Trọng sinh tu tiên tại đô thị

Chương 770: Diệt Thế Ma đao


Tin tức Mộ Dung Đan tông chủ Vân Đan tông bị một người trẻ tuổi thần bí tru sát giống như một cơn lốc truyền khắp toàn bộ Vân Đan thành, thậm chí toàn bộ tinh vực Vân Đan!

Việc này vừa được truyền ra thò lập tức đưa tới chấn động to lớn, người bên trong Vân Đan tông thì càng là lòng người bàng hoàng.

Thẳng đến khi qua đi mấy ngày liên tiếp, sau khi Diệp Trần giết Mộ Dung Đan cũng không tiếp tục tìm Vân Đan tông gây rối, đệ tử Vân Đan tông lúc này mới thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

Trong quán trọ, "Diệp tiền bối, tuy rằng sư tôn chết ở trong tay của ngươi, tuy nhiên mọi chuyện đều là do hắn gieo gió gặt bão, ta vẫn còn phải cám ơn ngài, không có giận chó đén mèo ép những người khác của Vân Đan tông!"

Lãnh Thiền Y nói lời cảm tạ từ đáy lòng.

Diệp Trần khoát tay áo, thản nhiên nói, "Thực không dám giấu diếm, ta thật ra thì đã nhận qua ân huệ của một vị tiền bối Vân Đan tông các ngươi, cho nên mới thủ hạ lưu tình, sau này chỉ cần các ngươi không trêu chọc ta, chuyện lần này ta có thể coi như chưa từng xảy ra!"

Lãnh Thiền Y hơi sững sờ, chợt vội vàng khom người gật đầu nói:

"Vâng vâng! Diệp tiền bối yên tâm, Vân Đan tông sau này tuyệt đối không còn dám là địch với tiền bối!"

Diệp Trần lại nói, "Thật ra thì lần này mời ngươi tới là có một việc cần nhờ!"

"Những người bạn của ta ở ngoài cửa kia, ta muốn cho bọn họ định cư ở Vân Đan tông, hy vọng sau này ngươi có thể chiếu cố nhiều hơn!"

Lãnh Thiền Y lập tức sững sờ lần nữa, trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, "Diệp tiền bối cứ yên tâm như vậy?"

Theo lý thuyết thì Diệp Trần tuy rằng không truy cứu nữa, nhưng dù sau có khúc mắc với Vân Đan tông, bây giờ lại còn dám để đồng bạn của mình ở lại Vân Đan thành, thật là làm cho Lãnh Thiền Y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Làm sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi ghi hận với ta, chờ đến sau khi ta đi thì sẽ trả thù ta trên thân những đồng bạn này của ta sao?"

Lãnh Thiền Y vội vàng lắc đầu, nói: "Đương nhiên sẽ không! Diệp tiền bối đã tin tưởng ta như vậy, Lãnh Thiền Y ta có thể thề với trời, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho bọn họ!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, hắn đối với nhân phẩm của Lãnh Thiền Y vẫn là rất yên tâm, "Đã như vậy, ta cũng không thể để ngươi làm không công..."

Nói xong, Diệp Trần lật tay phải lại, lấy ra một cái ngọc giản, đưa tới trước mặt Lãnh Thiền Y, nói:

"Trong này, là ta dùng thần niệm khắc lục tâm đắc thuật luyện đan, cùng một số công pháp thích hợp ngươi tu luyện, nghiên lấy về cẩn thận nghiên cứu học tập sẽ đối với tu vi và thuật luyện đan của ngươi có một ít trợ giúp!"

Lãnh Thiền Y nghe vậy thì lập tức mừng rỡ, lúc này đã quỳ trên mặt đất, hai tay tiếp nhận ngọc giản, rất cung kính dập đầu lạy ba cái:

"Đa tạ Diệp tiền bối!"

Sau khi Diệp Trần đang hoàng nhận ba bái của Lãnh Thiền Y, lúc này mới thuận tay vung lên, đưa nàng từ dưới đất nâng lên.

Cách làm này của hắn đã không khác gì thu đồ, được ba bái của đối phương cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn sở dĩ truyền thụ tâm đắc thuật luyện đan của chính mình cho Lãnh Thiền Y là đáp lại ân truyền thừa của Vân Đan tiên tử ở kiếp trước, đưa phần nhân tình này cho Vân Đan tông.

Đương nhiên, ngoài đó ra, Lãnh Thiền Y đích thật cũng là một thiên tài đan đạo, không nên bị mai một.

...

Chớp mắt một cái, Diệp Trần lại ở trong Vân Đan thành được ba ngày, sau khi thương thế trên người được dưỡng tốt, tu vi cũng đã ổn định ở cảnh giới Nguyên Anh tầng một.

Hai tỷ muội Linh Khê và Linh Vận được sự giúp đỡ của Lãnh Thiền Y đã trở thành đệ tử nội môn của Vân Đan tông, mà mấy người Linh Sơn cũng đều tự tìm đến công việc thích hợp cho bản thân, coi như hoàn toàn định cư ở Vân Đan tông.

Một ngày này, Diệp Trần để lại một phong thư từ biệt và một ít linh thạch, sau đó khởi động Tiêu Dao tiên châu rời khỏi tinh vực Vân Đan.

Dựa theo phương vị của Tu Chân giới thì tinh vực Vân Đan ở vào vùng cực nam của toàn bộ đại tinh vực trung tâm, mà Mê La Tinh Hải thì ở vào góc Tây Bắc của đại tinh vực trung tâm, khoảng cách ở giữa tới mấy vạn cái tinh vực, cho dù là luôn luôn dùng Tiêu Dao tiên châu không ngừng nghỉ thì cũng cần phải có thời gian hai ba tháng.

Cũng may bây giờ cách lúc Mê La Tinh Hải chính thức mở ra còn có khoảng một năm, cho nên khoảng thời gian này Diệp Trần cũng rất là đầy đủ.

Thế là, trong những ngày kế tiếp, Diệp Trần vừa đi đường vừa dốc lòng tu luyện, ngẫu nhiên đi ngang qua một số tinh vực có yêu thú hoành hành thì xuất thủ săn giết một số yêu thú cấp cao, vừa có thể ma luyện tu vi lại có thể đối lấy linh thạch, lại dùng linh thạch mua dược liệu luyện chế ra một số đan dược chính mình cần.

Chớp mắt một cái, hơn hai tháng đã đi qua, mắt thấy cách ngày Mê La Tinh Hải mở ra càng ngày càng gần mà tu vi của Diệp Trần cũng từ cảnh giới Nguyên Anh tầng một tăng lên tới Nguyên Anh tầng bốn!

Chính vì điều này, Diệp Trần vì để tránh cho chân nguyên trong cơ thể quá táo bạo cho nên còn tận lực áp chế tu vi của mình tăng lên, bằng không lấy Thôn Thiên thần công cường hãn này, lại thêm Thôn Thiên đỉnh, Phệ Huyết Yêu châu và Tạo Hóa tiên châu các loại pháp bảo, nếu như hắn tùy ý tăng cao tu vi thì chỉ sợ sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.

Tuy nhiên bây giờ điều duy nhất khiến Diệp Trần cảm thấy buồn bực là, một trận chiến lần trước, Tử Quỳnh kiếm của hắn bị hủy, hắn thì không có loại pháp bảo công kích nào, đoạn đường vừa qua của hắn cũng là đi qua không ít phòng đấu giá, đáng tiếc cao nhất cũng chỉ có cấp bậc Thánh khí, căn bản không vào được pháp nhãn của Diệp Trần.

Hết cách rồi, cho dù là cường giả ở đại tinh vực trung tâm, Tiên khí cũng là tồn tại cực kỳ thưa thớt.

Giống như Vân Đan tông kia có nội tình mạnh như thế cũng chẳng qua chỉ có Trấn Thiên ấn, một kiện pháp bảo Tiên khí như vậy mà thôi.

Tu Chân giả bình thường đạt được pháp bảo cấp bậc Tiên khí thì chắc chắn đều coi là báo bối, lại có ai bỏ ra để đi bán đấu giá đây?

Bởi vậy, đoạn đường đi tới này, Diệp Trần vẫn như cũ không tìm thấy một cái pháp bảo công kích nào làm vừa lòng hắn.

Một ngày này, Diệp Tràn đi tới tinh vực cấp sáu nào đó, đi ở trên đường phố trong một tòa thành trì nào đó chợt nghe bên cạnh truyền đến một câu chuyện:

"Ai, các ngươi nghe nói không? Nghe nói có người ở trên một cái tinh cầu vô danh phát hiện di tích của Diệt Thế tiên quân!"

"Trước đó không phải đều có nghe lời đồn tương tự đó sao? Cũng không biết là thật hay giả?"

"Nghe nói ngay cả cao thủ tứ đại gia tộc của tinh vực Nam Đẩu chúng ta, tất cả đều đã chạy tới đó, lần này hơn phân nửa chắc là thật!"

"Hắc hắc, coi như là thật thì lại như thế nào? Di tích Diệt Thế tiên quân làm sao có thể dễ dàng xông vào như vậy? Không biết lại phải chết tới bao nhiêu người đây!"

...

Nghe được câu chuyện của mấy người kia, lông mày Diệp Trần lập tức hơi nhíu lại, "Diệt Thế tiên quân? Dường như là hơn hai ngàn năm trước, một vị nhân vật có hung danh hiển hách, tuy rằng tu vi cũng không phải là đỉnh cấp, nhưng là cái Diệt Thế Ma dao kia của hắn nghe nói là một cái đủ để so sánh với tồn tại Thần khí, ngay cả Độ Kiếp đế quân cũng có thể giết chết... khoan đã, Diệt Thế Ma đao?"

Nghĩ tới đây, hai con ngươi của Diệp Trần lập tức sáng lên, trên mặt không thể không hiện ra vẻ mừng rỡ, thật đúng là, đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu!

Lúc trước hắn còn đang buồn bực vì không có pháp bảo binh khí nào ra dáng một chút, nếu như có thể đạt được Diệt Thế Ma đao này thì chiến lực của hắn chắc chắn có thể không chỉ tăng lên gấp đôi!

"Đi xem một chút!"

Dù sao thì thời gian còn rất nhiều, Diệp Trần quyết định thật nhanh, trước khi quyết định thì hướng người kia hỏi vị trí, đi vào bên trong di tích vị Diệt Thế tiên quân kia tìm kiếm một chút vận may, nói không chừng thật sự có thể đạt được vật mà mình muốn thì sao?

P/S: Ta thích nào....chương 7 nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status