Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 398: Tu vi tăng vọt


Chớp mắt một cái, đã trở lại Vân Châu được mấy ngày.

Cổ trùng trong cơ thể của Ngô Lỗi tuy rằng đã bị Diệp Trần lấy ra thế nhưng còn phải tĩnh dưỡng một thời gian, tự nhiên không có khả năng ngay lập tức chạy tới Chiêm La quốc.

Trong thời gian mấy ngày này, Diệp Trần đặt tinh lực chủ yếu ở trên luyện chế Thăng Long đan.

Mà bây giờ Thanh Long đại trận trong biệt thự sớm đã không đủ để chèo chống cho việc tu luyện của Diệp Trần, chỉ có đan dược mới có thể làm cho tu vi của Diệp Trần nhanh chóng tăng lên.

Tuy nhiên, Thăng Long đan này dù sao cũng là đan dược cấp ba hay có thể gọi là tam phẩm hay tam giai gì đó cũng được, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần để mà luyện chế thì vẫn tương đối khó khăn, hao phí khoảng thời gian mấy ngày, liên tiếp thất bại vài chục lần còn chưa thành công.

"Thôi! Thử lại một lần cuối cùng này vậy, nếu còn không thể thành công vậy cũng chỉ có thể chờ sau khi từ Chiêm La trở về thì lại tiếp tục luyện chế vậy."

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần quyết định đánh cuộc lần cuối.

Hô!

Một lần nữa khai lò, gọi Tam Muội chân hỏa ra.

Bá bá bá!

Các loại dược liệu từng loại được đưa vào trong lò đan...

Có lẽ chính bởi vì không ôm hy vọng gì cho nên lần này Diệp Trần có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nước chảy mây trôi vậy mà phát huy ra siêu trình độ!

Năm, sáu tiếng sau!

Oanh!

Đan lô bỗng nhiên rung mạnh một lúc, rơi xuống trên mặt đất, vẻ mặt Diệp Trần hiện ra sự vui mừng, "Không nghĩ tới thế mà thành công!"

Mở nắp đan lô ra, một luồng khói màu tím bay ra, cả phòng lập tức tràn ngập mùi thơm.

Mà ở trong lò đan kia, bỗng nhiên có ba viên đan dược màu tím nằm trong đó.

"Năng lượng của một viên Thăng Long đan đủ để bù đắp được mấy chục viên Bồi Nguyên đan, hơn nữa năng lượng có thể hấp thu được đầy đủ, có lẽ ít nhất có thể làm cho ta tăng lên một cái cảnh giới nhỏ!"

"Nếu không phải ta tu luyện Thôn Thiên thần công, có thể trực tiếp thôn phệ năng lượng vượt xa sức chịu đựng của thân thể thì viên đan dược cấp ba này dựa vào tu vi của ta bây giờ thật đúng là không dám sử dụng tùy tiện!"

Sau khi hơi cảm thán một câu, Diệp Trần cầm lấy một viên Thăng Long đan nhét vào trong miệng của mình.

Oanh!

Sau khi đan dược tiến vào trong bụng tan ra, Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng bàng bạc trong nháy mắt xông vào kỳ kinh bát mạch của chính mình, sau đó là trăm mạch toàn thân, suýt chút nữa làm cho kinh mạch căng nứt!

Diệp Trần lập tức vận chuyển Thôn Thiên thần công, bắt đầu thôn phệ chuyển hóa cỗ năng lượng cuồng bạo kia...

...

Chớp mắt một cái, lại qua bảy tám tiếng đã là buổi sáng của ngày hôm sau.

Hô!

Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong miệng nhỏ ra một ngụm khí bẩn, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, "Không nghĩ tới thế mà một hơi tăng hai cái cảnh giới nhỏ! Không hổ là Thăng Long đan a!"

Lúc này tu vi của Diệp Trần đã đạt tới Trúc Cơ tầng bốn.

Tuy rằng loại cảm giác tu vi tăng vọt này khiến tinh thần của Diệp Trần rất sảng khoái, hận không thể ăn luôn cả hai viên Thăng Long đan còn lại.

Thế nhưng là hắn cũng hiểu rõ, nếu như làm vậy thì không nói đến kinh mạch của hắn có thể chịu đựng được hay không, cho dù tu vi lại tăng lên thì căn cơ cũng sẽ bất ổn.

Đạo lý dục tốc bất đạt này hắn vẫn hiểu được.

...

Từ trong đan phòng đi ra, "Chủ nhân, bên ngoài có một người tên là Lư Quảng Dân muốn cầu kiến ngài, đã quỳ ở bên ngoài được một ngày một đêm!"

Tuyết Cơ một mực đứng ở ngoài cửa, hơi khom người hướng Diệp Trần mở miệng báo cáo.

Diệp Trần trực tiếp khoát tay áo, "Nói cho hắn biết, chuyện con của hắn ta sẽ không so đo, để hắn về đi thôi!"

"Rõ!"

Tuyết Cơ lập tức lên tiếng, bước nhanh hướng đi ra bên ngoài biệt thự.

Chỉ chốc lát, Tuyết Cơ đi mà trở lại, ngoan ngoãn đứng hầu ở bên cạnh Diệp Trần một lần nữa.

"Anh Tử chị của ngươi còn có Vũ Y nha đầu kia đối với hoàn cảnh mới đã thích ứng được chưa?"

Diệp Trần mở miệng hỏi lần nữa.

Hoá ra, bắt đầu từ vài ngày trước, Giang Khẩu Anh Tử mỗi ngày đều phải đi tới khoa não bệnh viện thành phố Vân Châu, tiếp nhận trị liệu vấn đề mất trí nhớ của nàng.

Tuy trình độ của Diệp Trần vượt xa những bác sĩ khoa thần kinh kia, tuy nhiên hắn không có nhiều thời gian lãng phí vào chuyện như thế này.

Loại chuyện mất thời gian mất sức lực này vẫn là giao cho bệnh viện tới làm thì tốt hơn.

Còn về phần Lâm Vũ Y, Diệp Trần vì để cho cô bé nhanh chóng thích ứng với cách sống của người Hoa Hạ nên đã để Sở Phi Yên trực tiếp đưa cô bó sắp xếp tiến vào trường trung học số một Vân Châu, lấy thân phận là Hoa kiều Đảo quốc ở nơi đó đi học.

Đương nhiên, buổi tối Lâm Vũ Y vẫn trở lại trong biệt thự, dù sao ở đây thích hợp để cô bé tu luyện hơn.

Tuyết Cơ nghe Diệp Trần hỏi chuyện này, liền nói ngay:

"Thưa chủ nhân, chị ở phòng cao cấp trong bệnh viện, có y tá chăm sóc hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, tuy rằng vẫn luôn la hét muốn trở về, tuy nhiên tu vi bị chủ nhân phong ấn nên cũng không náo loạn được gì..."

"Còn về em Vũ Y thì bây giờ đã thích ứng với cách sinh hoạt ở trường, hơn nữa còn có Đường Thanh Nhã chăm sóc thay, chủ nhân cũng có thể yên tâm!"

Tuyết Cơ không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới Đường Thanh Nhã thì trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra vẻ xấu hổ.

Mấy ngày trước đây, lúc hắn mang Lâm Vũ Y và Tuyết Cơ giới thiệu cho Đường Thanh Nhã quen biết thì trên mặt Đường Thanh Nhã hiện ra vẻ u oán, giống như là thê tử nhìn thấy tướng công của mình bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa một lần bao nuôi chính là hai!

"Ai!"

Nghĩ tới phản ứng của Đường Thanh Nhã, Diệp Trần không thể không thở dài một tiếng.

Thật ra thì, tâm ý của Đường Thanh Nhã đối với hắn thì hắn lại làm sao không biết?

Với cả, hai người ở kiếp trước vốn là có trải quan một đoạn thời gian yêu nhau, khi hai người ở bên cạnh nhau thì ngay cả Diệp Trần cũng có lúc không tự chủ được rơi vào trong đoạn thời gian đã trải qua kia.

Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, cho dù hắn đối với Đường Thanh Nhã còn có một chút tình cảm còn lại như vậy, thế nhưng người mà hắn yêu thực sự cuối cùng vẫn là Hi Nguyệt, cũng chỉ có Hi Nguyệt!

Nghĩ tới Hi Nguyệt, Diệp Trần lại không thể không nhớ tới Tiêu Nhược Hi, "Cũng không biết tàn hồn của Hi Nguyệt bây giờ đã khôi phục được như thế nào rồi? Trước khi tới Chiêm La, thuận tiện tới Thiên Hải nhìn một chút đi!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần quay về phía Tuyết Cơ nói:

"Ta có việc phải đi xa nhà một chuyến, trong khoảng thời gian này trong nhà do ngươi trông giữ!"

Tuyết Cơ vội vàng khom người đồng ý.

...

Lái Ferrari ra khỏi biệt thự, Diệp Trần đi tới Ngô gia trước một chuyến.

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng tẩm bổ, lại thêm có đan dược của Diệp Trần hỗ trợ, khí sắc của Ngô Lỗi đã trở nên sung mãn, trên cơ bản cơ thể đã khôi phục lại trạng thái lúc trước.

Nhìn thấy Diệp Trần tới đây, Ngô Lỗi hiện ra vẻ rất hưng phấn, ma quyền sát chưởng nói:

"Diệp tử, là chuẩn bị khởi hành đi Chiêm La sao? Tôi đã không thể chờ đợi được rồi a! Đợi lúc chúng ta bắt lại cái tên gia hỏa hại tôi, tôi nhất định phái oánh hắn thành đầu heo mới được, để cho hắn biết sự lợi hại của ta một chút!"

Diệp Trần gật đầu cười, "Được, đến lúc đó giao cho ông tự mình giải quyết! Chỉ có điều, ông dám giết người sao?"

Ngô Lỗi lập tức lập tức sợ, "Giết người? Điều này...không tốt lắm đâu?"

Ngô Lỗi tuy được Diệp Trần đưa vào con đường tu chân, thế nhưng dù sao vẫn còn có tư duy của một cậu học sinh cấp ba bình thường, làm sao hiểu được sự tàn khốc ở Tu Chân giới?

Ngươi không giết người, người tất sẽ giết ngươi, hoặc là không làm thì thôi mà đã muốn làm thì phải làm cho triệt để!

Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Diệp Trần, đây đối với Ngô Lỗi mà nói, đây vừa đúng là cơ hội một lần ma luyện.

"Đi thôi, lên xe! Trước tiên theo tôi đi một chuyến tới đại học Thiên Hải!"

"Đại học Thiên Hải? Ông là muốn đi tìm chị Tô Mạn sao?"

Ngô Lỗi vừa thuận miệng trò chuyện với Diệp Trần vừa nhảy tới ghế lái phụ xe Ferrari

P/S: Chương thứ 5
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status