Trọng sinh tiểu địa chủ

Chương 47: Phụ Khoa Thánh Thủ

Liên Mạn Nhi gọi một tiếng Vương Ấu Hằng. Vì lúc Vương chưởng quỹ đem Vương Ấu Hằng mời đến bên cạnh nói chuyện, giọng nói lúc thấp lúc cao, mấy câu phía sau nàng đã nghe được. Nếu như Vương Ấu Hằng an bài như vậy, nàng dường như cũng không có cái gì để oán giận. Nhưng nàng mơ hồ chờ mong Vương Ấu Hằng nhiều hơn, hiện tại ở thời điểm này, nàng có thể dựa vào, chỉ có hắn.

Vương Ấu Hằng nghiêng đầu lại, liền nhìn thấy Liên Mạn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, mắt to nhấp nháy vụt sáng mà nhìn hắn. Lông mi Liên Mạn Nhi vừa dày vừa dài, giống như cây quạt nhỏ, phía trên còn mang theo bọt nước, không biết là nước mắt, hay là mồ hôi. Tim của Vương Ấu Hằng tựa hồ trong phút chốc run rẩy.

“Vương chưởng quỹ, ngươi lập tức chuẩn bị xe, đưa Lục tiên sinh đi Tam Thập Lý doanh tử.” Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ phân phó nói.

Vương chưởng quỹ không ngớt lời đáp ứng, liền có tiểu nhị lập tức dắt xe ngựa tới, Lục lang trung cũng chuẩn bị xong tất cả đồ vật, từ trong Tế Sinh đường đi ra.

“Liên gia cô nương cũng đi theo xe trở về chứ?” Vương chưởng quỹ hỏi Liên Mạn Nhi.

“Không, một hồi nàng sẽ đi cùng ta.” Vương Ấu Hằng nói.

Vương chưởng quỹ khó hiểu, “Thiếu đông gia không phải quay về trong huyện, như thế nào…”

“Ta tạm thời không quay về.” Vương Ấu Hằng đối với Vương chưởng quỹ nói, “Ngươi tranh thủ thời gian chuẩn bị thiếp mời của lão gia, mặt khác chuẩn bị bốn dạng lễ trọng, ta đi ngõ hẻm cây hòe.”

“Thiếu đông gia, ngài đây là muốn…” Vương chưởng quỹ kinh ngạc mà nhìn Vương Ấu Hằng, hình như là đã nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng, nhân mạng quan thiên, chuẩn bị nhanh lên, ta phải xuất phát.” Vương Ấu Hằng nói.

“Thiếu đông gia, việc này không được, nếu lão gia biết…”

“Ta sẽ nói với phụ thân, có chuyện gì ta đều gánh hết trách nhiệm.” Vương Ấu Hằng nói.

“Đây không phải nói như vậy, ” Vương chưởng quỹ biểu tình đau khổ, “Thiếu đông gia, ngài là biết…”

“Ta đã quyết định chủ ý. Ngươi mau đi đi, lễ vật không thể chậm trễ.” Vương Ấu Hằng vỗ vỗ vai Vương chưởng quỹ.

Vương chưởng quỹ vẻ mặt bất đắc dĩ. Vẫn là quay người đi thu xếp.

Lúc này Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng sớm đều đến gần.

“Ấu Hằng ca, ” Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Vương Ấu Hằng.

“Đừng nóng vội, Mạn Nhi, trước hết để cho Lục tiên sinh, Ngũ Lang cùng tiểu Thất trở về, đem tình huống ổn định lại. Ta mang muội đi mời một người khác. Hắn là phương diện này đại hành gia (giỏi nhất việc này), có hắn ra tay, nhất định có thể cứu mẹ muội.” Vương Ấu Hằng đối với Liên Mạn Nhi nói. Hắn chỉ là nghe Liên Mạn Nhi nói chuyện, đoán được tình huống mười phần nguy cấp của Trương thị. Lúc này, ôm nhiều việc như vậy mà nói thật là không sáng suốt. Nhưng nhìn lấy Liên Mạn Nhi lo lắng, ánh mắt tin cậy, hắn muốn nghĩ nhiều, làm nhiều , để trấn an Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi hít hít cái mũi. Nhẹ gật đầu. Lo lắng trong mắt theo thời gian dần qua bị hi vọng thay thế.

Vương Ấu Hằng hỏi Lục lang trung có cần đem theo thuốc thường dùng hay không, Lục lang trung gật đầu, nói đều mang theo.

“Vậy là tốt rồi. Đến đó, vô luận như thế nào cũng phải cố hết sức, muốn dùng thuốc gì, lập tức bảo tiểu nhị trở về lấy, cho dù… Cũng phải ổn định, ta lập tức mời vị kia ở hẻm cây hòe tới.” Vương Ấu Hằng dặn dò một phen với Lục lang trung. Liền để cho Lục lang trung, tính cả Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều lên xe ngựa. Hướng Tam Thập Lý doanh tử đi.

Vương chưởng quỹ cũng chuẩn bị xong thiếp mời cùng bốn dạng lễ trọng cho Vương thái y, lại bảo người mang đi trước.

“Liên cô nương lau mặt a.” Một tiểu nhị bưng chậu nước ra, khăn mặt màu trắng đặt trên mép chậu.

Liên Mạn Nhi một lòng nghĩ muốn tìm được lang trung giỏi, cứu mạng Trương thị, những thứ khác đều quên đi. Bây giờ thấy tiểu nhị đưa khăn mặt cùng nước tới, nàng mới nhớ tới chính mình. Chạy một mạch tới, mồ hôi, bụi đất, hiện tại bộ dạng của nàng còn không biết xấu xí như thế nào.

Liên Mạn Nhi đang muốn tiến lên, Vương Ấu Hằng đã tiến lên trước nàng, đem khăn mặt trắng trong chậu nước thấm ướt. Kế tiếp, đem khăn mặt ẩm ướt trực tiếp dán tại mặt Liên Mạn Nhi.

Vương Ấu Hằng thay Liên Mạn Nhi lau mặt một hồi, nhìn thấy, đã hài lòng, lúc này mới đem khăn mặt thả lại trong chậu nước.

“Cái kia, cám ơn Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi nhịn không được ngẩng đầu cực kỳ nhanh liếc mắt nhìn Vương Ấu Hằng, lại cực kỳ nhanh cúi đầu xuống. Cũng may nàng bây giờ còn là một tiểu nha đầu, hình tượng a, e lệ a cùng nàng còn không có quan hệ gì, ừm, hẳn là không có quan hệ gì.

“Mạn Nhi, chúng ta đi thôi.”

Liên Mạn Nhi đi theo Vương Ấu Hằng lên xe ngựa.

“Ấu Hằng ca, người chúng ta muốn tìm, y thuật rất cao minh sao?”

Vương Ấu Hằng nhẹ gật đầu, “Người này họ Thạch, từng làm trong Thái y viện ở kinh thành hơn hai mươi năm, chuyên bắt mạch an thai cho Tần phi trong hậu cung, được xưng là thánh thủ. Cũng may, hắn cáo lão hồi hương, hai ngày này đang ở tại trấn trên. Mạn Nhi, vận khí của muội rất tốt.”

Thì ra là từng ở trong cung làm phụ khoa thánh thủ, như vậy nhất định có thể cứu Trương thị a.

Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi của Vương Ấu Hằng cùng Vương chưởng quỹ.

“Ấu Hằng ca, Thạch thái y này, có phải rất khó mời hay không. Huynh.. có phải là có chút bất tiện cùng khó xử hay không?”

Vương Ấu Hằng cúi đầu nhìn nhìn Liên Mạn Nhi, liền nở nụ cười.

“Đừng lo lắng, người khác mời hắn, hắn chưa hẳn chịu ra tay, ta mời hắn, hắn là nhất định chịu đi.”

“Thật sự?” Liên Mạn Nhi nhìn Vương Ấu Hằng không giống nói dối, nhưng ý tứ vừa rồi của Vương chưởng quỷ rõ ràng là ngược lại.

“Đương nhiên là sự thật.” Vương Ấu Hằng nói.

“Cái kia, Ấu Hằng ca, có phải huynh còn có chuyện rất quan trọng cần làm hay không?.” Liên Mạn Nhi lại cẩn thận mà hỏi thăm. Thời điểm nàng đuổi theo xe ngựa, nghe được lời người phu xe kia nói.

“Ừ, không có gì, không phải đại sự.” Vương Ấu Hằng nói.

Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, đem tâm để xuống. Đương nhiên, nàng là thật lâu về sau mới biết được, ngày mai là đại thọ sáu mươi của tổ mẫu Vương Ấu Hằng, Vương Ấu Hằng bởi vì chuyện của Trương thị mà ở lại trong trấn, không có đi chúc thọ cho lão thái thái.

Xe ngựa đi một đoạn, quẹo vào một phố nhỏ vắng vẻ, tới một cửa gỗ sơn son trước tiểu viện thì ngừng lại. Vương chưởng quỹ phái người đem thiếp mời cùng lễ vật đưa vào, bởi vậy thời điểm bọn họ xuống xe, quản gia Thạch gia đã đi tới cửa nghênh đón.

“Vương Tam gia mời, lão gia chúng ta đang ở trong phòng khách đợi ngài.”

Quản gia ở phía trước dẫn đường, đưa Vương Ấu Hằng cùng Liên Mạn Nhi tiến vào trong hoa viên, lại xuyên qua một cánh cửa hình bán nguyệt, phía bên trái dọc theo đường lót đá cuội, là một căn phòng lớn. Trong phòng lớn bên cạnh cái bàn đá, một lão giả mặc y phục mà xanh lam nhạt đang ngồi. Lão giả dáng người nhỏ gầy, râu tóc trắng tinh, sắc mặt lại mười phần hồng nhuận. Đang ngồi uống trà.

“Bái kiến Thạch bá bá.” Vương Ấu Hằng mang theo Liên Mạn Nhi đi ra phía trước, đối với Thạch thái y thi lễ.

Thạch thái y lúc này mới chậm rãi buông chén trà xuống, nhìn về phía Vương Ấu Hằng.

“Là hiền chất Vương gia a. Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ phúc Thạch bá bá, gia phụ thân thể khoẻ mạnh. Gia phụ thường xuyên ở trước mặt vãn bối nhắc tới Thạch bá bá. Nói Thạch bá bá không chỉ y thuật cao siêu, hơn nữa chân thực nhiệt tình, hạnh lâm mẫu mực.”

Thạch thái y liền ha ha cười.

“Ngươi đứa nhỏ này rất biết nói chuyện, chỉ sợ phụ thân ngươi không phải nói như vậy.”

“Gia phụ đúng là đặc biệt tôn sùng y thuật của Thạch bá bá.”

“Ngươi tìm ta, phụ thân ngươi có biết không?” Thạch thái y vẫy tay một cái, liền có gã sai vặt đem thiếp mời Vương gia đưa lên, Thạch thái y nhìn lại, liền đem thiếp mời giao cho gã sai vặt khác cầm lấy.

“Thạch bá bá không phải thấy bái thiếp sao?” Vương Ấu Hằng nói.

“Là có người bệnh bộc phát nặng, phụ thân ngươi không thể đi. Cho nên ngươi đến mời ta?”

“Thạch bá bá biết rõ, gia phụ am hiểu ngoại thương phong hàn, về phương diện phụ khoa, gia phụ đúng là sùng bái Thạch bá bá nhất. Coi như là gia phụ ở chỗ này. Cũng khó được như Thạch bá bá.” Vương Ấu Hăng nói.

“Vậy thì đi mời phụ thân ngươi đến là tốt rồi.” Thạch thái y nói.”Ta đã rửa tay gác kiếm.”

Lão đầu này tính cách thật sự là cổ quái, căn bản không giống đại phu trị bệnh cứu người, đối đãi Vương Ấu Hằng cũng không giống với vãn bối bình thường. Bộ dáng của hắn giống như là đang làm khó dễ Vương Ấu Hằng.

Liên Mạn Nhi đi đến một bước.

“Thạch thái y, mẹ ta hiện tại rất nguy hiểm, xin ngài…”

Vương Ấu Hằng cực kỳ nhanh đón lời Liên Mạn Nhi mà nói, “Bệnh nhân này đang thập phần nguy hiểm, nếu như có gia phụ, mặc dù không dám đảm bảo không trở ngại. Nhưng nhất định không đến mức không dám ra tay, mà kiếm cớ từ chối.”

Thạch thái y nhìn Liên Mạn Nhi. Lại nhìn Vương Ấu Hằng một chút, cười ha ha hai tiếng.

“Ngươi sử dụng phép khích tướng ta!”

“Xin hỏi Thạch bá bá là dám đi hay không dám đi? Dù sao, nếu như thất thủ, có thể phá hủy thanh danh mà những năm này Thạch bá bá thật vất vả xây dựng.” Vương Ấu Hằng mỉm cười nói.

Thạch thái y đứng lên, “Mà thôi, ta nếu không đi, ngươi còn tưởng rằng ta sợ.”

Thạch thái y đây là đã đáp ứng, Liên Mạn Nhi lập tức trong lòng vui vẻ.

“Thạch bá bá quả nhiên nhiệt tình đối đãi.” Vương Ấu Hằng nói.

“Ngươi đi theo ta, ta đang muốn kiểm tra năng lực của ngươi.” Thạch thái y hướng Vương Ấu Hằng ngoắc.

“Mạn Nhi, muội ở nơi này chờ ta.” Vương Ấu Hằng đối với Liên Mạn Nhi nói.

“Ừm, Ấu Hằng ca huynh cẩn thận.” Liên Mạn Nhi nói, lại đè thấp giọng nói, “Tính tình hắn không tốt, lại chỉ ăn người kích, không ăn mềm, Ấu Hằng ca nếu hắn muốn nói cái gì nữa, huynh không cần nhẫn nhịn.” Nàng sợ Vương Ấu Hằng vì mời Thạch thái y mà bị khinh bỉ.

“Ta đã biết, Mạn Nhi.”

Vương Ấu hằng cùng Thạch thái y hướng thư phòng phía sau phòng khách đi, Liên Mạn Nhi ngồi ở trong khách sãnh chờ, một tiểu nha đầu đưa trà tới, rồi rời đi.

Liên Mạn Nhi đứng lên, đánh giá mọi nơi trong hoa viên này. Hoa viên cũng không lớn, bố trí rất có hứng thú nhà nông. Trong lòng nàng có việc, hai mắt nhìn liền quay người lại, kết quả hoảng sợ, một thiếu niên mập mạp không biết lúc nào đứng ở phía sau nàng.

“Chân to!” Cái tiểu tử béo kia cúi đầu thấy chân Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi nhíu mày, tiểu mập mập này so với nàng còn thấp hơi có chút, mặc áo choàng tơ lụa xanh ngọc, thân thể tròn vo đem áo choàng xanh phình lên, thoạt nhìn so với nàng mập hơn hai vòng còn có dư. Cái tiểu mập mạp này tuy rằng đáng chán, nhưng nhìn cách ăn mặc, không biết là có quan hệ thế nào với Thạch thái y, nàng đại nhân có đại lượng, nàng nhịn.

Liên Mạn Nhi né tránh tiểu mập mạp, hướng bàn đá bên cạnh đi đến. Nàng cho rằng tiểu mập cảm thấy mất mặt, sẽ bỏ đi. Thế nhưng nàng nghĩ lầm rồi, tên tiểu mập kia không chỉ cùng đi qua, còn một phát bắt được bím tóc của nàng.

“Tiểu Bình Quả, ngươi lớn bao nhiêu, cùng ta về nhà a, có ăn ngon lại chơi đùa vui.” Tiểu mập nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng chói mắt. (nhóc này đi quảng cáo kem đánh răng được =))

Tiểu Bình Quả? Liên Mạn Nhi khiêu mi, cái tiểu béo Đôn này chẳng lẽ là đang đùa giỡn nàng.

Tiểu mập nhếch miệng cười, trên mặt mập ục ục thịt, đem hai mắt đều híp lại thành một đường nhỏ. Hắn thấy Liên Mạn Nhi không nói lời nào, liền giật giật bím tóc của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cảm thấy da đầu tê rần, lập tức nổi trận lôi đình. Nàng đang lo lắng cho an nguy của Trương thị, tên tiểu mập này lại khăng khăng đến trêu chọc nàng. Lão hổ không phát uy , đem nàng thành con mèo bệnh sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status