Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 144: Ngươi muốn chết!


Khách sạn Long Đình, là một khách sạn năm sao hiếm hoi ở thành phố Vân Châu, cho dù không được tính là hạng nhất nhưng cũng được xếp hạng ở hàng đầu.

Diệp Trần lái Ferrari, đi tới cửa khách sạn, lúc này có nhân viên trông giữ xe tiến lên đón, đỗ xe cho hắn.

Bình thường tới nói, giống như loại dịch vụ trông giữ xe này, khách cần phải điền vào mẫu đơn, xác nhận tình trạng của xe, và sau đó nhận được vé xe, lúc rời khỏi, thì mang vé xe đến quầy lễ tân, quầy lễ tân thông báo cho người giám sát chìa khóa xe, người giám sát thông báo cho người lái xe và lái xe ra.

Diệp Trần suy nghĩ một chút, sau khi mình đi vào, dự tính là sẽ rời đi sớm, cho nên không cần phải phiền phức như vậy, thế là nhân tiện nói:

"Ngươi đỗ xe xong, sau đó đến sảnh chí tôn tìm ta là được rồi!"

Người kia còn nghĩ rằng Diệp Trần không yên tâm với chiếc xe hơi sang trọng của mình, khách như vậy cũng không phải là số ít, lúc này mỉm cười và đồng ý.

Chẳng bao lâu, dưới sự hưỡng dẫn của nhân viên phục vụ, Diệp Trần đã tới sảnh chí tôn sảnh sang trọng nhất của toàn bộ khách sạn Long Đình.

Chỉ thấy ở cửa, một cô bé xinh đẹp mặc chiếc váy màu trắng đang đứng ở đó, đó chính là Lâm Tiêu Tiêu chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay.

Lâm Tiêu Tiêu dường như trải qua một hồi lựa chọn mặc một chiếc váy đặc biệt trong ngày hôm nay, không những bộ quần áo rất đẹp, bình thường là buộc tóc đuôi ngựa giờ cũng đã xõa xuống dưới, mất đi mấy phần ngây thơ, nhiều hơn mấy phần trưởng thành, hơn nữa bản thân cô ta vốn cao, rất có phong phạm của nữ thần.

"Anh Diệp Trần!"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy Diệp Trần, lập tức bước nhanh tiến lên đón, giữa lông mày khóe mắt tất cả đều là ý cười, hiển nhiên rất là vui vẻ,

"Anh có thể tới thực sự là quá tốt! Em còn thực sự sợ là anh không tới đó! Đi vào nhanh một chút đi!"

Nói xong, không nói lời gì, đã kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, tiến vào bên trong sảnh.

Cuối cùng là sảnh chí tôn, không gian bên trong rất lớn, có hơn mười bàn ăn, và trang trí khá lộng lẫy.

Bên trong đã có không ít người tới, nhưng hầu hết trong số họ là những người trẻ tuổi, có những thế hệ trẻ của Lâm gia, cũng có bạn thân, bạn học của Lâm Tiêu Tiêu, những người lớn tuổi của Lâm gia dường như vẫn còn chưa tới.

Lâm Tiêu Tiêu là công chúa nhỏ của Lâm gia, trong nhà rất được Lâm Thế Kiêu cưng chiều, hơn nữa lần này, Lâm Tiêu Tiêu lấy ra tất cả vốn liếng, cho nên bữa tiệc sinh nhật này mới có cảnh tượng lớn như vậy.

Tuy nhiên, Diệp Trần vừa mới theo Lâm Tiêu Tiêu đi vào, lại có một giọng nói mỉa mai vang lên bên cạnh.

"Ở! Thực sự là khách quý ít gặp a! Là ngọn gió nào thổi Diệp đại thiếu tới đây vậy?"

Người nói chuyện là một nam thanh niên trông khá đẹp trai, hóa ra đó là Lâm An Nhiên anh họ của Diệp Trần.

Vừa nhìn thấy Lâm An Nhiên, Diệp Trần không hiểu vì sao lại muốn cười, cái tên này những ngày gần đây, không có việc gì để làm cứ lượn lờ xung quanh biệt thự của hắn, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn gặp hắn một lần, tuy nhiên hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Diệp tiên sinh mà chính mình khóc lóc van nài muốn gặp mặt một lần, vào lúc này đang đứng sờ sờ ngay ở trước mắt của hắn.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không mỉm cười, không có để ý tới lời nói của hắn.

Lâm An Nhiên thấy Diệp Trần không thèm để ý tới hắn, lập tức giận không có chỗ phát tiến, chính là muốn mắng to, lúc này Lâm Tiêu Tiêu mở miệng,

"Anh An Nhiên, anh Diệp Trần là em mời tới, chúng ta đều là người một nhà, không thể nói chuyện vui vẻ một chút sao?"

"Hừ!"

Lâm An Nhiên còn chưa mở miệng, Lâm Nhược Nhiên ở một bên lập tức hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, nói:

"Ai là người một nhà với hắn? Em không nhìn hắn mặc quần áo một chút sao, đoán chừng khắp toàn thân từ trên xuống dưới cộng lại, đều không nhiều hơn một ngàn khối a? Đồ nhà quê!"

Giọng nói của Lam Nhược Nhiên cố ý nói đến rất lớn, dẫn tới sự chú ý của nhiều người, có người đã không nhịn được cười nhạo.

Tuy nhiên chuyện này cũng khó trách, ở trong loại trường hợp như trước mắt này, những người khác trên cơ bản đều mặc trang phục hàng hiệu, duy chỉ có Diệp Trần mặc quần áo bình thường, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết đây không phải là hàng hiệu, lộ ra không phù hợp với mọi người.

Thực sự không phải là Diệp Trần cố tình giả vờ là người nghèo, hắn thực sự quá lười để mua quần áo, theo ý kiến của hắn, cho dù đây là quần áo đắt nhất hành tinh, trong mắt hắn, chỉ là một thứ thô tục để mặc mà thôi, so với những bộ trang phục thần thánh ở kiếp trước của hắn, cùng lắm chỉ là một đống rác rưởi.

Lâm An Nhiên lập tức theo sau với cái nhìn cười nhạo nói:

"Em họ Diệp Trần, nếu ngươi không có tiền để chi tiêu, có thể tới tìm ta đi! Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ thưởng cho ngươi tám mươi một trăm vạn, đủ để ngươi ăn và uống trong suốt cuộc đời còn lại của ngươi, dù sao số tiền đó đối với ta mà nói, đó chỉ là tiền của một chiếc xe mà thôi!"

Khi Diệp Trần nghe thấy điều này, đột nhiên một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt hắn, và Lâm Tiêu Tiêu ở bên cạnh rất lo lắng.

Ban đầu cô nghĩ về việc giải quyết mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Lâm gia, nhưng không nghĩ tới, lúc này mới chỉ trong chốc lát, hai anh em Lâm An Nhiên và Lâm Nhược Nhiên, đã gây gổ như vậy với Diệp Trần.

Đúng vào lúc này, nhân viên đã giúp Diệp Trần đỗ xe đã tìm tới, sau khi nhìn thấy Diệp Trần, lập tức bước nhanh tới trước mặt hắn, hai tay dâng chìa khóa xe, cung kính nói:

"Tiên sinh, xe của ngài đã đỗ tốt, tại bãi đậu xe ở tầng một, số 108!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình thản nhận lấy chìa khóa xe Ferrari.

Xoạt!

Xung quanh lập tức xì xào bàn tán,

"Đó là Ferrari!"

"Hóa ra là anh tràng đẹp trai giàu có và khiêm tốn!"

"Chẳng lẽ đây là giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết sao?"

...

Lâm An Nhiên thấy thể, vẻ mặt lập tức khó coi giống như ăn nhầm phải cục cứt chó.

Ferrari đối với loại cậu ấm hàng đầu ở Vân Châu này mà nói, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không để vào mắt.

Nhưng quan trọng là, chìa khóa xe này đế quá kịp thời, hắn vừa đúng lúc nói ra lời kia, Diệp Trần lại lấy ra một chiếc chìa khóa Ferrari, quả thực chính là hoàn toàn mất hết thể diện a!

"Hừ! Người khác không biết tình cảnh của ngươi, chẳng lẽ chúng ta còn không biết ngươi sao? Ngươi chỉ là một kẻ nghèo hèn, làm sao có thể lái nổi Ferrari? Khẳng định là lấy tiền ra thuê tới! Tiền thuê một ngày khẳng định tiêu phí của ngươi không ít tiền chứ? Nghèo hèn chính là nghèo hèn! Cần gì phải giả vờ ta là đại gia cơ chứ, có cần thiết phải giả vờ tới tình trạng như thế này không?"

Lâm An Nhiên hơi tức giận, và giọng của hắn đột nhiên tăng lên rất lớn, vì sợ rằng mọi người không thể nhận ra bộ mặt thật của Diệp Trần.

Diệp Trần bị Lâm An Nhiên liên tiếp nói ra những lời nói làm cho hắn nhục nhã, lập tức cũng có chút tức giận, không thể không sầm mặt lại, lạnh lùng nói:

"Lâm An Nhiên! Nếu như người không ngậm cái miệng chó của ngươi lại, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!"

Lâm An Nhiên căn bản rõ ràng không để lời uy hiếp của Diệp Trần vào mắt, ngược lại còn ha ha cười nói:

"Làm sao? Bị ta vạch trần chân tướng, thẹn quá hóa giận đúng không? Ta thích thì ta nói, ngươi có thể làm gì được ta sao?"

"Người khác không biết ngươi là mặt hàng gì, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm sao? Mẹ ngươi không biết xấu hổ, câu dẫn người đàn ông đã có vợ, chạy tới làm tiểu tam cho người ta, suýt chút nữa hại Lâm gia chúng ta vạn kiếp bất phục..."

Ầm!

Nghe đến đó, Diệp Trần vốn chỉ có hơi tức giận mà thôi, lập tức tức giận đến không nhịn nổi nữa, cả người hoàn toàn phát tác!, gằn từng chữ nói

"Ngươi! Tìm! Chết!"

Bạch!

Chân của Diệp Trần khẽ động, người cũng đã lao tới trước mặt Lâm An Nhiên, vung tay một cái bóp lấy cổ hắn, cảnh tượng như diều hâu vồ gà con, nâng Lâm An Nhiên lên!

P/S: Ta thịch nào kkkk
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status