Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Chương 78: Chiến boss

Dịch: Sút

Sửa: Bee

Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói: “Không phải vấn đề này.”

Lạc Băng Hà không thôi: “Thế là vấn đề gì?”

Thẩm Thanh Thu dựng thẳng chiết phiến: “Giải quyết việc trước mắt đã, có gì nói sau.”

Lạc Băng Hà chầm chậm thối lui, mỉm cười: “Được.”

Y nhẹ nhàng nói: “… Dù sao thời gian để nói sau còn nhiều lắm.”

Tất cả mọi người có thể cảm thấy được, giữa đám cành lá âm u bốn phía, ở bụi cỏ cao đến thắt lưng, và trong khe hở của đống đá trắng, tiềm tàng vô số sinh vật rục rịch. Ánh mắt xanh lè và tiếng thở khò khè, giống như gợn sóng, liên tiếp nổi lên.

Lúc này, để Lạc Băng Hà đi ở đầu đúng là tốt, đủ để thể hiện hết mình.

Chỉ cần là nơi y đi qua, gió yêu lập tức ngừng thổi, lặng ngắt như tờ. Đám ma vật hoặc là giả chết theo bầy, hoặc là rút lui ồ ạt.

Nói khó nghe chút, giống như thần xua ôn dịch vậy…

Có thần trợ thế này, thời gian tới đích có lẽ sẽ nhanh hơn dự đoán.

Nếu bên trong sương trắng lượn lờ, bỗng nhiên có một chỗ hắc khí cuồn cuộn, thẳng hướng trời cao, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra dị thường.

Cửa động của sơn động này thấp thoáng lá cây nặng tầng, âm u lành lạnh, đứng ở một bên cửa động, một trận rét run.

Tất cả mọi người dừng bước, chần chừ.

Dựa theo suy nghĩ ban đầu, trước khi tới nơi này, đáng nhẽ phải giết địch tám trăm, chém ma vật một ngàn, tiện thể độc trùng kỳ hoa gì đó đều phải lên hết một lượt, mới có thể vượt qua trăm ngàn gian khổ đi đến cửa ải cuối cùng.

Cho dù không nhiều trình tự như vậy, quần áo ít nhất phải dính chút máu mới xứng với cái danh chiến BOSS chứ?!

Một vị chưởng môn nói: “Chỉ sợ không thể tùy tiện hành động.”

Một vị khác đồng ý nói: “Tốt nhất nên thăm dò thực hư trước.”

Lạc Băng Hà nói: “Nhất định rồi.”

Y vừa mới nói xong, Mạc Bắc Quân liền một cước đá Thượng Thanh Hoa ra ngoài.

Thật là đá ra ngoài rồi… ra ngoài rồi… ngoài rồi… rồi…

Trong ánh mắt khiếp sợ vạn phần của Thẩm Thanh Thu, Thượng Thanh Hoa lăn lông lốc vào sơn động, đi “thăm dò thực hư”.

Yên lặng một lúc lâu, đột nhiên, trong động phát ra một tiếng hét thảm: “*** má a a a a a a a a!”

Thẩm Thanh Thu dùng tốc độ tia chớp túm lấy một nắm lá, theo mọi người lao vào trong động, chợt nghe một thanh âm truyền đến: “Thẩm phong chủ, lại gặp mặt rồi.”

Tâm Ma Kiếm cắm ở khe đá cuối sơn động, khói tím đen tràn ra từ lưỡi kiếm của nó.

Thiên Lang Quân ngồi ở trên một tảng đá, Thượng Thanh Hoa đứng ở cách tảng đá đó không xa.

Ánh mặt trời ngoài động tiến vào, chiếu sáng nửa người Thiên Lang Quân. Nhất thời có người hít một ngụm khí lạnh.

Thẩm Thanh Thu cuối cùng biết tại sao vừa rồi Thượng Thanh Hoa kêu thảm vậy.

Tuy rằng nụ cười trên mặt Thiên Lang Quân không thay đổi, nhưng vì non nửa cái mặt đều thối rữa thành màu đen, nụ cười này có vẻ cực kỳ khủng bố.

Tay áo bên trái gã xẹp lép. Xem ra, cái tay suốt ngày rớt, rốt cuộc không lắp lại được nữa.

Dáng vẻ tơi tả tàn tạ, dầu hết đèn tắt thế này, chẳng giống gì BOSS chung cực trong tưởng tượng của Thẩm Thanh Thu hết.

Thẩm Thanh Thu không nhịn được lưu ý thần sắc Lạc Băng Hà. Chỉ thấy trên mặt y gần như bình tĩnh thờ ơ, không biết ý vị ra sao.

Thiên Lang Quân nghiêng đầu, nói: “Tới ít hơn so với tưởng tượng của ta. Ta còn tưởng rằng, sẽ giống Bạch Lộ sơn lần trước, mấy trăm cao thủ ra trận chứ.”

Vô Vọng nói: “Ngươi nhìn dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của ngươi xem, bên người một kẻ lâu la cũng không có, còn cần nhiều người như vậy tới sao?”

Thiên Lang Quân nói: “Lâu la? Chỗ này của ta đích xác không có, có điều cháu trai họ ngoại thì có một.”

Lời còn chưa dứt, trong động hiện lên một cái bóng xanh. Trúc Chi Lang lặng lẽ chắn trước Thiên Lang Quân.

Không biết tại sao, đôi chủ tớ này, đều là một thân chật vật. Lộ chi của Thiên Lang Quân không thích ứng ma khí, bị ăn mòn đến lởm chởm, cái này có thể lý giải. Trúc Chi Lang cũng cũng đồng tử ố vàng, cổ, hai má, cái trán, cánh tay, phàm là nơi hở ra, đều có những khối vẩy, dữ tợn đáng sợ, nhìn qua gần giống với dáng vẻ nửa người nửa xà trong động lộ chi.

Y nói giọng khàn khàn: “Thẩm tiên sư.”

Thẩm Thanh Thu: “… Là ta. Sao ngươi lại biến thành thế này?”

Nhạc Thanh Nguyên bất động thanh sắc: “Sư đệ, đệ với vị này lại có ngọn nguồn gì?”

Ngọn nguồn sâu lắm. Đi tới bước ngày hôm nay, có quan hệ rất lớn tới vị này. Thẩm Thanh Thu đang muốn nói chuyện, Thiên Lang Quân đã hơi hơi giương cằm lên, hí mắt với Nhạc Thanh Nguyên nói: “Ta nhớ rõ ngươi.”

Gã nghĩ nghĩ, xác định chắc chắn nói: “Lúc ấy lão nhân Huyễn Hoa Cung muốn ngươi giúp lão đánh lén, ngươi không để ý tới. Hiện giờ chưởng môn Thương Khung Sơn phái là ngươi? Không tồi.”

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Trí nhớ các hạ thật tốt.”

Thiên Lang Quân cười cười, thở dài.

“Nếu các người bị nhốt ở một nơi tối hoắc mười mấy năm, không thấy ánh mặt trời, mỗi ngày chỉ có thể nghĩ tới vài việc quá khứ để sống qua ngày, cũng sẽ có trí nhớ tốt giống như ta.”

Lần này không ai đáp lời của gã. Nhạc Thanh Nguyên cầm Huyền Túc, nguyên vỏ kiếm đánh ra.

Thiên Lang Quân khó khăn né qua, ầm vang từng trận, vách động phía sau gã bị sụp xuống một nửa, mở một cái lỗ hổng lớn, bên ngoài là bầu trời, đá cuộn gió cát rơi xuống, hướng xuống phía dưới. Hàn khí cuồn cuộn vào, bông tuyết nhỏ vụn bay múa trong không trung, thu hút ánh mắt. Dưới mặt băng trăm trượng, ẩn ẩn truyền đến tiếng chém giết và gào rú càng ngày càng lớn.

Đợt Nam Cương Ma tộc đầu tiên đã đáp đất rồi.

Thiên Lang Quân nói: “Ta đoán, nhất định lại là Bách Chiến Phong xung phong. Đúng không?”

Mấy chục người phân ra, đứng vào các góc độ. Pháp trượng của Vô Vọng quơ rất uy phong, mạnh mẽ mười phần, giành thế công đầu tiên. Trúc Chi Lang bị Huyền Túc đánh lui liên tiếp, vẫn tận chức tận trách thu dẫn phần lớn lực tấn công. Thiên Lang Quân tiếp tục ngồi ở trên tảng đá, thanh nhàn cực kỳ, nói: “Năm đó ta nhớ rõ, ngươi kéo dài tới giây cuối cùng mới rút kiếm. Hôm nay cũng như vậy?”

Nhạc Thanh Nguyên không đáp lời, đang muốn một chưởng đánh vào ngực Trúc Chi Lang, một chưởng môn khác đã giành đánh trước. Trúc Chi Lang không tránh không lùi, chịu trọn một chưởng, nhưng phát ra tiếng kêu thảm thiết lại là chưởng môn kia.

Đồng tử Thẩm Thanh Thu đột nhiên co lại: “Đừng đụng y! Trên người y đều là độc!”

Trong hỗn chiến, vài người trúng độc, vài người bị ma khí linh lực nổ mạnh làm bay khỏi động, thân thể phi ra giữa không trung, sa xuống phi kiếm trở mình giữa đường, mới đứng vững được thân hình. Thượng Thanh Hoa lén la lén lút nhảy đến bên Thẩm Thanh Thu, Trúc Chi Lang đang chiến đấu đến huyết khí hừng hực, bỗng dưng thấy một thân ảnh lén la lén lút đi ra ngoài, không cần nghĩ ngợi quăng ngay hai con rắn qua. Thẩm Thanh Thu thấy rõ, lật tay, đang định phi ra một cái lá, cứu tính mạng của tác giả đại thần, hai con rắn xanh đột nhiên bị kim băng đâm xuyên qua.

Mạc Bắc Quân như bóng ma xuất hiện trong vòng chiến, nhấc Thượng Thanh Hoa lên, ném như ném gà sang chỗ Thẩm Thanh Thu, một quyền đánh về phía Trúc Chi Lang.

Mười giây kế tiếp, Thẩm Thanh Thu xem như được diện kiến thế nào gọi là “bạo hành”…

Trúc Chi Lang bị Mạc Bắc Quân cuồng đả không ngừng, hỏa lực vây công Thiên Lang Quân đột nhiên tăng mạnh.

Thiên Lang Quân dù mất một tay, lấy một trọi trăm, phong độ vẫn không hề loạn, cười nói: “Kỳ thật ta vốn không có ý sát nhập hai giới. Thỉnh thoảng vượt giới, đến bên này hát khúc, đọc sách, rất tốt. Có điều, nếu đã ở núi Bạch Lộ nhiều năm như vậy, không làm gì đó với các ngươi, thật đúng là có chút không cam tâm.”

Đầu ngón tay Nhạc Thanh Nguyên bắn ra, Huyền Túc ra khỏi vỏ ba tấc, linh lực tăng vọt. Khớp xương sai vị trí trên người Thiên Lang Quân rung động răng rắc, ‘ồ’ một tiếng, nói: “Quả nhiên là chưởng môn.”

Gã vươn một tay, trực tiếp cầm lưỡi của Huyền Túc Kiếm, giống như không có cảm giác, cười nói: “Vì sao không rút hết ra? Chỉ như thế này, còn không làm gì được ta.”

Nhạc Thanh Nguyên ánh mắt trầm xuống, Huyền Túc lại ra khỏi vỏ nửa tấc!

Chợt nghe Lạc Băng Hà lành lạnh nói: “Y không làm gì được ngươi. Ta thì sao?”

Thiên Lang Quân còn chưa rút lại nụ cười, đột nhiên, một đạo ma khí mạnh mẽ như lưỡi đao đã đánh tới.

Cánh tay còn sót lại của gã rời khỏi bả vai, bị cuồng phong thổi lên, bay ra ngoài động, rơi thẳng xuống Mai Cốt Lĩnh.

Lạc Băng Hà rốt cuộc ra tay!

Đôi phụ tử đây đối đầu, lần này, rốt cuộc đến phiên Thiên Lang Quân không có sức chống trả.

Lạc Băng Hà hai mắt đỏ đến nhức nhối, mặt nhăn nhó, ra tay ác liệt, không chút lưu tình. Thiên Lang Quân hiện tại hai tay đều đứt, thậm chí có trái phải bao vây, ứng tiếp không xuể. Trúc Chi Lang khó khăn lắm mới thoát khỏi Mạc Bắc Quân, trên mặt trên người huyết nhục mơ hồ, thấy chủ bị nguy, giống như giết đến ngu muội, xông thẳng qua đó. Cùng lúc Vô Vọng bị ma khí của Thiên Lang Quân đảo qua, miệng phun máu tươi, bay ra phía sau, Vô Trần đại sư nghênh thân đi đón. Mắt thấy Trúc Chi Lang sẽ đụng phải ông ta, Thẩm Thanh Thu thấy tình thế không tốt, lắc mình che ở trước Vô Trần.

Trúc Chi Lang vừa thấy Thẩm Thanh Thu, đồng tử vàng rực hiện tên một tia tỉnh táo, phanh lại gấp. Khiến thân hình không vững, lảo đảo suýt nữa ngã quỵ, đang muốn vòng qua Thẩm Thanh Thu đi giúp Thiên Lang Quân, lập tức một đạo bạch quang xuyên qua. Lưng Trúc Chi Lang bị đập mạnh vào vách tường, bị ghim ngực trên tường đá.

Thanh kiếm ghim một nửa trên ngực y, chính là Chính Dương.

Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, Lạc Băng Hà chầm chậm thu tay lại. Thiên Lang Quân bình tĩnh đứng sau lưng y hai trượng.

Chỉ đứng trong giây lát, gã liền tao nhã ngã xuống.



Đánh xong rồi?

Đơn giản như vậy?

Thẩm Thanh Thu còn có chút không thể tiếp thu.

Hắn còn chưa đánh được gì mà. Thế là xong hả?!

Hắn đập Thượng Thanh Hoa: “… Không phải ngươi nói Thiên Lang Quân rất khó đánh sao?”

Thượng Thanh Hoa nói: “… Là rất khó a.”

Thẩm Thanh Thu: “Thắng thế này logic hả?”

Thượng Thanh Hoa: “BOSS khó đánh đến mấy, cũng sẽ bị nam chính xử. Đây không phải là logic được công nhận sao?”

Hai người nhìn quanh bốn phía, lúc tới có mấy chục người, trạng thái full máu, đến hiện tại, đứng được cũng chẳng có là mấy.

Thẩm Thanh Thu nhìn hai vị được coi là siêu cấp khó qua của cửa ải BOSS.

Một nằm trên mặt đất, vô cùng hợp với cách miêu tả “búp bê vải chịu đủ chà đạp”; một bị ghim trên tường, máu tươi đầm đìa.

Chẳng có tẹo cảm giác vui vẻ khoan khoái khi đánh xong BOSS cuối gì cả, càng xem càng cảm thấy, cái này căn bản là bên ta đang bắt nạt người già kẻ yếu, ỷ nhiều người mặt dày đánh hội đồng…

Đúng vậy họ đích thực là đánh hội đồng!

Nhưng ai biết sẽ biến thành như vậy? Thực lực BOSS kém xa tưởng tượng nhiều quá!

Lạc Băng Hà quay lại, máu còn chưa thấm lên người, khí thần nhàn nhã, hỏi Thẩm Thanh Thu: “Muốn giết gã không?”

Y chỉ chính là Thiên Lang Quân. Trúc Chi Lang nghe vậy, cầm thân kiếm Chính Dương, cố sức rút ra ngoài. Vẩy trên cổ y có vẻ bị bạt đi không ít khi hỗn chiến, lúc này lại dùng sức, máu chảy như suối.

Từ khi biết Công Nghi Tiêu bị y giết, trong lòng Thẩm Thanh Thu vẫn có một vướng mắc, nhưng dáng vẻ này thật sự vô cùng thê thảm, người thấy khó mà không đồng tình. Hơn nữa, tuy rằng Thẩm Thanh Thu bị phương thức báo ân quỷ dị của y hố vô số lần, nhưng tốt xấu gì Trúc Chi Lang chưa từng có ý đồ xấu với hắn.

Hắn nghĩ thầm, người này cả đời hồ đồ, đều là bởi vì đầu óc không được thẳng, thở dài: “Đã biến thành như vậy rồi. Ngươi tội tình gì.”

Trúc Chi Lang ho ra một ngụm máu, ú ớ nói: “Biến thành như vậy?”

Y cười khổ nói: “Nếu ta nói, dáng vẻ trên núi Bạch Lộ kia, mới là nguyên thân của ta Thẩm tiên sư ngươi nghĩ thế nào?”

Một tia sết ầm cái giáng xuống đầu Thẩm Thanh Thu.

Sao, thì ra xà nam bò bò bò trên mặt đất rừng Bạch Lộ mới là hình thái nguyên thủy của Trúc Chi Lang sao?!

Trúc Chi Lang thở hổn hển một hơi, nói: “Ta nói rồi, ta huyết thống nghèo hèn, chỉ vì cha ta là một cự xà, khi mẫu thân sinh hạ ta, đã có dáng vẻ nửa người nửa xà như thế. Đến tận lúc 15 tuổi, người bên cạnh vẫn ức hiếp ta, ghê tởm ta, sỉ nhục ta, xua đuổi ta. Nếu không có quân thượng giúp ta hóa thành hình người, cả đời ta vẫn là quái vật nhấp nhô trên mặt đất.”

Y cắn răng nói: “Quân thượng là người thứ nhất khiến ta được làm người, Thẩm tiên sư ngươi là người thứ hai. Có lẽ đối với các ngươi mà nói, chỉ là tiện tay làm thôi, với ta mà nói, dù chết muôn lần cũng không báo đáp đủ… Thẩm tiên sư hỏi ta ‘tội tình gì’? Ngươi nói ta tội tình gì?”

Thiên Lang Quân bỗng nhiên thở dài: “Đứa trẻ ngốc, ngươi nói với hắn nhiều như vậy làm gì?”

Tuy gã nằm, nhưng vẫn nằm rất ung dung, nếu bỏ lơ non nửa khuôn mặt bị ma khí ăn mòn, thì càng ung dung hơn.

Gã nhìn trời, từ từ mà nói: “Con người ấy mà, luôn tin rằng không phải tộc mình, tất có lòng ác. Người thân mật đến mấy, nháy mắt có thể lừa gạt ngươi. Huống chi cũng chỉ là ngươi đơn phương tình nguyện muốn báo ân? Ngươi nói nhiều hơn nữa, hắn cũng không hiểu ngươi, chỉ thấy phiền thêm. Cần gì phải nhiều lời?”

… Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, gã vẫn cho rằng năm đó là Tô Tịch Nhan cố ý lừa gã đến núi Bạch Lộ?

Thẩm Thanh Thu vốn định thốt ra, ngươi hiểu lầm to rồi! Nhưng hắn lại nhìn Lạc Băng Hà mặt không biểu cảm ở bên cạnh, liền nói không ra lời.

Vô Trần đại sư lại nói: “Nếu các hạ năm đó thật sự không có ý đồ gì, nghe lời gièm pha, là lỗi của bọn ta. Việc hôm nay, tránh không được, trốn không xong. Trồng nhân ác, gặt quả ác, sớm hay muộn đều phải trả giá.”

Ông chắp tay nói: “Nhưng Tô thí chủ không tiếc tự uống thuốc độc, cũng muốn gặp ngươi một lần, làm sao có thể nói nàng lừa gạt ngươi?”

Thiên Lang Quân hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Thẩm Thanh Thu trong lòng cũng vừa động. Cũng may, Vô Trần đại sư đổi “thuốc phá thai” thành “thuốc độc”, coi như là quan ngại tới cảm nhận của Lạc Băng Hà.

Thân thể gã tàn tạ, nỗ lực ngẩng đầu như thế, còn có vết máu ngưng ở bên môi, có một cảm giác đáng thương khó tả.

Dừng một lúc lâu sau, Thiên Lang Quân nói: “… Vậy ư.”

Nói xong hai chữ này. Gã lại hỏi một câu: “Thật sao?”

Vô Trần đại sư nói: “Lão nạp dám dùng tính mạng đảm bảo, lời nói không giả.”

Thiên Lang Quân quay đầu, nhìn về phía Thẩm Thanh Thu cùng Nhạc Thanh Nguyên, hỏi như chứng thực: “Thật sao?”

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu, Thẩm Thanh Thu cũng chầm chậm gật đầu một cái.

Thiên Lang Quân giống như mất hết sức lực, nằm xuống lần nữa.

Gã thở dài: “Được rồi. Cũng may, còn có một việc không tệ hại đến thế.”

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Lạc Băng Hà.

Y đang hơi cúi đầu, mí mắt buông xuống, dính một chút tuyết, nhẹ nhàng rung động.

Nói thẳng thắn như vậy, khúc mắc của Thiên Lang Quân được giải rồi. Nhưng đối với Lạc Băng Hà mà nói, không khỏi tàn nhẫn.

Tâm Ma Kiếm còn đang không ngừng cuồn cuộn tản ra khí tím đen, tiếng động chém giết phía dưới phát ra càng rõ ràng. Chỉ sợ việc hạ xuống của Mai Cốt Lĩnh còn đang tiếp tục, không biết cách mặt băng Lạc Xuyên còn bao nhiêu cự ly.

Nhạc Thanh Nguyên đi vài bước về phía Tâm Ma Kiếm cắm ở vách tường. Thẩm Thanh Thu nói: “Việc đã đến nước này. Thiên Lang Quân, ngươi thu tay lại đi.”

Hiện tại thu tay lại, còn chưa tính là quá muộn, nếu Thiên Lang Quân tiếp tục vận chuyển ma khí vào Tâm Ma Kiếm, thực sự chỉ có giết gã mới có thể ngăn việc sát nhập. Nói như thế nào, Thẩm Thanh Thu cũng không hy vọng Thiên Lang Quân thật sự tìm chết.

Dù sao, vì một mối tình mà bị hố thành như vậy, đúng là xui hết mức. Còn muốn mạng người ta… không có BOSS nào khổ sở hơn đâu!

Thiên Lang Quân bỗng nhiên phì một cái, cười thành tiếng.

Tiếng cười quanh quẩn trong sơn động và vùng núi.

Dường như gã thấy buồn cười lắm vậy, nghiêng đầu nói: “Thẩm phong chủ, ngươi xem, hiện tại ta đây, ngay cả hình người của Trúc Chi Lang còn không duy trì được nữa.”

Lúc này, Thẩm Thanh Thu còn chưa phát giác ra ý của gã, chỉ là hơi cảm thấy chỗ nào trong lòng lộp bộp.

Thiên Lang Quân chậm rãi nói: “Đấu với các ngươi lâu như vậy, thân thể này của ta, tốn sức không hề nhỏ. Ngươi cho là, vẫn chống đỡ cung cấp ma khí cho Tâm Ma Kiếm, đến tột cùng là ai?”

Những lời này gã nói không nhanh không chậm, nhưng vào tai Thẩm Thanh Thu, dứt từng tiếng, giống như đẩy hắn rơi vào một hầm băng, cổ dần dần cứng ngắc.

“Ngươi đúng là nên kêu người thu tay lại. Chỉ có điều, người đó không phải ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status