Trùng sinh chi nha nội

Chương 149: Vấn đề lề lối

Tiễn Bành Phi và Bạch Dương xong, tôi liền trở về nhà, nói chuyện với cha về tình hình cuộc đàm phán với Mạnh Túc Tiến, tốn chút tiền, tôi cũng dự định giấu việc này cho xong. Hắc Tử rốt cuộc trước đây vẫn là kẻ cặn bã của xã hội, để cha biết tôi có quan hệ với những người như thế này sợ là không hay. Nhưng bây giờ kinh động cả tới phóng viên báo tỉnh rồi, cho nên không thể che giấu cha được. Tuy nói là huyện nhà, trước sau vẫn đề cập tới một phó thư ký của huyện ủy, ai biết anh ta có quan hệ gì tại khu vực? nhưng có thể khẳng định được rằng, người có thể ngồi lên được vị trí này, nhất định là có chỗ dựa vững chắc. Vạn nhất nếu như xảy ra sự việc gì không ngờ tới, cha vẫn còn mơ hồ trong đó, nếu thu tay không kịp thì rất dễ bị rơi vào thế bị động.

Không ngờ cha lại không có nhà. Trong nhà chẳng có ai cả. Nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ rồi, chắc giờ này cha mẹ đang đi làm, chị ba đã đi học.

Tôi mới nhớ tới, từ khi học kỳ hai của năm thứ tư bắt đầu, trong ngày đầu tiên tôi cũng chỉ học có hai tiết, tiết thứ 3 thì đã không thấy người đâu rồi. Thế này thật sự chẳng giống học sinh tiểu học chút nào.

Trong lòng tôi cảm thấy có chút xấu hổ, quay người đến phòng làm việc của huyện ủy, thì mới phát hiện phòng làm việc của cha cũng khóa cửa, thế này có thể là đang họp hoặc đã về quê rồi.

Chạy tới chỗ của thư ký, Giang Hữu Tín cũng không có ở đó, hỏi những người khác, mới biết cha đã về quê, vẫn là cái nơi hẻo lánh Sơn Bắc đó. Nhưng, cái nhà máy xi măng của khu vực Sơn Bắc bây giờ đã hoàn thành sản xuất rồi, con đường cũ đã được tu sử lại, chỉ cần không có mưa to, bùn đất và đá vôi thì đều có thể thuận lợi mà đi qua. Có lẽ cũng không thể hoàn toàn gọi là “ Vùng đất hẻo lánh”

Quay trở lại với cuộc sống trước đây, khu vực Sơn Bắc này đã từng có những nhà máy nào?

Nếu như khẳng định như Long Thiết Quân thì đây chính là cơ hội, là cơ hội để khu vực Sơn Bắc này bước tới mức trở thành vùng núi rộng lớn. Hy vọng cả đời này, khu vực Sơn Bắc có thể nhanh chóng chuyển biến tình hình khó khăn hiện nay, quần chúng nhân dân nhanh chóng có cuộc sống ấm no.

Cha đã không có ở đây thì báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành cũng giống nhau cả thôi.

Buổi chiều làm việc chưa lâu, phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành cũng may chưa có ai, chỉ có Tiêu Chí Hùng đang giúp đỡ chỉnh lý lại tài liệu.

“Bác Nghiêm”

“Tiểu tử thối, hai ngày nay cháu đi đâu vậy?”

Nghiêm Ngọc Thành vừa nhìn thấy tôi đã mắng.

Tôi hơi sợ, bổn nha nội này đã thành nhân vật quan trọng rồi. Chỉ không xuất hiện hai ngày, thì đã kinh động tới cả Nghiêm Ngọc Thành sao?
“ Đi Thanh An một chuyến, sau đó đi tỉnh thành. Vừa mới về ạ”

Tôi thành thật trả lời.

“Hơ, thật là bận rộn đó. Lại đây kể nghe nào. Đã bận rộn những việc gì?”

Nghiêm Ngọc Thànhkhó khăn mới nghỉ tay, bỏ tập tài liệu trên tay xuống, hứng thú hỏi han.

“Bác, cứ đến là khách rồi. Đạo lý này đều cần biết, sao bác lại không biết vậy? đến tận phòng của bác, ngay cả chén trà cũng không có, cũng không mời ngồi, thật sự chẳng giống đang tiếp khách gì cả?”

Mỗi lần thấy Nghiêm Ngọc Thành, tôi thật sự đều đấu khẩu với ông ta, coi như đấy là trò vui vậy.

“Hơ hơ, lại còn giả bộ như vậy sao? Muốn uống thì tự mình lấy, muốn ngồi có ghế đó. Thì cũng thường xuyên tới đây, cũng cần có cách đối đãi như vậy nữa.”

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm mặt, dạy bảo.

Tiêu Chí Hùng cười, đưa cho tôi một chén trà. Anh ta đã làm việc cùng Nghiêm Ngọc Thành hơn 1 năm, nhiều cán bộ tới báo cáo cho bí thư Nghiêm đều là thành tâm thành ý, chủ nhiệm Liễu có quan hệ tốt nhất, thư kí Đường có tư cách kì cựu nhất, trước mặt của Nghiêm Ngọc Thành đều không thể hoàn toàn bỏ qua. Nghiêm Ngọc Thành thì như vậy, không hiền từ mà nghiêm khắc, có nhiều điểm giống với Long Thiết Quân.

Một mình đứa trẻ con như tôi, không một chút ngại ngùng khi đứng trước mọi người, thường thường có thể làm cho Nghiêm Ngọc Thành nở nụ cười lớn.

“ Kì thực cũng không có việc gì lớn, chính là việc của một nhân viên của nhà máy sản xuất linh kiện, tên là Nghiêm Hải Quân, tại trạm xe của huyện Thanh An, thấy mấy người chêu ghẹo 1 cô gái, liền thấy chuyện bất bình chẳng tha, đánh cho mấy tên đó một trận, kết quả là bị cục công an huyện Thanh An bắt giữ”

Tôi nhấc tách trà lên, thổi thổi, uống một ngụm, mới từ từ nói tiếp.

“Hửm? anh ta vì chuyện đấy mà đánh nhau. Cục công an bắt anh ta làm gì?”

Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu có hứng thú với chuyện này.

Anh ta mỗi ngày từ sang tới tối bận công việc, bị cả núi công văn bao quanh, bất ngờ lại cùng tôi nói chuyện, thật sự có tác dụng làm cho tinh thần thoải mái đôi chút.

“Cái này rất đơn giản mà, người mà anh ta đánh phải lại chính là con trai của phó thư kí ủy ban huyện Thanh An Mạnh Túc Tiến…”

Nhìn thấy Nghiêm Ngọc Thành và Tiêu Chí Hùng tỏ ra kinh ngạc, tôi cũng không nói lấp lửng nữa, đem toàn bộ câu chuyện trần thuật lại cho họ nghe.

“Phóng viên của báo tỉnh đã đến Thanh An rồi?”

Nghiêm Ngọc Thànhnheo mắt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong lòng nghĩ đứa trẻ này thật đáng ngườm, ngay cả phóng viên của báo tỉnh mà cũng đưa tới đây rồi mới nói cho mình?

“ Vâng ạ? Bác, có gì không thỏa đáng sao?”

“Có gì không thỏa đáng? Làm không tốt thì lại phát sinh nhiều vấn đề.

“ Nghiêm trọng như vậy sao?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

Tiêu chí hung nhẹ nhàng nói: “ Bí Thư, nghe nói bí thư Mạnh và bí thư của khu vực Lưu Văn Cử, là có quan hệ thân thiết, bí thư Lưu là chồng chị gái của bí thư Mạnh.”

Tôi lấy làm ngạc nhiên, chỗ dựa này thật vững chắc.

Lưu Văn Cử là người có uy quyền của khu vực, phó bí thư ủy ban khu vực kiêm bí thư khu vực , thảo nào Mạnh Túc Tiến lại vênh váo như vậy,coi Thanh Annhư nhà mình, hóa ra là có chỗ dựa là ông bác này.

“ Thế thì đã làm sao? Trước pháp luật mọi người đều như nhau!”

Nghiêm Ngọc Thành nheo mày, lãnh đạm nói.

Tiêu Chí Hùng vốn là có lòng nhắc nhở, lại không ngờ lại kích động tính cách cố chấp của Nghiêm Ngọc Thành, chỉ đành ngượng cười, không nói thêm nữa. Kì thực Mạnh Vũ Hàn và Lưu Văn Cử có quan hệ, Nghiêm Ngọc Thành cũng không biết ? ông ta chẳng qua là không tin thôi!

“Bác, việc này cháu có nên làm đến cùng?”

Tôi có chút lo lắng.

“Làm sao, sợ rồi à?”

Nghiêm Ngọc Thànhcông kích tôi, kiểu cười lộ ra sự châm chọc.

“Sợ cái gì chứ!”

Tôi không cầm lòng được đã nói ra câu nói thô tục.

“Ngang nhiên tại trạm xe chêu ghẹo con gái, lại còn tập trung những kẻ lưu manh lại nữa, anh ta có lý sao?”

“Cháu nói rất hay! Nam tử hán thì cần phải có khẩu khí như vậy! cháu đi đi, việc này ta biết rồi.”

Nghiêm Ngọc Thànhcười lớn.

Kì thực tôi cung biết, sự việc đề cập đến Lưu Văn Cử, nếu như thật sự làm to chuyện, Nghiêm Ngọc Thành cũng không thể hoàn toàn gánh vác hết được. Nhưng ông ta có cách nhìn coi thường thế này cũng làm cho tôi yên tâm phần nào.

Nghiêm Ngọc Thành nói đúng, nam tử hán đại trượng phu, thì cần đem sự hăng hái đi giải quyết mọi việc.

Đã khai chiến rồi thì sẽ chẳng có đường nào mà rút lui nữa.

Đi ra từ phòng làm viêc của Nghiêm Ngọc Thành, tôi đến thẳng cục công an, tìm Lương Quốc Cường.

Giữa tôi và Lương Quốc Cường không có chút kiêng nể gì.

Lương Quốc Cường nghe lời tôi nói, chỉ hỏi 1 câu : “ Tôi có thể làm gì?”

“Tìm 2 người, cùng tôi đi tới huyện Thanh An. Tôi sợ hai phóng viên đến Thanh An không thông thuộc địa bàn, sợ là không thể tìm được chứng cứ.”

Lương QuốcCường gật đầu, trầm tư 1 hồi, nói : “ Tiêu Kiếm là một, Tiêu Vũ cũng coi là 1”

Ha ha, sao lại toàn chọn những người họ Tiêu thế? Tiêu kiếm thì không cần nói, tốt nghiệp trường công an, hai ba người cũng vào cũng không thành vấn đề. Tiêu Vũ là cán sự bảo vệ của uy ban huyện, đệ tử của Lương Quốc Cường. Lương Quốc Cường chuyển nghành sang bảo vệ ủy ban huyện, tiêu vũ cũng cùng học nghệ với anh ta, cũng có chút kinh nghiệm, trong mấy huynh đệ của tôi, được xem như là người tài giỏi, người lại nhanh nhẹn. thấy có thể”

“Cậu không cần đi nữa, bảo hai người đó đi là được.”

Lương Quốc Cường nói.

Tôi nghĩ một lát, rồi gật đầu.

Đã đề cập tới vấn đề này rất có thể sẽ động chạm tới Lưu Văn Cử, tôi không lộ diện có lẽ tương đối thỏa đáng. Tuy nói tuổi nhỏ, chỉ là con trai của chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, một khi lộ diện, không biết sẽ gây ra nghi ngờ gì. Như Vương Bản Thanh, đã đắc tội với Châu Bồi Minh, lần này lại đắc tội với Lưu Văn Cử, thì coi như có Long Thiết Quân che chở, cũng không hoàn toàn tốt. Hai người họ Tiêu này than thủ tài giỏi, thêm nữa lái xe Châu Hậu Quần cũng là người của bộ đội chuyển nghề sang, âm thầm bảo vệ cho hai phóng viên thì chắc không có vấn đề gì.

Nha nội tuy đã luyện võ hai năm, nhưng than thủ cũng bình thường, then chốt là thời gian, chỉ sợ không những không giúp đỡ được lại đem lại phiền phức mà thôi.

Nhìn không ra Lương Quốc Cường, làm tại cục công an chưa tới 1 năm, quan hệ các mặt tốt, chớp mắt đã nắm rõ tình hình rồi.

Ai biết tôi và Lương Quốc Cường lại sắp xếp như thế này, căn bản không hề lộ diện trực tiếp .

Bành Phi và Bạch Dương khi đến được đại đội Kiều Mai trấn Khúc Khê của huyện Thanh An, dựa vào cái danh phóng viên thì rất nhanh chóng tìm được đương sự là Thạch Tú Lệ, một cô gái xinh xắn 18-19 tuổi. Hai ngày trước gặp chuyện không hay, cho nên chỉ ở nhà không hề ra ngoài. Thư ký Đại đội mai kiều đưa hai phóng viên đến nhà cô gái đó, khi hỏi thăm tình hình dựa vào cái thẻ phóng viên có lẽ rất thuận tiện, Thạch Tú Lệ không hề che giấu gì, kể lại toàn bộ sự việc của ngày hôm đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tài liệu của nhà máy sản xuất linh kiện là hoàn toàn đúng.

Sự việc làm thuận lợi như thế này, theo tôi nghĩ thì Mạnh Túc Tiến thật quá đắc ý rồi, anh ta căn bản không ngờ rằng nhà máy sản xuất của một đội là kinh doanh lại có năng lực lớn như thế này, trong phút chốc đã đưa đến phóng viên của báo tỉnh, do đó mà không hề có sự dự phòng nào.

Bành Phi và Bạch Dương đã lấy được tư liệu trong tay, lại nhanh chóng đi tới huyện thành Thanh An, tìm đến khẳng định lại sự thật với chủ nhiệm Tô của trạm nông cơ. Không hề ngờ rằng đến như thế này, lại làm kinh động tới những người quan to của Thanh An.

Tô Hưng Quốc không giống như Thạch Tố Lệ, cẩn trọng hơn, khi vừa nghe tới phóng viên của báo tỉnh, đến tìm hiểu tình hình của Nghiêm Hải Quân, trong lòng lập tức se lại 1 chút. Đây không phải là trò đùa, làm không tốt sẽ bôi tro lên cả huyện Thanh An. Cái này Tô Hưng Quốc không thể đảm nhiệm được. khi đó có chút khách khí tiếp đón hai vị phóng viên, chỉ trả lời qua loa những câu hỏi của Bành Phi và Bạch Dương, chứng cứ thực sự thì không hề lộ ra ngoài. Khó khăn lắm mới ứng phó được với hai vị này, liền ngay lập tức đi báo cáo.

Mạnh Vũ Hàn nghe xong chuyện, lập tức khoa chân múa tay, vội gọi con trai tới hỏi, Mạnh Túc Tiến coi như chẳng có chuyện gì, nhẹ nhàng nhận tội, chút nữa làm cho phó thư kí ngất tại chỗ.

Sự việc cũng đã khá cấp bách rồi, bí thư Mạnh cũng chẳng thể có thời gian mà giáo huấn con trai được nữa, lập tức gọi điện thoại thông báo cho lưu văn cử. Lưu Văn Cử trách mắng ông ta trong điện thoại, làm cho Mạnh Vũ Hàn toát mồ hôi, nhận sai với anh rể, vì mình dạy con không nghiêm.

Lưu Văn Cử dạy giỗ cháu trai một trận, khó tránh nổi là phải nhanh chóng dựa vào tình hình hiện nay mà tìm ra cách giải quyết nhanh chóng, bảo anh ta phải như thế như thế kia.

Đối với tôi chuyện này thì lại có một kết quả giải quyết không thật thoải mái.

Căn bản, việc hai phóng viên báo tỉnh đi tìm hiểu sự thật âm thầm, một nhóm lưu manh lại treo ghẹo một cô gái ngay tại trạm xe, nhân viên tiêu thụ của nhà máy sản xuất linh kiện đồng chí Nghiêm Hải Quân thấy thế ra tay bảo vệ, đánh đuổi bọn chúng. Ai ngờ rằng lại bị bọn lưu manh này báo thù, chúng tụ tập lại xung quanh Nhan Hải Quân. May mà nhân viên công an tới kịp, giải vây cho Nhan Hải Quân khỏi bị lưu manh đó.

Vì nguyên nhân của sự việc chưa được làm rõ, cục công an huyện Thanh An tạm thời bắt giữ Nhan Hải Quân và nhóm lưu manh đó, cũng coi như là làm theo pháp luật. Sau khi án này được làm rõ, cục công an Thanh An kịp thời thả Nhan Hải Quân, mà còn biểu dương tinh thần vì nghĩa của anh ta nữa. Còn nhưng tên lưu manh kia đều đã bị bắt lại chờ ngày xử án theo pháp luật.

Khi nghe thì thấy tất cả đều rất viên mãn, chỉ có 1 điểm, kết quả điều tra của đồng chí phóng viên chỉ nhăc tới những tên lưu manh kia, mà không hề thấy cái tên của Mạnh Túc Tiến!

Cái trò diễn của pháp luật này là như thế nào, tuy tôi hiểu, nhưng có chút không thoải mái, ngồi đối diện với Nghiêm Ngọc Thành, lắc lắc đầu.

Nghiêm Ngọc Thànhliền cười, nhẹ nhàng nói: “ Làm sao, có chút không cam tâm sao?”

“Vâng. Mạnh Túc Tiến cái tên này, thật sự không phải cái thứ này.”

Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, tôi rất ít khi che dấu cái gì, phần lớn đều thành thật bộc lộ.

“Kì thực kết quả này cũng có chút không đúng”

Nghiêm Ngọc Thànhtừ từ nói.

Cha ở lại khu Sơn Bắc hai ngày rồi, vẫn chưa về. cho nên trong văn phòng của Nghiêm Ngọc Thành chỉ có tôi và ông ta.

“ Nếu như cháu muốn chính nghĩa mãi mãi đạt được sự biểu dương, thì đó không hoàn toàn đúng. Mạnh Túc Tiến chẳng là thứ gì, nhưng khi nhăc tới Mạnh Vũ Hàn và Lưu Văn Cử, thì sự việc lại trở nên phức tạp hơn. Chỉ cần anh ta có khí thế mạnh mẽ, kết quả cuối cùng, sẽ thường là thỏa đáng, mọi người đều phải nhường bước.

Nghiêm Ngọc Thành nhẫn nại, tuy nói với tôi về nghệ thuật chốn quan trường. Thái độ này của bác ta cũng làm cho lòng tôi thoải mái hơn nhiều. Bác ta trước đây ngoài việc khi mở miệng ra lag gọi tôi là “ Tiểu tử thối” ra, hay nghĩ đủ mọi cách làm khó tôi ra, chứ chưa từng thật lòng nói chuyện như thế này. Thấy thần thái yên tâm của bác như vậy, những suy nghĩ trong tôi như sang thêm.

“Bác, kì thực kết quả này bác cũng đã sớm liệu tới rồi phaỉ không ạ?”

Nghiêm Ngọc Thànhnhấp môi uống trà, gật đầu.

“ Nếu như ta là Lưu Văn Cử, ta cũng giải quyết như thế. Ứng phó với phóng viên báo tỉnh, rồi để cho nhà máy linh kiện không còn lời nào mà nói nữa, còn giữ được thể diện cho huyện Thanh An, một mũi tên trúng ba đích.”

“ Là 1 trúng 4 ạ, tiện thể thanh toán bọn lưu manh nữa!”

Tôi không khách khí mà nói thêm vào.

“Có thể báo tỉnh còn cho bọn họ một chính khí nữa ý chứ, bằng con đường báo chí mà công kích thế lực xấu xa của bọn lưu manh.”

“ Đúng vậy, nếu như báo tỉnh có thể cho một bài báo như thế này, thì càng tốt”

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười.

Tôi lập tức có chút bực tức.

Nghiêm Ngọc Thành nhận lấy nụ cười đó, nói: “ Tiểu Tuấn, tất cả không thể ý nghĩa với việc, cần nhìn từ cục diện. sản phẩm của nhà máy sản xuất linh kiên, sau này còn phải tiêu thụ tại Thanh An nữa đúng không? Lần này đắc tội với Mạnh Vũ Hán, có gì tốt với cháu không? Đối với thương nhân mà nói thì chữ lợi được xếp vị trí hàng đầu.”

Tôi thật sự không ngờ được rằng Nghiêm Ngọc Thành lại có thể nói ra những câu như thế này, cho nên khó tránh có chút thiếu tự tin, nói: “ Cái gì là nhà máy của cháu? Là của Liễu GiaSơn không tốt sao?”

Nghiêm Ngọc Thành là người tôn sung theo tư tưởng triết học “ Khó mà hồ đồ” của Trịnh Bản Kiều, lập tức mỉm cười, cũng không xem xét nhiều.

“Tiểu Tuấn, cháu thiên chất thông minh, hiểu việc, nhưng lề lối có chút hiềm nghi. Nếu như muốn đại sự thành công thì phải hạn chế tiểu tiết mới được!

Cái đạo lý này, cháu cần phải nghĩ cho thật rõ rang!

Lời của Nghiêm Ngọc Thành như một lời cảnh tỉnh, một chút không phục trong lòng tôi đã tan biến sạch.

Kiếp trước tôi chỉ là một cọng cỏ, tuy là trùng sinh, nhưng kiến thức lại không rộng, tấm lòng không đủ, lời nhận xét này làm tôi vui vẻ tâm phục khẩu phục, đứng dậy, cúi chào bác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status