Trùng sinh chi nha nội

Chương 183: Sinh nhật của Lương Xảo

“Ấy, sao hôm nay lại nhiều món ăn thịnh soạn thế này?”

Tôi chỉ bàn ăn đầy những thức ăn, có chút ngạc nhiên.

Mấy cô gái ai nấy đều bịt miệng cười, ngay cả tên mặt nám Tào Sinh Minh và hai người đưa bánh mỳ cũng có mặt, toàn bộ đều cười hì hì, như là có chuyện gì trọng đại lắm, chỉ giấu một mình tôi.

“Đừng hỏi nữa, ăn cơm đi, đều là những món ăn cậu thích đó.”

Lương Xảo mỉm cười, rồi đứng dậy chuẩn bị đơm cơm cho tôi.

Lương Xảo mặc một chiếc đầm tay ngắn màu hồng, có viền hoa ở xung quanh, hai gò ngực nhô cao, vô cùng xinh đẹp. Ngay cả tôi ngày nào cũng ở gần cô ấy mà vẫn phải đưa mắt sang nhìn.

“Em ngồi đi, hôm nay chị đơm cơm cho em.”

Lương Thiếu Lan cười ấn người Lương Xảo xuống, Lương Xảo chỉ cười nhỏ nhẹ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

“A....Lương Xảo, hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của chị.”

Thấy cảnh tượng khác thường so với mọi ngày thế này, tôi mới chợt nhớ ra, phản ứng đầu tiên là thò tay vào túi quần. Trong túi quần là món quà tặng cho Lương Xảo, tôi đã mua từ lâu, chỉ đợi đến ngày này là tặng cô ấy. Ai ngờ đến đúng lúc quan trọng thì lại quên bẵng mất.

Điều này phải trách bác năm và “trung tâm bồi dưỡng kỹ thuật Đằng Phi”. Từ sau khi tôi đưa ra kiến nghị lập trường học rồi bác năm gật đầu đồng ý, ngay lập tức đã chạy đến mấy huyện mấy khu, đánh báo cáo làm các thủ tục. Tôi vì chuyện lập trường học mà bận quay như chong chóng. Khó khăn lắm mới làm xong được các thủ tục, nhưng không thể dùng danh nghĩa trường học mà phải đổi thành “trung tâm bồi dưỡng”. Hơn nữa phải treo thêm cái tên của xưởng máy Đằng Phi. Dù sao thì lúc đó vẫn chưa có ai lập một trường học tư, không có chứng cớ gì nhìn vào, nên khu và huyện cũng ngại ngần không dám cho phép.

Trung tâm bồi dưỡng thì trung tâm bồi dưỡng, chỉ cần lập nên đã rồi tính sau.

Sau khi làm xong thủ tục, bác năm càng bận hơn. Vừa phải thuê đất vừa phải thiết kế đồ án, để đến tháng 5 là bắt đầu khai công. Chỉ cần bên chính phủ đồng ý là sự việc trở nên dễ dàng. Dù gì cũng chỉ là vấn đề về tiền mà thôi. Liễu Gia Sơn giờ đây lại chẳng thiếu tiền. Nói ra thì, bác năm còn giàu hơn cả ông bí thư huyện ủy là cha và ông huyện trưởng là Đường Hải Thiên. Đúng là “Cây cột tài chính” đúng nghĩa. Mặc dù những người ở Liễu Gia Sơn mấy năm gần đây đã gặp phải nhiều chuyện mới mẻ, nhưng với hành động của bác năm lần này, lập cả một trường học ở Liễu Gia Sơn, vẫn thấy kinh ngạc như cũ.

Sự việc xây trường học này, tôi bỏ nhiều công sức hơn bất cứ lúc nào, thậm chí tôi còn chú ý đến nó hơn là xưởng máy Đằng Phi lúc đầu mới xây dựng.

Nói ra thì, mấy năm nay tôi đã làm nhiều chuyện lớn lao cho Liễu Gia Sơn, được coi là đã hoàn toàn thay đổi vẻ mặt nghèo khổ của nơi đó. Giờ đây, Liễu Gia Sơn đã được coi là nhà nhà đều có cuộc sống tốt đẹp. Những cô gái đẹp ở ngoại tỉnh cứ ùn ùn kéo về Liễu Gia Sơn. Còn những cô gái ở Liễu Gia Sơn, nếu muốn gả cho người khác, thì đối phương không là cán bộ cũng phải là công nhân, ăn lương nhà nước. Những người nhà làm nghề nông thì chẳng có nước, đến cửa là bị đuổi ra ngay lập tức.

Nhưng nói đến giáo dục, thì ngoài “học bổng trợ cấp”, chẳng còn chút thành tích nào nữa. Mặc dù học bổng này đã tăng lên đến 20 vạn, tôi và thôn mỗi bên một nửa, về cơ bản thực hiện được miễn phí giáo dục trên cấp ba. Nhưng tôi vẫn thấy thế là chưa đủ. Đầu tư vào giáo dục của Liễu Gia Sơn không là gì so với thực lực tài chính mà nó có.

Tôi muốn thông qua trường học bồi dưỡng kỹ thuật lần này, gọi là “trung tâm” cũng được, thay đổi tất cả quan niệm của mọi người, mở ra cánh cửa giáo dục mới cho Liễu Gia Sơn. Vì thế xây dựng cùng với trung tâm bồi dưỡng, còn có trường tiểu học mới của Liễu Gia Sơn. Tôi muốn dùng khoảng thời gian hai năm để xây dựng cả trường trung học. Đương nhiên việc này còn phải lên huyện đi xin thủ tục. Nhưng bất luận thế nào, nhất định phải làm. Bất luận phải bỏ ra bao nhiêu tiền, sử dụng bao nhiêu mối quan hệ, tôi cũng phải nghĩ cách thực hiện điều đó. Về sau, có lẽ tôi còn xây cả trường đại học nữa.

Muốn thịnh vượng thì phải lấy giáo dục làm gốc!

Nghĩ vậy, tôi đã rất chú trọng đến việc kiến thiết trường học, đội ngũ giáo viên và phương hướng phát triển của trường, giống như bác năm, tôi bận đến độ bốn chân chổng lên trời, nên quên bẵng mất ngày sinh nhật của Xảo Xảo.

Xảo Nhi thấy tôi cuối cùng cũng đã nhớ ra, nên cười, lộ vẻ rất hạnh phúc.

Tôi thì thật áy náy, nên vôi vàng ngăn chị Thiếu Lan lại, nói: “Chị Thiếu Lan, chị ngồi đi, để em đơm cơm cho Xảo Nhi.”

“Thế làm sao được?”

Lương Xảo cười ấn người tôi xuống ghế.

“Có lòng như vậy là được rồi.”

Tay tôi lại sờ vào chiếc nhẫn trong túi quần, đó là món quà tôi mua một tháng trước ở chợ Đại Ninh. Giờ đây chợ Đại Ninh cũng có thể mua được nhẫn vàng rồi, nhưng chỉ là vàng tây thôi, còn vàng trắng và kim cương, thì không hề có.

“Uống rượu đi. Ngày vui thế này, phải uống rượu mừng mới được.”

Đề nghị này của tôi được mấy người đàn ông nhiệt liệt hưởng ứng. Có thể thấy được rằng, họ rất cẩn thận khi ngồi ở đây. Bình thường, ngoài Tào Sinh Minh thỉnh thoảng đến đây ăn cơm, hai người làm khác đều chưa đặt chân lên tầng trên. Không phải là tôi cố tình làm vậy, mà những người con gái khác đều biết tôi không thích đàn ông không liên quan đến đây, nên rất tự giác chấp hành “luật” này.

Lương Xảo thấy tôi mở miệng, ngay lập tức cười hì hì đi lấy một bình rượu Mao Đài. Đây là hàng tồn, để cho Trình Tân Kiến.

“Oa...Mao Đài...”

Tào Sinh Minh là người biết nhìn hàng, nên ngay lập tức nhảy dựng lên. Từ lúc cha anh ta bị phán mười năm, mấy năm này Tào Sinh Minh đều rất tử tế sống qua ngày, chỉ thỉnh thoảng bực bội chút thôi. Tiệm bánh mỳ làm ăn phát đạt, Lương Thiếu Lan cũng có phần, đã bước vào hàng ngũ “giàu lên” của huyện Hướng Dương. Lúc đầu tôi còn sợ Lương Thiếu Lan hiền quá, để quyền quản lý kinh tế cho Tào Sinh Minh. Ai mà ngờ được mọi việc lại không như thế, quyền kinh tế trong nhà anh ta nằm hết trong tay Lương Thiếu Lan, ngay cả tiền lương của Tào Sinh Minh đều là do Lương Thiếu Lan đi nhận, rồi đưa tiền tiêu vặt cho anh ta hàng tháng.

Xem ra những người phụ nữ này đều có “năng khiếu” giữ tiền. Chỉ có Lương Xảo của tôi là ngoại lệ, dường như trên thế giới này ngoài tôi ra, chẳng có thứ gì làm cho cô ấy phải chú ý!

Nghĩ đến đó, tôi quay sang nhìn Lương Xảo, thấy cô ấy cũng đang âu yếm nhìn mình, hai con mặt gặp nhau, đều có chút đỏ mặt, cả hai người quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Buổi trưa tôi uống hơi nhiều rượu, nên hơi hoa mắt chóng mặt, ăn xong cơm liền chạy lên chiếc giường thơm tho của Lương Xảo nằm nghỉ, mơ mơ hồ hồ thấy có người bước vào phòng.

Tôi chỉ hơi xỉn, chưa đến mức say hẳn, ngửi thấy mùi thơm là biết Lương Xảo đến rồi, ngay lập tức ngồi dậy, mở to mắt, dang rộng hai tay ra.

Xảo Nhi cười, đưa cho tôi cốc trà trong tay cô.

“Nghe nói khi uống say thì rất khô miệng, anh uống cốc trà này cho họng bớt khô.”(Lương Xảo và Liễu Tuấn, khi chỉ có hai người thì xưng là "anh", "em")

Tôi lười nhác quàng hai tay ra sau lưng, rồi cúi đầu ra đằng trước, mở to miệng.

Lương Xảo cười khanh khác, đi đến bên giường đưa cốc trà lên miệng tôi.

Tôi uống hai ngụm, một sự sảng khoái đi vào trong ruột, thật là thoải mái. Thấy tôi vui vẻ, Lương Xảo cũng vui theo.

Tôi nhân lúc cô ấy không chú ý quay đi đặt cốc trà lên đầu giường, giơ hay tay ra ôm lấy cô ấy.

“Đừng thế....”

Lương Xảo cười, chỉ vùng vằng một chút rồi lại ngoan ngoãn áp vào lòng tôi. Lương Xảo 18 tuổi, đã trở thành một cô nương lớn thành thục, những đường cong trên cơ thể có tính phản hồi rất tốt, dùng sức một tí là bị bật ra.

Chỉ ôm chút thôi mà tôi đã hơi không khống chế được, bắt đầu nghĩ linh tinh.

Xuyên thời gian về đây đã 6 năm rồi, tức ra cấm dục cũng đã sáu năm, phản ứng thế này cũng là chuyện bình thường. May mà tôi giờ cũng biết cách điều chỉnh bản thân, thấy có chút không ổn, liền bỏ tay ra, đi tìm quần (quần dài).

Xảo Nhi thấy tôi đang tìm đồ, cắn môi, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh tìm gì thế?”

Tôi cười, đã vớ được cái quần của mình, thò vào trong túi lấy ra chiếc nhẫn, rồi nói: “Xảo Nhi, đây là món quà sinh nhật dành cho em.”

“Là gì thế?”

Lương Xảo nhận hộp quà rồi hiếu kỳ mở ra.

“A, là nhẫn vàng à....”

Tôi dựa vào vai cô ấy, cười hỏi: “Hình này em thích chứ? Anh chọn cho em đó.”

Chiếc nhẫn này không lớn, chỉ khoảng 1, 2 chỉ, có hình trái tim.

“Ừm....Thích lắm, đẹp quá...” Lương Xảo gật đầu lia lịa, trong ánh mặt lộ ra vẻ hạnh phúc vô ngần, cắn môi, rồi nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng...”

“Tưởng anh quên sinh nhật của em phải không?”

Lương Xảo gật đầu một cách thật thà, rồi ngay sau đó lại cười nói: “Là em không đúng, đáng lẽ em không được nghĩ vậy...”

Tôi lại ôm cô ấy, đặt một nụ hôn lên tai cô, cười nói: “Cô ngốc này, sao anh lại quên được chứ?”

Người Lương Xảo lại nhũn ra, rồi cô cúi thấp đầu, trong lòng rất thích.

“Nào, anh đeo cho em”

Lương Xảo ngoan ngoãn giơ tay ra cho tôi đeo. Tôi lấy chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô, nhìn một lượt, rồi thở dài một hơi.

“Sao vậy, anh không vui à?”

Lương Xảo kỳ lạ hỏi.

“Không, chiếc nhẫn này...Ừm, thật nhỏ bé quá....”

Tôi hơi buồn bã nói!

“Đâu có? Em thích lắm!”

“Xảo Nhi, mấy năm nữa, anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương thật lớn!”

Thấy Xảo Nhi dễ vừa lòng như vậy, tôi càng buồn hơn, vội vàng hứa với cô ấy.

“Nhẫn kim cương là gì thế?”

Lương Xảo hiếu kỳ hỏi.

Đồ vật mà những cô gái sau này đều biết, giờ đây, đối với Lương Xảo, vẫn là thứ xa lạ lắm.

“ừm, nhẫn kim cương là nhẫn nạm kim cương. Còn kim cương, là một loại đá quý, là loại đá đẹp nhất....giống như em vậy, là thứ có một không hai...”

Ôi, tôi phát hiện ra, muốn lấy ngôn ngữ để giải thích kim cương, thật là khó khăn. Nhưng Lương Xảo đã rất vui rồi, vì câu “có một không hai” đó. Cô quay người lại, sà vào lòng tôi, mùi thơm từ trên tóc bay ra nồng nàn. Tôi khó khăn lắm mới khống chế đươc cái đó lai muốn khởi nghĩa lần nữa.

Không được, thế này không được, sự đề phòng thế này rất dễ bị dập tắt.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ra, mỉm cười nói: “Xảo Nhi, tối nay anh mời em đi xem phim có được không?”

Lương Xảo vội gật đầu: “Được chứ. Phim gì thế?”

Điều này đúng là làm khó tôi rồi. Từ lúc chuyển rời thời gian về đây đến nay, tôi chưa từng bước vào rạp chiếu phim.

“Phim gì mà chẳng được, đi xem là được rồi.”

“Ừm...Anh ngủ thêm chút nữa đi, lúc trưa anh uống khá nhiều rượu....”

Tôi gật đầu rồi lại nằm xuống. Lương Xảo cúi thấp người, rồi thơm lên mặt tôi, cười khanh khách, sau đó đi ra ngoài.

Ôi, thế này còn ngủ được sao?

Đã bảo là tối đi xem phim thì giờ dậy đi mua vé cho rồi. Sáu năm trước, cha còn là nhân công ở rạp chiếu phim kìa, kiếp trước tôi đã sống ở đó đến 10 năm, nên hầu như tôi quen gần hết những người ở đó. Vấn đề là, họ không có ai quen tôi. Vì kiếp này, tôi hầu như chưa từng xuất hiện ở rạp chiếu phim, từ lúc chuyển ra Liễu Gia Sơn, trực tiếp sóng ở khu ủy ban cách mạng huyện Thanh Sơn Lĩnh.

Nhưng cũng chẳng sao, tôi cũng chẳng định mua vé miễn phí.

Nếu không phải là trước mắt những khu vui chơi ở huyện Hướng Dương quá ít, thì tôi chẳng thèm mời Xảo Nhi đi xem phim thế này. Thật nhà quê. Nói thật lòng, nếu bảo tôi đi xem phim của những năm 80, thì đúng là chẳng có hứng chút nào.

Đi đến rạp chiếu phim phố cổ, nhìn biển quảng cáo, ừm, tối nay có phim “Hỉ Doanh Môn”, có hai giờ chiếu là sáu giờ 10 và 8 giờ 10. Tôi chẳng còn chút ấn tượng nào về bộ phim này, hình như nói về sự thay đổi của một sơn thôn.

Ừm, không có ấn tượng càng tốt, xem cho đỡ ngán.

Nhìn ra chỗ bán vé, người xếp hàng cũng không ít. Hầu hết là một nam một nữ đến, đôi tình nhân chiếm đa số. Tôi vốn định rủ Lương Xảo đi cùng, nhưng việc của tiệm bánh mỳ lại bận, cô ấy không dứt ra được. Hơn nữa, hôm nay Lương Xảo mặc bộ váy hồng đó, thật sự là thu hút sự chú ý của người khác, ai thấy đều liếc qua vài phát. Bổn thiếu gia giờ đây đã lớn dần lên, cha lại trở thành nhân vật đứng đầu huyện Hướng Dương, nếu để ai nhìn thấy họ nói ra nói vào ảnh hưởng lại không tốt. Buổi tối đi xem phim, trời đã tối, có lẽ đỡ hơn một chút.

Tôi ngoan ngoãn đứng vào sau cùng, đằng trước có khoảng 10 mấy người, có lẽ cũng không lâu.

“Ý, chiếu phim Hỉ Doanh Môn đó, nghe nói phim này hay lắm, chúng ta cũng mua một vé đi.”

Chỗ bán vé phát ra âm thanh.

Tôi sững người, âm thanh này rất quen thuộc, là ai? Hình như trong đám người tôi hay qua lại lúc này, không có ai sở hữu âm thanh như vậy! Nhưng, nhất định là người rất quen.

“Thôi, không xem nữa đâu....”

Một người con gái khác do dự nói.

Tôi chấn động toàn thân, nếu nói âm thanh đàn ông đó tôi còn phải nghĩ một chút, thì âm thanh của cô gái này tôi quá quen thuộc, không cần phải động não gì. Nguyên nhân không có gì khác, kiếp trước, âm thanh này ít nhất đã vang bên tai tôi mười mấy năm, đó chính là vợ kiếp trước của tôi Hạ Hiểu Tình.

Chỉ là, sao cô ấy lại đi xem phim với một người đàn ông chứ? Hạ Hiểu Tình nhỏ hơn tôi một tuổi, năm nay cũng chỉ 12 tuổi thôi mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status