Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 48: Ước định


"Bạch Nhược Băng! Tao theo đuổi mày hơn nửa năm, mày ngoại trừ để cho tao nắm tay, ôm cái eo, ngay cả miệng đều không cho ta hôn một cái! Con mẹ nó mày có coi tao là bạn trai của mày hay không? Muốn chia tay với tao đúng không? Có thể! Vậy trước tiên mày ít nhất phải ngủ với tao một lần!"

Lưu Tử Minh vừa nói, một tay nắm lấy cổ tay của Bạch Nhược Băng kéo đi.

"Cái thằng khốn kiếp này! Buông tay!"

Tuy rằng Bạch Nhược Băng liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lưu Tử Minh, căn bản không làm nên chuyện gì.

"Dừng tay!"

Nhìn đến đây, Diệp Trần rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quả quyết đứng dậy.

"Buông cô giáo Bạch ra!"

Bạch Nhược Băng nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng người tới, lập tức lại thất vọng một lúc.

"Diệp Trần? Tại sao em lại ở chỗ này? Em đi mau! Việc này không có quan hệ gì với em!"

Không phải Bạch Nhược Băng coi thường Diệp Trần, thật sự là hình thể của hai người chênh lệch quá nhiều, một thanh niên có cơ thể khỏe mạnh, một thiếu niên còn chưa hoàn toàn phát dục.

Hơn nữa Lưu Tử Minh còn từng học qua loại hình võ thuật Taekwondo, có thể dễ dàng đánh ba bốn người trưởng thành không nói chơi, Diệp Trần nếu như xen vào chuyện của người khác, chẳng những không cứu được cô ta, ngược lại sẽ rước họa vào thân.

Lưu Tử Minh vốn là cũng giật nảy cả mình, nhưng nhìn thấy rõ ràng người tới là ai, lập tức thở dài một hơi, cười lạnh nói;

"Anh bạn nhỏ, không nghe thấy lời nói của cô giáo Bạch mày sao? Việc này không liên quan tới mày! Còn không cút nhanh lên cho tao!"

Diệp Trần ngó lơ như không nghe thấy, lại từ từ đi về phía trước mấy bước, cười nhạt một cái nói:

"Hôm nay việc này tao còn phải nhúng tay vào rồi, mày có thể làm được gì tao?"

"Tao có thể làm gì được mày? Tao giết chết mày!"

Lưu Tử Minh quát lớn một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy lên, trực tiếp đạp một cái, hướng bụng dưới của Diệp Trần mạnh mẽ đạp tới!

Theo suy nghĩ của Lưu Tử Minh, một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch miệng còn hôi sữa, làm sao có thể chống nổi một cú đạp của mình, một đạp này của hắn đạp xuống, đảm bảo để tiểu tiểu tử này kêu cha gọi mẹ.

Thế nhưng ngay sau đó, dưới chân hắn chợt đạp vào khoảng không, rõ ràng không thể đạp trúng đối phương, cả người cũng lập tức ngã nhào xuống phía trước, cũng may hắn từ học Taekwondo mấy năm, công phu trên đùi vẫn còn có một chút, lập tức điều chỉnh trọng tâm, cũng không có vì vậy mà ngã quỵ.

Nhưng ngay sau đó, Lưu Tử Minh đột nhiên cảm giác được bắp chân của mình đau xót, tiếp theo toàn thân cũng vì đó mà tê rần, cả người đột nhiên không khống chế được, cái đầu thẳng tắp ngã nhào trên mặt đất,

"Cái gì? Thối quá!"

Sau khi Lưu Tử Minh vừa ngã xuống đất, lập tức ngửi thấy được mùi hôi thối, vội vàng tập trung nhìn vào, lại phát hiện, mặt của mình vừa vặn khéo léo đâm vào trên một đống cứt chó...

"Mẹ nó..."

Lưu Tử Minh lập tức tức giận đến muốn giết người, đang muốn từ dưới đất bò dậy, cho thiếu niên đã tào thành tất cả việc này, một cái giáo huấn mà cả đời khó có thể quên được, thế nhưng trên lưng chợt truền đến một cỗ trọng lực, giống như một ngọn núi đặt ở trên người hắn, hắn căn bản di chuyển sợ rằng không được.

Hóa ra lại là, một chân của Diệp Trần đang dẫm ở trên lưng Lưu Tử Minh.

Đây là hắn còn khống chế được lực đạo, bằng không nếu toàn lực một chân dẫm xuống dưới, đoán cừng có thể giẫm nát Lưu Tử Minh!

Lưu Tử Minh lại ngã xuống mặt lại cắm vào đống cứt chó một lần nữa!

"Không phải mày muốn giết chết tao sao? Bây giờ còn có thể được loại chuyện đó không?"

Diệp Trần hơi cúi người, nhìn qua một mặt của Lưu Tử Minh toàn cứt chó, ung dung mở miệng nói.

Lúc này Lưu Tử Minh mới phát hiện, chính mình coi thường người thiếu niên có bộ dáng học sinh này, nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương có bao nhiêu lợi hại, chẳng qua chính mình nhất thời khinh địch, lúc này mới bị đối phương đánh thành như này mà thôi.

"Thằng oắt con! Mày có biết tao là ai không? Mày có biết anh tao là ai không? Anh tao thế nhưng là anh Long a nổi tiếng trên đường Ngọc Lâm! Mày dám đắc tội tao, là không có kết quả tốt đẹp gì!"

Diệp Trần định đạp cho cái nữa phế đi cái tên này, tuy nhiên hai mắt đảo một cái, nghĩ ra một kế hay hơn, thế là cười nói:

"Hóa ra là anh Long đại danh đỉnh đỉnh a! Vậy ngược lại tao muốn gặp một lần học hỏi một chút!"

Lưu Tử Minh nằm dưới chân, trong lòng lập tức vui mừng,

"Được tiểu tử có dũng khí! Mày nếu thực sự có dũng khí, tám giờ tối nay đến quán ba Lam Dạ trên đường Ngọc Lâm, nếu mày dám đến, tao cam đoan sau này không làm phiền cô giáo Bạch của ngươi nữa, như thế nào có được không?"

Diệp Trần không hề nghĩ ngợi, một lời đáp ứng,

"Được, tao đáp ứng mày!"

Nói xong, Diệp Trần đưa chân ra khỏi người Lưu Tử Minh, sau đó Lưu Tử Minh đứng dậy, vừa mới đứng lên, Diệp Trần lại đạp thêm một cái nữa, mặt lại cắm vào một đống cứt khác bên cạnh,

Vẻ mặt hắn bị che dấu bởi cứt nhưng vẫn thấy rõ vẻ hơi hoảng sợ, lộn nhào một cái chạy vội ra hẻm.

Sau khi Lưu Tử Minh đi, Bạch Nhược Băng vôi vàng đi tới, vẻ mặt lo lắng nói:

"Diệp Trần, cám ơn em giúp cô, nhưng chuyện này em sau này không cần xen vào nữa, chính cô có thể giải quyết..."

Diệp Trần hai tay ôm vai, giống như cười mà không phải cười nói:

"Cô Bạch, sau này cái tên này ngày nào cũng đây quấy rồi cô, cô dựng định giải quyết như thế nào?"

Bạch Nhược Băng cắn răng,

"Vậy cô đi báo cảnh sát!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu,

"Đối phó với loại người lưu manh vô lại này, cô cảm thấy báo cảnh sát có tác dụng không? Hơn nữa nếu như hắn đi vào trong trường học làm náo loạn lên thì sao đây? Vậy thanh danh của cô chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?"

Bạch Nhược Băng nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức tái mét, dựa theo tính cách lưu manh vô lại của tên Lưu Tử Minh kia, đoán chừng loại chuyện này hắn thật đúng là có thể làm được!

"Vậy, vậy...vậy em nói phải làm sao bây giờ?"

Diệp Trần đợi chính là câu nói này của Bạch Nhược Băng, lập tức vỗ vỗ vào ngực nói:

Cô giáo Bạch nếu như tin tưởng em, chuyện này em cam đoan có thể giúp cô giải quyết một cách thỏa đáng, để tên Lưu Tử Minh kia, sau này cũng không dám lại đi tìm cô gây rắc rối!

"Em thực sự có thể làm được sao?"

Vẻ mặt của Bạch Nhược Băng tràn đầy mừng rỡ, cũng còn có mấy phần nghi hoặc.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Diệp Trần vẫn luôn là một học sinh có thành tích xuất sắc, tính cách hơi hướng nội một chút, nhưng hôm nay làm sao giống như đột nhiên biến thành một con người khác?

Diệp Trần cười nhạt một tiếng,

"Em nói được thì làm được! Thế nhưng, cô giáo Bạch, em giúp cô giải quyết chuyện này, cô có thể cũng giúp em một chuyện có được hay không?"

Vẻ mặt Bạch Nhược Băng ngỡ ngàng,

"Cô có thể giúp em làm cái gì?"

Diệp Trần cười hắc hắc, rốt cuộc lộ ra đuôi cáo,

"Cô giáo Bạch, thực ra thì em nói thật với cô đi, em gần đây nhất xuất hiện một triệu chứng khủng hoảng, tiến vào phòng học đã cảm thấy toàn thân khó chịu, cho nên cô xem, em sau này có thể không cần tới trường học lên lớp nữa, mà tự học ở nhà có được hay không?"

Bạch Nhược Băng nghe được điều này, lập tức đôi mi thanh tú nhăn lại, hiển nhiên đối với Diệp Trần có chỗ nghi ngờ,

"Triệu chứng khủng hoảng? Em không phải là đang lừa dối cô đấy chứ? Sang năm sẽ phải thi tốt nghiệp trung học rồi, em là học sinh học khá giỏi của lớp chúng ta, cũng không thể làm loạn vào thời điểm này!"

Diệp Trần vội vàng cười nói:

"Làm sao có thể có chuyện này a! Em làm sao dám lừa gạt cô giáo Bạch đây? Cô giáo Bạch nếu như không yên lòng, em cam đoan sau này mỗi một lần kiểm tra, đều đứng đầu toàn trường đi có được không?"

Lấy tinh thần lực bây giờ của hắn, đã sớm có thể làm được nhìn thấy là không quên được, đến kỳ thi thì đọc qua toàn bộ kiến thức một chút, kiếm cái đứng đầu toàn trường vẫn là rất dễ dàng.

"Cái này..."

Bạch Nhược Băng vẫn còn có chút chấn chừ.

Diệp Trần thấy thế, cố ý nhún vai một cái nói:

"Nếu như cô giáo Bạch không đáp ứng, chuyện Lưu Tử Minh kia, em cũng lực bất tòng tâm, em cũng không dám cam đoan, hắn có thể làm ra chuyện khác người gì nữa hay không!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp xoay người rời khỏi.

"Chờ một chút!"

Bạch Nhược Băng lập tức cuống lên, vội vàng gọi Diệp Trần lại, cắn răng nói:

"Được! Chỉ cần em thực sự có thể cam đoan mỗi một lần kiểm tra đều có thể đứng thứ nhất toàn trường, cô giúp em hướng trường học xin, để cho em tự học ở nhà!"

Diệp Trần nghe được điều này, lúc này mới nghiêng đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng,

"Một lời đã định!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status