Trọng sinh hào môn: Anh hai đừng chạy!

Chương 70: Tôi là.....


Một câu nói của Âu Dương Thiên Thiên, làm người phụ nữ nào đó vài phút trước còn đang kiêu ngạo trả lời lúc này bỗng xanh mặt đứng hình.

Mà không chỉ mình cô ta, tất cả những người có trong căn phòng đều bất ngờ trước câu hỏi đó, bọn họ đổ dồn hết về phía người con gái đang đứng bên cạnh Âu Dương Vô Thần, có 1 cảm giác rất lạ phát ra từ người cô gái này. Một cảm giác.... khác hoàn toàn so với vẻ bề ngoài!

Người phụ nữ cứng họng, cô ta có chút ấp úng, đáp:

- Không, không phải.... chúng tôi cũng có đưa ra những phương pháp nhưng mà....

- Nhưng mà đều không được chấp nhận chứ gì? - Không để lời nói được xuôi hết, Âu Dương Thiên Thiên đã lên tiếng cắt ngang.

Nhìn người phụ nữ câm lặng, cô cười nhẹ, lên tiếng:

- Một đề mục này, phòng sáng tạo của cô, bao gồm cả cô là gần 10 người, như thế là có ít nhất 10 giải pháp sẽ được đưa ra, vậy mà... đến một giải pháp cũng không được chấp nhận sao?

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt 1 lượt, ánh mắt cô quét qua nơi nào, nơi ấy liền trở nên nhạt nhẽo, nói tiếp:

- Điều đó nói lên cái gì chứ? Nói lên các người không làm tốt? Hay là.... Nói lên đề mục quá khó? Không phải, nó chỉ chứng mình 1 điều duy nhất, các người không có năng lực để giải quyết đề mục này.

Vừa dứt lời, đám người trong phòng đều đồng loạt sửng sốt, người phụ nữ cũng không ngờ đến mình sẽ bị nói như vậy, môi cô ta hơi run, thậm chí, còn có thể nhìn ra cô ta sợ hãi đến mức nuốt 1 ngụm nước bọt.

Sợ hãi... bởi vì điều mà Âu Dương Thiên Thiên nói là đúng, và... cô ấy lại đang nói trước mặt Âu Dương Vô Thần!

Âu Dương Thiên Thiên cười nhếch môi, cô lên tiếng:

- Vì các người không có năng lực để giải quyết đề mục này, nên mới cần một người đủ sức để nhận nó, Và tôi, chính là.... người được chọn đó đây.

Người phụ nữ nghe xong, ánh mắt hiện lên vẻ không can tâm, cứ như bản thân đã bị nhục mạ bởi một con nhóc vậy. Cô ta nghiếng răng, hỏi:

- Rốt cuộc thì cô là ai chứ?

Câu hỏi này đưa ra, cũng là câu nghi vấn duy nhất mà tất cả mọi người đều muốn biết từ nãy đến giờ. Trong phút chốc, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào Âu Dương Thiên Thiên.

Cô đứng đó, tay vẫn cầm tập tài liệu, nghe câu hỏi, cô liếc mắt nhìn Âu Dương Vô Thần, nhưng không thấy anh có động tĩnh nào.

"..."

Được lắm, anh không cho tôi một thân phận, vậy thì tôi tự bịa. Đến lúc đó, đừng có trách tôi đấy!

Nghĩ rồi, tay Âu Dương Thiên Thiên hơi nới lỏng, cô cầm bản tài liệu đưa ra sau, chắp hai tay vào nhau, đáp:

- Tôi.... là giám đốc sáng tạo của công ty PJH... chi nhánh ở Bắc Kinh. Chính Âu tổng, đã mời tôi về đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 87 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status