Trùng sinh: Cứu vớt anh trai nam chính

Chương 34


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thời gian cũng đã khuya, phần lớn mọi người uống say khướt tạm biệt nhau ở cửa, Mục Đình bị gió ở bên ngoài thổi đến nhẹ nhàng khoan khoái, ửng hồng trên mặt cũng dần tiêu tan một ít.

Hà Tấn nhìn bộ dáng cô không đỡ nổi sức rượu, có chút nhíu mày: “Tửu lượng không tốt thì cũng đừng uống nhiều như vậy, lại không có người ép cậu uống.”

Mục Đình như đã quen với giọng nói này của Hà Tấn, cũng không giận, chỉ cười nói: “Hôm nay cao hứng mới uống nhiều một chút, không sao.”

Cô nhìn Tưởng Trọng Lâm không có ý tứ đi, trong lòng khẽ động, thốt ra nói: “A Lâm, hôm nay em không lái xe, anh có thể đưa em về không?”

Tưởng Trọng Lâm bị tiếng “A Lâm” quen thuộc này khiến cho sửng sốt một chút, đã bao nhiêu năm anh chưa nghe thấy xưng hô như vậy từ trong miệng của cô, giọng nói như vậy đã từng cứu rỗi tính mạng của anh.

“Chắc là không tiện lắm, tôi...” Còn chưa kịp nói xong, một chiếc xe thể thao màu đỏ lấy tốc độ cực nhanh lái đến, phanh lại ở cửa hội sở.

Tốc độ nhanh như vậy, kiểu dáng xe thu hút mắt người như vậy, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt mọi người còn ở lại cửa. Mọi người như đồng thời ở đoán từ trên xe xuống sẽ là một người thế nào.

Cửa xe mở ra, ngoài dự đoán không phải là một đôi giày cao gót khêu gợi, cũng không phải là giày da trầm ổn của nam giới, mà là giầy thể thao màu xám nhạt.

Chỉ thấy một thiếu nữ như mới hai mươi tuổi, mặc hoodie màu hồng nhạt với quần, tóc buộc thành đuôi ngựa, trên mặt không trang điểm đánh phấn, nhìn qua trắng nõn mềm mại. Tay trái cô đóng cửa xe, ngón trỏ tay phải không ngừng xoay chìa khóa xe, từ từ đi về phía Tưởng Trọng Lâm.

“Các anh đã xong rồi sao? Đi thôi, về nhà.”

Cố Nhược Ngu thật sự không muốn tỏa sáng trên sân khấu, lúc cô ra cửa đã nghĩ sắc trời đều tối như vậy, lại đi đến đón người, không cần phải trang điểm, cứ thế mặc bộ quần áo này với giày thể thao, tùy tiện buộc tóc lên, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Ai biết đến cửa hội sở, vừa xuống xe mới phát hiện lại còn có nhiều người như vậy ở đây, cô sinh lòng chán nản, sớm biết thế thì thay quần áo rồi ra cửa.

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, người bên cạnh Tưởng Trọng Lâm kia sao nhìn quen mắt như vậy?

Lúc đi đến bên cạnh anh, Cố Nhược Ngu hào phóng đặt câu hỏi: “Vị này là?”

“Đây là đồng học thời trung học của anh, Mục Đình.” Tưởng Trọng Lâm giới thiệu, ngược lại mặt quay về phía Mục Đình: “Đây là vợ của tôi, Cố Nhược Ngu.”

Vừa nói xong lời này, khiến cho mọi người xung quanh còn chưa đi kinh ngạc nhanh chóng rớt cằm.

Vợ?

Đây là cô gái kết hôn với Tưởng Trọng Lâm? Nhìn qua thật đúng là trẻ tuổi, tốt nghiệp đại học chưa? Không nghĩ đến Tưởng Trọng Lâm luôn lão luyện thành thục lại kết hôn với cô gái tuổi còn nhỏ như vậy, quả thật là bất khả tư nghị, trong lúc nhất thời, tiếng nhỏ giọng nghị luận xung quanh đều xuất hiện.

Cố Nhược Ngu nghe thấy tên “Mục Đình” này gần như là lập tức có phản ứng, thì ra đây là người yêu mối tình đầu từng có một đoạn tình yêu đẹp với Tưởng Trọng Lâm. Cô từ từ đánh giá vị bạn gái cũ này, nhìn qua cũng không khác lắm với ảnh chụp, vẫn phong tư tao nhã, cô ta mặc bộ váy có vẻ càng thêm thành thục quyến rũ, nhưng nhìn qua cũng không cường thế, ngược lại có vẻ dịu dàng trang nhã.

So với cô, Cố Nhược Ngu đã cảm thấy mình không đủ nhìn. Theo bản năng liền cử hạ ngực.

Này động tác nhỏ bị một bên Tưởng Trọng Lâm nhét vào đáy mắt, trong lòng buồn cười, con thỏ nhỏ muốn biến thành con nhím con.

Mục Đình cũng chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cô tưởng tượng vợ của Tưởng Trọng Lâm rất nhiều bộ dáng, thiên kim tiểu thư cả người hàng hiệu không coi ai ra gì, danh môn khuê tú ôn nhu yên tĩnh, nhưng bây giờ Cố Nhược Ngu xuất hiện đã đảo ngược tất cả phán đoán lúc trước của cô.

“Thì ra là Mục tiểu thư, xin chào.” Cố Nhược Ngu có vẻ rất thân thiện vươn tay ra.

Mục Đình phục hồi tinh thần lại, bắt tay cô, cũng cười nói: “Lần đầu gặp mặt, nhìn qua cô rất nhỏ tuổi.”

“Tôi không phải nhìn qua rất nhỏ tuổi, tôi là thật sự rất nhỏ.” Cố Nhược Ngu cười đến có thâm ý khác, mắt cong cong nhìn Mục Đình trước mặt: “Nếu Mục tiểu thư và lão Tưởng nhà tôi là bạn học, vậy tuổi cũng không nhỏ, gánh nổi một tiếng chị của tôi này rồi, chị Mục, chúng tôi đi trước một bước, về sau có rảnh thì đến chơi.”

Nói xong, cô tự nhiên khoác lên cánh tay của Tưởng Trọng Lâm, mặt đặt lên chỗ bả vai của anh hắn.

Đầu tiên Mục Đình là bị câu “Tuổi cũng không nhỏ ” kia kích động, sau đó lại thấy cô thân mật kéo Tưởng Trọng Lâm như vậy, mà Tưởng Trọng Lâm cũng không có một bộ dáng không tình nguyện, ngược lại mắt chứa đầy nịch nhìn cô.

Nhìn thấy nghe được tất cả trước mặt đều khiến cho cả người cô không thoải mái, nhưng cô là Mục Đình vẫn đoan trang hào phóng, đã không còn là học sinh cấp ba dễ bị khi dễ tội nghiệp trước kia, tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở cô, phải duy trì hình tượng của mình, không cần phải so đo với đứa trẻ nông cạn tầm thường này.

“Tốt, vậy hai người đi trước.” Cô mỉm cười nói.

“Để cho Hà Tấn đưa em về.” Tưởng Trọng Lâm nghĩ đến yêu cầu vừa rồi của cô, không đành lòng để cho cô một mình ngồi taxi về.

Mục Đình chỉ gật đầu.

Cố Nhược Ngu tiêu sái xoay người, lôi kéo tay của Tưởng Trọng Lâm rồi đi ra ngoài ở trong ánh mắt của mọi người.

Để lại Mục Đình vẻ mặt khó phân biệt nhìn bóng dáng của bọn họ từ từ đi xa.

Cố Nhược Ngu vừa lái xe, vừa đang nghiêm túc suy nghĩ, cô vừa mới khiêu khích vị tiểu thư kia như vậy mà lại có thể duy trì bình thản, xem ra không phải dễ chọc . Vẫn nói, cô ta thật sự đã bỏ qua sao? Nghĩ đến đây, cô liếc mắt nhìn Tưởng Trọng Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần một cái.

Thầm nghĩ, thật đúng là nhìn không ra người đàn ông như vậy còn có thể trải qua loại tình cảm này.

“Sao lại nhìn lén anh?” Trong xe yên tĩnh, Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên lên tiếng.

Cố Nhược Ngu thiếu chút nữa sợ đến mức một cước dừng lại, giận dữ nhìn anh: “Trán anh có ba mắt sao? Sao anh biết em đang nhìn chỗ nào?”

Tưởng Trọng Lâm vẫn không mở mắt, giọng đầy ý cười: “Anh chính là biết.”

....

Sau khi về nhà, Cố Nhược Ngu đưa áo ngủ cho Tưởng Trọng Lâm rồi đầy anh vào phòng tắm.

“Nhanh đi tắm rửa đi, cả người toàn mùi rượu, ngạt chết mất...”

Tưởng Trọng Lâm biết nghe lời phải đi vào, trong chốc lát, chợt nghe thấy anh ở bên trong gọi cô.

Cố Nhược Ngu không kiên nhẫn đi đến cửa phòng tắm: “Sao vậy?”

“không có sữa tắm.”

Cố Nhược Ngu mới nhớ đến hôm nay cô đến pjofng tập gym rèn luyện sau đó muốn hạ nhiệt, phát hiện sữa tắm đã hết thì ném đi. Cô không có gì soi mói với đồ dùng tắm rửa, bởi vậy vẫn là dùng chung sữa tắm với Tưởng Trọng Lâm.

“A, anh chờ một chút.”

Cô đi đến phòng để quần áo lấy một chai sữa tắm từ trong một ngăn kéo ra, sau đó đi vào phòng tắm.

Bởi vì phòng tắm chia chỗ khô và ướt, Cố Nhược Ngu có thói ở sạch sẽ đến kỳ quái, cô không thích nhất là toàn bộ vòi sen tắm bên trong chảy nước ra đến bên ngoài gạch men sứ, vốn cô là tính đặt ở cửa phòng tắm, nghĩ thế nào vẫn cầm vào thôi, bằng không cả người anh ướt sượt đi ra sẽ bẩn phòng tắm.

Tắm vòi sen bên ngoài là thuỷ tinh mờ vây quanh , nhưng y hi vẫn có thể nhìn đến người ở bên trong Ảnh, nàng tay trái ôm ánh mắt, tay phải mang theo tắm rửa lộ, đứng ở thủy tinh ngoài cửa mặt gõ xao.

Lúc Tưởng Trọng Lâm đẩy cửa thủy tinh ra đã thấy được một màn như vậy, anh có chưa buồn cười: “Ôi ánh mắt gì thế, cũng không phải là chưa thấy qua.”

Cố Nhược Ngu ở trong lòng ám chỉ một câu, lão lưu manh: “Mau cầm, em mới không hiếm lạ nhìn anh đâu, em sợ đau mắt thôi.”

Cố Nhược Ngu vừa mới cảm thấy chai sữa tắm trong tay đã bị cầm sau đó chuẩn bị xoay người chạy lấy người, ai biết một lực thuận thế kéo cô vào giữa vòi sen tắm không thể giãy ra, ngay lập tức, cả người bị nước xối ướt đẫm.

Cô bị dọa đến ngây người vài giây sau mới phản ứng lại, lập tức tức giận đến nhảy dựng lên: “Em mới thay áo ngủ sạch sẽ! Anh muốn làm gì vậy!

...”

Còn chưa nói xong đã bị Tưởng Trọng Lâm đè ở trên cửa thủy tinh.

“Hôm nay em nói cái gì? Hả?” Anh khẽ cắn ở thịt nơi vành tai của Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu cả người run lên, cảm thấy tình hình không đúng.

“Em nói cái gì?” Hai tay cô giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Tưởng Trọng Lâm.

Tưởng Trọng Lâm không thích cô ở trong ngực nhích đến nhích lui, đặt hai tay của cô ở
trên thủy tinh.

“Nói anh già?”

Cố Nhược Ngu cả kinh, mới nhớ lại hình như cô xác thực nói qua xưng hô lão Tưởng này...

“Đó là nói đùa thôi, anh không cần không hài hước như vậy!” Cố Nhược Ngu cảm thấy
Tưởng tiên sinh uống rượu càng thêm nghiêm trọng hơn bình thường khó chịu.

“Anh cảm thấy cần phải chứng minh với em một chút rốt cuộc anh già hay không già.” Nói xong, một tay ông lấy cơ thể của Cố Nhược Ngu, kéo quần áo trên người cô xuống, hai tay khẽ kéo, để cho hai chân của cô treo ở bên hông, cả người dính ở trên thủy tinh, hôn lên thật mạnh, sau đó mạnh mẽ tiến vào.

Cố Nhược Ngu bởi vì một câu lời nói đùa của mình mà trả giá đại giới thê thảm, tốn thời gian rất dài bị Tưởng tiên sinh bắt nhận “Có lực” để chứng minh. Cuối cùng hơi thở của cô mong manh bị ôm lên giường, một khắc sắp ngủ, cô bỗng nhiên nghĩ đến.

Rốt cuộc bởi vì uống rượu mới như vậy? Hay bởi vì bị nói một câu già của cô mới thẹn quá hóa giận?

... ...

Tưởng Trọng Lâm ngồi ở trong văn phòng rộng rãi uống cà phê vừa mới pha, nghĩ đến buổi sáng hôm nay đưa Cố Nhược Ngu đến văn phòng luật sư, dọc theo đường đi cô như con gà mổ thóc ngủ gà ngủ gật, đoán chừng ngày hôm qua là thật sự mệt chết cô. Nhớ lại ánh mắt vừa ai oán vừa phẫn nộ của cô, Tưởng Trọng Lâm không khỏi tự giác nở một nụ cười.

Lúc Alex gõ cửa đi vào, chính là nhìn thấy hình ảnh quỷ dị boss cười đến vui vẻ với một ly cà phê.

Hắn ho khan vài tiếng, ý bảo Tưởng Trọng Lâm vẫn đắm chìm ở trong thế giới của mình phục hồi tinh thần lại.

“Tổng giám đốc, Đông Thịnh bên kia nói hôm nay sẽ phái tổ công tác đến đây bàn bạc với chúng ta, ngài xem có phải tổ chức một tiệc rượu tiếp đãi một chút hay không?”

Tưởng Trọng Lâm trầm ngâm một chút: “Như vậy đi, giữa trưa sắp xếp cho bọn họ vào khách sạn ở, buổi tối tổ chức một tiệc rượu chiêu đãi loại nhỏ, để cho bộ phận quan hệ xã hội bên kia đi sắp xếp.”

“Vâng.” Alex chần chờ một chút: “Mặt khác, tổ công tác đại biểu nói muốn buổi sáng gặp mặt với ngài trước, ngài xem?”

“Được, sau khi họ đến thì để cho họ đi lên.”

“Vâng.” Alex lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status