Trọng sinh mạt thế công lược

Chương 42: No Zuo No Die (Không làm không chết) 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu nói ai cũng có vẩy ngược, khẳng định không sai.

Mà vẩy ngược của đám người trong đội này chính là người thân. Mục Siêu và Thẩm Sâm là người thân nhất của bọn họ, là một sự ràng buộc đem mọi người đoàn kết lại với nhau.

“Mày nói gì hử?” Tô Viện đã có dáng vẻ cao ráo của thiếu nữ trưởng thành, là cô gái nhỏ xinh xắn lớn lên ở một thành thị về thi họa; ở mạt thế, ở cái tuổi mười bốn, duyên dáng yêu kiều, không giống như những người con gái nhỏ xinh nơi quên nhà. (X: có lẽ quê Tô Viện ở Giang Nam)

Người mẹ ôm con mình bị sự lạnh lẽo trong mắt cô dọa sợ, cuống quýt giải thích. Vốn gió mắt thường không thấy lúc này lại khoáy động trong tay chủ nhân, phất lên góc áo của người đàn bà. Ả cảm giác được, gió kia thật lạnh, từng miệng vết thương nhỏ mở ra trên tay ả, trên mặt, xuất hiện trên quần áo, nhẹ nhàng ôn nhu lại kiến huyết nơi nơi. (X: trong câu ‘kiến huyết phong hầu’ – xuất phát từ một loại cây cực độc ở TQ)

“Oa!” Thằng nhỏ nhảy dựng khóc lên, ôm tay mình kêu đau.

Vốn muốn nhìn xem con mình vì lẽ gì mà khóc nhưng bỗng dưng lại không cử động được, tầm nhìn của ả chỉ còn màu đỏ, đứa con gái chỉ thấp hơn ả một chút nhưng áp lực lại ép đến nỗi ả không nhúc nhích nổi.

“Đau không?” Đối phương ôn nhu nói bên tai ả.

Người mẹ trẻ độc mồm độc miệng này lại không nói được gì, bởi vì vô luận ả cố sức thế nào nhưng vẫn không hé miệng được! Bụng quặn đau, cái đau khiến ả nhớ tới tình cảnh năm đó sinh con.

Người bên ngoài thoáng nhìn, chỉ thấy người đàn bà trẻ tuổi an tĩnh đứng, mà thân thể con trai nhỏ ở trong lòng thì cứ vặn vẹo ngã xuống, cô ta cũng không đưa tay ra đỡ, ngược lại sắc mặt cô ta trắng nhợt như tờ, mồ hôi không ngừng từ trán chảy xuống, thậm chí trong mùa đông này, cô ta mặc một bộ quần áo không tệ nhưng phía sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt. Toàn thân run bần bật, có người tò mò, vì không phải chuyện của họ, nên không ai bước tới hỏi.

Người phản ứng đầu tiên là chồng cô ta, cha của thằng bé.

Vốn gã không đồng ý để người đàn bà này mang theo con tới đây đòi này nọ từ người ta, mà người đàn bà này từ sau mạt thế càng ngày càng ngoan cố hẹp hòi. Người đàn ông vẫn tha thứ sự biến hóa này của ả.

Hiểu vợ ai bằng chồng, người đàn ông lập tức hiểu được. Cong người hòa khí cười với Tô Viện, “Em gái này, nhà tôi cái miệng cổ xấu vậy thôi, xin đừng cùng cổ so đo làm gì, làm ơn?” Một hán tử hơn ba mươi tuổi, vì vợ con mình, phải cong cái lưng xưa giờ luôn thẳng tắp. Dùng giọng nói hầu như là cầu xin để thương lượng.

Tô Viện nhắm mắt: “Anh cũng biết, đứa nhỏ giống như một tờ giấy trắng, rất dễ dính màu. Do đó, điều gì được nói điều gì không thể nói, làm cha mẹ cần phải cẩn thận.” Cô giơ tay lên, gió đang từng chút cứa lên da thịt của người đàn bà ngoan ngoãn trở về trên tay cô.

Người đàn ông vội vã gật gù, đỡ lấy người vợ gần như trải người trên đất.

Cánh tay người phụ nữ ôm chặt lất con trai mình, sợ con vì sự thoát lực của ả mà té xuống đất. Một nhà ba người chậm rãi lủi ra khỏi đội ngũ đi đòi vật tư.

“Mấy người, cũng vậy. Cái gì được nói, điều gì không được nói thì phải biết mức độ của mình.” Tô Viện cất cao giọng nói.

Những người khác không biết cô đã dùng cách gì. Mà cái chiêu vừa mới đối phó với người đàn bà kia làm cho bọn họ lông tơ dựng đứng. Cứ tưởng là một cô gái nhỏ nũng nịu ai ngờ lại lợi hại như vậy. Lập tức liền có người đánh trống thối lui.

Bất quá, có người không tự thể nghiệm thì vĩnh viễn không biết đau là gì. Tỷ như người phụ nữ châm ngòi thổi gió kia. Bà ta vẫn ngồi bệt trên đất như cũ, đất bết đầy mặt, dáng vẻ cực kỳ chật vật hết nói nổi.

“Nói không chừng hồi nãy là đồng bọn lừa gạt với tụi bây?” Bàn tính của bà ta đánh vang, nghĩ rằng Tô Viện sẽ không ra tay với người thường, hơn nữa người nhiều vầy, làm bị thương ai thì sẽ náo động cho coi.

Lúc này không cần Tô Viện ra tay, gió của cô không nhìn thấy, chỉ người nhận mới biết đau, người khác lại không biết. Hai người Thẩm Lộ cùng Tần Miên đồng thời ra tay, một băng một hỏa, vốn là hai thuộc tính tương khắc lại quyện vào nhau tấn công về phía người phụ nữ!

Qủa thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Bạch diễm (lửa màu trắng) của Tần Miên tuy còn chưa thuần sắc, nhưng ngoài mặt đã có sắc ‘lạnh’. Nhưng vẫn chưa phải hỏa lãnh (X: trong lửa có độ lạnh, nhiệt độ cực cao) chân chính.

Độ ấm của băng trong Băng diễm (lửa băng) của Thẩm Lộ càng cao, cố tình còn có thể hòa cùng lửa.

Quanh thân người đàn bà đều là băng và lửa, hai thuộc tính đều có màu trắng thanh lịch, lại làm cho người phụ nữ kia cảm nhận được đau đớn đến tê tâm liệt phế! Bà ta kêu thét chói tai lăn lộn trên mặt đất nhằm mong dập tắt được ngọn lửa này. Nhưng có làm cách nào thì bà ta cũng không được như ý muốn. Đây đều là dị năng của hai dị năng giả bậc trung cấp năm, không phải người bình thường như bà ta có thể chế phục!

Tiếng thét khản đặc chói tai truyền đến trong lỗ tai của đám người cùng bà ta đến đây huyên náo, sắc mặt ai cũng biến đổi. Vốn bọn họ nghĩ rằng tiểu đội Mục Siêu sẽ dễ nói chuyện vả lại số người cũng ít, ỷ thế hiếp người có thể lấy được thứ mình muốn. Hiện giờ xem ra, bọn họ ngây thơ quá rồi!

“Đây là kết cục, còn ai muốn lên không?” Người tốt sẽ bị người khi (X: ở đây là khi dễ, bắt nạt). Tần Miên nhận ra câu nói đó đã đúng. Cô mím mím môi. Lần đầu tiên cô thể hiện ánh mắt băng lạnh với người mà mình cứu về.

Mọi người như chim bay tan tát. Chỉ để lại người phụ nữ vẫn còn lăn lộn kia.

Không ai nói gì nữa. Tô Hàng đóng cửa lại. Vài người hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng chả ai đi xem xét người phụ nữ đang kêu khóc.

…..

“Sao thế?” Thẩm Sâm bước xuống lầu. Dùng cơm xong, hắn cùng Mục Siêu vào không gian. Nên không biết chuyện tình vừa xảy ra bên ngoài.

Thấy mọi người há miệng lại không nói gì, ngay cả bé béo Phi Ly cũng phiền muộn đầy mặt.

Thẩm núi băng “Xì” một tiếng bật cười. Dáng vẻ của cục bông nhà hắn thật khiến người ta mắc cười ghê.

“Phi Ly, đến đây, nói coi anh chị dì và chú bị sao thế.” Đem bé béo ôm lên đùi mình. Ôi chao, cục bông này lại lại nặng thêm rồi.

Phi Ly chọt chọt hai ngón tay, ở trong đầu bé, chuyện vừa rồi là do bé uống sữa bò mà ra, cảm giác tội ác trong tiểu Phi Ly nặng thiệt nặng!

“Lão cha… Việc là, uống sữa, sau đó cái thím kia, nói Phi Ly… Sau đó mọi người liền không vui.” Năng lực biểu đạt của Phi Ly không kém, nhưng bé lại không biết vì cớ gì mà mọi mấy người kia cực kỳ tức giận như vậy, cho nên do dự nửa ngày, nói tới miệng thì không ra đâu vào đâu.

Thẩm Sâm nhìn người phụ nữ đang lăn lộn kia, tầng băng nọ khiến bà ta người toàn sương giá, vây quanh bà ta còn có ngọn lửa màu trắng gạo, lông tóc trên thân thể cũng đã có nhiều chỗ bị cháy khét, thế mà quần áo còn nguyên si.

“Phi Ly, nếu như con đã làm sai, cha cùng lão cha đây sẽ phạt con, có thể sẽ không cho con ăn cơm luôn?”

Σ( ° △ °|||)︴ không cho ăn cơm á! Thần phật ơi! Phi Ly ngẩng đầu mặt đầy kinh sợ.

“Vừa rồi, cha có nghe tiếng con nít gọi mẹ nha, khóc thảm lắm. Chậc.” Thẩm Sâm ôm Phi Ly vẫn còn lâm vào rối rắm và hoảng loạn chạy lên lầu.

(=△=;) cha lớn/ anh họ sao có thể nghe thấy tiếng con nít khóc chớ, có phải Tiểu Hàng đâu.

Ngược lại mọi người nghe hắn nói như thế, thì thoải mái hơn vài phần. Trừng phạt cũng tốt, trong tay bọn họ không cần dính mạng người. Hơn nữa…

Người phụ nữ trên đất cho dù đâu muốn chết, nhưng vẫn không tự sát. Nghe được lời nói của Thẩm Sâm thì lại càng không chú ý đến lửa bốc trên người mình, bò lê đến bên chân Tần Miên khóc lóc nói con của mình vẫn còn bên ngoài.

Nghĩ tới vì cớ gì bà tới kiếm chuyện, mọi người cũng thoải mái hơn. Hai người dập tắt dị năng. Nhìn người phụ nữ ra khỏi cửa.

Tô Hàng nhìn người phụ nữ vội vàng chạy về chỗ ở của mình. Cho dù nhiều người tỏ ra bất mãn và oán niệm bà ta, bà ta cũng không chút để ý, chạy đến trước mặt con mình xem xét trên dưới, xác định con mình không có việc gì thì liền ôm con lớn tiếng khóc.

Bà ta không phải là một người tốt, nhưng nhất định là một người mẹ tốt.

Vật tư của Trần Vương Bá cùng với vật tư đoạt được từ người khác đều được đưa tới sân sau. Cũng may kho hàng xây rất tốt, vật tư không có hư hao gì.

Mục Siêu tổ chức người sống sót đến sân sau, mỗi người được trích một phần thức ăn cùng chi phí.

Trải qua chuyện hôm qua, đám người không dám ôm hoài nghi đối với họ nữa. Những người này lợi hại như thế, chỉ bằng việc bọn họ có vài người mà đã tiêu diệt được nhóm Trần Vương Bá, còn có cái tay hôm qua nữa (X: ý nói việc Tô Viện giơ tay tạo gió nhưng hổng ai thấy), người ta đã làm gì xấu đâu, còn thèm vào chút vật tư này sao?

Nhưng trong sân sau có vài người khiến trên mặt đám người vẫn còn tỏ dáng vẻ khinh thường.

Những người đó chính là do Mục Siêu kéo về, là những nam nữ bị buộc dùng sắc tiếp người.

Đám người này đã từng cam chịu, những việc đã thấy, so với bọn người bị nhốt trong lao thì biết nhiều sự tình hơn, tâm cũng rõ ràng hơn. Bởi vì thế mà khi trông thấy ánh mắt của đồng đội cùng người thân nhìn mình, mặc dù thương tâm, nhưng càng nhiều là ý lạnh.

Đương nhiên họ cũng càng hiểu được thức thời là trang tuấn kiệt. Cho nên khi đám người kia thương lượng làm cách nào bức ân nhân cứu mạng lấy ra vật tư nuôi sống bản thân đám người họ, mới có thể tránh đi không cùng thông đồng làm bậy.

….

“Mọi người im lặng nào.” Mục Siêu cười tủm tỉm nói.

Tay không tát mặt người đang cười. Là người thì đều nhìn sắc mặt. Đứng bên cạnh Mục Siêu cười tủm tỉm là Thẩm đại đại mặt lạnh như tiền, bọn họ dù hổng muốn im cũng phải nín lại, chớ không thì thiệt lo thay cho cái mạng nhỏ của mình.

Không ngờ rằng câu nói đầu tiên của mình khiến ai ai cũng im mồm kỳ thật là do công lao của tên La Sát mặt than bên cạnh, có thể không tạc mao hả? Xéo coi.

“Biết vì sao tôi lại kêu nhóm mấy người tới đây không?”

“Chia vật tư!” Người gan lớn cướp lời.

Mục Siêu nheo mắt nói: “Đúng một nửa.” Cậu giơ một ngón, “Dường như hôm qua mấy người có làm ra một số chuyện gì đó, ồn ào tới mức bực bội luôn?”

Đến rồi! Xong việc tính sổ! Trong lòng mọi người đều lộp bộp, sẽ không phải là đòi vật tư để bù chuyện hôm qua chứ? Nhất thời, người tham gia việc hôm qua, đều hối hận vô cùng, nhưng vẫn mang tâm lý may mắn, nhiều người thế mừ, sao có khả năng nhớ hết chớ.

“Tôi không dùng vật tư bồi thường chuyện hôm qua của mấy người. Mọi người ở mạt thế đều không dễ dàng.” Mục Siêu cười nói.

Mọi người chưa kịp yên tâm, Mục Siêu liền “Nhưng mà” khiến cho tâm của đám người sống sót đều vọt lên. Đừng thở mạnh thế được hông? Tim hổng chịu nổi đâu. TT

“Nhưng mà, mấy người hình như đã quên một chuyện.” Một ngón tay của cậu chỉ về đám người bị xa lánh. “Không cần xin lỗi hả?”

Nói vậy thì, vốn cả bọn đang nín lặng lại bắt đầu xì xào xào xì thảo luận, mà đám người đứng một bên không có việc gì giờ lại lúng túng cực kỳ.

“Do đó, đồ đạc vật tư này, tôi thay đổi quản lý. Mọi người lãnh đồ, phải thông qua tay bọn họ.” Vàu người họ bị buộc đứng trước vật tư, thanh âm bàn tán của đám người càng lớn hơn.

Mục Siêu cũng không ham làm chuyện tốt, được giúp đỡ, thì sẽ báo đáp. Cậu cũng không phải không biết đám người đó giúp cậu che dấu chuyện đánh lén đầu bếp với Trần Vương Bá. Cũng không quên chuyện bọn họ chỉ ra chỗ kho hàng.



Xin lỗi? Xin lỗi cái đám đã phục vụ dưới thân người khác hả?

Mọi người nghẹn lại lời nói hèn mọn sắp trôi ra khỏi miệng mình. Trên mặt âm tình bất định.

Vốn vài người bọn họ đang mong chờ thì huyết sắc trên mặt cũng rút đi. Phải rồi, sao có thể được đám người này xin lỗi chứ. Bỗng dưng cảm thấy việc mình dùng bản thân trao đổi lấy điều kiện cứ như tự tát vào mặt vậy.

Đám người xôn xao một hồi, đột nhiên đi ra một người. Người đó chà mặt một phen, cong lưng thật sâu với vài người quản lý vật tư.

Một hán tử cao 1m80 tuy bị đối đến gầy sộp, nhưng tiếng nói ra rất lớn: “Thực xin lỗi!”

Mấy người trước mặt hắn đỏ hốc mắt. Hai tay run run lấy vật tư mà Mục Siêu đã phân đều đưa tới.

Lại có hai người đi ra. Cũng khom lưng cúi người, sao đó hô to xin lỗi.

Ba người, bốn người… Càng lúc càng có nhiều người đi ra khỏi đám người. Mục Siêu không biết họ, nhưng những người phân phát vật tư đều biết cả, là người thân cùng đội hữu của họ.

…….

Trên đường đi căn cứ Tây Bắc, hai chiếc xe jeep trang bị kín kẽ ở trên đường thình lình chuyển hướng, xông lên mojoy con đường khác. Đường đó, là đi căn cứ Tây Nam.

Đây là quyết định mà Mục Siêu suy nghĩ đã lâu.

Đối với quyết định của cậu, mọi người không hoài nghi. Thẩm Sâm chỉ nắm lấy tay Mục Siêu.

Kiều Viễn ngồi trước lái xe, Thẩm Lộ ngồi ghế phó lái, nhìn qua kính chiếu hậu thấy anh họ cùng chị dâu nắm tay nhau, Kiều Viễn chỉ thoáng qua, rồi lại chuyên chú lái xe. (X: quên nói, thường cả đám đều gọi MS là đường tẩu – chị dâu họ - rườm rà quá, mà tôi hổng thik từ đường tẩu nên chỉ để chị dâu)

Thẩm Sâm biết chuyện Mục Siêu đã trải qua, Tây Nam căn cứ chính là nơi lấy mạng của Mục Siêu. Hắn không biết Mục Siêu làm cách nào mà sống sót được trong những ngày đó. Nhưng nơi đó là khúc mắc của Mục Siêu, tuy cậu chưa từng nói ra. Nếu đã cho tiểu Mộc đầu của hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ cùng người yêu của mình tới nơi đó, đoạt lại mọi thứ mà đám người kia thiếu họ!

Mục Siêu nắm lấy tay Thẩm Sâm, ấm áp mà chắc nịch, trong lòng cậu không biết sao đột nhiên lại có chút hững hờ.

Nói thật, căn cứ Tây Nam là cái hố trong lòng cậu. Tuy cậu cùng cái căn cứ kia chả có tý quan hệ nào, nhưng dựa vào tính tình Mục Siêu mà suy ra, nhất định sẽ rối rắm thiệt lâu thiệt lâu. Cậu lo lắng, kết quả của một kiếp này cùng kiếp trước trùng nhau.

Nhìn bạn bè bên cạnh, nhìn bé con trong lòng, có một loại bình an kỳ dị.

Bất quá, căn cứ Tây Nam cậu nhất định phải xông vào một lần, còn Điền gia kia, thiếu cậu thì nhất định phải trả!

Hai má thình lình ướt át. Mục Siêu cúi đầu, phát hiện Phi ly đang ngồi giờ đã đứng lên, hôn một ngụm lên mặt cậu. Ướt sũng là do nước miếng của Phi Ly nhây đầy mặt.

Mắt to nháy nháy. “Cha suy nghĩ gì nha?”

Mục Siêu bỗng dưng cười rộ lên: “Cha đâu có nghĩ gì, ngược lại là con đó, cư nhiên đánh lén cha!” Tỏ vẻ hung ác, Mục Siêu chọt chọt người Phi Ly, tay đang nắm với Thẩm Sâm cũng buông ra.

Bên tai trần ngập tiếng cười của người yêu và con trai. Thẩm Sâm rút cái tay bị vắng vẻ về. Sự lo lắng trong đáy mắt cũng biến mất sạch sẽ. Hắn giương mắt nhìn kính chiếu hậu. Vừa lúc đối mắt với Kiều Viễn cũng thông qua kính nhìn họ. Hai người cùng gật đầu.

“Trời trời, Đại Kiều anh cười kìa? Ha ha ha ha, là vợ Chu Du anh quả nhiên sắc nước hương trời nha!” Thẩm Lộ vừa đụng tới chuyện cười của Kiều Viễn liền trở nên khìn khìn (X: ở đây là lạ thường, khác thường – cơ mà tôi thik ed vầy, no comment), ôm bụng cười ngắc ngư.

(X: Đại Kiều là vợ Tôn Sách, cực kỳ xinh đẹp, Thẩm Lộ cười là do biệt danh của Kiều Viễn trêu + khen KV cười lên rất đẹp. Còn muốn hiểu rõ hơn thì vào đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_Du)

Vốn Phi Ly đã ngưng cười lại bị tiếng cười của cậu ta hấp dẫn cũng hùa theo cười.

Thẩm Lộ còn đắc ý: “Coi, Phi Ly cũng đồng ý nè.”

Thẩm Sâm một bên tạt cậu ta nước lạnh: “Phi Ly là cười em ngu dốt, Đại Kiều là vợ Tôn Sách.”

Thẩm Lộ bị nghẹn, ai oán quay đầu nhìn Thẩm Sâm, ý tứ cực rõ ràng: Anh là anh họ em hay là anh họ ảnh hả.

Thẩm Sâm lại cố tình không đếm xỉa tới cậu ta, cúi đầu đùa với Phi Ly, hoàn toàn lơ đẹp bộ dáng oán phụ của Thẩm Lộ.

Mục Siêu nhìn hai anh em họ trêu chọc nhau. Cười run người. Phi Ly chớp chớp mắt. Bé mới cười à nha, càm hơi tê tê. Không cười nữa được hông?

Kiều Viễn lái xe, khóe miệng khẽ cong, dư quang nhìn thân thể đã đường hoàng lại của Thẩm Lộ, vụng trộm thở phào rồi bày ra tư thế ‘đối phó’. Bỗng dưng thấy Bambi đáng yêu quá chừng.

Khi đó anh nhìn trúng chính là dáng vẻ ngốc nghếch lương thiện này của Thẩm Lộ. Rõ ràng chẳng có ai chạy bộ, còn kiên trì chạy trên con đường chẳng mấy dễ đi, bị vạch trần liền hấp tấp nói đi theo ông cụ dưới lầu chạy bộ, kết quả lại quên ông cụ đó là ở lầu hai còn lầu một là một cậu học sinh lớp chuyên văn!

Mục Siêu cười dứt, xoa xoa nước mắt tràn ra khóe mi. Lấy ra một phần cháo cho Phi Ly ăn. Cậu đã sớm làm xong rồi để trong không gian. Đến lúc thích hợp thì cho Phi Ly dùng. Cúi đầu, lặng lẽ mỉm cười.

Trùi? Cha cười nè. Vì sao còn cười? Càm cha không mỏi hả? Phi Ly ba tuổi rưỡi khó hiểu.

“Chúng ta đi căn cứ Tây Nam, bên căn cứ Tây bắc thì sao đây?” Thẩm lộ nhớ tới việc Giản Thành từ căn cứ B thị xa xôi truyền tin tới, muốn bọn họ đến căn cứ Tây Bắc.

“Không vội, đợi không được chúng ta, Giản Thành sẽ tự đi căn cứ Tây Bắc.”

Chậc… Làm vậy thiệt hông sao chớ?



Căn cứ Tây Bắc.

Giản Thành nhìn người trước mặt thì cực kỳ bất đắc dĩ.

“Khương Hiệp, cậu đừng có làm rối chuyện được không.”

Thiếu niên môi hồng răng trắng mặc áo blouse trắng, phong thái cười đến phi dương. Y nói: “Không được, ai biểu em thích anh chứ?” Sau đó đưa lưng về phía Giản Thành, ngồi tựa mép bàn làm việc của Giản Thành, cầm một quả táo ném lại, lại chụp lấy. Làm không biết mệt.

Giản Thành đỡ trán: “Tôi có người mình thích rồi.”

“Anh cảm thấy em sẽ tin hả? Cho dù là thật thì em cũng không buông tay đâu.” Anh chạy trốn nhiều năm vậy rồi, hiện tại chủ động xuất hiện trước mặt em, lại mơ em sẽ buông anh ra ư! Khương Hiệp cong môi ở nơi Giản Thành không nhìn thấy.

Mình bị xoắn não chắc, rốt cuộc vì lẽ gì mà chạy tới nơi của tiểu tổ tông này chớ. Tuyệt đối không phải nhớ cậu ấy. Sao có thể cơ chứ. Bóng ma hồi trước còn chưa biến mất đâu nha.

(X: 屮艹 芔茻 – người bên TQ hông bik phải đọc từ này theo cách này nên lập tức có biểu cảm hệt như khó xử, xoắn, không hiểu. Vì phiên âm tất cả các chữ trên lại có nghĩa giống giống là cỏ, cây…)

Nhưng gã cũng không thể nói chính xác nguyên nhân là gì, đành phải tạm thời lấy cớ ở căn cứ Tây bắc ta chờ ‘tình nhân trong mộng’ của mình chắc được ha.

Giản trưởng phòng xoắn xuýt thật sâu.

…..

Bên này, đoàn người đã tới cửa căn cứ Tây Nam.

Mục Siêu híp mắt, nơi này vẫn giống hồi ức kiếp trước của cậu. Một cửa thí nghiệm dị năng, một cửa kiểm tra người thường. Xem ra tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật ở nơi này vẫn không chậm tý nào.

Cửa kiểm tra người thường, chính là chờ người đi qua cửa, laser quét một lần, liền sẽ biết người đó có nhiễm virus hay không. Rồi điều chỉnh thích ứng, khiến tỷ lệ tạo ra dị năng giả cao hơn.

Cửa thí nghiệm dị năng, ý trên mặt chữ, tách cấp bậc cùng dị năng của dị năng giả ra. Thậm chí còn có thể kiểm tra được vật phẩm trong không gian của dị năng giả và lấy toàn bộ ra.

Vốn một năm sau mới xuất hiện thứ đó mà giờ thế nhưng đã có rồi!

Bọn họ lái xe đậu tới chỗ đội ngũ xếp hàng ngoài cửa thí nghiệm dị năng rồi từ tốn mở cửa. Có người đưa tin là họ có thể đặt xe ở chỗ đậu xe tạm thời, bất quá phải giao hai mươi tinh hạch cấp E.

Đối với bọn họ mà nói, tinh hạch cấp E chỉ là bữa ăn sáng.

Mọi người càng lo chính là Mục Siêu. Chỉ thấy Mục Siêu hơi hơi lắc đầu, kiếp trước cậu đã thử qua, đống đồ đó căn bản không kiểm ra được không gian của cậu. Vậy thì không gian cũng không được xem là dị năng của cậu. Mà thí nghiệm xong, không cần biết cậu lấy ra bao nhiêu thứ, máy móc đều sẽ biểu hiện cậu đã lấy ra toàn bộ vật tư.

…….

Đằng trước một không gian dị năng giả bị người thí nghiệm nói tới mặt đỏ tai hồng, bởi vì máy móc biểu hiện trong không gian của gã còn có rất nhiều vật tư.

Bọn người Thẩm Lộ mặc dù nghe Mục Siêu nói không cần lo, nhưng mà vẫn không yên tâm. Nghiêm khắc vầy….

Trong lòng Mục Siêu cũng có chút lo lo, nhanh như thế, cậu cũng không dám xác định chắc chắn.

Rất nhanh đã tới phiên bọn họ.

Thí nghiệm của Tần Miên là sắc đỏ, biểu hiện của dị năng hệ Hỏa, sau đó kêu cô tung ra một hỏa cầu, đầu óc Tần Miên vẫn có, khống chế hỏa cầu hiện ra thực lực của dị năng giả cấp bốn.

Nhân viên thí nghiệm ghi lại trên giấy những tin tức liên quan rồi đưa cho Tần Miên một cái thẻ.

Mấy người tiếp theo cũng không lộ ra thực lực chân chính của mình. Phi Ly là bé con, hai tai thú hiển rõ bộ dạng dị năng phản tổ, tuy không phải! (X: quay ngược về nguồn gốc tổ tiên, biểu hiện trên thân thể thông qua biến đổi hình dạng, nói thiệt thì tôi quên mất lúc trước gọi dị năng này là gì rồi, thôi kệ)

Thẩm Sâm là dị năng giả hệ lôi cấp bốn lại khiến cho nhân viên thí nghiệm hơi kích động, rồi tới phiên Mục Siêu. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cậu.

“Dị năng không gian. Phiền đem tất cả đồ trong không gian lấy ra. Chúng tôi cần nó làm phí dụng để mọi người có thể chính thức vào ở trong căn cứ.” Máy thí nghiệm hiện ra là một dị năng giả không gian cấp ba cùng với diện tích không gian. Sau đó Mục Siêu lấy ra phần mà dị năng cấp ba có được.

Tinh thần lực cứ như bị tháo nước, cậu dựa vào trên người Thẩm Sâm thở hào hển. Trên trán cũng rịn mồ hồi.

Nhân viên thí nghiệm quái dị nhìn Mục Siêu, ngay khi mọi người thở phào một hơi thậm chí chuẩn bị xông vào căn cứ Tây Nam, gã mới gật đầu, đưa Mục Siêu một cái thẻ, trên mặt vẽ có ba sao.

Đợi mọi người đi khỏi, nhân viên thí nghiệm kia mới cầm lấy điện thoại gọi vào nội bộ căn cứ.

“Thông báo cho tiểu thư, người cổ muốn đã xuất hiện. Vào không gian… Dạ dạ. Cám ơn đại nhân.” Ngắt điện thoại. Gã một bên ghi chéo một bên nghĩ, cô tiểu thư này khẩu vị nặng gớm, vừa rồi người thanh niên xinh đẹp kia cùng dị năng giả lôi hệ là một đôi, hiển nhiên là đồng tính luyến. Chậc chậc.

Chính xác là có người điều tra Mục Siêu, nếu như Mục Siêu biết người nọ là ai, nhất định sẽ cười lạnh.

…..

Bởi vì mọi người đều là dị năng giả. Cho nên ở cùng một chỗ.

Dọc theo đường đi, bọn họ thấy rất nhiều cảnh tượng, đều là thứ mà căn cứ khác không thể thấy. Từ cách sắp xếp lều rách nát tới lều trại, tiếp đó công việc không cân bằng, có đứa nhỏ phải theo cha mẹ làm việc. Mà có đứa nhỏ lại ngồi trước lều cầm đồ chơi vui đùa.

Nếu như nhìn kỹ. Lều của những đứa nhỏ đi làm việc nhất định là vừa bẩn vừa cũ. Những đứa nhỉ quần áo sạch sẽ, thì nơi ở tuyệt không kém.

Mục Siêu hiển nhiên là biết vì điều gì. Đây là chế độ cấp bậc của căn cứ Tây Nam chết tiệt!

Ở kiếp trước, cậu vì chế độ này mà không ngừng phản kháng, do đó mà đắc tội không ít kẻ cấp trên. Mới cho người của cậu có thừa cơ lợi dụng phản đội, mới để cho Điền gia lấy đi cơ hội của cậu. Ai bảo cậu lúc đó ủng hộ chính là kẻ đối địch với Điền gia?

Không nghĩ nữa. Đều là chuyện phiền lòng.

Mục Siêu vứt suy nghĩ trong đầu, đi theo mọi người tới nơi ở được phân. Vốn cậu là một dị năng giả cấp ba cùng với bé con Phi Ly không thể cùng ở với mọi người toàn là dị năng giả cấp bốn, nhưng chỉ cần một túi tinh hạch, vấn đề liền trở nên dễ giải quyết. Còn phân cho bọn họ ba phòng ngủ một phòng khách có thể nói là tốt lắm rồi.

(X: tinh hạch, tinh thể, tinh thạch gì đó trong truyện, đừng thắc mắc do editor chẳng bao giờ thèm nhớ phải ed cái nào, điều này áp dụng cho cả xưng hô)

Quả nhiên, không quản thời nào, tiền đều là vạn năng. Chẳng qua hiện giờ thì tiền biến thành tinh hạch mà thôi.

Mục Siêu đứng trong phòng. Không phải cái lều năm người cùng ngủ mà kiếp trước cậu từng ở, không phải đám đội hữu bằng mặt không bằng lòng ở đời trước, không cần ôm đùi người đàn bà cặn bã…

Hết thảy, đều không giống như kiếp trước nữa!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đổi mới thật tuyệt ~ blab la bla, tôi vui lắm lắm

Có thể tách ra xem (X: chương 41+ 42 bên Tq tác giả viết nửa c41 (p1) và nửa c41(p2)+ 42)

Thực xin lỗi mọi người!

Gần đây tương đối bận bịu

Bởi vì sắp khai giảng rầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status