn hắn: “Cho dù đói chết tôi cũng phải ở bên trong nhà của mình!”

Úc Mộng Dao kéo Mạnh Viễn đi chỗ khác.

“Em thật sự không biết gì đến tình huống của tang thi sao? Tang thi nơi này rất kỳ quái.” Cố Thần tính tình tốt hỏi.

Trương Mộ Vũ nắm góc áo: “Không biết.”

Úc Mộng Dao kéo Mạnh Viễn ra đến tận ngoài, rồi trở về: “Được rồi, em đi ngủ đi, gì thì để mai nói tiếp.”

Trương Mộ Vũ hơi run, do dự nhìn Cố Thần: “Dị năng.”

Cố Thần giải trừ cấm chế của nhóc.

Trương Mộ Vũ vui mừng cảm thụ năng lượng bên trong, hơi ngập ngừng, đối với Đường Duẫn Triết tung ra một quang cầu, nháy mắt vết cào hồng hồng trên mặt Đường Duẫn Triết cùng cái mũi bị tập kích đã trở nên tốt hơn. “Xin lỗi.” Tiếng Trương Mộ Vũ nho nhỏ, còn có chút không tự nhiên.

“Đi ngủ.” Úc Mộng Dao nhét Trương Mộ Vũ vào trong chăn.

Diệp Hi Văn mệt nhoài ngáp một cái.

Diệp Cảnh Trình xoa đầu con mình, dìu đỡ cậu bé đã mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài: “Tiểu Hi mệt rồi à? Đi tắm trước nha?”

Trương Mộ Vũ nhìn chăm chú một lúc, rúc mặt vào trong chăn …
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status