Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 242: Ngươi chắc chắn muốn giao thủ với ta?


Chỉ chớp mắt, hao phí hẳn một ngày, Diệp Trần ruốt cuộc mới bố trí Tế Linh đại trận thành công, đồng thời ở xung quanh bố trí thêm mười đạo cấm chế!

Cho dù là tu sĩ cảnh giới Kim Đan ở Tu Chân giới cũng tuyệt đối không có cách nào cưỡng ép phá vỡ trận pháp đó.

Bằng cách này, cơ thể của Diệp Thiên Ca có thể được đảm bảo mà không có bất kỳ sự can thiệp từ bất cứ ai.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Diệp Trần còn chưa kịp bình phục tâm tình hai ngày vừa qua một chút, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, vẻ mặt đôt nhiên hoàn toàn biến đổi!

"Không ổn! Dì lam gặp nguy hiểm!"

Lúc trước hắn chế tạo pháp khí bảo vệ cho Tô Lam, ở trên đó có tinh thần lạc ấn của hắn, một khi bị người công kích, nếu như khoảng cách hai người cách xa nhau ở trong phạm vi thần niệm của hắn là có thể trong nháy mắt cảm ứng được.

Mà bây giờ, hắn đã cảm ứng được vô cùng rõ tràng, pháp khí hộ thân trên người Tô Lam đang gặp phải công kích!

"Vọt lên cao!"

Vốn là sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Diệp Trần đã có chút mất hết cả hứng, trên người đột nhiên lại có một cỗ sát khí dâng lên!

Thân thể nhoáng một cái, người đã ra khỏi biệt thự, hỏa tốc chạy về hướng nhà hàng chạy tới.

...

Cùng lúc đó ở khu mới phía đông thành phố, nhà hàng Tô thị, lúc này đã là đêm rất khuya, nhà hàng đã đóng cửa từ lâu nhưng hiện tại vẫn còn một ánh sáng nhỏ yếu trong nhà hàng.

"Khặc khặc! Nhớ Thượng Quan Kinh Vân ta tung hoành cả đời, xưa nay không lạm sát kẻ vô tội càng sẽ không giết nữ nhân!"

"Muốn trách thì chỉ có thể trách các ngươi không nên có quan hệ dính líu tới Diệp Cuồng Tiên kia!"

"Hôm nay ta dùng máu của hai người các ngươi để tế điện sư tôn của ta trên trời có linh thiêng!"

Trong nhà hàng là một mảnh hỗn độn, còn có rất nhiều thi thể của bảo vệ!

Mà nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặc trường bào mày vàng kim, hóa ra chính là Thượng Quan Kinh Vân đồ đệ của Tần Đạp Thiên!

Mà hai người Tô Lam và Sở Phi Yên vào lúc này đã bị người này dồn tới góc tường.

"Dì Lam đừng sợ! Chúng ta lấy khôi lỗi đối phó hắn!"

Sở Phi yên bảo vệ Tô Lam ở sau lưng, đồng thời hai tay kết ấn thật nhanh.

Sưu! Sưu!

Trong nháy mắt hai cái bóng đen cùng một lúc lao tới, trực tiếp lao về phía Thượng Quan Kinh Vân.

"Ừm?"

Thượng Quan Kinh Vân rõ ràng cũng giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới, hai nữ nhân vô cùng nhu nhược trước mắt này thế mà còn có con át chủ bài bực này, tuy nhiên hắn dù sao cũng là là cao thủ của Thánh Tâm các, chẳng bao lâu hắn đã bình tĩnh lại.

"Thuật Khôi Lỗi sao? Đáng tiếc, tinh thần lực của ngươi quá yếu! Căn bản không có cách nào phát huy ra được thực lực của khôi lỗi!"

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau khi Thượng Quan Kinh Vân giao thủ với hai con khôi lỗi được mấy chiêu, vòng qua khôi lỗi, hướng nơi về phía Tô Lam và Sở Phi Yên hung hăng vỗ một chưởng xuống.

"Chết đi!"

Oanh!

Thượng Quan Kinh Vân không hổ là cao thủ nhất đẳng của Thánh Tâm các, thuận tay một chưởng dẫn tới toàn bộ không gian vì đó mà rung động, bàn ghế xung quanh ở dưới áp bách của một trưởng này mà tất cả đều vỡ vụn ra, thi nhau hóa thành bột phấn!

Chỉ như vậy thế nhưng Thượng Quan Kinh Vân chẳng qua mới sử dụng hai thành công lực mà thôi.

Tuy nhiên, một chưởng nhìn qua vô cùng cường bạo này, đập tức trước mặt hai người, trên người Tô Lam đột nhiên xuất hiện một màn hào quang vô hình, bảo vệ hai người ở trong đó, hai người thế mà không bị thương một chút nào.

Đạp! Đạp! Đạp!

Thượng Quan Kinh Vân tự cho là một kích là có thể dễ dàng giải quyết, thế nhưng lại bị một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện chấn động đến mức làm cho hắn phải lùi lại liên tục!

"Cái gì!"

Thượng Quan Kinh Vân hơi kinh hãi, sau đó để ý tới trước ngực của người thiếu phụ trước mặt này,

có một mặt dây chuyền ngọc bích lấp lánh.

"Pháp khí hộ thân sao?"

Thượng Quan Kinh Vân kinh ngạc qua đi, trên mặt hiện ra nụ cười tinh quái, "Ta muốn nhìn một chút, cái pháp khí hộ thân này của ngươi có thể ngăn cản ta được mấy lần công kích!"

Nói xong, Thượng Quan Kinh Vân đã lao tới lần nữa.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau khi công kích hơn mười lần liên tiếp, hai người Tô Lam được màn hào quang vô hình kia bảo vệ nhưng màn hào quang kia đã bắt đầu xuất hiện từng đạo vết nứt!

Rốt cục,

"Răng rắc!"

Ở lúc Thượng Quan Kinh Vân đánh ra chưởng thứ mười tám, pháp khí hộ thân mà Diệp Trần luyện chế cho Tô Lam đã không chịu đựng nổi công kích của đối phương được nữa, trực tiếp vỡ vụn ra!

"Bành!"

Cùng lúc đó màn hào quang vô hình đang bảo vệ hai người kia trong nháy mắt vỡ vụn!

Tô Lam và Sở Phi Yên thấy chỗ dựa vào cuối cùng cũng đã không còn, vẻ mặt hai người đột nhiên trông nhợt nhạt.

Thấy thế, Thương Quan Kinh Vân nhưng lại không có vội vàng ra tay, từ từ đi tới trước mặt hai người, cười lạnh nói:

"Hai đại mỹ nhân, trước khi chết có để lại di ngôn gì không?"

Sở Phi Yên lập tức ưỡn bộ ngực cao ngất lên, lần nữa bảo vệ Tô Lam ở đằng sau, "Muốn giết cứ giết! Làm sao phải nói nhảm nhiều như vậy? Tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, sớm muôn cũng sẽ có người tới báo thù cho chúng ta!"

Thượng Quan Kinh Vân nghe được điều này lập tức ngửa thẳng lên trần nhà người ha hả, vẻ mặt trông dữ tơn hơn, "Sẽ có người tới báo thù cho các ngươi sao? Ngươi nói là Diệp Cuồng Tiên hả? A, không đúng, tên thật của hắn là Diệp Trần đúng không? Chẳng lẽ các ngươi còn chư biết, ba ngày trước hắn đã chết ở sông Thiên Giang rồi sao?"

"Ngươi nói cái gì?"

Sở Phi Yên và Tô Lam nghe được điều này, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi.

"Không! Đây là chuyện không có khả năng! Diệp Trần làm sao lại chết chứ? Ta không tin!"

Tuy rằng ngoài miệng Sở Phi Yên nói không tin, thế nhưng ở trong lòng cũng đã bắt đầu chó chút dao động.

Hai ngày này, thế cục của Vân Châu thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam có sự thay đổi lớn, hơn nữa Đường lão gia tử và Tào Tứ gia chẳng những vì nhà hàng tăng thêm nhân thủ còn nhiều lần căn dặn chính mình nhất định phải bảo vệ tốt sự an toàn của Tô Lam.

Cô ta từng hỏi hai người là Diệp Trần ở đâu, hai người đều ngậm miệng không nói, Sở Phi Yên đã ý thức được tình huống có chút không đúng lắm.

Với cả Diệp Trần đã mất tích vài ngày, chẳng những người còn chưa có trở về, hơn nữa điện thoại cũng không liên lạc được.

Cô ta đã mơ hồ đoán được, khả năng Diệp Trần thật sự có chuyện xảy ra...

Thượng Quan Linh Vân cười khặc khặc lần nữa, "Đúng rồi! Ta cũng rất hy vọng rằng điều này là không thể! Thiên hạ này có thể để cho Thượng Quan Kinh Vân ta coi là đối thủ không nhiều, Diệp Cuồng Tiên hắn tuyệt đối coi là một cái! Thật đáng tiếc a! Đời này không có cơ hội giao thủ với người này, thật sự là một chuyện đáng tiếc!"

Cùng lúc nói xong lời này, Thượng Quan Kinh Vân đang muốn giơ chưởng đập chết hai người.

Tuy nhiên ngay vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, "Ngươi chắc chắn muốn giao thủ với ta sao?"

Giọng nói rơi xuống, một thân ảnh giống như quỷ mị đã xuất hiện ở trước mặt hai người Sở Phi Yên và Tô Lam.

"Tiểu Trần!"

"Diệp Trần!"

Tô Lam và Sở Phi Yên nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện ở trước mắt, lập tức vừa sợ vừa mừng hô lên.

Diệp Trần quay đầu hướng về phía Tô Lam và Sở Phi Yên nhếch miệng cười một tiếng, "Dì Lam, Phi Yên, thật có lỗi a, ta tới muộn!"

Còn về Thượng Quan Kinh Vân ở một bên, nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi ngươi...ngươi thật sự là Diệp Cuồng Tiên sao? Ngươi không chết? Điều này sao có thể!!"

Diệp Trần lại không để ý tới hắn một chút nào, trực tiếp cúi thân thể xuống chuẩn bị đỡ Tô Lam và Sở Phi Yên từ dưới đất dậy.

Thượng Quan Kinh Vân thấy thế hai con ngươi lập tức phát lạnh, cũng dám quay lưng lại với ta, cho dù ngươi thật sự là Diệp Cuồng Tiên thì cũng phải chết!

Oanh!

Thượng Quan Kinh Vân nắm lấy cơ hội, dưới chân bỗng nhiên giẫm mạnh, sàn nhà toàn bộ nhà hàng trong nháy mắt rạn nứt, mà người thì đã nhanh chóng như thiểm điện lao tới trước người Diệp Trần, sau đó một quyền hung hăng đập vào trên lưng của Diệp Trần!

P/S: Ta thích nào...ngày mới KP TLT nào các đạo hữu:D
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status