Trọng sinh chi trang thiển

Chương 73: Bi Ai (Trung)


Vào một buổi sớm, anh nói phải đi, trước khi đi còn hôn má tôi. Tôi rưng rưng muốn ngăn lại, lại không mở miệng nổi, ánh mắt của anh cũng kiên quyết lắm, mà chúng tôi chỉ hèn nhát muốn sống mà thôi.

Anh nói: “Chờ anh về.”

Tôi ở nhà chờ anh ấy về, đợi đến lúc đồ ăn đều lạnh, đợi lá non cũng chuyển xanh thẫm, đợi tới hoa cũng tàn, đợi tới khi nước sông lại lên, anh vẫn chưa về.

Nhưng có sao đâu chứ, tôi vẫn sẽ chờ anh về, đợi cho lá cây đều vàng, đợi cho tuyết trắng cả núi, đợi tới trời lại sang xuân… Tôi vẫn chờ anh về.

………………

Sớm mai, tất cả mọi người đều thức sớm, liền thấy A Lập đứng bên mép sông thừ người, chày gỗ đặt ở một bên, trong rổ là quần áo nam đã giặt sạch. Sau đó bà cười cười, vén lại mái tóc lòa xòa, ôm quần áo giặt sạch sẽ cười đi về hướng này.

“A, sao mọi người lại tụ tập chỗ này? Tôi còn chưa có cơm nước mà?” A Lập hơi mình.

Cố Thần mở miệng: “Chúng tôi có nhiệm vụ, hôm nay không ăn sáng.”

A Lập gật đầu: “Hôm nay mọi người thực sớm, nhà tôi chân trước mới đi đó thôi…”

Hàn huyên một chút theo lệ cùng A Lập, tiểu đội Mặc Huyền liền rời khỏi nhà sàn, Mạnh Viễn vẫn còn tu luyện trên lầu, Trang Thiển hạ cấm chế, đợi lát nữa sẽ có người tới trông hắn.

Không ai nói sự thật cho A Lập, có lẽ bọn họ có thể thức tỉnh bà, cũng có lẽ không, nhưng biết rồi thì sao? Không bằng để bà vĩnh viễn hạnh phúc chờ đợi người nọ trở về….

Hôm qua sau một phen thảo luận, tiểu đội Mặc Huyền vốn chuẩn bị đánh kiểu du kích, cho nên căn bản mục tiêu không phải là tiểu Côn Lôn. Nhưng ngoài ý muốn là, trên đường vậy mà một con tang thi cũng không có.

“Chẳng lẽ tất cả tang thi đều chạy qua tiểu Côn Lôn mai phục chúng ta?” Đường Duẫn Triết đã nhiều ngày không ra ngoài, phấn khích hơi quá.

Trang Thiển nhảy lên một cành cây đại thụ, dò xét tình huống chung quanh một phen thì nhảy phóng xuống: “Có điểm không đúng, chúng ta tới chỗ khác coi coi.”

Thay đổi ba năm chỗ, vẫn không có tang thi, thỉnh thoảng cũng chỉ thấy thi thể lưu lại do đội ngũ khác dọn dẹp mấy ngày hôm trước.

Cố Thần kéo Trang Thiển, nhìn về hướng Côn Lôn: “Mộc Mộc, anh có dự cảm không tốt.”

Trang Thiển cũng nhìn về phía Côn Lôn, vẫn là núi xanh nước biếc, có dáng vẻ tươi tốt um tùm, nhưng trong lòng cậu có chút hốt hoảng, lại chẳng rõ nguyên nhân. Người tu chân thì sớm đã không phải người phàm, trên đường tu đạo, bọn họ sẽ dần dần nhận ra thiên cơ, chạm tới khuôn phép, cho nên một khi có dự cảm, đều không thể xem nhẹ. Nếu Trang Thiển và Cố Thần đồng thời nhận ra có chuyện bất thường, chuyện như thế rất nghiêm trọng.

Trang Thiển lấy ra thiết bị liên lạc với Tiểu Vương.

[Hử?] Tiếng Tiểu Vương truyền tới, hơi ngạc nhiên, Mặc Huyền tiểu đội hẳn là đã ra ngoài làm nhiệm vụ mới đúng.

“Tiểu Vương, Côn Lôn có gì đó không phải.” Cố Thần miêu tả sơ lược tình hình, “Cậu có thể kêu người trú đóng ở thôn Côn Lôn tăng cường đề phòng không, sau đó khiến khu an toàn bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu?”

[Này….] Ngữ khí Tiểu Vương nháy mắt trở nên nghiêm túc, nhưng lại mang theo tia khó xử, cậu ta rất rõ thực lực của Mặc Huyền tiểu đội, nhưng ngôn ngữ bình thường sao có thể phục chúng, khu an toàn S thị một khi hoàn toàn điều động, tùy thuộc quá nhiều người, chỉ chút dị thường đó phỏng chừng không đủ cớ để chứng minh, [Chỉ sợ có chút khó khăn, điều tôi có thể làm tốt nhất là tập kết người trong thôn Côn Lôn, khiến bên S thị tăng đề phòng thôi; nhưng để khiến bọn họ sẵn sàng chiến đấu thì chắc là không được.]

“Thế thì, làm ơn hãy tăng nhanh tốc độ, chúng tôi sẽ tìm bằng cớ khác.” Trang Thiển tắt thiết bị liên lạc, nhìn Đường Duẫn Triết, “Tôi nhớ mấy hôm trước Tiểu Vương có đưa cho cậu không ít thứ tốt, có một dụng cụ giám sát khoảng cách xa?”

Đường Duẫn Triết lập tức lục lọi một hồi trong trữ vật, lấy ra một cái cameras nhỏ cùng một cái một thiết bị thu hình: “Nhưng sao chúng ta đem cameras tới tiểu Côn Lôn được?”

Trang Thiển mỉm cười, ném đạo cụ hiện hóa nguyên lực trong tay lên không trung, một con hỉ thước (X: chim khách) liền trải cánh bay xuống: “Loại động vật nhỏ này rất dễ khống chế.” Công pháp trong Mặc Huyền có tới ngàn vạn, dĩ nhiên là có phương pháp khống chế yêu thú linh thú; tuy tu vi Trang Thiển chưa cao, nhưng hỉ thước bình thường ngay tới tu vi mười năm còn không có, nên không chút khó khăn nào.

Diệp Cảnh Trình sáng tỏ, thân ảnh lủi vào rừng cây bên cạnh, anh có dị năng tốc độ, rất linh mẫn với đường lối, so trình bắt chim với Trang Thiển còn nhanh hơn.

Đường Duẫn Triết buộc cameras lên cổ con chim, Cố Thần lại tăng thêm cấm chế, đắn đo, lại thêm một cấm chế phòng ngực cùng cấm chế che dấu. Trang Thiển nhắm mắt lại, đầu ngọn tay khẽ khàng đáp lên đầu chim, lập tức, trên bộ lông màu tro pha xanh nhạt phiếm một tầng ánh sáng trắng, sau đó tiêu thất.

Phi thường thần kỳ, com chim nhỏ vừa rồi còn cực kỳ yếu ớt giãy dụa không ngớt giờ lại nhu thuận nằm trong lòng bàn tay Trang Thiển. Diệp Hi Văn tiến lên trước, dùng dị năng quang hệ trị liệu cho chim khách một chút, nơi bị nguyên lực tổn hại lập tức được chữa lành, hỉ thước vỗ cánh bay lên, im lặng đứng nơi đầu vai Trang Thiển.

Lúc này, Diệp Cảnh Trình cũng bắt thêm mấy con chim trở về.

“Sao đều hôn mêm bất tỉnh?” Đường Duẫn Triết một bên đeo cameras cho đám chim, một bên chọt chọt bụng mềm mại của chúng, nếu không phải chỗ đó còn phập phồng, cậu còn tưởng mấy tên nhóc đang xụi lơ này chết ngắt rồi chớ.

Ánh mắt Diệp Cảnh Trình nhẹ nhàng liếc qua, nhìn thoáng qua con chim khách đậu trên bả vai Trang Thiển: “Quá ồn.” Vốn anh không có làm thương mấy con chim liền bắt được bọn nó, kết quả con nào cũng dùng sức đập cánh, còn kêu ó không thôi.

Diệp Cảnh Trình bắt chim có hai con chim khách, mấy con khác thì không biết tên, có một con có lẽ là đỗ quyên… Bất quá bởi vì đầu hè, hoàn cảnh tốt tươi, chim trong rừng khá nhiều, cho nên anh bắt chọn con lớn bắt, chắc là sẽ bay cao hơn chút.

Trang Thiển đã khống chế xong đám chim chóc, Diệp Hi Văn còn đang trị liệu cho mấy con còn lại.

Cố Thần hơi bất mãn túm lấy nhóc con đứng trên vai cứ ra sức dụi dụi cọ cọ lên mặt Trang Thiển: “Chim khách hình như bay không nhanh lắm?”

Đừng nhìn Côn Lôn liếc mắt là trông thấy hết, chân chính tới đó thì vẫn cách một khoảng.

“Có nên đặt cấm chế gia tăng tốc độ không?” Úc Mộng Dao chọc chơi một chú chim có bộ lông trắng như tuyết, hỏi.

Mắt Trang Thiển sáng ngời, lôi kéo Cố Thần gia công thêm cho đám chim chóc. (X: gia công là những công đoạn nhỏ chia ra để có thể hoàn thành sp, áp dụng cho số lượng nhiều)

Mấy phút sau, đám chim chóc vỗ cánh bay lên trời xanh, dần dần biến thành những điểm đen nhỏ.

Đường Duẫn Triết cùng lúc lôi ra vài cái máy tính, máy thu hình rất tốt, lại lấy thêm một cái thiết bị thu vệ tinh, để tăng nhanh tốc độ truyền. Những đống đồ này lúc trước thu được tới tay thì cải tiến thêm chút, hiện giờ chỉ cần bật mấy cây thu tuyến lên là sài được hà.

Màn hình mỗi máy tính đều được chia thành bốn khung, hiện ra những góc độ khác nhau.

Ban đầu, màn hình đều không ổn định chỉ toàn màu xanh, chợt đậm chợt nhạt, mơ hồ không rõ. Đây là do đám chim chóc đang bay cực nhanh tới Côn Lôn mà thành, một lúc sau, một khung hình rung lắc một chút, rồi trở nên rõ nét, trong màn hình là những tầng cây và chạc cây đan xen lá xanh um tùm, thực rõ ràng, con chim này đang đậu nơi tàng cây.

“Là chân núi Côn Lôn.” Người khống chế Trang Thiển giải thích, “Tôi khiến bọn nó phân ra các hướng khác nhau, từ dưới lên trên.”

Khi nói chuyện, màn hình nhanh chóng thay đổi, sau đó lại cố định, chú chim chỉnh lại tư thế đầu nó……

“Hít…” Diệp Hi Văn hít một ngụm khí lạnh, sau đó mau chóng mím môi ngưng lại, cậu nhóc có chút bất an nhìn nhìn sắc mặt ngưng trọng của mọi người, dòm dòm thấy tầm mắt an ủi của Diệp Cảnh Trình, lại trông về màn hình.

Tang thi, tang thi như kiến, chật ních dừng lại dưới nơi tàng cây mà con chim nhỏ đang đậu, bọn chúng tựa như bầy ngựa chiến di chuyển trên thảo nguyên đang ngừng lại nghỉ ngơi, một con tiếp một con, thỉnh thoảng bước lên một bước nhỏ, nhưng lại không hề có bao nhiêu khe hở.

“Nhìn, có thêm ba cameras có hình ảnh nè!” Đường Duẫn Triết ra hiệu những người khác coi những vị trí khác trên màn hình, cũng là cả đàn tang thi choáng ngợp.

Những miệng vết thương dữ tợn phơi ngoài da tang thi, thịt bên trong lộ ra đã đông lại, vết máu đen sẫm đọng trên thân, tròng mắt trắng dã, hai má lõm sâu. Cấp bậc thấp nhất cũng là đỉnh cấp hai, tiểu đội Mặc Huyền nhìn mà da đầu cũng run bắn, ý lạnh từ đáy lòng trồi lên.

Trang Thiển nhắn mắt lại, điều khiển đám chim chóc thay đổi vị trí, đáp xuống một nhánh cây khác, nhưng hình ảnh trên màn hình lại không mấy biến hóa, vẫn là tang thi dày đặc… Dường như cả chân núi Côn Lôn đều bị tang thi vây quanh!

“Đây là… tang thi bậc một!” Úc Mộng Dao chỉ vào một góc trong màn hình, hình ảnh hiện ra do chim chóc quay đầu, ở đó có một con tang thi, ánh mắt hơi đỏ, miệng vết thương cũng ít, chỉ hơi sạm đen, chung quanh nó chừa ra một khoảng trống, những tang thi khác hình như không dám tới gần.

Lại điều khiển đám chim chuyển vị trí mấy lần, phát hiện có khá nhiều tang thi bậc một phân bố đều đều trong đàn tang thi. Diệp Cảnh Trình suy tư nhìn màn hình, đây là, mấy màn hình khác cũng đã sáng lên.

“Mau coi, giữa sườn núi…”

Giữa sườn núi thì tang thi phân bố thưa thớt hơn, nhưng cũng chẳng phải là tin tức tốt lành gì, bởi vì chúng đều là là tang thi cấp một….

“Có phải là sẽ có tang thi cấp hai trong đàn tang thi bậc một?” Diệp Hi Văn do dự một chút, hỏi.

Trang Thiển gật đầu: “Nếu tôi đoán không sai, hẳn là có.”

Quả nhiên, trong đàn tang thi bậc một có tang thi cấp hai.

Tiếp theo, hai khung của màn hình thứ hai đếm ngược cũng sáng lên, ở nơi này đã là khoảng hai phần ba độ cao của Côn Lôn, đập vào trong mắt là tang thi cấp hai lưa thưa. Mỗi con bọn nó chiếm cứ một khoảnh đất trống, một lần hiện lên trong màn hình chỉ khoảng hơn mười con, nhưng ngẫm lại diện tích cùng độ cao của Côn Lôn, lại không ai cảm thấy thoải mái gì hết.

Mấy con tang thi cấp ba trong đám tang thi cấp hai cực kỳ nổi bật như vàng trong đống đá, chúng ta đã không còn thịt da hư thối, da xanh đen, mặc quần áo không biết lấy từ đâu, mặt cứng đờ, ánh mắt đỏ ké. “Xem ra cứ mỗi bậc tang thi sẽ có tang thi cấp bậc cao hơn khống chế, hệt như đội trưởng trong quân đội vậy.” Cố Thần chỉ vào một con tang thi cấp ba trong màn hình, nó mặt không biểu tình dòm dòm đám tang thi cấp hai xung quanh, thỉnh thoảng đi qua đi lại, đuổi mấy con tang thi cấp hai đứng gần ra xa xa, dường như không thích xung quanh bu đông bu đỏ.

Diệp Cảnh Trình hơi lo lắng: “Tang thi cấp ba dường ngư có mấy chục con, này…” Cả thôn Côn Lôn dị năng giả cấp ba tính luôn Mạnh Viễn đang đột phá cũng chỉ có tám người, mà tang thi cấp ba trên Côn Lôn lại được sắp xếp có căn cứ quy luật đến không nói nên lời, ít nhất cũng tới ba mươi con, nhưng cũng không nhiều hơn.

“Nếu là tang thi triều, vậy thì đội ngũ ở thôn Côn Lôn phải mau lui.” Cố Thần thật ra cũng không mấy lo lắng điều này, đóng trú ở thôn Côn Lôn là để điều tra quan sát dị thường ở Côn Lôn, để tránh khu an toàn S thị không ứng phí kịp thời, tương đương với đạo phòng tuyến thứ nhất. Hiện giờ thăm dò nguyên nhân, đạt được tình báo, còn thủ ở thôn Côn Lôn không có tường vây chính là lãng phí tài nguyên. “Đến lúc đó khu an toàn có vũ khí, dị năng giả cấp ba cũng không ít.”

Nếu không phải tiểu đội Mặc Huyền đã giỏi còn muốn siêu hơn, đóng vững đánh chắc; dựa theo phương pháp lỗ mãng sử dụng năng lượng rồi đột phá, bọn họ đã sớm toàn bộ lên cấp ba, nhưng kỳ thật người cấp ba cũng không ít.

“Tôi khống chế đám chim đi tìm tang thi xà!” Thời điểm bọn họ đang nói chuyện với nhau, Trang Thiển đã từ tốn nhắm mắt điều khiển, giờ lại đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt màu hổ phách trong suốt vô ngần, chằm chằm nhìn vào màn hình.

Chỉ thấy màn hình vốn mơ hồ thình lình có hình ảnh hiện ra.

Nơi này là một đầm sâu trong Côn Lôn, nước chảy xuống từ khe trên núi, lướt qua đầm nước, rồi nhập vào trong đầm. Đầm tựa vào vách núi, đối diện hướng khác là một khoảng đất trống nhỏ, cũng dựa vào vách núi hắt bóng tạo nên một khoảng râm mát, lúc này, con tang thi xà nọ đang lẳng lặng nằm núp dưới bóng râm, cả thân trong đàm nước, đầu thì tựa lên tảng đá bên bờ, dáng vẻ thích thú.

Trang Thiển khống chế một con chim đáp lên cành cây nơi vách núi, mắt tang thi xà khẽ giật, nhưng không chú tâm mấy. Chim chóc trên mặt đất bay lên đáp xuống, thỉnh thoảng mổ mổ gì đó, rồi lại nhanh chóng bay đến mấy nhánh cây trên khoảng đất trống.

“Phù…” Nhìn vào màn hình mọi người thở phào nhẹ nhõm, tuy tang thi xà từ lâu đã không cần ăn uống, ăn dị năng giả là vì muốn hấp thu nguyên lực tạo thành tinh hạch, nhưng nhóm cậu vẫn sợ hãi chuyện ngoài ý muốn. Trang Thiển khống chế con chim bay vọt lên thêm mấy cành cây, bãi đất trống hiện ra rõ rệt.

Chỉ thấy một con tang thi đang ngồi trên một tảng đá lớn, nói nó là tang thi, nhưng kỳ thật cũng không khác con người bao nhiêu, làn dà quỷ dị tái nhợt, hơi hơi lộ vẻ xanh xám, ánh lên dưới cái nắng mặt trời, thoạt nhìn nó chỉ là một người với da dẻ tái nhợt hơi quá thôi.

“Tang thi cấp bốn…” Trang Thiển nhăn mày.

Tang thi vốn đưa lưng về phía cameras, có lẽ không vui, nó thay đổi tư thế khác, chân gác lên tảng đá, một tay tùy ý đặt trên đùi, hơn phân nửa mặt nhập vào màn hình. Trong tay tang thi cầm một khỏa tinh hạch, màu trắng ngà xinh đẹp, vô cùng mỹ lệ, nhưng lại chỉ là tinh hạch cấp hai mà thôi. Tang thi cấp bốn gặm hai cái, màu đỏ sậm trong mắt ánh lên nét mất kiên nhẫn, tùy tiện ném đi, tinh hạch bay về phía đầm sâu, tang thi xà vọt tới, táp lấy tinh hạch, muốt xuống.

Bộ dáng con thi cấp bốn này rất bình thường, thêm tý chỉ có thể nói đoan chính mà thôi, nhưng nét mặt không chút thay đổi ngồi dưới ánh mặt trời, màu da tái nhợt, màu đỏ trong mắt dần hiện ra vẻ tàn bạo, cả người biến hóa kỳ lạ.

Cố Thần chú ý tới thay đổi nho nhỏ trên nét mặt Trang Thiển, không khỏi hỏi: “Mộc Mộc, sao thế em?”

Trang Thiển hơi trầm mặc, không nói gì, đời trước khi cậu lên cấp bốn cũng là Cố Thần xảy ra chuyện… Quay đầu nhìn Cố Thần hoàn hảo đứng trước mặt mình, Trang Thiển mỉm cười, hài lòng bóp bóp mặt Cố Thần: “Không có gì, trong mắt nó dần lộ ra cảm xúc rồi, chứng minh thực lực của con tang thi này khá ổn định.”

“?” Cố Thần hổng hiểu vì sao mặt bị tập kích, nhưng thấy khóe môi Trang Thiển nhoẻn cười nhẹ nhàng, hắn chỉ xoa xoa mặt, cưng chiều không nói tiếng nào.

“Đường Duẫn Triết, cậu có thể phóng to hình ảnh lên xíu không?” Úc Mộng hình như phát hiện gì đó.

Đường Duẫn Triết gật gật đầu, phóng to ảnh khổ lớn nhất, hiệu quả mang tới là có hơi nhòe.

Úc Mộng Dao bất mãn quấn quấn tóc, chỉ vào bên hông tang thi: “Mọi người coi chỗ đó giắt cái gì?”

Vì thế, mọi người phát hiện bên sườn thắt lưng của tang thi dường như có treo thứ gì đó, nhưng vì vấn đề góc độ, hoàn toàn không trông rõ.

Trang Thiển lại điều khiển một chú chim khác đáp xuống sườn núi, tránh việc tang thi cấp bốn để mắt tới. Đáng tiếc, dường như tang thi ăn xong khối tinh hạch nên tâm tình vui vẻ, nhìn món ngon bay bay liền quyết định đùa giỡn một lúc, vì thế nó vọt về trước, vảy trắng lòe lòe sáng dưới ánh mặt trời…

Một góc màn hình biểu hiện rõ ràng quá trình săn đuổi của tang thi xà, chú chim màu xám kia bị tang thi một ngụm nuốt trọn, màn hình liền có bốn khung đen ngòm.

Trang Thiển bất đắc dĩ nhún vai, chuẩn bị chờ đợt tập kích tiếp theo, đáng tiếc dị biến phát sinh, tang thi xà nuốt chim vào bụng nhưng lại không tiêu hóa, mà nửa ghé vào bên bờ uốn éo thân mềm, ói đám chim ra.

Việc này cũng đâu có gì, chỉ là cấm chế trên người đám chim chóc rất đơn sơ, tang thi xà chơi tới chơi lui như thế sớm đã tiêu biến, Vì thế cameras trọng thương xẹt xẹt hai đạo điện nhỏ, bùm một tiếng hoàn toàn hư luôn, còn nhả ra nhụm khói nhỏ khi tang thi cấp bốn đang loay hoay.

“….” Trang Thiển yên lặng vuốt trán, sớm biết vậy thì đặt một cái cấm chế tốt hơn chút.

Diệp Hi Văn trừng to mắt: “Con thấy rồi.”

“Ân.” Diệp Cảnh Trình xoa xoa tóc mềm của cậu nhóc, “Hình như là một cây sáo?”

Màn hình…

Tang thi cấp bốn tức điên gầm thét, chú chim vốn đã chết trên đất hóa thành một bãi máu. Trang Thiển khống chế khiến đám chim trong rừng không cần làm bừa, để tránh kinh động tang thi.

Vụt…

Vài đạo bóng đen xuất hiện bên cạnh tang thi cấp bốn, làn da xanh trắng cho thấy bọn nó là tang thi cấp ba, Trang Thiển chú ý tới mấy con tang thi này vậy mà cũng có truyền thừa chi vật, nhưng vẫn bị con tang thi cấp bốn kia khống chế. Tang thi cấp bốn nói gì đó, cách quá xa nên không ai nghe thấy, tang thi cấp ba vụt mất tại chỗ…

Tiểu đội Mặc Huyền không ngờ rằng, tang thi cấp bốn hạ lệnh giăng võng toàn diện, chim chóc có mặt trên địa bàn một con cũng không lưu.

Một lát sau, trên Côn Lôn xôn xao, một đám chim rối rít bay lên, rất nhanh bay khỏi Côn Lôn, nhìn đám chim nhỏ kinh hoảng sợ hãi trên bầu trời, Trang Thiển có chút chột dạ. Chim non được ấp ra vào đầu hè, phỏng chừng là không thoát được.

Rất nhanh, tang thi bậc một đã xử lý hết đám chim có gắn máy theo dõi ở vòng ngoài.

Đường Duẫn Triết cào cào tóc, vô tội nhìn mành hình đã tắt ngóm hơn nửa: “Làm sao giờ?”

“Tiếp tục giám sát tang thi, chúng ta chỉ cầm nắm được hướng đi của chúng là được, tang thi cấp bốn đã nghĩ nhiều rồi.” Trang Thiển lấy ra thiết bị liên lạc, một bên gọi một bên dặn dò, “Truyền video vừa rồi cho Tiểu Vương.”

[Alô.] Giọng Tiểu Vương có hơi xấu hổ.

Cố Thần nhướn mày: “Sao thế, điều động có vấn đề?”

[Ừ, vì yêu cầu này quá đột ngột, cho nên mọi người trong khu an toàn không muốn phản ứng, hiện giờ chỉ có một phần đội ngũ dị năng giả cùng một phần quân đội khu an toàn B thị đã dưỡng sức chỉnh trang xong, quân chính quy của khu an toàn S thị không tới họp măt điều động chắc là sẽ không hành động.] Tiểu Vương hơi chột dạ mở miệng, tiếng nói còn nhỏ đi không ít, cậu ta khoác lác nói không thành vấn đề, nào ngờ kết quả không vậy tý nào. Khu an toàn S thị tỏ vẻ ta đây là kẻ ngoan cố, nếu B thị, khẳng định sẽ không phải vậy. [Nhưng mà người trong thôn Côn Lôn đều chuẩn bị tốt.]

Tiểu đội Mặc Huyền nhăn tít mày, tình huống hiện tại so với họ nghĩ còn nghiêm trọng hơn, mà khu an toàn lại không chịu điều động.

“Người B thị…” Cố Thần dùng khẩu khí trần thuật.

[Nhiệm vụ lần này có không ít người thuộc phe trung lập, bọn họ cảm thấy yêu cầu này có điểm hơi quá, cũng không cố ý gây rối.] Tiểu Vương lập tức hiểu được ý tứ Cố Thần nói, nhưng lần này xác thực không có thứ gọi là gian tế (X: nằm vùng) này nọ, thật ra lãnh đạo B thị rất khá, có thể sánh với ‘kỳ ba’ (X: hiếm thấy), dám ngang nhiên đặt cược; hơn nữa bản thân cậu có niềm tin không hiểu đối với Mặc Huyền tiểu đội, nhưng người khác nào có, cho nên Tiểu Vương nhất thời dự đoán sai.

“Chúng tôi truyền video tới cậu có nhận được chưa?” Trang Thiển nhìn máy tính của Đường Duẫn Triết hiển thị tiến độ truyền, là 56%.

[Ừ, đang nhận.] Tiểu Vương dừng một chút [Tôi vốn đang họp, giờ đặc biệt ra ngoài, cái video này…?]

Trang Thiển mỉm cười: “Vừa lúc, cậu đăng cái video này trong cuộc họp, bọn họ lập tức khóc quỳ xin cậu.”

“Ừ, chúng tôi yêu cầu người của khu an toàn S thị lập tức chiến, không phải chuẩn bị, là lập tức; tang thi đã tập hợp toàn bộ ở Côn Lôn, bị một con tang thi cấp bốn hoàn toàn khống chế, tùy thời sẽ xuất phát tới khu an toàn S thị.” Giọng điệu Cố Thần thản nhiên, lại lộ ra sự bá đạo không thể cãi lại.

[Gì cơ?! Từ Từ…] Máy liên lạc truyền tới tiếng la thất thanh của Tiểu Vương, sau đó là tiếng mở cửa rồi tiếng trò chuyện, đầu kia máy liên lạc như ong vỡ tổ, tiếng thảo luận ồn ào lộn xộn.

[Nè?] đầu kia máy liên lạc thình lình truyền tới một giọng nam, giọng điệu vênh váo kiêu căng, [Mấy người chính là tiểu đội Mặc Huyền gì kia hả, khi nãy mấy người yêu cầu đã đủ quá phận rồi, giờ lại còn phát tán lời đồn như thế! Đệt, tang thi công thành, tao sợ tới nỗi muốn đi tìm mẹ luôn nè… Đừng tưởng tụi mày tới từ B thị thì ngon nhá, bọn tao cũng là…]

Giọng nam gây sự pha chút châm chọc đột nhiên ngưng bặt, hệt như bấm dừng, sau đó gã thét ra tiếng kêu muốn điếc tai, cứ như con gà bị bóp thít cổ, khàn khàn còn run run: [Đó… đó là cái gì?!]

Trang Thiển quay đầu, nhìn tới màn hình hiện ra 100%, cười trào phúng, tiếng nói lễ phép ôn hòa: “Tiên sinh, nên bỏ máy liên lạc trong tay anh ra đi, anh nên đi tìm mẹ mình rồi đó.”

Bên này, trên mặt người trong Mặc Huyền tiểu đội đều là nét khinh thường, đặc biệt là Diệp Hi Văn, cậu nhóc kéo tay Diệp Cảnh Trình, như có điều suy nghĩ, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, còn pha chút lạnh lùng.

[Vừa rồi, điều đó… là thật?] Bên kia máy liên lạc đổi thành giọng run run của Tiểu Vương.

“Ừm, cho nên khu an toàn cần lập tức điều động.” Cố Thần vừa cười vừa đặt đầu lên vai Trang Thiển, cọ cọ má cậu, một bên tiếp tục nói chuyện nghiêm túc với máy liên lạc. “Chúng tôi từ trước tới giờ vẫn luôn duy trì liên lạc với khu an toàn S thị, truyền tình huống qua đó. Còn nữa, đội ngũ trong thôn Côn Lôn cần phải rút lui.”

[Chờ một lát.] Tiểu Vương tựa hồ đang nói chuyện cùng những người khác, sau một lúc thì máy liên lạc mới vang tiếng, [Ý tứ bên đây chính là để đội ngũ chỗ thôn Côn Lôn chuẩn bị chiến đấu trước, nếu khu an toàn đến không kịp thôn Côn Lôn có thể kéo dài thời gian, tất nhiên khu an toàn sẽ lập tức phái thêm dị năng giả cao cấp tới thôn Côn Lôn… Mọi người, muốn về trước hay không?] Khẩu khí Tiểu Vương hơi do dự.

“Khỏi cần.” Điều này thì Cố Thần cực kỳ kiên định, lâm trận chạy trốn thì con người sẽ sản sinh tâm ma, cũng bất lợi cho việc phát triển. Sau đó giọng điệu hắn trở nên nghiền ngẫm, mang theo uy hiếp, thong dong mở miệng, “Cậu xác định, đó là kéo dài, không phải bỏ rơi ư?”

[… Đợi tý…] Thanh âm Tiểu Vương cũng nghiêm túc hẳn, cậu ta lại gia nhập hội nghị thảo luận; [Được rồi, sẽ không, thôn Côn Lôn vốn có đủ vũ khí cùng xe, tùy lúc đều có thể rút lui, hơn nữa khu an toàn không chịu nổi việc tổn thất nhiều dị năng giả như thế. Hơn nữa vừa mới loại trừ xong, hai phần ba dị năng giả cấp ba từ khu an toàn S thị sẽ xuất động.]

“Vậy được, chúng ta sẽ liên lạc sau, chờ nhóm bọn tôi tới thôn Côn Lôn liền đưa video tới cùng lúc với khu an toàn.” Cố Thần tắt máy liên lạc, nhìn về phía Côn Lôn, nơi đó, đám chim chóc bay trốn đều đã im ắng lại, đậu trên những ngọn núi khác, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống núi non xanh biếc ướt át, im lặng vô bờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status