Trọng sinh tiêu dao đạo

Quyển 2 - Chương 227: Ác chiến trên Vương kỳ đài



Dịch: Lạc Đinh Đang

Trong thiên hạ, dù là huyết mạch phàm nhân tầm thường nhất cũng tồn tại cấm kị từ thời viễn cổ.

Kết hôn gần là cấm kị của Nhân tộc, nếu không tuân thủ điều cấm này, chờ đợi Nhân tộc là diệt vong hoàn toàn. Nhưng rõ ràng Mục gia không để ý cấm kị tổ tiên truyền lại, trắng trợn thúc đẩy lực sĩ sinh ra. Chỉ có thể nói tâm người Mục gia đã thành sắt đá, thân tình trong mắt họ cũng không đáng một đồng.

Bạch Dịch biết rõ nguồn gốc của lực sĩ, càng biết rõ chỗ đáng thương của Mục Thập Tam. Xuất phát từ một phần thương cảm, lúc này mới đưa cho hắn một con Thiên Cơ Khôi Lỗi làm đồ chơi.

Giờ Bạch Dịch không thể nghĩ nhiều chuyện lực sĩ Mục gia, vì Vương kỳ đài đã gần ngay trước mắt.

Đại quân hai phe đã chém giết đến tình trạng không chết không ngừng. Chiến trường mười vạn người giờ còn sống chưa được một nửa, những binh sĩ giết đỏ cả mắt kia, dù bị chặt một cánh tay cũng không cảm thấy đau đớn, vẫn hung dữ đâm đao thép trong tay vào ngực địch nhân.

Tranh đấu trên Vương kỳ đài càng thêm tàn nhẫn huyết tinh. Đám binh sĩ trọng giáp dũng mãnh bỏ mạng để leo đài, trong mắt họ, đại kỳ chữ Vương trên đài cao chính là tất cả, chỉ có đoạt được Vương kỳ mới có thể chấm dứt trận tranh đấu khủng bố này.

Bạch Dịch dẫn theo binh mã thủ hạ xung phong liều chết sau nửa ngày mới chiếm được một chỗ cắm dùi dưới Vương kỳ đài, binh sĩ phàm nhân thương vong lượng lớn khiến hắn càng tức giận. Hắn quyết định tự tay túm lấy mặt Vương kỳ kia, bằng không phàm nhân thương vong có thể còn nhiều hơn.

Một phía Vương kỳ đài là từng tầng cầu thang, càng lên cao, chỗ một người có thể đứng càng nhỏ, tựa như một tòa tháp cao hình xoắn ốc.

Lúc này Vương kỳ đài đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, vô số binh sĩ đều chém giết ở trung tâm đài cao. Không ai có thể dễ dàng bước thêm một bước, một khi có người lên cao, lập tức thành điểm khiến quân địch tấn công mạnh, chém người có ý đồ xông lên tháp cao thành thịt nát.

Giằng co như ác chiến, thỉnh thoảng có thi thể rơi từ đài cao xuống. Đội ngũ hai phe đã giằng co hồi lâu, thứ họ đang chờ chính là Tướng quân mình đạp vào đài cao.

Từ đầu tới cuối, trên Vương kỳ đài không hề có bóng dáng tu sĩ giáp đen, nhưng một khi có Tướng quân đạp lên đài cao, lúc đó sẽ biểu thị quyết chiến bắt đầu.

Tài nguyên cung cấp một năm khiến Tu Chân Giả hai phe đều cực kỳ cẩn thận. Chưa thấy địch nhân lộ sơ hở sẽ không dễ bắt đầu quyết chiến, đôi khi giằng co như vậy mất mười ngày nửa tháng là chuyện thường.

Nhưng Bạch Dịch không muốn giằng co nữa, bởi vì thời gian càng kéo dài, binh sĩ phàm nhân càng thương vong lớn.

Thiếu niên giáp đen cầm thương, trầm mặc một lát dưới Vương kỳ đài, sau đó rời chiến mã. Một khi Thống lĩnh xuống ngựa, nghĩa là hắn chuẩn bị lên đài.

Mạc A nâng cờ có chút sững sờ, sau đó lộ ra một loạt thần sắc dữ tợn chưa từng biểu hiện, hai bàn tay to siết chặt chiến kỳ Hắc Hổ. Khi bước chân Bạch Dịch đạp vào tầng đầu tiên của đài cao, đột nhiên hắn thét một tiếng mang mười phần chiến ý.

"Mạc A!"

Trong tiếng Mạc A gào to, Bạch Dịch như một hung linh màu đen, những nơi đi qua không ai có thể ngăn cản. Trong nháy mắt hắn lên đài, cờ vàng của Phổ Dương Vương cũng chuyển động. Lão Vương gia một thân giáp vàng vung mạnh trường đao, tự mình xông lên đài cao.

Một khi bên Phổ Dương Vương phủ hành động, tu sĩ Vĩnh Xương Vương lập tức vọt theo. Trên đài cao, chính giữa binh sĩ phàm nhân xuất hiện vô số bóng dáng giáp xanh và giáp đen.

Màn che quyết chiến bị Bạch Dịch xé mở, trường thương trong tay tung bay cao cấp như một Độc Long, mạnh mẽ cuồng bạo, khiến trong loại chiến đấu bị áp chế linh lực này, Bạch Dịch gần như có thể đứng ở thế bất bại.

Không lâu sau trên đỉnh cao nhất của đài cao xuất hiện hơn mười mặt chiến kỳ màu đen, tất cả Tướng quân hai phe gần như đều xông lên Vương kỳ đài.

Dưới chiến kỳ cao nhất, Bạch Dịch tung một thương, đâm xuyên qua vai một tu sĩ giáp đen quân địch, đối phương mang theo một cột máu ngã xuống đài cao. Tuy không chết nhưng trọng thương là khó tránh.

Binh tướng Vĩnh Xương Vương đã phát hiện Bạch Dịch võ dũng, năm tu sĩ giáp đeh huy động trường đao vây quanh hắn. Năm người này rõ ràng đều là cao thủ trên võ đạo, tiến lui rất có kết cấu, ra tay càng thêm âm tàn độc ác, đao đao chí mạng.

Võ đạo kỹ pháp bình thường có thể đạt được ưu thế áp đối phương khi đơn đả độc đấu. Nhưng trong vạn quân, võ đạo một người sẽ không có ưu thế lớn như vậy, nhất là khi chống lại nhiều cao thủ phàm nhân thân thủ bất phàm. Sức một người dù lớn cũng không cách nào nhanh chóng giành chiến thắng.

Năm cao thủ võ đạo không tiếc tính mạng, bộ pháp ngang nhiên giữ Bạch Dịch dưới Vương kỳ. Ác chiến trên đỉnh đài cao còn hung hiểm hơn so với ác đấu cả mảnh chiến trường.

Sắc lạnh trong mắt Bạch Dịch càng đậm, Đảo Thiên Công càng bị vận chuyển đến cực hạn. Nhưng năm người đối phương rõ ràng đều tu luyện qua pháp môn luyện thể, đón vài lần trọng kích của Bạch Dịch lại chỉ lui về sau vài bước, không ai rơi xuống đài.

Hàng năm nước Nam Chiếu đều có một lần đại chiến, tất nhiên sẽ có tu sĩ tu luyện công pháp luyện thể. Trên chiến trường cần áp chế linh lực, chỉ có công pháp luyện thể mới hữu dụng nhất. Công pháp luyện thế của đối thủ tuyệt đối không cách nào so sánh với Đảo Thiên Công của Bạch Dịch, nhưng lợi ở nhiều người. Năm người kia phối hợp cực kỳ thành thạo, lúc này mới có thể ngăn chặn bước chân Bạch Dịch.

Nghê Thế Kỳ đã đứng ở trung tâm Vương kỳ đài, vị Phổ Dương Vương này vẫn xem cuộc chiến từ đầu. Khi hắn thấy bóng dáng Bạch Dịch bị cuốn lấy, không chút do dự hạ lệnh cường công.

Phổ Dương Vương ra lệnh một tiếng, tu sĩ lệ thuộc Phổ Dương Vương phủ xông lên một loạt. Không ai giữ lại thực lực, tất cả đều lộ ra tư thế cắn xé nhau.

Thắng bại bởi một lần hành động này, tu sĩ Phổ Dương Vương phủ liền dốc sức liều mạng.

Nghê Thu Vũ cũng liều mạng, nàng cách khoảng năm trượng Bạch Dịch, nhưng một tu sĩ giáp đen luôn cuốn lấy nàng, không thể tiến thêm một tấc nào nữa.

Nghê Thu Vũ lo lắng nhìn Vương kỳ tung bay trên đỉnh đầu, tâm như lửa đốt. Nếu năm nay còn không thể giành thắng lợi, chỉ sợ Phổ Dương Vương phủ sẽ hoàn toàn suy tàn.

Mạc A luôn ngủ đông trên bậc thang dưới chân Bạch Dịch. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Vương kỳ trên đỉnh đầu, giống như không hề quan tâm Tướng quân hãm sâu hiểm địa.

Binh sĩ phàm nhân khiêng cờ là người dễ bị bỏ qua nhất trên chiến trường, vì họ ngay cả vũ khí cũng không có, muốn giết người quả thực là nằm mơ. Nhưng Mạc A giết người rồi, còn không chỉ một người.

Một tu sĩ giáp đen bị đuôi thương của Bạch Dịch quét trúng bả vai, Ba một tiếng, giáp vai của hắn lập tức vỡ ra một lỗ thủng, có thể thấy da thịt đầm đìa máu chảy. Nhưng hắn không để ý, lắc lắc cơ thể, chuẩn bị tiếp tục nhào vào chiến đoàn.

Hắn biết rõ chỉ khi năm người toàn lực ứng phó mới có thể kéo chân gã thiếu niên giáp đen như hung thần ác sát kia. Một khi thiếu một, tất cả bọn họ đều sẽ bị giết.

Đầu vai đau đớn kịch liệt không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, nhưng Mạc A nhào lên từ dưới chân, lại nằm ngoài dự liệu.

Bị một phàm nhân công kích căn bản là một sỉ nhục với tu sĩ giáp đen. Hắn vung mạnh trường đao, một đao liền chém mất một khối da thịt lớn trên bả vai Mạc A, ngay xương bả vai cũng bị chém đứt một đoạn.

Mạc A không để ý bản thân bị chém, trong nháy mắt khi đối phương thành công chém hắn bị thương, hắn đã há miệng ra, chính xác cắn trúng tay cầm đao của đối phương.

"Ah!"

Tu sĩ giáp đen bị Mạc A cắn trúng hô to một tiếng, trường đao rời tay. Hắn nhấc chân đạp ra, nhưng Mạc A như túi vải rách, mặc đối phương đá đánh thế nào vẫn cắn chặt tay hắn. Không nhả ra, cũng không phòng thủ, hai cái bàn tay lớn vẫn liều mạng giữ chiến kỳ Hắc Hổ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status