Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 133: Mưu kế của Đổng Lực


Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,

"Thế lực thần bí từ xưa? Đò là thế lực nào?"

Tào Khôn vội vàng nói:

"Ta nghe cũng chỉ là tin đồn, nghe nói ở Hoa Hạ quốc, ở phía sau những gia tộc trên trăm năm này, đều có một bóng dáng của một cỗ thế lực thần bí! Ta cũng là lúc trước đây uống rượu với em trai của Vũ Thế Mậu, nghe hắn từng nói một câu, ngay cả Vũ gia, hàng năm đều phải tiến cống tới thế lực thần bí kia..."

Nghe Tào Khôn giải thích xong, Diệp Trần hơi trầm ngâm một lát, trực tiếp khoát tay áo nói:

"Không cần biết đó là ai, muốn hại người của ta, ta hái có thể bỏ qua? Vũ gia nếu dám tới tìm ta báo thù, ta không ngại đại khai sát giới!"

Nói xong lời này, Diệp trần trực tiếp ở giữa phòng nghỉ đi ra ngoài, đồng thời phân phó nói:

"Chờ lúc tới Thiên Hải, các ngươi tự mình trở về Vân Châu, không cần phải để ý tới ta!"

Chú cháu Tào Khôn vội vàng khom người đồng ý.

...

Lặng lẽ rời khỏi phòng của Tào Khôn, Diệp Trần đi thẳng tới tầng dưới, tới phòng nghỉ của Tô Mạn.

Gõ cửa,

"Tiểu Trần!"

Tô Mạn nhìn thấy Diệp Trần, đầu tiên là hớn hở ra mặt, sau đó vung tay nắm chặt lỗ tai của hắn. kéo hắn vào trong phòng, tức giận nói:

"Em chạy đi chỗ nào? Có biết là chị lo lắng cho em lắm không? Trước khi lên thuyền chị nói với em như thế nào? Em nhất định phải đi theo chị không được rời xa một bước! Nếu như em có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, chị làm sao bàn giao với mẹ của chị? Làm sao bàn giao với dì Dung đã chết đi?"

Tôn Mạn chất vấn liên tiếp như đạn pháo, để trong lòng Diệp Trần sinh ra cảm động, đồng thời cũng âm thầm cười khổ.

Nếu như để Tô Mạn biết, người mà mình lúc này đang véo tai, chính là vị Diệp tiên sinh vừa rồi như thần linh kia, không biết cô ta sẽ có cảm tưởng như thế nào?

"Chị giá tốt, em sai rồi! Không phải bây giờ em không xảy ra vấn đề gì sao? Chị tha em lần này đi!"

Đối mặt với bà chị này của mình, ngoài mặt thì tỏ ra là người con gái xinh đẹp và thủy mị, nhưng trong nội tâm lại rất ghê gớm, Diệp Trần đành phải xin khoan dung.

Tô Mạn véo lỗ tại của Diệp Trần lại mắng một lúc, lúc này mới dừng tay, đồng thời vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Từ giờ trở đi, em ở trong phòng của chị, nhất định không được rời khỏi chị một bước! Ở đây quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết người, sớm biết sẽ như vậy, nói như thế nào chị cũng không nên để Lục học trưởng dẫn chúng ta tới đây!"

Diệp Trần nghe Tô Mạn đề cập tới Lục Thiếu Khanh, lập tức suy nghĩ một chút,

"Chị, Lục Thiếu Khanh này có tiếp tục tới tìm chị không?"

Tô Mạn đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu, vẻ mặt lại có chút u oán nói:

"Không có a, bắt đầu từ buổi tối hôm qua, Lục học trưởng dường như đang tránh mặt chị, cũng không biết là như thế nào?"

Diệp Trần thấy vẻ mặt này của Tô Mạn, trong lòng lập tức cảm thấy hơi mất mát,

"Bà chị của em, chị nói thật cho em biết, chị thích Lục Thiếu Khanh rồi phải không?"

Tô Mạn nghe được điều này, vẻ mặt lập tức đỏ lên,

"Đứa em xấu xa, em nói cái gì đó!"

Tuy rằng ngoài miệng Tô Mạn không thừa nhận, nhưng ánh mắt của cô, đã bán cô, ít nhất có thể nói rõ chắc là cô ta có ấn tượng tốt với Lục Thiếu Khanh.

Diệp Trần lần nữa âm thầm cảm thán lực lượng vận mệnh thực sự cường đại, tuy nhiên hắn không tin, mình không thể nghịch thiên cải mệnh, cùng lắm trực tiếp làm thịt Lục Thiếu Khanh là được rồi.

Bởi vì tối hôm qua một đêm không ngủ, Tô Mạn lại nói chuyện một lúc với Diệp Trần, cũng đã bắt đầu ngáp lấy ngáp để, cuối cùng vậy mà ghé vào đầu vai của Diệp Trần, bắt đầu ngủ ngáy o o.

Diệp Trần âm thầm buồn cười, đánh phải ôm lấy cô ta, đi tới trước giường, đặt xuống, đắp chăn kín cho cô ta.

Trải qua trận đại chiến trước đó, ngay cả Diệp Trần cũng có cảm giác hơi mệt mỏi một chút, thế là hắn dứt khoát đi vào phòng vệ sinh, tắm nước nóng một chút cho sảng khoái.

Không nghĩ tới, đang trong lúc tắm sắp xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Trần đành phải quấn khăn, sau đó đi ra mở cửa.

Mở cửa phòng, ngoài cửa là Triệu Khả Hân bạn cùng phòng với Tô Mạn.

Đối với bạn thân không có ý gì tốt này của chị mình, Diệp Trần luôn có ấn tượng không hề tốt đẹp gì với cô ta, đương nhiên sẽ không cho cô ấy một bộ mặt tốt, một bên lấy khăn lau đầu, một bên thản nhiên nói:

"Chị của tôi đã ngủ rồi, cô có chuyện gì không?"

Triệu Khả Hân rõ ràng sững sờ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt, lập tức hiện lên ánh mắt quái dị,

"Hai người...cái đó, không có chuyện gì, làm phiền rồi!"

Triệu Khả Hân nói một câu không đầu không đuôi, sau đó giống như chạy trốn chạy mất.

Qua một lúc lâu, Diệp Trần mới phản ứng được, ngay lập tức tức giận, lại buồn cười,

"Cô gái này, không phải cho rằng ta và chị Mạn ở trong làm cái gì đó chứ?"

Lắc đầu, Diệp Trần cũng không nghĩ quá nhiều, sau khi trở lại nhà vệ sinh mặc quần áo xong, sau đó ra ngoài ngồi ở trên ghế salon, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Tuy nhiên lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Trần tâm niệm lập tức khẽ động, thế mà cảm ứng được hai cỗ khí tức quen thuộc, hóa ra chính là Đổng Lực và Lục Thiếu Khanh!

Chỉ nghe được Đổng Lực nhỏ giọng nói:

"Lục thiếu, Khả Hân vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, tiểu tử kia thân thể trần truồng, ở trong phòng của Tô Mạn chạy tới chạy lui, hai người khẳng định đã làm...!"

"Ghê tởm!"

Sau đó truyền vào tiếng tức thở hổn hển của Lục Thiếu Khanh,

"Đôi cẩu nam nữ này! Nếu không phải cậu ta chết rồi, lúc này anh họ cũng không để ý gì tới ta, ta nhất định mời cao thủ Vũ gia ra mặt, chém tiểu tử này thành muôn mảnh!"

Diệp Trần nghe được điều này, mặc dù biết khẳng định là hai người này hiểu lầm, nhưng đôi mắt phát lạnh, còn hiện ra một vệt sát ý,

"Vốn còn xem trên phương diện các ngươi là bạn học của chị ta, ta còn muốn tha cho các ngươi một cái mạng nhỏ, bây giờ xem ra, như vậy chỉ là nuôi hổ gây họa!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần đang suy nghĩ, làm sao để giết chết Lục Thiếu Khanh mà thần không biết quỷ không hay, tốt nhất là không nên để cho Tô mạn nổi lên nghi ngờ.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy, Đổng Lực kia đột nhiên lại cười gian nói:

"Lục thiếu, ta có một cái biện pháp có thể để cho bọn hắn thân bại danh liệt!"

"Ồ? Biện pháp gì?"

Đổng Lực bỗng nhiên dâm tà cười hai tiếng, mới từ từ nói:

"Bọn họ không phải tự xưng là chị em sao? Vậy chúng ta tiết lộ chuyện hai chị em bọn hắn tằng tịu với nhau ra ngoài, rải tới diễn đàn của trường học, xem Tô Mạn ngày thường giả thanh cao này, sau này ở trường học làm sao ngẩng mặt lên nhìn người!"

Lục Thiếu Khanh rõ ràng có chút do dự nói:

"Không có chứng cứ, chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng a? Lại nói võ công của tiểu tử kia, ngươi cũng được nhìn thấy, lao thẳng vào trong phòng khẳng định không được a?"

Đổng Lực khặc khặc cười một tiếng,

"Lục thiếu chớ lo! Trên tay ta có một cái bình do đại sư của Thiên Trúc quốc, đặc chế hương thơm mê tình, chỉ cần người hít phải một chút, sẽ đánh mất lý trí, trở thành một con cầm thú chỉ biết tiết dục phát tình, đến lúc đó chúng ta giả vờ làm kẻ bắt gian, hấp dẫn mọi người trên thuyền tới, cùng nhau vây xem, không phải là một kế hay sao? Hắc hắc hắc!!"

"Diệu kế! Cứ làm như vậy đi!"

Lục Thiếu Khanh sớm đã hận Diệp Trần thấu xuong, lại thêm đủ loại hiểu lầm, chỉ cần có thể trả thù được Diệp Trần, hắn đã bắt đầu không từ thủ đoạn.

Diệp Trần nghe đối thoại của hai người vào trong tai, khóe miệng lập tức hiện ra nụ cười tà lãnh khốc.

...

Rất nhanh, hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của Tô Mạn.

Đổng Lực móc từ trong ngực ra một cái bình phun sương nhỏ trông khá đẹp mắt, chậm rãi đưa tới khe hở hẹp ở cửa phòng, sau đó liên tiếp nhấn vài chục cái, từng làn sương màu tím dọc theo khe hở dưới mặt đất của cửa phòng, bay vào trong phòng...

P/S: Ta thích nào....KIm Phiếu Tử Tinh Thạch nào cáo đạo hữu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status