Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 135: Ta để hắn quỳ, hắn không dám đứng!


"Này, người đẹp, cô làm như vậy không tốt lắm đâu?"

Diệp Trần bị cử động một phen này cô gái xinh đẹp, khiến cho giật nảy mình sao đó cười khổ không thôi, nhịn không được mở miệng nói.

"Đừng nói chuyện! Phối hợp với ta cho đàng hoàng vào, bằng không cẩn thận bản cô nương cho ngươi một đao!"

Cô gái xinh đẹp này quát khẽ một tiếng, đồng thời dùng con dao găm đang trong tay, kề vào sau lưng Diệp Trần.

Lúc này, cửa phía trước toa tàu, bị người mạnh mẽ đẩy ra, ngay sau đó, năm tên đám hán to cao vạm vỡ lao vào.

Diệp Trần rõ ràng cảm nhận được, thân thể cô gái xinh đẹp kia đang dựa vào trong ngực mình khẽ run lên, những người này hiển nhiên chính là vì cô ta mà tới.

Năm tên đại hán to cao vạm vỡ kia, ở trong xe nhìn xung quanh một lúc, một người trong đó ngạc nhiên nói:

"Ha ha, thực sự là tà môn! Con tiện nhân kia làm sao đột nhiên biến mất đâu không thấy? Chẳng lẽ nhảy xuống từ trên tàu lửa hay sao?"

Một người khác nói:

"Đừng đùa nữa! Một tên trộm nhỏ, còn là nữ, liệu có can đảm đó không? Khẳng định là trốn ở một chỗ nào đó!"

Trong năm người, người đàn ông trung niên to khỏe kia là người cầm đầu, mở miệng nói:

"Lão Trương, người vào nhà vệ sinh nhìn xem! Những người khác kiểm tra cẩn thận cho ta, không thể bỏ qua bất kỳ một chỗ khả nghi nào!"

Rất nhanh, năm người kiểm tra một lần toàn bộ toa tàu, hiển nhiên không nghĩ tới, người mà bọn họ muốn tìm, vào lúc này đang quang mình chính đại ngồi ở chỗ đó.

"Lão đại! Không có!"

"Nhà vệ sinh cũng không có!"

Năm người nghĩ mãi mà không ra, người đàn ông trung niên to khỏe cầm đầu kia lại mở miệng,

"Cho dù nói như thế nào, con tiện nhân kia khẳng định còn ở trên tàu, chúng ta tìm cẩn thận, coi như lật úp sấp cả đoàn tàu này, cũng phải tìm ra con tiện nhân này cho ta!"

Người đàn ông trung niên nói xong lời này, đang muốn dẫn theo bốn tên thủ hạ của mình, một lần nữa đi kiểm tra ở các toa tàu khác, ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thoáng qua phía chỗ ngồi cuối cùng của toa tàu, đột nhiên thấy thân hình một cô gái, so với cô gái mà hắn đang muốn tìm, rất giống nhau, chỉ tiếc là khuôn mặt của nàng, nằm ở trong ngực của tên thiếu niên kia, cho nên không cách nào thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Thế nên, người đàn ông trung niên cao to này lại đi xuống kiểm tra, phát hiện được quần và giày của cô gái này, dường như cũng giống, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm, trực tiếp sải bước hướng về phía Diệp Trần đi tới.

Bốn tên đại hán còn lại thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

Cô giá kia dường như cũng cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, thân thể mềm mại lập tức run rẩy lên lần nữa.

Diệp Trần âm thầm buồn cười, nhịn không được lấy tay vỗ vỗ bả vai của nàng, ra hiệu cô ta không cần hoảng sợ.

Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy người trước mắt này, chính là người mà mình muốn tìm, không thể không cười lạnh, nhưng không có vội vàng xuất thủ, mà hướng về phía Diệp Trần nói:

"Tiểu tử, cô ta là gì của ngươi?"

Diệp Trần ngẩng đầu liếc qua người đàn ông trung niên, cười nhạt một tiếng,

"Nằm trong ngực ta, còn có thể là gì dược nữa chứ? Mắt ngươi bị mù à?"

Nghe được điều này, người đàn ông trung niên kia và bốn tên tiểu đệ của hắn, lập tức giận tím mặt, ngay cả cô gái nằm úp sấp vào trong ngực Diệp Trần, cũng âm thầm giật mình.

Cô ta vốn cho là, đối phương là một thiếu niên nhát gan sợ rắc rối, khẳng định đầu tiên sẽ đẩy chính mình ra, không nghĩ tới thế mà có gan như vậy!

"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"

"Dám nói với lão đại của chúng ta như vậy, ngươi chán sống sao?"

Một người trong đó, lập tức lao đi lên, trực tiếp hướng cổ Diệp Trần chộp tới!

Đáng tiếc, Diệp Trần tiện tay vung lên một cái, bắt được cổ tay của người kia, sau đó tiện tay hất lên,

"Ầm!"

Người kia trực tiếp bay ra ngoài, lao về phía hai tên đồng bọn của hắn ngã nhào trên mặt đất.

Người đàn ông trung niên cầm đầu thấy thế, lập tức biến sắc,

"Các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao phải nhúng tau vào chuyện của tập đoàn Đông Tinh chúng ta?"

"Tập đoàn Đông Tinh?"

Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, lúc trước hắn nhưng là đã từng nghe nói, tập đoàn này hình như là của một thế lực coi như không nhỏ, mặt ngoài hình như là công ty chính quy, có vẻ như kinh doanh làm ăn hợp pháp, nhưng sau lưng lại đang buôn lậu thuốc lắc loại hình ma túy, sau khi khiếm chác một món lớn, lạo thuông qua con đường chính quy tiến hành rửa tiền.

Vồn Diệp Trần chỉ là nhất thời cảm thấy chơi vui, cho nên mới chuẩn bị ra tay giúp cô bé này một chút, bây giờ nghe được địa vị của những người này, lập tức càng chán thêm.

Có lẽ bởi vì trí nhớ của kiếp trước, hắn đối với người dính dáng tới ma túy, tự nhiên bài xích, vô luận là người hít thuốc phiện hay là buôn lậu thuốc phiện, hắn đều cực kỳ chán ghét, cho rằng đây là thứ khinh nhờn lớn nhất với tính mạng.

Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy Diệp Trần do dự, còn tưởng rằng mình đã dọa được hắn, lập tức khiếp sợ trong lòng khôi phục lại,

"Tiểu tử, thức thời thì đưa cô gái trong ngực người, đàng hoang để cho ta nhìn một chút, nếu như cô ta không phải người chúng ta muốn tìm, ta tự mình xin lỗi ngươi! Nếu như ngươi dám bao che người mà tập đoàn Đông Tinh chúng ta muốn bắt, hắc hắc!"

Diệp Trần lập tức cười, thế nhưng lại là cười lạnh,

"Tập đoàn Đông Tinh sao? Tên tuổi thực sự lớn a! Cho dù là Vu Đông Tinh lão đại của các ngươi tự mình tới đây, ta bảo hắn quỳ, hắn tuyệt đối không dám đứng!"

Lão đại tập đoàn Đông Tinh tên gọi là Vu Đông Tinh, ở Vân Châu cũng coi là nhân vật số một, nhưng mà so sánh với mấy người Tào Khôn, Đường Nghiệp, rõ ràng còn thấp hơn một cái cấp bậc, trước đó đã từng thông qua Tào Khôn muốn đi bái kiến hắn, nhưng bị hắn từ chối, cho nên đối với người này mới có chút ấn tượng.

Diệp Trần thực sự là nói thật, thế nhưng rơi vào trong tai mấy người, nhưng lại là một cảnh tượng khác!

Năm người nghe được điều này, lập tức tức giận đến gào lên,

"Tiểu tử này thật điên!"

"Dãm làm nhục Vu lão đại của chúng ta, thực sự là không biết sống chết!"

"Tiểu tử! Ngươi đây là đang muốn chết!"

Người đàn ông trung niên kêu lớn một tiếng, trực tiếp giơ chân lên, hung hăng hướng mặt Diệp Trần đạp tới!

Thở ra!

Gió lớn cuồn cuộn, người đàn ông trung niên này hóa ra cũng là một tên võ giả Nội Kình, nhưng chẳng qua chỉ là vừa mới bước vào cánh cửa đó, thực lực không cao.

"Hừ!"

Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, ngay cả động cũng không thèm động.

"Bành!"

Một cước này của người đàn ông trung niên, vừa mới đá vào cách trước mặt Diệp Trần một trước, lập tức giống như giẫm vào trong vũng bùn, sau đó truyền tới một cỗ phản lực cường đại, sau đó cả người không tự chõ được bay ngược ra ngoài, nặng nề va vào trên nóc toa tàu, sau đó lại rơi xuống sàn tàu.

Bốn người còn lại lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại, ngay cả cao thủ như lão đại của bọn họ, cũng đã bị đối phương tùy tiện đánh bay, bọn họ tự nhiên tuyệt đối không phải là đối thủ, vội vàng đỡ người đàn ông trung niên bị ngã sấp mặt không nhìn rõ trước sau từ dưới sàn tàu đỡ dậy, sau đó chạy tè cả ra quần.

Hời hợt giải quyết những người này, Diệp Trần không thể không vỗ vỗ vào cô gái còn đang nằm sấp ở trong ngực mình,

"Này, người cũng đã bị ta đánh chạy, cô còn nằm sấp trong ngực ta làm cái gì?"

Cô gái xinh đẹp nghe được điều này, vội vàng từ trong ngực Diệp Trần ngồi thẳng dậy, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng bừng.

Cô ta thực sự bị cảnh tượng vừa rồi làm cho rung động, cho nên trong lúc nhất thời còn không có kịp phản ứng,

"Ngươi...võ công của ngươi...vậy mà cao như thế?"

Cô gái xinh đẹp nhớ lại cảnh tượng lúc trước, chính mình cầm dao găm uy hiếp Diệp Trần, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.

Diệp Trần vỗ vỗ áo thun của mình bị cô gái vò nát, cũng không có trả lời vế đề của cô ta, thản nhiên nói:

"Người đã đi, áo của ta cũng nên trả lại cho ta rồi có phải không?"

P/S: Ta thích nào......Kim phiếu nào.....Tử Linh thạch nào, cầu đại gia tài trợ nào....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status