Trọng sinh chi trang thiển

Chương 85: Ngộ Nhân (Thượng)


X: Tôi hông biết nên để là gặp người hay chỉ để ‘gặp’ thôi nên để nguyên văn cho khỏi đau não

X: trong chương này có khúc ban đầu bị cắt, nhưng ta kh tìm được trên bảng tiếng trung chỉ có bản QT có, thành ra sợ edit sai, kh hay, nên cũng sẽ bỏ qua luôn. Nói chung khúc đầu là hai người phi kiếm rồi tìm được một sơn động, hạ cấm chế núp vô đó.

Nói thêm, sau khi tìm tất cả mọi trang tiếng trung. Có lẽ là tác giả quyết định cắt còn bản QT đã khá lâu nên sẽ làm theo bản tiếng trung

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên bản đồ gì cũng không hiện ra.

Trang Thiển nhíu mày, kéo thanh tỉ lệ lên chút, khiến phạm vi phóng to hơn. Nhưng trên màn hình vẫn một mảnh đen kịt, vòng tròn gợn sóng màu xanh biếc lan ra từng vòng từng vòng đại biểu cho thứ cần tìm từ nơi bọn họ đang đứng, phảng phất như sự nhấp nháy vừa rồi chỉ là nhìn sai.

Cố Thần lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi một cú đi, hồi sau, đặt điện thoại di động xuống nhìn về phía Trang Thiển: “Bị che giấu.” Đồ của bọn họ đều được truyền trực tiếp qua vệ tinh định vị, cùng với tra xét nguyên lý phân bố của tang thi, nhưng máy móc vận hành nửa ngày, đừng nói ký hiệu riêng biệt của tiểu đội Mặc Huyền, ngay cả tang thi bình thường cũng không có một mống, dĩ nhiên là có gì đó không đúng.

Trang Thiển lần thứ hai phóng lớn phạm vi bản đồ, nhưng vô luận điều chỉnh ra sao, màn hình vẫn đen thùi.

Cố Thần tải thêm hình bản đồ, đường thẳng trên bản đồ lập tức hiện ra trùng lên nơi phân bố tang thi, bọn họ ở M thị tiếp giáp với ngoại ô N thị.

Trang Thiển chỉ khu vực màu đen ở phía Đông Nam: “Nơi này.”

“M thị đại khái đã quấy nhiễu sóng của khu trung tâm căn cứ.” Trang Thiển chỉ chỉ trên bản đồ, “Chúng ta làm gì đây?”

Vốn kế hoạch ban đầu là tập hợp trước cái đã rồi mới từ từ tiếp hành theo dự mưu, nhưng ngay từ ban đầu liên lạc không được.

Cố Thần nhìn chằm chằm M thị hồi lâu: “Đã có Mặc Huyền, chúng ta đi điều tra một phen?”

Trang Thiển trầm tư, kỳ thật theo thời gian trôi qua, dưới sự xâm nhập của nguyên lực và ma lực, động thực vật cũng bắt đầu biến dị, khi đó con người dần mất đi quyền chi phối mọi thứ. Sở dĩ dị năng giả cùng tang thi cao cấp trên lý thuyết sẽ không chết không thôi, hay là ngay từ ban đầu hai bên luôn đối lập, nhưng đến cuối cùng nhất định sẽ đạt được sự cân bằng. Có lẽ đại đa số mọi người vẫn sẽ căm ghét tang thi, nhưng nhóm tang thi khi cấp bậc càng lúc càng cao thì sẽ càng ngày càng giống con người; đến cuối cùng, nói không chừng sẽ trở thành một chủng loại mới … Đủ loại dấu hiệu mấy hổm nay cùng với việc bọn họ tra xét mặt ngoài là chính xác.

Nhưng loại tình huống phi cơ chặn người khiến sự việc có chút không xác định được, vì cho dù đôi bên có tâm đạt thành thế cân bằng, thì sự đối địch và cạnh tranh sẽ không bị tiêu diệt. Bất luận là dị năng giả, hay là tang thi, đều mong muốn chiếm ưu thế, đó cũng là lý do, hành động làm suy yếu của đối phương cũng dễ hiểu. Huống chi, cũng không có gì khi một con tang thi cao cấp từ M thị liên hệ với B thị, nói không chừng bọn nó đang đơn phương tìm cách……

Trong nháy mắt mà đầu óc đã chuyển vòng vèo, dù sao cậu đối với chủng loại tang thi này cũng không chán ghét gì mấy, thường thì cảm xúc của cậu vào nhiều thời điểm chỉ nhằm vào một cá nhân hoặc tang thi mà không phải một đoàn thể. Cuối cùng Trang Thiển tỏ ra đồng ý: “Dù sao cũng phải liên lạc, không bằng giảm bớt thiệt hại.”Sau khi quyết định như thế, Trang Thiển thu lại đống máy móc chả còn mất tác dụng, chỉ giữ lại bản đồ hướng dẫn chi tiết.

“Mộc Mộc, ăm cơm trước rồi nghỉ ngơi.” Cố Thần từ phía sau Trang Thiển đưa tay ra, tay tỉ mỉ vẽ lại những lộ tuyến trên bản đồ, hơi thở phun vào bên tai Trang Thiển, mang theo ý cười đầy mê hoặc và yêu chiều.

Trang Thiển hơi nghiêng đầu cọ cọ má Cố Thần, dí trán hắn đẩy hắn ra: “Đi hạ cấm chế.”

Miệng sơn động bố trí rất nhiều cấm chế, sau khi đảm bảo sẽ không bị phát hiện, Cố Thần lấy ra một cái bàn vuông nhỏ cùng hai băng ghế, góc bàn cùng lưng ghế đều chạm trổ hoa văn, Trang Thiển khẽ liếc mắt nhìn hắn: “Lấy khi nào thế?” Cậu nhớ cái này để trong Mặc Huyền điện mà.

Cố Thần trải thêm khăn lên bàn, nghĩ nghĩ, lại lại lấy ra bình trống hay dùng đựng thuốc mà Trang Thiển cho hắn đặt lên bàn: “Lần trước tiện tay, chúng ta ăn sáng… cơm trưa?” Nói xong, từ dưới đất bứt hai ba chùm cỏ nhỏ xanh mướt, cắm vào bình ngọc.

Trang Thiển yên lặng chiết hai cành đào từ không gian đào nguyên, cắm vào bình nhỏ, cành đào ưu mỹ, cành lá thẳng vút, bạch ngọc ôn nhuận, nhìn cũng có chút thú vị: “Nến thì miễn đi.” Giương mắt nhìn Cố Thần một cái, lấy ra đồ ăn đã được nấu chín từ trước.

Đồ ăn này là mua bên ngoài trước mạt thế, thức ăn đẹp mắt ngon miệng, màu sắc tươi mới cùng hương thơm hấp dẫn dụ dỗ cơn thèm ăn trong hai người.

Cố Thần kéo ghế cho Trang Thiển, bản thân cũng ngồi xuống.

Nơi của bọn Trang Thiển, là một sơn cốc nhỏ nơi hang núi, trên đỉnh đầu là một vòm trời, bị tán lá cây chia nhỏ.

Vào lúc trên đỉnh đầu có thứ gì đó thiệt lớn rơi xuống, hai người đều chưa làm ra phản ứng gì, chỉ nghe thanh âm thét chói tai cành lúc càng to, đến khi cách cấm chế của hai người một tý, Cố Thần mới quăng ra hai cái phát quyết, nhẹ nhàng nâng lấy bóng đen rơi từ trên trời xuống kia. Tiếp theo, vô số cành nhánh lá cây bị đứt rớt xuống, trượt dài trên cấm chế trong suốt, rơi rớt quanh nơi hai người Trang Thiển ngồi thành một vòng tròn.

Thế mà là một người.

Trang Thiển nín thinh, mới tính mở miệng, trên trời lại rơi xuống một cái sọt cùng một cái tay thô to, nện lên cấm chế. Lực đập quá mạnh vào cấm chế, cái sọt cùng đoạn tay trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Cố Thần điều khiển người cùng đồ vật này nọ từ cấm chế đặt xuống mặt đất, người đó là một thiếu niên hơn mười tuổi, mặc bộ quần áo cực kỳ bình thường, phía trên còn bị thủng rách nhiều nơi do va quẹt vào cành cây, giờ đây đang hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Trang Thiển khẽ động, giọt nước trong ly nước trên bàn hơi chuyển động, ngưng tụ thành một cây châm dài. Châm nhỏ bị điều khiển, bay đến gần chỗ thương tích trên người thiếu niên, rút ra một giọt máu, rồi bay về lại tay Trang Thiển. Trang Thiển săm soi thiệt kỹ, gật đầu với Cố Thần: “Là người.”

Ăn một lần, nhớ cả đời. Bọn họ cũng không tiếp tục tùy ý tin tưởng, dù sao tang thi cấp cao cùng nhân loại gần gần giống nhau đó mà.

Lại vận chuyển pháp quyết, nước trong ly toàn bộ nổi lên, tạo thành một quang cầu trong suốt, dung cùng chỗ với châm dài, Trang Thiển ngẫm ngẫm, lại tăng thêm chút dị năng quang hệ, sau đó quả cầu nước phun trào, như mưa phùn tưới ướt cả người thiếu niên.

“Ưm…” Ánh mắt thiếu niên giật giật hai cái, dường như đã khôi phục ý thức, mở một khe nhỏ. Sau đó khuôn mặt thanh tú của cậu ta vặn vẹo, hít mạnh một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng hô lên: “Đau quá!”

Ánh mắt Cố Thần hơi ngừng trên đống vết thương được vẽ ra trên người thiếu niên.

Ì ạch nằm trên đất một hồi, thiếu niên dần dần mở hẳn mắt, lập tức trông thấy đường không trung trên đầu, ánh mắt hơi hoảng hốt: “Mình… đây là đâu?”

Trang Thiển có loại cảm giác xem phim võ hiệp quỷ dị.

Thương tích của thiếu niên cũng chỉ là những vết thương ngoài da, nên cậu ta mau chống khôi phục ý thức, trợn tròn mắt dòm dòm bốn hướng. Tiếp đó cậu ta chớp chớp mắt nhìn bàn ăn cùng ghế dựa ở một bên, rồi đột ngột trừng bự mắt, cả người nhảy tưng dậy, vừa vặn đối mặt với Cố Thần cùng Trang Thiển….

“A!!!!!!!!” Thiếu niên thét chói tai lui về sau mấy bước liền, dựa lưng vào vách tường, hoảng sợ không nhẹ.

Cố Thần suy nghĩ, kéo Trang Thiển trở về bên bàn cơm, tiếp tục dùng bữa.

Thiếu niên cảnh giác trừng trừng nhìn họ, nhưng đợi hồi lâu mà hai người đều chỉ ăn cơm, cậu ta mới bình tĩnh lại, sau đó chú ý tới mỹ thực trên bàn.

Ọt Ọt … tiếng nuốt nước miếng.

Sau phản ứng bản năng, thiếu niên như bị dọa sợ bưng kín mồm, lại rụt lùi thêm mấy bước, bộ dáng cực sợ hãi, nhưng Trang Thiển và Cố Thần vẫn không để ý tới cậu ta.

Thiến vẫn trừng trừng, dần dần không kiềm chế được tính tò mò, cẩn thận bước một bước dò xét thiệt nhỏ về trước, kết quả lại động tới miệng vết thương, đau tới nghiến răng mắng thầm, sau đó thu chân lại, tiếp tục cảm giác lăm le chỗ Trang Thiển và Cố Thần. Lại đợi thêm chút, bụng nhỏ của thiếu niên kêu to một tiếng, cậu ta hoảng loạn bưng bụng, gắt gao quan sát hai người Trang Thiển. Phát hiện hai người họ vẫn trước sau không thèm để ý tới, trong mắt cậu ta cũng từ từ hiện ra cảm xúc quả nhiên là vậy, bộ dáng yên tâm không ít.

“Chỗ này… Là sao thế?!” Giọng nói đang ở kỳ biến giọng, hơi chút trẻ con, lại có hơi khàn khàn.

Tay Trang Thiển chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt: “Nơi này là bí cảnh, chúng tôi ở đây ăn cơm, cậu liền rơi xuống.” Nói xong chỉ chỉ lên trên.

Thiếu niên cau mày rối rắm nhìn nhìn, cúi đầu chẳng biết nghĩ gì, sau đó cẩn thận mở miệng: “Vậy, sao mấy người lại ở đây?”

“Đây là khu vực tư nhân ở sau núi nhà bọn tôi, cậu sao vào đây.” Cố Thần nhướn mày, ánh mắt uy hiếp đảo qua thiếu niên, dọa cậu ta sợ tới rụt lại.

Thiếu niên lắp bắp: “Tư nhân …. Khu vực tư nhân?”

“Ừ, nếu cậu không cho ra được một lý do.” Trang Thiển cười nhạt, trong tay tự chơi một cây súng ngắn màu bạc, bắn một phát vào vách tường bên cạnh núi, một tia laser màu tím vọt mạnh ra ngoài, tiêu diệt hẳn một khu vực nhỏ. Đây là sự kết hợp giữa khoa học cùng luyện khí, là sản phẩm mới nhất, cực kỳ tiêu hao tinh hạch, lực công kích không mạnh, phi thường vô ích, không thích hợp sử dụng trên quy mô lớn. Trang Thiển chẳng qua là cảm thấy mới lạ nên mới lấy.

Ánh mắt thiếu niên banh thiệt bự, cảm xúc hiện lên khiếp sợ, sau đó cậu ta bối rối cực, tự hỏi nửa ngày, trong mắt khiếp sợ càng sâu: “Mấy người biết tang thi không?”

“Gì?” Cố Thần nhíu mày.

Thiếu niên nuốt nước miếng cái ực: “Tôi nói, tang thi.”

Cố Thần liếc cậu ta một cái: “Chưa từng nghe qua.”

Thiếu niên khiếp sơ thiếu chút nữa nhảy dựng, run rẩy hỏi tiếp: “Vậy …. Vậy…. Vậy hiện tại là ngày tháng năm nào?”

“Vũ trụ tân lịch năm 375, ngày diệu nguyệt.” Trang Thiển nâng cằm, biểu tình chơi vui, “Thực thú vị, cậu rốt cuộc từ đâu tới hả?” (X: diệu - mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều gọi là diệu, mặt trời, mặt trăng và năm ngôi sao, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ hợp thành thất diệu, thời xưa chia ra để gọi bảy ngày trong tuần, ngày nhật diệu là ngày chủ nhật, ngày nguyệt diệu là ngày thứ hai, số còn lại theo thứ tự mà gọi)

Thiếu niên hóa đá tại chỗ, tựa hồ giây tiếp theo sẽ theo gió bay mất, cậu ta giãy dụa hỏi: “Mấy người biết… địa cầu chứ?”

Cố Thần không kiên nhẫn trả lời: “Chưa từng nghe qua, kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng nói lời vô nghĩa.”

“Tôi tôi tôi…” Thiếu niên ngây ngốc đứng đực ra đó, sợ hãi lo lắng, triệt để hóa đá.

“Phốc…” Trang Thiển không nhẫn thêm được nữa, cười ầm, con ngươi màu hổ phách mang theo ý cười nhợt nhạt, khiến thiếu niên ngây ngốc cả người.

Cố Thần có chút bất mãn nhìn về phía cậu trai chẳng biết đầu óc lại bổ não thêm điều gì: “Được rồi, nơi này là N thị, cậu không có dị năng, sao có thể sống sót dưới tay tang thi?”

“….A?” Thiếu niên lại ngây dại, dường như không thể tiêu hóa nổi nội dung vừa nghe được.

Trang Thiển điều chỉnh lại cảm xúc: “Vừa rồi là giỡn chơi thôi, chúng tôi là thành viên của tiểu đội Mặc Huyền tới từ căn cứ an toàn B thị, là, ừ, người địa cầu.”

“A!” Thiếu niên tiếp tục hóa thạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status